Thân Ái Hắc Quản Gia
Chương 7 : Kinh biến
Trước một ngày vừa rút lui khỏi lâu đài Phantomhive, cảnh sát lại một lần nữa vào đây, đông thời còn không ít nhân sĩ phá bom chuyên nghiệp. Bởi vì có nhiều khả năng vẫn còn bom, bọn họ phải tìm hết cả lâu đài.
Cảnh sát ra ra vào vào không chỉ khiến cho bộc dịch kinh hoảng bất an, cũng làm cho Tia tâm phiền ý loạn, dường như nhắc nhở nàng, những việc trước đây đã làm đều biến thành bọt nước.
Người cũng không thoải mái là Arclund, cảnh sát tiếp nhận phần lớn công việc của hắn, khiến cho hắn có cảm giác nhưng lãnh địa của mình bị người khác xâm phạm.
Tia cũng không rõ điểm này, chỉ bình tĩnh nghỉ ngơi, nàng vẫn không thể không chú ý tiến triển mới nhất. Bất quá có kinh nghiệm lần nói chuyện lần trước, nếu không cần thiết thì nàng cũng không muốn nói chuyện với cảnh sát. Nàng mời Arclund đến, hỏi kết quả điều tra mới. Sau nhân cơ hội này khiến cho buồn bực của bản thân tạm thời biến mất.
Ngay tại khi hai người đang nói chuyện được một nửa, Leopold mang theo vài tên cảnh viên đi đến.
"Xin lỗi vì quấy rầy ngài." Hắn gật đầu với Tia sau đó nhìn đội trưởng cảnh vệ lâu đài. "Ngài Arclund, chúng ta nghi ngờ ngài có liên quan đến lần đánh bom này, mời ngài về cùng chúng ta để điều tra thêm."
Lời nói của hắn khiến cho Tia và Arclund đều ngây ngẩn cả người.
Tia không thể tin được nói: "Chờ một chút, ngài tham dài, có phải có hiểu lầm không?"
"Không, ta chắc chắn không có hiểu lầm." Leopold không chút khách khí trả lời.
Arclund nén giận, nghiêm khắc nói. "Vậy các ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta có liên quan đến chuyện này?"
"Đương nhiên là có. Chuyên gia đã xác nhận quả bom kia là từ tay nhân sĩ chuyên nghiệp, người bình thường không thể chế tác ra được, nhưng đối với những người từng là thành viên của đội hải báo như ngươi, cũng là chuyện tương đối dễ dàng."
Arclund lạnh lùng cười: "Ngươi nói như vậy có phải hay không nên nghi ngờ cả những người đã trải qua huấn luyện, bao gồm cả các chuyên gia?"
Leopold tiếp tục nói: "Ngoài ra, chúng ta ở nơi gần đấy phát hiện."
Hắn lấy từ túi áo một vật trong túi trong suốt, bên trong có một huy hiệu màu vàng, không lớn hơn một đồng tiền xu lắm. Thấy nó, sắc mặt Arclund khẽ biến. Đội cảnh vệ gia tộc Phantomhive được chuyên môn thiết kế trang phục, đội viên bình thường có quân hàm màu bạc, đội trưởng và phó đội trưởng màu vàng, khác nhau.
"Chúng ta đã tìm trong phòng ngươi, xác nhận nó là từ trên quần áo ngươi rơi xuống."
"Ta thừa nhận đây là huy hiệu của ta, nhưng nó chứng minh được gì? Có thể là hung thủ thật sự thừa dịp ta không có, hãm hại ta."
"Vậy sao? Vậy với việc ngươi gửi tài khoản ngân hàng thêm năm vạn bảng Anh, ngươi muốn giải thích thế nào?"
Lần này Arclund chấn động thật: "Cái gì năm vạn bảng Anh?"
Leopold khinh thường nói: "Tiền trong một tuần, đột nhiên ngươi gởi nhiều hơn năm vạn bảng Anh vào tài khoản, đây là số tiền tương đối lớn, ngươi có thể nói cho ta biết là vì sao?"
Đột nhiên Arclund hiểu được, phẫn nộ quát: "Đây là âm mưu, cái bẫy đã được thiết lập!"
"Tất nhiên cái nhìn của chúng ta không giống nhau. Được rồi, không cần biết ngươi còn gì để nói, sau khi trở lại Scotland Yard, có thể từ từ nói."
Arclund nắm chặt hai tay, rất muốn cho ai đó một đấm nhưng cuối cùng vẫn khắc chế xúc động.
Leopold mở miệng nói trước khi Tia nói: "Tiểu thư tôn kính, ta mong ngài có thể tin tưởng chúng ta. Chúng ta sẽ không khiến một người nào oan uổng, cũng không để cho tội nhân có cơ hội thoát khỏi pháp luật."
Tia bất đắc dĩ trả lời: "Đương nhiên." Nàng nói với Arclund. "Ta sẽ gọi điện thoại với luật sư của gia tộc, bảo đảm ngươi sẽ không bị gì. Về phần chuyện này, ta tin ngươi không có liên quan."
Arclund trầm giọng. "Cảm ơn ngài đã tin tưởng, chuyện này nhất định sẽ được làm rõ."
Hắn khiêu khích liếc Leopold một cái, sau đó không đợi giục, đi ra ngoài.
Leopold cứng ngắc nói với nữ chủ nhân trẻ tuổi: "Ta cảm thấy rất tiếc nuối với chuyện đã xảy ra, nhưng đây là chức trách của ta, xin ngài tha thứ."
Tia tâm phiền ý loạn, mặt không chút thay đổi gật đầu. Leopold cùng vài tên cảnh sát đi khỏi.
Nghe tin, Mey-Rin lập tức tới, sau khi biết rõ ngọn nguồn, cũng không biết nên phản ứng thế nào. Hai người chỉ có thể không nói gì.
Arclund bị cảnh sát giải đi khiến cho lâu đài không khí hạ thấp đến cực điểm, không có hắn, như mất đi người trụ cột quan trọng.
Rầu rĩ không vui dùng xong bữa tối, Tia trở lại phòng ngủ, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cần yên tĩnh để suy nghĩ. Bởi vậy khi thấy Souren gõ cửa, nàng cảm thấy có một chút hờn giận, nàng đã dặn đừng tới quấy rầy nàng.
"Có chuyện gì sao?" Nàng lạnh nhạt hỏi.
Vẻ mặt Souren bất an, thậm chí không chú y giọng nói lạnh lùng của nàng. Nàng ấp a ấp úng nói: "Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, tiểu thư, nhưng...có chuyện ta nghĩ cần phải nói cho ngài."
"Chuyện gì?"
Souren nuốt nước miếng, nhìn trái nhìn phải, như sợ hãi có người nghe lén.
"Buổi tối hôm trước...không, phải nói là buổi sáng hôm qua, ta khát nước nên tỉnh lại." Cuối cùng nàng lấy lại dũng khí nói. "Đương nhiên, bình thường ta sẽ không như vậy, có thể là đêm đó ta tham ăn ăn nhiều một chút thịt gà. Tóm lại khi ta uống nước xong, chuẩn bị về phòng tiếp tục ngủ, ta nhìn thấy một bộc dịch đi lên lầu, trở về phòng của nàng."
"Là ai?"
"Là...là Wendy, tiểu thư." Souren cúi đầu trả lời, như là nàng mới là người làm sai.
Đầu óc Tia trống rỗng, vô luận nàng đoán là ai, cũng không ngờ lại là Wendy.
Nàng bình tĩnh hỏi: "Ngươi chắc chắn là Wendy?"
"Đúng vậy, đương nhiên, khi đó trên hành lang rất tối, không có đèn, nhưng phòng Wendy đối diện ngay phòng ta, không thể nhìn lầm."
"Nàng có phát hiện ra ngươi không?"
Souren nghĩ nghĩ, không khẳng định đáp: "Ta nghĩ là không, nàng....lúc ấy bộ dáng nàng rất kích động, hoàn toàn không chú ý xung quanh."
"Ngươi có viết thời gian lúc đó không?"
"Ta về phòng nhìn qua, đại khái là hai giờ mười lăm phút."
Tia trầm mặc. Nàng nhớ tới mấy ngày trước, Mey-Rin đưa báo cáo về thành viên gia tộc Phantomhive, tâm không khỏi trầm xuống.
Souren nhìn biểu tình của nàng, cẩn thận nói: "Ta không cố ý giấu diếm chuyện này, chỉ là ta không biết...ngài cũng hiểu được lúc đó chuyện này thoạt nhìn không quan trọng, sau ta mới đột nhiên nghĩ đến..."
"Đúng vậy, ta hiểu, ta hiểu..." Tia an ủi, nàng thở dài. "Ngươi làm đúng. Tạm thời đừng nói chuyện này cho những người khác, được không?"
"Vâng." Souren do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi. "Tiểu thư, ngài cảm thấy Wendy có thật sự...thật sự..."
"Ta không biết, Souren, chúng ta sẽ làm sáng tỏ." Tia bình tĩnh, thậm chí có chút lãnh khốc trả lời.
Souren nhìn nàng một cái, muốn nói gì đó lại đổi ý.
"Vậy, tiểu thư, ta lui xuống trước."
Tia gật đầu. Sau khi Souren rời đi, nàng mặt không thay đổi ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu cười.
"Ngài Sebastian, vừa rồi ta còn muốn tìm ngài."
"Đúng là vinh hạnh của ta."
Giọng nói nam từ tính, vô luận thế nào Sebastian cũng khiến người cảm thấy kinh dị khi hiện lên từ chỗ âm u trong phòng.
Tia cười cười, lập tức nụ cười biến mất. Nàng kinh ngạc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Nhiệt độ ban ngày còn cao, đến ban đêm thì xuống rất nhiều, có cảm giác âm lãnh.
Sebastian vô thanh vô tức đi đến bên cạnh nàng: "Thoạt nhìn như ngài đã chuyện phiền lòng."
Tia không trả lời, như hoàn toàn không nghe thấy lời của hắn. Qua một hồi lâu, nàng mới đột nhiên hỏi: "Tin tưởng một người có phải là chuyện rất khó khăn không?"
Sebastian mỉm cười, có ý trào phúng.
"Nhân loại là sinh vật kỳ lạ, gần như lúc nào cũng không biết cả thứ mình thật sự muốn. Ác ma sẽ không phạm sai lầm này, hơn nữa chúng ta còn có cam đoan khế ước, ngài không cần lo lắng vấn đề phản bội."
"Có lẽ." Tia cười nhẹ, ánh mắt mê mang khôi phục ánh sáng. "Cứ việc như vậy, so với ác ma, ta tình nguyện tin tưởng người khác."
"Ngài vẫn cố chấp như vậy, bất quá đây là chuyện ngài khiến ta thưởng thức không may sự thật sẽ làm ngài thay đổi."
"Ngươi nói như vậy lại khiến ta chờ mong ngày đó đến." Tia trêu tức nói.
Sebastian lơ đãng nhẹ cười, hắn cảm thấy được gì, ánh mắt hơi chớp, biểu tình trên mặt vẫn chưa biến.
"Ta biết ngài còn có rất nhiều chuyện lo lắng, sẽ không lãng phí thời gian quý giá của ngài, ngủ ngon."
Tia đã quen tác phong muốn đến là đến, muốn đi là đi của hắn, cũng không cảm thấy có gì không đúng, nàng đúng là có vài vấn đề cần tự hỏi. Nghĩ đến tin tức Souren vừa cung cấp, sắc mặt nàng không khỏi trầm xuống.
Nàng nhu nhu thái dương, lại một lần nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm nồng đầm, dường như đêm nay là một đêm rất dài.
Một chiếc xe cảnh sát chạy qua đường đầy cát đa, đứng trước cửa lưới sắt. Một cảnh vệ từ trong phòng nhỏ đi ra, trên mặt có vài phần cảnh giác. Cửa sổ thủy tinh được mở, lộ ra khuôn mặt dài ấn tượng sâu của Leopold.
"Có chuyện gì sao?" Cảnh vệ cứng ngắc hỏi.
"Chúng ta vừa phát hiện một ít manh mối, cần đến hiện trường xác nhận một chút." Leopold trả lời.
"Bây giờ đã khuya, chẳng lẽ không thể chờ ngày mai sao?"
"Chỉ sợ không được, có liên quan tới ngài Arclund, biết đâu có thể rửa sạch hiềm nghi trên người ngài Arclund."
Cảnh vệ do dự một chút, nhưng nghĩ đến có thể giúp cho đội trưởng hắn rất kính trọng, cái cân trong lòng nghiêng một chút. Hắn nhìn kỹ hai cảnh viên đi tuần, xác định không có chỗ khả nghi, gật đầu. "Được rồi, nhưng các ngươi làm nhanh lên, đừng quấy rầy người khác."
"Đương nhiên."
Cảnh vệ phất tay, ý bảo đồng bạn mở lưới sắt, xe cảnh sát chạy tới lâu đài.
Leopold mang theo hai cảnh vệ đi vào. Phòng bị mười mấy người chiếm, hai cảnh vệ trước đài hết sức chăm chú biểu hiện, không có hành động khả nghi. Tạm để phó đội trưởng Gidon đứng qua một bên, từ chỗ bảo vệ, hắn đã biết Leopold đến, thấy bọn họ vào cũng không giật mình. Cảnh vệ được phân tán xung quanh lâu đài để tuần tra.
"Ngài tham dài, ta có thể giúp gì không?" Gidon hỏi.
"Xin hãy tìm trong lâu đài kẻ mưu sát."
"Vâng, không thành vấn đề."
Gidon không biết làm vậy có ý nghĩa gì, nhưng vẫn làm theo.
Leopold đi nghiên cứu dụng cụ vận hành thế nào, hai cảnh viên cũng tò mò đánh giá mọi thứ. Không biết là vô ý hay vô tâm, bọn họ vừa đi vừa nhìn, chậm rãi tiếp cận Gidon và một cảnh vệ khác. Chờ Gidon để ý thì đã quà muộn, hai cảnh viên đột nhiên công kích, dùng dao nhỏ cắt khí quản bọn họ.
Cảnh vệ đang thao tác dụng cụ thấy một màn này, lập tức sờ thương bên hông. Leopold đứng bên cạnh bước lên nắm cổ hắn, tay kia lấy dao hung hăng đâm vào hông hắn.
Cảnh vệ giãy dụa hai cái thì bất động. Leopold buông tay, khiến thân thể cảnh vệ ngã xuống sàn.
Giải quyết xong ba tên cảnh vệ, một cảnh viên giả mạo đi vào, ấn vài nút, trên tường có hình một người rồi một người đóng cửa.
"Tốt lắm, hệ thống cảnh báo đã đóng." Hắn hưng phấn nói.
Leopold lấy bộ đàm từ túi áo, ấn trò chuyện. Hắn nhìn qua ba thi thể, trong nháy mắt, dường như hắn không xác định được chuyện phải làm tiếp theo, nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói:
"Bắt đầu hành động."
Trong rừng cây lâu đài, một người đàn ông thân hình cao lớn nghe giọng nói của Leopold qua bộ đàm, trên mặt lộ ra tươi cười đắc ý mà tà ác. Hắn phẩy tay, nhưng người đàn ông khác mang theo vũ khí từ trong rừng đi ra, lặng lẽ đi đến lâu đài.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
21 chương
27 chương
118 chương
65 chương