Thầm Yêu

Chương 77 : Hành trình cho một tình yêu xa

Thế Hiển đưa nó đến một căn hộ gần bờ biển , trời lạnh ngút vậy mà cỏng nó một quãng đường mồ hôi trên tráng hắn cũng đỗ xuống , đùa giỡn lắm rồi nó là ngủ thiếp đi trên lưng hắn . Đến nơi hắn chần chừ không dám bước vào , rồi khi thấy nó hơi co mình vì lạnh hắn mới dám dũng cảm mở cửa , trở về nơi hắn sống 10 năm trước . Nó giật mình mở mắt , nhìn xung quanh trời tối đen như mực , ở đây cũng chẳng phải nhà hắn nó hơi có chút sợ sệt . -Này , đây là đâu . – nó đập nhẹ vai hắn . -Nhà tôi . – hắn lãnh đạm đáp . -Nhà anh á? Cho tôi xuống . – nó nhãy vọt xuống , thắc mắc hỏi . -ủa chuyển chuyển nhà khi nào vậy , sao lại phủ kín bằng khăng trắng vậy . -là nhà củ . “ nhà củ ư , trước kia hắn sống ở đây sao . sao lúc nào quanh hắn cũng u ám vậy nhỉ , có vẻ nơi này lâu rồi không có người ở” – nó đi một vòng xung quanh mắt đảo quanh quan sát . -không ai ở , thì phủ khỏi bụi . vậy cũng hỏi . -xì , ai không biết . – nó trả lời chống đối . -biết mà còn hỏi – hắn hỏi dằn mặt . -thì …thì… kiểm tra IQ của anh thôi . -nực cười , tôi sợ IQ của cô còn thấp hơn tôi nữa . – hắn nói vừa đi thu lại những màn trắng phủ các vật dụng trong nhà . -thôi đi , anh lúc nào cũng bết của trường mà cứ so sánh với top 50 vậy à . – nó trề môi phân bua . nó lọ mọ đi tìm công tắc bật đèn , lại loạng choạng xém ngã may ra hắn luôn đứng bên cạnh mà đỡ lấy hộ . -cận thận một chút . -hì hì - nó cười trừ . -đừng mở đèn , tôi ghét . nó không nói gì cũng chẳng còn sức lực , hôm nay là quá mệt nó chỉ muốn kiếm một chiếc đệm thật êm để mà ngủ một giấc thật đã mà quên đi hết chuyện hôm nay . -đừng có nằm đó mà ngủ theo tôi . chỉ mới ngồi xuống sofa chưa kịp an tọa đã bị hắn ra lệnh nó đành lết theo hắn lên trên , mắt đã không thấy rõ vậy mà hắn vẫn dành tình cảm bao la là bắt nó đi trong đêm tối thế này hắn thật có lòng với nó . -wow , phòng ai vậy . Tôi hiểu rồi anh hay dẫn bọn con gái về đây lắm chứ gì – nó đứng cười nham hiểm như đang trêu chọc hắn . -đi tắm rồi ngủ đi , nói nhiều thật . – hắn ném vào người nó một chiếc váy ngủ . -ơ . nó có sexy quá không - nó dơ chiếc váy ra trước mặt gượng gạo nhìn . -thì cứ nói như lợn mặt áo cưới đi . – hắn cong môi cười rồi bỏ ra ngoài . Sau vài phút ngâm mình trong nước nóng nó trở ra ngoài với chiếc váy ngủ trên người gợi cảm , đứng trước gương nó tự soi mình rồi ngẫm nghĩ về thân hình của mình chưa tệ đến mức như lời Thế Hiển nói . Giờ nó mới để ý căn phòng không phủ ga trắng như phòng khách , nhưng mọi thứ đều rất ngăn nắp và sạch sẽ , bên cạnh giường có một khung hình của một cô gái đứng cạnh một cậu con nhóc rất điển trai . “ là Thế Hiển lúc nhỏ hay sao , dễ thương ghê” – nó cười mĩm … Thế Hiển đi một vòng quanh căn nhà , đã bao lâu rồi hắn mới về đây , chợt những ngày tháng khi xưa lại hiện về trong tâm trí hắn . Hắn bước đến chiếc bàn to lơn các ngón tay lướt nhẹ tâm trạng hắn trở nên đâm chiu u tối . Chiếc khăn trắng phũ được hắn hất ra một mảng , tay hắn đặt nhẹ lên phím đàn mà bấm từng nốt nhạc , giai điệu vang lên nghe đến nao lòng ... --- Sau một hồi đuổi theo Cặp đôi Hoàng nhi , Quốc Huy cũng bắt kịp theo đuôi Ngọc Quỳnh . Lúc vào đến quán đã thấy Ngọc Quỳnh một mình uống cạn hết hai chai rượu chưa khi nào Hoàng Nhi trông thấy cô bạn mình ủ rượi đến mức này . -trời ơi , cậu uống gì lắm thế này . – Hoàng Nhi rơm rớm nước mắt xót xa đến ngăn lại . -cứ để cho mình uống đi , chưa khi nào vui như hôm nay mà . Nào hai người cũng ngồi xuống uống đi . – Ngọc Quỳnh say xỉn mời rượu . -cậu đừng uống nữa . – Quốc Huy giật phăng chai rượu . -đưa đây , hai người có thể đi nếu không muốn uống với tôi . Còn không thì ngồi đó say hết đêm nay được chứ - Ngọc Quỳnh dùng sức giật lấy chai rượu , nốc ừng ực không nghĩ . -được , hôm nay mình cũng muốn say cùng cậu chúng ta cùng uống . – Hoàng Nhi la to khẩu huyết , nâng ly rượu lên tuông một hơi . Cũng đành chiều bạn gái , Quốc Huy cũng hiểu được nổi buồn của Ngọc Quỳnh hiện giờ nên cũng chẳng muốn ngăn cản thêm làm gì , ít ra trong lúc này rượu chính là dược phẫm tốt nhất đối với cô ấy . Trong ánh đèn chớp choáng cùng với tiếng nhạc sập sình , cả ba người cạn hết ly này đến ly khác . Hết chán này đến chén khác , đến nổi cả hai người con gái đều say bí tị nhưng vẫn không dừng lại cứ thế mà uống đến khi không còn biết trời trăng mấy gió gì cả . “ Alo” “ mày ở đâu đó Khôi , qua club giúp tao đi” – Giọng Quốc Huy hối hã qua điện thoại . “ừm , tao đến ngay” Vừa nhận cuộc điện thoại , Đăng Khôi liền thu hết tâm trạng của mình vào người . Nhận được điện thoại anh mới nhớ đến còn một người đang tổn thương vì anh nữa , tức tốc anh phóng xe đến hiện trường . -mày lo cô ấy đi , tao đưa Hoàng Nhi về . – Quốc Huy đang đở lấy vợ mình quờ quặng khắp nơi , mỗi khi say vào là không yên thân được . -anh bảo uống không được đừng uống rán mà . – Quốc Huy càu nhàu người yêu . -chồng ơi , chồng à . Chở em về muốn muốn …Ọe Ọe… - chưa kịp nói hết câu Hoàng Nhi đã sổ ra một bãi cho Quốc Huy . Quốc Huy mong chống bế Hoàng Nhi rời khỏi quán , không quên ngoáy đầu lại nhìn Đăng Khôi đang chăm sóc cho Ngọc Quỳnh . Đăng Khôi hiểu ý gật nhẹ , -Ngọc Quỳnh chúng ta về thôi . -Buông em ra , Đăng Khôi em nói cho anh nghe nè , sức chịu đựng có giới hạn thôi . Sao anh đối xử với em vậy . – Ngọc Quỳnh gào lên trong cơn say , đánh bốp bốp vài cái vào mặt Đăng Khôi . -Em say rồi , để anh đưa em về . – Đăng Khôi bế Ngọc Quỳnh rời khỏi quán bar . Suốt dọc đường đi xe , cô không ngừng nói hết điều này sang điều nọ , phải ngay lúc này bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu hầu như cô đang xõa hết ra tất cả , người say khướt mềm nhũn như cọng bún . Khó khăn lắm , anh mới dìu được Ngọc Quỳnh vào nhà . -Khôi thiếu gia . – người quản gia nhà Ngọc Quỳnh hoảng hốt khi thấy cô say xỉn lật đật chạy đến phụ một tay . -Không sao , để cháu . Phiền bác mở cửa phòng cô ấy hộ . -Tiểu thư cô ấy … -Không sao , bác cứ để cháu chăm sóc . -Vậy đành làm phiền Khôi thiếu gia . Người quản gia kính cẩn hơi cuối đầu chào rồi ra ngoài , anh đặt nhẹ Ngọc Quỳnh xuống giường ân cần đấp chăn lên cho cô , bàn tay vuốt ve mái tóc xõa trên khuôn mặt cô qua một bên . -Đăng Khôi , anh đừng đi . em cần anh , đừng đi . – trong cơn say , đôi mắt nhắm nghiền nhưng nước mắt vẫn tuông trào ra cùng với những lời nói lắp bắp nghẹn ngào . Đã nhiều lần muốn nói với Ngọc Quỳnh anh chỉ muốn dừng lại ở tình bạn , nhưng cứ khi mỗi lần nụ cười ánh mắt của Ngọc Quỳnh đang hi vọng ở anh , anh lại không thể nào thốt lên được một phần anh muốn thử với Ngọc Quỳnh một lần . Người ta nói đúng , tình bạn có thể đến tình yêu nhưng khi tình yêu kết thúc liệu có còn giữ được tình bàn và tất nhiên câu trã lời của anh luôn là “ Không thể nào” . -Ngọc Quỳnh , anh xin lỗi . Em xứng đáng ở bên cạnh một người cho em hạnh phúc hơn là anh . – Đăng Khôi cuối nhẹ hôn lên trán cô . Sự việc lại không theo như quỹ đạo , đôi môi Ngọc Quỳnh cố nhướng lên để đáp trả . -Ngọc Quỳnh , em say rồi . ưm…ưm. – Đăng Khôi hơi bắt ngờ muốn thoát ra , nhưng nụ hôn của Ngọc Quỳnh lại quá nồng nhiệt đến điên cuồng giữ chặt lấy đôi môi kia . -Say cũng được , tỉnh cũng chẳng sao . Chỉ cần lúc này anh thuộc về em . Càng lúc nụ hôn càng sâu hơn , hơi thở của cả hai cũng đang hòa nguyện lẫn nhau , mùi hương đê mê thêm một chút mùi rượu say càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của Ngọc Quỳnh . Đăng Khôi dù có cứng rắn đến đâu thì ngay giây phút này cơ thể anh cũng bị Ngọc Quỳnh kích thích đến cuồng say mà đáp trả . Mạnh dạng hơn , Ngọc Quỳnh chủ động mở từng cúc áo trên người mình ra , lộ rỏ vòng một trắng trẽo nóng bỏng , cả hai vẫn đang say xưa chìm đắm trong mật ngọt . Đôi tay Ngọc Quỳnh khéo léo chạm đến mở cúc áo cho Đăng Khôi . Đến lúc này , Đăng Khôi mới giật mình thoát khỏi cơn giục vọng kia , đẫy mạnh Ngọc Quỳnh ra . -Ngọc Quỳnh , anh không thể . -Đăng Khôi , ngay cả một chút lòng tự trọng xót lại anh cũng không cho em được sao . – Ngọc Quỳnh nói trong tiếng nấc ấm ức . Đăng Khôi dịu dàng kéo áo lên che đi vòng một của cô , đôi mắt ái náy vô cùng : -Anh xin lỗi . – câu nói nhẹ nhàng đến ạm đạm , lạnh lùng rời khỏi căn phòng . Để lại Ngọc Quỳnh một mình trong đêm tối bưng mặt khóc thương với ngàn vết cứa đau đến không thở được … ---- Một buổi sáng trong trẻo kèm thêm cái lạnh ngút người lại làm cho không khí trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết . Thế Hiển dậy sớm hơn nó lại còn đang ngồi chống cằm mãi mê ngắm Minh Anh ngủ . Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa rọi vào mặt , nó nheo mắt cựa người ti hí mở mắt rồi chợt đôi đồng tử mở toan ra hết cở . -Tên điên , anh thêm chứng biến thái hả . – nó lăn sang một bên lấy mền kéo cao phũ kín người . -Thật không khi lợn ngủ lại có tư thế như thế , cô đã mở mang tầm mắt cho tôi . – hắn cười mĩm gật đầu như vừa được tiếp thu tinh nhuệ vào người . -Đồ điên , đi mau sao lại phòng tôi . – nó quăng chiếc gối vào mặt hắn . -Cô đang ở nhà tôi đó . – hắn đứng khoanh tay vẻ mặt hăm dọa . -Không cần biết , anh ra ngoài một chút đi . Tôi cần vệ sinh cá nhân . – nó lí nhí nói gượng . Thấy mặt nó đỏ ngượng , Thế Hiển cũng hiểu ý bất giác tự nhiên bật cười rất tươi , nụ cười sau ngần ấy năm lạnh lẽo một nụ cười tỏa nắng vô cùng hạnh phúc như hắn đang ôm cả thế giới vào mình . Khuôn mặt nó đờ đẫn khi nhìn hắn cười mà không chớp mắt , chưa bao giờ nó thấy hắn cười trông vẻ vui đến như vậy . nếu lẹ tay có lẻ khi chụp lại khoảng khắc này đem ra bán nó sẽ ôm về một số tiền lớn , phải công nhận hắn đẹp trai , hắn đẹp trai một cách thuyết phục không thể chê được . -Mặt cái này đi , cô không đi học sao . – hắn dụt phăng bộ đồng phục vào khuôn mặt đờ đẫn của nó . -À , ờ ủa đi học , à đúng rồi quên mất sáng nay có tiết nữa . mà quên hôm nay tôi phải về đưa em trai ra sân bay nữa . -Yên tâm đi , Win bảo tối mới bay . -Mà sao anh có sẳng đồng phục vậy – nó @@ . -ồn ào – hắn lườm liếc rồi đi một hơi ra ngoài . Cùng ăn bữa sáng với nhau rồi hắn đưa nó đi học . Đến trường lại thấy Đăng Khôi đứng trước cổng nó hớn hở chạy đến . -Đăng Khôi . – nó gọi lớn . -Em đi đâu cả đêm , có sao không . – Đăng Khôi đảo mắt nhìn nó từ trên xuống dưới lo lắng . -Ây gu , có sao đâu bình thường mà . Mả sao anh lại đứng đây . – nó tò mò hỏi . -Ôi no , xém nữa anh quên mất chuyến bay của Win đổi lại 9h sáng nay đó đi thôi . -Hả , sao nó không nói gì với em hết . – nó hoẳng hốt tìm điện thoại thì mới sực nhớ mình không đêm theo . -Đi thôi . – Đăng Khôi kéo nó đi . -Sao vậy ? – Đăng Khôi hơi nhíu mày khi thấy nó hơi chùng chân không muốn đi . -Em không muốn về nhà , anh chở em đi đâu đó chút lát ra sân bay luôn được không ? – nó đề nghị ái náy . -ừm vậy cũng được . -chờ em lát , em ra nói với tên kia đã . -khỏi đi em , Thế Hiển cậu ấy đi nãy giờ rồi . – anh nói rồi kéo nó đi . --- Tình hình ở biệt thự bây giờ mỗi người một tâm trạng , cả đêm Hoàng Long ngồi trong phòng làm việc, bộ lòng như bị lửa thiêu cồn cào , tai cứ chú ý lắng nghe tiếng mở cửa rồi dăm ba phút lại lén sang xem nó về chưa cứ thế mà cho đến sáng . Đôi khi lại tự kỉ nói chuyện lẫm bẩm một mình trách bản thân , đáng lẽ ra khi nói xong đồng thời phải nhốt nó lại thì nó không mất tích từ tối hôm qua đến giờ . Hồ sơ trước mặt nhưng anh hết tưởng tượng cảnh này đến cảnh khác rồi tự mình đánh mình “ nghĩ vớ vẩn” . “ cốc …cốc” -Uyển Nhi à , em vào đi . – nghe tiếng gõ cửa anh nói vọng ra . -Không , là em . – Zen bưng mặt bí xị lê vào trong . -Oppa . – Zen thở dài gọi . Anh hơi mệt mõi , nhướng mày nhìn biểu cảm đang phơi ra trên khuôn mặt Zen thay cho câu trã lời . -Rõ ràng anh yêu Minh Anh mà . Sao anh lại lựa chọn như thế . -Em biết câu trã lời rồi mà . -ờ , cũng đúng . nhưng mà Oppa à nếu ví dụ là cùng một lúc , không ai bỏ rơi ai . Thì người đó mình có được phép chọn không oppa ? có nên tin người đó không oppa . -con bé này , em đang nói đến Win à . -không , không mắc mớ gì đến cậu ta . -phản ứng vậy mà con dối lòng . -ây gu , coi như là cậu ấy cũng được , nhưng mà cậu ta chẳng phải có Mai Phương gì đó rồi sao . -điều đó do chính cậu ta nói sao ? -không có , không có . nhưng mà … - Nói đến đây Zen lại thở dài .- em thật sự không rõ tình cảm của mình nhưng khi thấy Mai Phương cùng cậu ấy hôn nhau chổ này của em nó đau lắm , rồi khi không thấy cậu ta đâu em lại bồn chồn nhìn xung quanh , nhưng cậu ta hoàn hảo quá liệu một đứa con gái như em có đủ tư cách bên cậu ta hay không . Thật sự cậu ta đang bỡn cợt hay thật sự nghiêm túc . -em vẫn sợ và suy nghĩ rất nhiều … -Zen , Khi em được chọn em hãy nắm thật chặt nó và phải tự tin nắm được nó dù bản thân em biết nếu lựa chọn đó là sai thì em vẫn sẽ không hối hận mà vẫn bước tiếp em hiểu điều đó chứ . Nếu em buông bỏ điều đó sẽ khiến em hối hận . -Oppa … - mắt Zen ngắn lệ . -Được rồi , hãy vui vẻ mà nói lời tạm biệt từ đây đến lúc cậu ấy bay còn vẫn còn 1 tiếng cho em quyết định . Anh đi trước . Khi thấy anh Win chạy lại hỏi thăm , mặc dầu không vui khi hôm qua thấy anh đối xử với chị gái như thế nhưng chuyện tình cảm nam nữ riêng tư . Win cũng không muốn nói nhiều , mà điều bây giờ Win quan tâm là sắp lên xe ra sân bay nhưng vẫn không thấy bóng dáng con nhỏ tía lia thường ngày đâu cả . -À , chuyện đó . Anh thấy con nhỏ đó không ? -Con nhỏ ? – anh nhíu mày nhìn . -À Zen , cô ta trốn rồi phải không , he he . -Anh không biết . -Thôi kệ , chắc cô ta sợ mình sẽ khóc khi tạm biệt một người đẹp trai như em . Chúng ta đi thôi anh Long . – kéo vali ra ngoài , Win vẫn quay đầu trống ngóng điều gì đó nhưng vẫn chỉ thấy con số mà thôi . Trong căn phòng còn lại mình Zen , cô thở dài nằm gục xuống bàn suy nghĩ những lời nói lúc nãy của Hoàng Long . “ oppa anh ấy không có sự lựa chọn , buông tay chị ấy lúc này cũng là vì anh ấy yêu chị Minh Anh rất nhiều nên mới phải như thế . còn mình mình có lựa chọn , tại sao mình phải ngu ngốc đánh mất chứ , nếu vậy mình sẽ hối hận cả đời .” - Zen nhớ về 3 tháng qua ở bên Win , cảm giác lẫn lộn cứ đến liên hồi mà suy nghĩ . -Có ăn mù tạt đâu , mà sao cay quá vậy nè , hức hức . – Zen đưa tay dụi mắt rồi bất chợt đứng phăng dậy khi nhìn đồng hồ điễm 8h50. Vội vả Zen chỉ lấy đại chiếc áo lạnh khoát vào rồi chạy vút ra ngoài , đứng bắt taxi mà lòng như lửa đốt mắt cứ nhìn đồng hồ , nước mắt cứ đua nhau mà chảy xuống . Tại Sân bay Đà Nẵng . Mọi người cũng đã tập trung đầy đủ , nó đứng đấy nhìn anh nhưng vẫn một sự lạnh lùng vô tâm không một cái đáp lại từ anh , nó chạnh lòng . Hoàng Nhi thương bạn đến cạnh khoát vai nó an ủi . -Mình không sao . – nó cười gượng nhìn Hoàng Nhi . -Này đồ heo , chị đó tôi đi rồi tự lo bản thân cho mình đó , con gái gì mà bầy hầy kinh khủng . – Win lên giọng nhắc nhở nó . -Ê , nhóc chị bầy hầy khi nào hã . – nó cố nhướng lên cú cho cậu em một cái nhưng chiều cao lại quá khiêm tốn chỉ hao tổn công lực thêm mà thôi . -Hoàng Nhi , em đi đây . chị giữ sức khóe nhé cảm ơn vì thường xuyên cho em mượn ipad . – Win ôm Hoàng Nhi chào tạm biệt . -Có dịp lại về chơi nha . – Hoàng Nhi cười đáp trã . -Em đi đây anh Khôi , nhớ dậy bảo con heo đó . -Oke , anh sẽ cố gắng . -Thôi được rồi , cậu sẽ nói cậu yêu tôi nhiều đúng không . Nhưng tiếc thay tôi chỉ yêu Hoàng Nhi thôi . – Quốc Huy lém lĩnh trã lời . -Oh my god . – Win bật cười với độ tự tin của ông anh này . -Hoàng Long , cảm ơn anh về thời gian qua . – Win bắt tay anh chào tạm biệt . -Em đừng khách sáo . Win cười đáp lại rồi ghé sát người ôm anh thân thiết : - nếu được hãy bảo vệ chị ấy , còn không đừng làm chị ấy tổn thương thêm nữa , nhờ anh vậy . – Win nói thì thầm bên tai anh . -Này nhóc , cậu quên anh rồi sao . – Thế Hiển từ đâu đi tới cười nói . -Em không dám . Thế Hiển em đi đây có dịp sang em . Em thầu hết . -À còn nữa , bảo vệ Minh Anh . Em luôn dành một phiếu cho anh . – Win cười gian nói nhỏ. -Oke , anh biết rồi . Tạm biệt . -Được rồi , chào mọi người đến giờ rồi em lên đường đây . good bye , see you again . – Win kéo vali đi ngược vẫy chào mọi người một đoạn rồi quay lưng mà thở dài . -AU , come back home . Go Go … “ cuối cùng cô ấy cũng không đến , Zen anh sẽ nhớ em lắm . Tình đầu !” – Win cười mĩm … -WIN . – chỉ còn vài bước chân nữa là qua cổng soát vé , nào ngờ lại vang lên tiếng gọi của một giọng nói quen thuộc . Zen từ đằng xa chạy lại gọi to , nước mắt nước mũi chèm nhem cả khuôn mặt . Thở hỗn hễn , lại càng ngạc nhiên hơn khi Zen đang mang bộ đồ ở nhà một chân xỏ dép một chân lại xỏ giày để bộ dạng đó mà chạy gấp rút đến đây . -Zen . – Win tròn mắt nhìn Zen . Giật phăng chiếc vali Zen cho nó nằm ngay xuống rồi leo lên đứng , cầm cổ áo Win mà kéo sát lại gần mình xách lên . -Tôi , à không , hức . Em không cần biết anh có về lại không , hay là còn nhớ em hay không khi qua lại bên đó . -Nhưng mà nhưng mà hức , nếu hôm nay em không nói ra hết những điều này em sẽ hối hận đến chết . -Zen . – Win nhìn Zen vừa khóc vừa cười mà đờ đẫn . -Em không ngại việc chúng ta chênh lệch nhau 3h , và cũng chẳng ngại khoảng cách 9.999km . Thật ngu ngốc khi tối hôm đó em lại trã lời những câu nói dối chính mình như vậy . -Thật ra em rất quan tâm , quan tâm đến mức phát ghen khi thấy anh hôn Mai Phương . Tức giận khi Mai Phương biết tất cả về anh còn em thì không hức , em rất quan tâm , quan tâm đến nối mỗi tối em phải tự nén bản thân không được quan tâm anh . -QUAN TÂM RẤT NHIỀU , QUAN TÂM ĐẾN MỨC EM THÍCH ANH RẤT NHIỀU . Win như bị nghẹn cuốn họng , tự dưng đang yên lành lại bị một cô gái xách cổ áo mình lên trước bao nhiêu người nói một hơi trong tiếng nấc . Nếu ai không biết lại tưởng chính Win đang bị hành hung . Hoàng Nhi và Minh Anh đứng ôm nhau vừa cười vừa khóc trước cảnh tượng này , không ngờ lại có một ngày chia tay như thế này . Cả ba người con trai kia cũng đứng cười mĩm trước tình yêu ngây ngô này . -Zen , anh không hôn Mai Phương . – Win dịu dàng nắm tay hai bàn tay Zen mà nói . -Anh tên Nguyễn Minh Tú , Quốc Tịch Ustralia . Đang học trung học Taylors . -Dù có ở Việt Nam hay Úc anh vẫn nhớ em . Và nếu hôm nay em thật sự không đến anh sẽ gặm nhắm nổi buồn này đến cuối đời . Chênh lệch 3 giờ hay thậm chí 12 giờ đi chăng nữa anh sẽ vẫn gọi cho em . Khoảnh cách đó cũng chẳng là gì vì anh sẽ quay về với em , sẽ không để em một mình cô đơn hiểu chứ . -Chỉ cần lúc này đây nghe những lời nói thật lòng từ em , anh đã vui lắm rồi . -Chúng mình Yêu xa nhé , em tin tưởng anh chứ . – Win ân cần nói . -ừm , yêu xa không sao cả , em tin anh . – Zen mắt ngấn lệ trã lời . -Zen , Anh yêu em . – Win nói rồi đặt lên môi Zen một nụ hôn . Tiếng loa báo hành khách đến giờ bay vang lên , Zen lau nước mắt chào tạm biệt . Khi Win đi qua cánh cửa soát vé Zen chạy lại rằng la to : -Em TÊN NGÔ THỊ MỸ NHUNG . -Yes , I’m Know . - Win cười tươi đáp lại rồi khuất bóng…