Lạc Chỉ chào tạm biệt Hứa Nhật Thanh xong liền gửi tin nhắn cho Trương Minh Thuỵ, nói có đồ muốn đưa hỏi anh có thời gian rảnh gặp mặt không. Lúc rẽ khúc quanh trông thấy toà nhà ký túc, cô nhận được tin nhắn trả lời, “Nếu giờ cậu đang ở ký túc thì xuống dưới đi.” Từ xa Lạc Chỉ đã trông thấy Trương Minh Thuỵ đang đứng đợi, tay cầm một chiếc túi nilon, miệng túi còn đang phả ra khói. Mùi thức ăn thơm phức khiến dạ dày của cô quặn lên. Cả ngày nay chỉ ăn một chút phomai và sữa chua, giờ đói đến mức không chịu nổi. “Thơm quá.” Cô gọi anh từ phía sau lưng. Trương Minh Thuỵ phát hoảng xoay người, phản ứng đầu tiên là nở nụ cười. Chợt nhớ đến lần đầu tiên quen nhay, anh cúi đầu ngửi áo khoác trên người, “Mùi thịt bò kho tàu?” Lạc Chỉ bật cười, “Ý mình là bánh rán.” “Thôi đừng nói nữa. Ông anh lớn trong ký túc của mình đích thực là một cây nấm khổng lồ đang mọc rễ trên giường. Mình vừa đi ôn tập về, anh ấy đã gửi tin nhắn bảo mình mua hộ bánh rán. Đúng là thơm thật. Cậu ăn gì chưa? Chưa thì đợi mình mang bánh về cho anh ấy rồi cùng đi ăn nhé. Dù sao lúc tôi mình không ăn mấy vừa hay cũng đang đói bụng. Cái mùi này hấp dẫn thật đấy.” Lạc Chỉ lẳng lặng nhìn anh, nhìn đến mức khiến Trương Minh Thuỵ bối rối đưa tay lên gãi đầu, “Xin lỗi nhé, cả ngày hôm nay ôn Pháp luật ở thư viện, không nói chuyện với ai nên giờ tự nhiên tuôn ra một chàng. À, cậu định đưa cho mình cái gì thế?” Cô cười tươi, đưa cái túi trong tay ra, “Áo của cậu.” Lạc Chỉ không giải thích vì sao cô có được chiếc áo. Để tránh cho đôi bên phải xấu hộ, lúc Trương Minh Thuỵ nhận áo, cô lập tức hỏi, “Ôn Pháp luật đến đâu rồi? Kỳ thi chính đã kết thúc mà hội học văn bàng hai vẫn phải dây dưa thêm một tuần nữa. Mình chẳng có tậm trạng nào mà ôn. Chán lắm rồi.” “Còn ba bốn ngày nữa cơ mà? Thực ra mình biết là dù bây giờ có học thì đến lúc thi cũng sẽ quên hết thôi. Thà đêm trước khi thi bán mạng học, rồi đi thi luôn nhân lúc kiến thức còn chưa nguội.” “Cũng phải.” Lạc Chỉ gật đầu nhẹ nhõm. “Thế nên đi ăn với mình nhé?” Trương Minh Thuỵ hỏi. “Được, cậu về đưa đồ ăn cho bạn cùng phòng trước đi.” “Lát nữa mình sẽ gọi cho cậu. Trời lạnh lắm, cậu về ký túc đợi trước đi.” “Cậu nhanh lên nhé. Căng-tin sắp đóng cửa rồi. sau đó là chỉ còn lại canh cay và bánh bao thôi đấy.” Lạc Chỉ lấy di dộng trong túi ra xem giờ. “Vậy ra ngoài ăn đi, mình mời. Vì môn Pháp luật này mà mình đã có cảm giác hăng hái hơn hẳn. Nửa đời còn lại của mình cũng vẹn toàn rồi?” “Nửa đời còn lại?” “Đương nhiên, vì một nửa trước coi như đã hoàn hảo.” Trương Minh Thuỵ cười khổ, “Mình bị mất xe đạp. Giờ chắc đang được giao bán trong chợ đen gần trường.” Lạc Chỉ chợt nhớ tới lần đầu gặp Trương Minh Thuỵ, bất giác cười thành tiếng. Trương Minh Thuỵ ngắm nụ cười ngọt lịm và nét cong cong nơi khoé mắt đuôi mày của cô, đột nhiên hoảng loạn trong lòng, lắp bắp hỏi, “Cười gì vậy?” “Cậu đi xe đạp giỏi lắm.” Cô gật đầu. Trương Minh Thuỵ ngẩn ra một lúc, nhớ rằng mình chưa bao giờ đạp xe trước mặt Lạc Chỉ, “Cậu thấy mình đi xe đạp rồi à?” Lạc Chỉ gật đầu, “Mình còn thấy cậu ăn mì tôm nữa.” “Cậu là người sao Hoả đấy hả?” Trương Minh Thuỵ đứng yên nghĩ một lúc mới nhớ đến một buổi chiều thu nắng ấm, vì đánh bài thua mà bị bắt phải đi xe đạp, vừa đi vừa ăn mì thịt bò khô Khang sư phụ, đồng thời thấy các bạn nữ đi qua còn phải lớn tiếng hỏi, “Đói không? Cùng ăn đi.” Trương Minh Thuỵ bối rối gãi đầu, đang định nghĩ xem phải giải thích thế nào về hành vi kỳ cục của mình. Ngay lúc đó, ánh đèn đường màu cam trên đầu bỗng nhiên vụt tắt. ANh ngẩng lên, sửng sốt một lúc. Lạc Chỉ mờ mịt nhìn về phía Trương Minh Thuỵ, ánh mắt trở nên mơ hồ. “Trương Minh Thuỵ... Cậu ở đâu thế?” Anh không hề suy nghĩ, lập tức đưa tay ghì cổ Lạc Chỉ, “Mình đen đến mức đấy cơ à?” Lạc Chỉ cười rạng rỡ. Đúng lúc nayg sau lưng cô có tiếng nói trầm thấp vang lên, “Trương Minh Thuỵ, ông anh ở phòng đói sắp phát điên rồi đấy.” Trương Minh Thuỵ thu lại cả cánh tay và nụ cười, “Đúng lúc chúng tôi ra ngoài ăn. Nếu cậu về ký túc thì cầm bánh rán về cho anh ấy giúp tôi đi. Vừa mới mua, còn chưa nguội đâu.” Trong giọng nói tưởng như thoải mái đó ngầm chứa sự bén nhọn sắc lẹm. Lạc Chỉ cúi đầu, coi như không nghe thấy.” “Tôi không về ký túc.” Giọng nói phía sau chẳng có chút độ ấm nào, nhưng cũng không lộ vẻ tức giận. Lạc Chỉ muốn rút lui khỏi tình cảnh khó xử này nên đưa tay vào trong túi âm thầm hành động, nhanh nhẹn mở di động mấy cái, một chuỗi âm thanh lảnh lót vang lên. Cô vội vờ như phải nghe điện thoại, áy náy gật đầu với Trương Minh Thuỵ rồi đi đến góc khuất chỗ bồn hoa, vừa đi vừa nói, “A lô? Ai đấy?” Còn chưa đi được bao xa, điện thoại bên tai đã rung mạnh, làm Lạc Chỉ hoảng đến mức suýt nữa thì ném máy đi. Nhưng cô vẫn giữ được bình tình, vội vàng ấn nút nghe, chỉ sợ hai người phía sau phát hiện sự khác lạ của mình. Không ngờ trong điện thoạt lại vang lên một âm thanh vô cùng quen thuộc, “Giả quá. Coi thường IQ của mình đấy à?” Cậu luôn để chế độ rung, tiếng chuông vừa rồi là gì thế?” Cô quay đầu, nhìn chàng trai đang giơ cao chiếc điện thoại, mỉm cười ngạo mạn với mình. Thịnh Hoài Nam đứng cách đó không xa. Đèn đường đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại chiếu rọi nụ cười lạnh băng của anh. Lạc Chỉ đứng lặng một lúc. Cả ba người đều không nói gì, vị trí đứng như ba định tam giác của họ nối thành hình một chiếc tháp đèn trơ trọi.Cô bổng dưng cảm thấy bực mình, bước về nói với Trương Minh Thuỵ, “Mau đem bánh về đi, sắp nguội hết rồi đấy. Đợi cậu xuống thì hai đứa mình đi ăn.” Trương Minh Thuỵ gật đầu, đi về phía cuối đường. Anh vốn đã đen, lại mặc đồ đen, đen đến mức khó phân biệt được mặt phải mặt trái dười bầu trời tối thẫm. “Chẳng nể mặt người ta gì cả.” Lạc Chỉ cười, vẫy cánh tay đang cầm điện thoại, “Mình nói dối để tránh cảnh xấu hổ thôi mà, cậu cần gì phải tinh ý thế?” Trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy loáng thoáng người đối diện, duy có đôi mắt người ấy là vẫn rất sáng. Lúc ra ngoài Lạc Chỉ mặc quá ít, hiện giờ chỉ một trận gió cũng có thể khiến toàn thân cô nổi da gà, bàn tay cũng cứng lại. Cô khẽ dậm chân, mà đúng lúc này, ánh đèn đường lại đột nhiên bừng lên bao trùm lấy họ, giống như ánh sáng trên sân khấu, tách họ khỏi không gian yên tĩnh tối tăm xung quanh. Lạc Chỉ ngẩng đầu. Ánh đèn chiếu rọi trong đôi mắt cô, đốt lên hai chiếc đèn lồng tí hon ấm áp. Khoảnh khắc ấy hệt như có phép thuật, cô bỗng dưng quên đi cảm giác lúng túng khó xử mà bật cười tươi tắn, khiến đôi đèn lồng tí hon kia dần cong thành đôi vầng trăng khuyết hung linh. Hàng mi rợp bóng của cô đã che đi cảm xúc khó nói thành lời trong đôi mắt ấy. “Mình về đây.” Cuối cùng tối đó cô vẫn không đi ăn với Trương Minh Thuỵ. Anh gửi tin nhắn nói với cô rằng cậu sáu trong ký túc của họ đột nhiên bị đau bụng, nghi là viêm ruột thừa cấp tính, họ phải vội vàng đưa cậu ấy đi bệnh viện trường. Cô nhắn lại một tin Mong là cậu ấy ổn, rồi tự xuống dưới lầu mua bánh rán thơm phức. Khoảng Mười giờ tối, cô nhận được tin nhắn tiếp theo của anh. “Đã chụp xong phim, có kết quả tồi.” “Sao? Có phải chuyển viện không?” “Chuyển cái còn khỉ! Cậu ta chỉ bị đau xóc bụng.” Lạc Chỉ cười phá lên, dựa vào lưng ghế. Chiếc bàn học liền ghế rung lên, có vật gì đó rơi ra từ giá sách phía trên. Cô vội ngiêng người tránh, suýt nữa là bị rơi trúng đầu. “Ầm” một tiếng, món đồ rơi xuống bàn, sau đó rơi xuống đát rồi lăn đến gần chân cô. Một chai trà Kirin. Vì rung động quá mạnh nên thứ chất lỏng màu xám bên trong bị nổi lên một lớp nọt. Lạc Chỉ nhặt chai lên, phủi bụi bám trên đó rồi ngồi yên một lúc lâu. Thời gian như ngừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía giá sách trên bàn, nhớ đến cảnh trước kia mình đã cẩn thận trèo lên ghế nhón chân đặt chai trà nà lên thật cao, rồi còn đứng ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu. Khi ấy, ánh nắng chiều yếu ớt xuyên qua cửa sổ tạo thành những chấm lốm đốm trên thân chai. Cô cố gắng nhớ lại ngày đó mình đã cầm nó thế nào, ngón tay anh lướt qua tay mình ra sao, cả lời xin lỗi qua loa, rồi bóng lưng người ấy vội vã quay đi sau khi nhặt lấy một chai khác... Bánh xe số phận xoay vòng phát ra những âm thanh trào phúng, tiếc là khi đó cô không nghe được. Cô thử vặn nắp chai, tay nắm chặt đến đỏ ửng, rốt cuộc cũng nghe được tiếng nhựa gãy. Lạc Chỉ thong thả bước đến cạnh cửa dổ, vừa một uống thì bỗng như sực tỉnh, nhìn lại hạn sử dụng in trên thân chai. Vẫn chưa quá hạn. Cô uống từng ngụm nhỏ, đưa ánh mắt biếng nhác nhìn xuống dưới lầu. Nơi ánh đèn đường màu cam dưới kia từ lâu đã không còn bóng người. Một thoáng quay đầu, người ấy đã không còn ở đó. Có lẽ nên nói là tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng đứng sau lưng đợi cô. Người đứng một mình dưới ánh đèn luôn luôn là cô, chỉ khác kaf lúc này, đến cô cũng rời đi rồi.Nếu anh quay đầu lại, liệu có thất vọng vì sau lưng chỉ còn lại một vầng sáng lẻ loi? Chắc là không đâu, cô nghĩ, anh chưa từng quay lại. Mà dù có quay lại, anh cũng không bao giờ biết cô từng chờ đợi và trông ngóng với tâm trang thế nào, cho nên anh sẽ không cảm thấy mất mát. Người ta đối xử với mình như vậy, cô cũng khó mà nói ra miệng những suy nghĩ thật lòng của mình. Chai trà trong tay đã cạn từ lúc nào. Lạc Chỉ không biết có phải trong bánh rán có quá nhiều tương ngọt hay không mà khiến cô khát đến mức này. Cô đưa tay ném cái chai vào thùng rác. -Hết