Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam
Chương 57
Diệp Triển Nhan đã cắt tóc bob, giờ còn xinh đẹp hơn thời cấp Ba. Cô ấy mặc chiếc áo khoác nhung màu đỏ, chân đi một đôi bốt lông màu xám cao quá đầu gối. Lạc Chỉ khom người nhặt đồng xu, khi ngẩng lên, thứ đầu tiên trông thấy chính là đôi bốt này.
Đẹp thật. Không biết là mua ở đâu?
Đây là cảm giác tò mò rất thông thường của một cô gái đối với trang phục của cô gái khác. Nhưng đặt trên người Lạc Chỉ, nó lại không hề bình thường.
“Lạc Chỉ, trùng hợp quá.” Nụ cười của Diệp Triển Nhan với Lạc Chỉ rất giống nhau, đều tươi quá mức. Đằng sau nét tươi vui đó che giấu điều gì, có lẽ chính bản thân cô cũng không biết rõ.
“Mình với bố đến Bắc Kinh đón Tết, sau đó mình sẽ học tiếng Pháp ở Bắc Kinh một năm, rồi sang Pháp học hai năm. Thời gian tới có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên, hôm nào cùng đi dạo phố đi. Mình nhớ cậu chết đi được. Lâu lắm rồi chúng ta không cùng đi dạo phố.”
Diệp Triển Nhan cười ngọt ngào, vẫn thân thiện hoà đồng, chỉ là không còn ăn nói mạnh bảo, trong câu từ cũng mất đi khí thế như thời cấp Ba. Bây giờ cô ấy trở nên thục nữ hơn nhiều.
Lạc Chỉ yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp kia, trong một thoáng, bao nhiêu hình ảnh thời cấp Ba hiện lên trong đầu: Diệp Triển Nhan nói vài câu khiến Đinh Thuỷ Tịnh chạy đến chỉ trích cô, và ánh nhìn thù hằn của cô ta dành cho cô trong buổi họp lớp. Từ lâu Diệp Triển Nhan đã để lộ quá nhiều tín hiệu nguy hiểm, vậy mà cô chẳng nhận ra.
“Lâu lắm rồi chúng ta không cùng đi dạo phố? Chúng ta đã bao giờ đi dạo phố cùng nhau đâu.” Lạc Chỉ nghiêm túc nói.
Diệp Triển Nhan hơi rụt vai, khoé miệng động đậy, đang định lên tiếng thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
“Lạc Chỉ! Lạc Chỉ!”
Lạc Chỉ cảm thấy thật kỳ diệu. Cô và Diệp Triển Nhan có hai lần không thể tiếp tục trò chuyện, cả hai lần đều có người khác đến cứu vãn tình hình. Lạc Dương chạy từ quán ăn có tấm biển hiệu màu cam, nói, “Đời mãi không thấy em đâu, gọi điện thoại thì em lại tắt máy. Anh với chị dâu em lo quá, sợ em có chuyện gì.”
Lúc Lạc Dương chạy đến cạnh họ có quan sát tình hình, sau đó gật đầu với Thịnh Hoài Nam và Diệp Triển Nhan, rồi nhận lấy chiếc túi của Lạc Chỉ, “Nặng thật. Em xách nó mãi đấy à?”
“Đương nhiên.” Cô cười với Lạc Dương, đột nhiên thấy Diệp Triển Nhan kinh ngạc mở to mắt.
“Anh là...”
Diệp Triển Nhan lẩm bẩm trong miêng. Lạc Dương nhìn cô ta nghi hoặc, “Chúng ta quen nhau sao? Lạc Chỉ, bạn học cảu em à?”
“Bạn học hồi cấp Ba.” Cô chỉ vào Diệp Triển Nhan, rồi lại chuyển hướng sang Thịnh Hoài Nam, “Và bạn trai của cô ấy.”
Lúc giới thiệu Thịnh Hoài Nam, cô có nhìn anh một cái. Anh cúi đầu, tầm mắt hướng về hàng cây bên đường. Ánh sáng màu bạc từ chùm đèn trang trí chiếu vào sườn mặt, để lộ nét buồn bã khó lý giải.Cô nhìn lướt qua rồi thu lại ánh mắt, cười với Lạc Dương.
“Ngoài trời lạnh quá, mau vào trong. Chúc mừng năm mới. Chúng tôi vào trước nhé.” Lạc Duong cười với cặp đôi đối diện. Tua anh là người chậm hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cảm nhận được nụ cười của em gái mình là giả.
Tay Lạc Dương rất ấm. Anh cầm tay Lạc Chỉ, còn cô vẫn nắm chặt đồng tiền xu.
“Tạm biệt.” Lạc Chỉ vẫy chào họ.
Trong ánh mắt Thịnh Hoài Nam nhìn cô có bao tâm tình khó nói. Diệp Triển Nhan chợt cười phá lên, “Lạc Chỉ, cậu có ý gì đây?”
Nhất định phải lằng nhằng sao? Lạc Chỉ khẽ cười, cảm giác Lạc Dương siết chặt tay mình hơn. Cô nghiêng đầu, thấy anh trai đang nhíu mày. Trái tim mệt mỏi của cô dường như được tưới một dòng nước ấm.
Đôi khi người ta không nên cầu mong có được một tri kỷ. Có một người thân thiết với mình là đủ lắm rồi. Tri kỷ lúc nào cũng có thể đứng ở phía đối diện chúng ta, chỉ có người thân mới luôn đứng bên cạnh nắm lấy tay mình. Người ấy có thể không biết chúng ta đang vướng mắc điều gì, nhưng chỉ cần bạn đưa ra một quyết định, thì dẫu rằng ngày hôm sau bạn có hối hận vì quyết định đó, người ấy vẫn luôn ủng hộ, vẫn sẽ trao cho bạn một vòng ôm ấm áp rồi vỗ về, “Xem đi, lại làm chuyện ngốc nghếch rồi.”
“Ý mình đơn giản lắm.” Lạc Chỉ quay đầu, giọng ung dung mà cứng cỏi, “Cậu nói với người đứng cạnh cậu rằng mình là kẻ dối trá chia rẽ hai người đúng không? Thế mà còn tươi cười nói muốn cùng mình đi dạo phố? Tình tiết của màn kịch này không đúng rồi. Diệp Triển Nhan, cậu mới là kẻ nói dối quá nhiều, nên sơ ý một cái là diễn nhầm cảnh luôn.”
Lạc Chỉ nói xong cũng kéo Lạc Dương đi. Cô chẳng có quan tâm quan sát phản ứng của hai người phía sau.
Cứ đi mãi, nói mãi, cuối cùng cũng tỉnh ra một chút.
Cô nâng niu tình cảm của mình như vậy, sao có thể để người khác dễ dàng phá huỷ từng chút một? Tâm tư và bí mật vốn rất mềm mại giờ bị biến thành vũ khí sắc bén, mọi sự công kích đều vô cùng chuẩn xác. Lạc Chỉ vẫn luôn không chịu ngẫm nghĩ kỹ những lời Thịnh Hoài Nam nói đêm hôm trước. Vào lúc này, những câu chữ kia đang hợp với nhau thành một con đường trải thẳng tắp, rốt cuộc cũng có thể nhìn ra ngọn nguồn.
Lạc Chỉ xoay mình.
Hai người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ. Diệp Triển Nhan lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thù hằn đó quen thuộc biết mấy.
Lạc Chỉ lại bật cười, đôi mắt cong cong như đôi vầng trăng khuyết, cong đến mức không còn nhìn rõ đôi tình nhân trước mặt.
“Diệp Triển Nhan, trả nhật ký cho mình.”
“Gì cơ?” Diệp Triển Nhan sửng sốt.
“Trước khi thi đại học mình không cẩn thận vứt nhầm quyển nhật ký, làm ớn trả lại cho mình đi. Cậu hoặc là Đinh Thuỷ Tịnh.”
Tim Lạc Chỉ nhói lên khi nhận ra sự thật này. Quyển nhật ký đó là những tâm tình riêng tư thầm kín nhất của cô, giờ lại phải nói ra trước mặt ba người này. Cô nói xong liền dứt khoát quy người đi, không nán lại dù chỉ một giây.
Tuy cô đã hứa với người đạp xích lô là sẽ không nói như vậy.
Phải có khí thế, phải giải thích rõ ràng... Nhưng suy cho cùng cô vẫn không phải một chiến binh anh dũng. Thấy họ đứng kề vai nhau, hết thảy nghĩ suy và xúc cảm tích tụ trong lòng đều tan vỡ cả. Bộ dạng khó coi thế này, dù thắng được vài câu nói cũng chẳng có ích gì.
Từng chữ viết trong quyển nhật ký kìa đều là ranh giới chạm đến tôn nghiêm của cô.
Tình cảm từng cẩn thận bảo vệ và hết lòng nâng niu, khi rơi vào tay người khác lại có thể đâm cô một nhát đau đến vậy. Lạc Dương lặng lẽ nhìn em gái đi một đoạn, không biết có nên hỏi han an ủi chút hay không. Nhưng Lạc Chỉ lại tỏ ra không sao, cười tươi ngẩng đầu, chỉ vào tấm biển màu cam nói, “Anh biết không? Em chạy theo đồng xu để đến nơi này đấy.”
Rốt cuộc Lạc Dương vẫn nén xuống tất cả nghi vấn, “Lại không mang găng tay rồi.” Anh trách.
Diệp Triển Nhan cũng không mang găng tay, Lạc Chỉ nghĩ, thế nên người ta đặt tay vào túi áo khoác của Thịnh Hoài Nam để sưởi ấm.
Ngoài đôi giày của Diệp Triển Nhan, đó là chi tiết thứ hai cô nhìn thấy khi ngẩng lên.
Cô từng bướng bỉnh cô chấp biết bao, chỉ miêu ta một mình dáng vẻ của Thịnh Hoài Nam trong nhật ký, vậy mà những câu chữ kia lại rơi vào tay người khác. Bao nhiêu năm cô tự dối lòng, không chịu nhìn thẳng, đến cuối cùng vẫn phải thu vào đáy mắt hình ảnh họ nắm tay nhau.
Lạc Chỉ ngẩn ngơ nhìn Lạc Dương đang đứng cản đường trước mặt cô, “Đến cửa rồi sao không vào?”
Mai cho đến khi Lạc Dương dùng những ngón tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt cô, Lạc Chỉ mới nhận ra là mình đang khóc.
“Người ta bắt nạt em à?” Lạc Dương hoi nheo mắt nhìn Lạc Chỉ, ánh nhìn đong đầy trìu mến. Anh hơi khom người, đưa tay trái lên xoa đầu cô.
Lạc Chỉ vốn chỉ chảy nước mắt chứ không có chút cảm giác muốn khóc nào. Vậy mà nghe thấy câu này, cô bỗng lao vào lồng ngực anh trai mình, oà lên nức nở.
Cô khóc dữ dội như một đứa trẻ lên sau.
“Đừng khóc, chúng ta không khoc. Ngày mai anh trai đến chợ vật liệu xây dựng thuê mấy người đến nhét họ vào bao tải, treo ngược lên đánh nhé...”
Lời của anh khiến Lạc Chỉ muốn cười, sau đó lại khóc dữ dội hơn. Cô túm cặht vạt áo khoác của Lạc Dương, nấc nghẹn đến mức không thở nổi, đến mức mặt mũi đều đỏ bừng. Cô khóc vật vã, khóc thoả thuê, khóc đến độ dường nư trên đời này ngoài khóc ra, cô không làm được việc gì.
Cuối cùng vẫn như thế này. Chỉ đến thế này mà thôi.
Mất một lúc lâu Lạc Chỉ mới ngừng khóc. Cô lau nước mắt, khịt mũi, chỉnh trang xong mới ngẩng lên, tỏ ra tươi tắn hỏi Lạc Dương, “Không nhận ra à?”
Lạc Dương cười gượng gật đầu, “Ừ, không nhận ra.”
Lạc Chỉ quay đầu nhìn ngã tư đường không một bóng người, trái tim hoá ra không hề đau đớn. Dường như dây thần kinh bị hành hạ đến mức quá mệt mỏi, cuối cùng cũng đã đứt hẳn.
Bác đạp xích lô à, cháu xin lỗi. Bác nói đúng lắm. Hiểu lầm vốn không thể ngăn cản được tình yêu, lời nói dối cũng không thể.
Nhưng cháu quên không nói với bác, rằng thực ra cháu đã dối bác đấy. Những gì cháu nói với bác đều là chuyện của người khác thôi.
Đều là tình yêu của người khác.
“Nào, vào trong đi.” Lạc Dương vỗ vai cô.
-Hết
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
28 chương
59 chương
61 chương
16 chương
11 chương
6 chương