Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam
Chương 100
“Thực ra hồi lớp Mười mình đã từng gặp cậu.” Cậu làm như không thấy sự bối rối của Lạc Chỉ, nghiêng đầu nhìn ánh đèn leo lét bên bờ hồ ngoài khung cửa sổ, thong thả mở lời.
“Một buổi trưa mùa thu năm lớp Mười, lớp bọn mình chơi bóng trên sân. Mình nhìn thấy một cô gái ôm chồng sách từ căng tin băng qua sân tập đi về hướng tòa nhà giảng dạy. Trông cô ấy rất bình thản, nước da trắng và đôi mắt sáng ngời. Mình cũng không biết vì sao lại chú ý đến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn không sao quên được. Nói chung là rất lạ. Về sau mình có kể cho bạn đại học nghe, họ đều nói chắc là hiệu ứng tuổi dậy thì,” cậu mỉm cười, “thật đấy, tới giờ mình vẫn chưa hiểu nổi.”
Trong ánh đèn chập choạng, Lạc Chỉ chỉ có thể thấy đôi mắt Tần Thúc Ninh qua ánh nến trên bàn, thoạt nhìn như hai ngọn đèn mờ ảo xa xăm.
“Lúc đó mình chơi ở vị trí hậu vệ, thấy cậu bước tới gần thì chợt muốn thể hiện một chút. Dáng người mình thấp, đá bóng cũng không tốt lắm. Ngày trước khi chơi nửa hiệp, mình chỉ chuyền trái đầu tiên lúc trận đấu bắt đầu, còn sau đó gần như không còn việc gì nữa. Nhưng hôm ấy mình lại dẫn bóng, chỉ huy tiền đạo vào vị trí, hơn nữa còn hét lớn, ‘theo sát Trần Vĩnh Lạc’, ‘theo sát Thịnh Hoài Nam’…”
Lạc Chỉ chớp mắt.
Cô nhớ ngày hôm đó. Ký ức vốn bị phủ một lớp bụi chợt hiện rõ trước mắt nhờ câu nói của Tần Thúc Ninh. Khi ấy cô ra sức muốn đứng đầu bảng, muốn làm cho Thịnh Hoài Nam biết mình giỏi giang, thậm chí còn né tránh mọi cơ hội làm quen với Thịnh Hoài Nam. Thế là sau khi nghe thấy tiếng hét lớn “Theo sát Thịnh Hoài Nam”…
“Nhưng không ngờ mình ra sức gào thét như thế mà cậu chẳng buồn nghiêng đầu nhìn mình lấy một cái. Không ngờ, cậu lại ngoảnh đầu sải bước đi mất. Mình không hiểu vì sao trông cậu có vẻ tức giận.”
Lạc Chỉ dở khóc dở cười nhưng không giải thích.
“Dù sao cũng cách xa nhau nên mình không nhìn rõ cậu. Bẵng đi một thời gian, đúng vào lúc sắp quên mất cậu, mình bỗng phát hiện trước mỗi giờ tự học buổi tối, cậu đều ra sân tản bộ. Chiều tối nào lớp cũng đá bóng gần bục kéo cờ chỗ sân bóng rổ nên mình thường xuyên trông thấy cậu. Mình cảm thấy cậu thật lạ lùng, người khác thường túm năm tụm ba, chị chị em em, chỉ có mỗi cậu là thui thủi một mình, hơn nữa trông cậu như thể đang tìm ai đó. Nhưng mình quan sát nhiều ngày trời cũng không nhìn ra cậu đang tìm người nào.”
“Nhưng lâu dần, rốt cuộc mình cũng nhìn ra chút manh mối. Mỗi lần cậu đi đến gần chỗ lớp mình đều có vẻ mất tự nhiên, mình liều mình trổ tài sắm vai nhân vật trung tâm của cả đội, bất chấp việc bị trêu chọc. Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn đến mình. Lúc đó mình chợt nghĩ, liệu có phải cô ấy tới tìm mình hay không?”
Lạc Chỉ cúi đầu, qua ánh mắt lướt vội, cô trông thấy nụ cười gượng của Tần Thúc Ninh.
Cậu ấy không vội nói ra chân tướng mà hai người đều hiểu rõ trong lòng mà chuyển đề tài, tiếp tục kể chuyện.
“Nhưng chúng ta đã từng gặp nhau, cậu còn nhớ chứ?”
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Tần Thúc Ninh, Lạc Chỉ khẽ cau mày, cô gật đầu trong vô thức, nhưng lại không nhớ ra cụ thể là cuộc gặp như thế nào.
“Cuối học kỳ Hai năm lớp Mười, lúc tan học mình đang định ra ngoài, đứng dậy xoay người lại thì nhìn thấy cậu chầm chậm đi ngang qua lớp số Ba, nhìn về phía mình. Khi thấy mình cũng đang nhìn cậu, cậu liền nhìn đi chỗ khác ngay. Mình biết cậu đang giả vờ. Lúc đó mình rất vui, nghĩ thầm rốt cuộc cũng để mình bắt được dấu vết.”
Không kí của thành phố ven biển luôn phảng phất mùi ẩm ướt và tanh mặn, khiến trái tim con người cũng trở nên mềm mại và ấm áp hơn. Dưới vòm trời xanh thẫm, ánh đèn rực rỡ ở phương xa cũng được phủ đầy làn hơi ẩm, mài mòn những góc cạnh sắc nhọn thành những lỗ tròn.
Cả thế giới bỗng chốc mờ ảo, chìm vào hồi ức.
“Mình dò hỏi được rất nhiều chuyện về cậu. Mỗi lần giáo viên môn Văn cầm các bài văn mẫu xuất sắc của nhiều kỳ thi đến, hễ phát tới tay là mình giở ra xem ngay, để xem có tìm thấy tên cậu không. Sau đó mình cũng bắt đầu nghiêm chỉnh viết văn, mong được cùng cậu xuất hiện trong tập bài văn xuất sắc. Cậu biết không, đúng là có lần đó thật. Kỳ thi thử năm lớp Mười Hai, bài văn của hai chúng ta ở ngay sát nhau, cậu ở trên, mình ở dưới. Nhưng mình nghĩ chắc cậu chưa bao giờ chú ý phải không?”
Lạc Chỉ dùng vẻ mặt vô cùng chân thành mà buông lời nói dối: “Mình nhớ. Mặc dù không nhớ cậu viết bài gì, nhưng mình nhớ là có chuyện đó.”
Đôi mắt Tần Thúc Ninh bừng sáng.
Lạc Chỉ vẫn luôn rất mong Thịnh Hoài Nam trước kia cũng có thể cho cô một lời nói dối như vậy. Còn giờ đây, cô chỉ có thể đem nó cho một người khác.
Tần Thúc Ninh mỉm cười xúc động.
“Cảm ơn cậu, thật lòng cảm ơn cậu. Mình rất vui.”
Cô lắc đầu: “Không có gì, mình chỉ…”
Cậu bật cười thoải mái: “Yên tâm, mình sẽ không hiểu lầm đâu, cậu chỉ tiện thể nhìn thấy thôi.”
Chỉ là tiện thể, không phải cố ý. Tần Thúc Ninh thẳng thắn như thế khiến Lạc Chỉ xấu hổ vô cùng.
“Cậu sạch sẽ như một trang giấy trắng. Cậu không có người bạn nào rất thân, cũng chẳng có tin đồn với nam sinh nào. Nhưng mình tin là cậu không phải một cô nàng mọt sách đơn thuần. Mình vẫn luôn nhớ đôi mắt sáng trong và nét mặt đầy tâm sự của cậu, chẳng qua là chưa có cơ hội tìm hiểu.”
“Nói thật lòng cậu đừng giận nhé, hồi cấp Ba cậu không xinh bằng bây giờ. Ngày đó mình cũng thử nhắc tới cậu với mấy đứa bạn xung quanh, tất nhiên là theo kiểu nói chuyện phiếm, không dám công khai là mình có ý với cậu. Mọi người hầu như đều có nghe nói tới cậu, người đứng đầu ban Xã hội. Nhưng họ cảm thấy cậu rất bình thường, còn nói chân lý ‘gái giỏi không xinh’ quả là chính xác.”
“Nhưng mình thấy cậu rất xinh, là người mà đứng giữa đám đông, mình chỉ cần liếc mắt cũng có thể trông thấy. Họ không nhìn thấy là vì có mắt như mù.”
Lạc Chỉ bối rối.
Cô ngắt lời cậu, nâng ly rượu lên, tươi cười mời một ly: “Cảm ơn cậu.”
Tần Thúc Ninh không hỏi ý nghĩa lời cảm ơn của cô, chỉ lặng lẽ uống cạn rượu.
Cậu không nhắc tới chữ “thích” nữa. Cô cũng không cố ý lẩn tránh.
Lạc Chỉ biết đây không phải là lời tỏ tình đến muộn. Thứ tình cảm thời niên thiếu kín kẽ đến mức chỉ cần vừa bị hé lộ một chút thôi cũng giận dữ và xấu hổ vô cùng, rồi nhiều năm sau sẽ dần tìm được cơ hội trút bày nương theo sự trưởng thành của họ.
Có những tâm nguyện trở thành sự thực, có những tâm nguyện cuối cùng vẫn chỉ là một câu chuyện cũ.
Cậu ấy chỉ cần được kể câu chuyện ấy ra.
Một bữa cơm tĩnh lặng nhưng không hề ngột ngạt.
Mỗi người đều nghĩ đến một câu chuyện khác nhau trong quá khứ, hoặc có khi cũng sẽ nghĩ về cùng một chuyện, chỉ là với góc độ không giống nhau. Sân bóng rổ ồn ào, những người trẻ tuổi mang đầy tâm sự, những ánh mắt cùng trông về một hướng, tất cả đều khiến trái tim trong lồng ngực như rộn ràng lên.
Khi thanh toán, Tần Thúc Ninh chợt hỏi có thể kết bạn với Lạc Chỉ trên Wechat không.
Lạc Chỉ gật đầu: “Cậu nói cho mình biết nick Wechat của cậu, mình sẽ kết bạn.”
Tần Thúc Ninh đưa mắt nhìn cô, trịnh trọng nói: “Conan2005.”
“C có viết hoa không? Cậu thích Conan à?” Cô chăm chú nhập chữ.
Người ngồi đối diện hồi lâu không lên tiếng. Lạc Chỉ ngẩng lên thì bắt gặp vẻ mặt thất vọng nhưng vẫn thoải mái của Tần Thúc Ninh.
“Cậu không nhớ thật sao? Chính cậu đã gọi mình là Conan mà.”
Conan.
Cô nhìn chàng trai mặc chiếc áo gió ghi-lê màu xanh thẫm không hợp thời tiết ngồi trước mặt mình.
Mùa đông năm lớp Mười Hai, một mình cô ra khỏi căng tin trở về phòng tự học. Mùa đông ở Bắc Kinh trời tối rất sớm, giống như thời gian bị trộm đi trong lúc người ta còn chưa chú ý.
Lạc Chỉ nhìn thấy Thịnh Hoài Nam một mình xách ba lô, tai đeo tai nghe đi cách đó không xa. Khoảnh khắc đó, trái tim cô vô cớ rộn ràng. Gặp được Thịnh Hoài Nam trong thời gian ôn thi buồn chán đúng là một trong số những niềm vui ít ỏi, nhưng cũng không đến nỗi quá xúc động, cùng lắm chỉ như cảm giác đi trên đường nhặt được tờ 100 tệ thôi. Cô cũng sẽ không làm gì, chỉ ung dung đi theo anh, ngẩng đầu đường hoàng ngắm bóng lưng anh, nghe lòng dâng lên những vui buồn xen lẫn ưu tư, coi tâm trạng tốt này là phần thưởng khích lệ chính mình.
Không may là vừa rẽ vào con đường nhỏ thì có một nam sinh chen vào giữa cô và Thịnh Hoài Nam.
Cậu bạn này không cao lắm nhưng lại che khuất tầm nhìn của Lạc Chỉ. Cô hơi bực nên không khỏi khó chịu với cậu ta. Cậu ta còn giống như cố ý đi tới đi lui, dùng hai ngón tay trỏ tạo thành hình máy ảnh để lấy khung cảnh, đứng đối diện đèn đường “chụp ảnh” tách tách.
Đồ điên, cô tức giận nghĩ.
Ánh đèn đường rọi thành một chiếc ô màu cam. Dưới quầng sáng đó, những bông tuyết lả tả rơi xuống, dịu dàng đến nao lòng. Lạc Chỉ quên mất nam sinh “điên khùng” mà cô đang oán thầm trong bụng, cô ngẩng đầu nhìn qua lăng kính của cậu ấy.
Dường như tuyết của cả thế giới đang hội tụ lai dưới ánh đèn khắp cả trần gian.
Cô đứng đó hồi lâu, nam sinh cũng “chụp” rất lâu.
Đợi đến khi cô tiến lên phía trước, hình bóng Thịnh Hoài Nam đã sớm biến mất nơi cuối đường, chìm vào đêm đen.
Nhưng cô không hề cảm thấy thất vọng.
Lạc Chỉ thấy hơi lạnh nên vội bước thêm mấy bước, nghiêng người vòng qua người đang mải mê “chụp ảnh” kia, bỏ lại cậu ta ở phía sau.
Nhưng cô vẫn vô thức đánh giá sơ qua người này. Tuy chỉ nhìn được nửa thân người, áo gió ghi-lê màu xanh đậm khoác ngoài sơ mi trắng, bên dưới quần đồng phục học sinh là một đôi giày thể thao, dáng người hơi thấp và còn đeo kính.
Cô buột miệng nói: “Conan.”
Lạc Chỉ không lớn tiếng, nhưng hình như nam sinh đó vẫn nghe thấy. Khi cậu ta ngoảnh lại nhìn, cô vội vã men theo con đường bỏ chạy mất.
Chạy dưới ánh đèn, chạy vào bóng tối.
“Mình nhớ bộ đồ này, không ngờ cậu vẫn còn mặc vừa.”
Tần Thúc Ninh tự giễu: “Đúng vậy, thấp người cũng là ưu điểm, đỡ tốn tiền.”
Họ vui vẻ nhìn nhau cười, cũng vui vẻ nói lời tạm biệt.
Tần Thúc Ninh từ chối lời đề nghị cho đi nhờ của Lạc Chỉ. Cậu đưa Lạc Chỉ tới bãi đỗ xe, gọi người lái thuê giúp cô, vẫy tay rồi xoay người rời đi. Tới chỗ đèn giao thông, cậu dừng bước, ngoảnh đầu, giơ cao hai tay để lấy khung hình, đứng nguyên tại chỗ mỉm cười hướng về phía Lạc Chỉ: “Tách.”
Hành động ấy khiến trong lòng Lạc Chỉ dâng lên thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa xót xa, pha thêm chút ẩm ướt, khiến cả trái tim bỗng như trĩu nặng.
Đi qua đoạn đường đất không có cả đèn giao thông, rốt cuộc cũng về tới làng. Xe đỗ trên bãi đất trống của cung văn hóa, Lạc Chỉ một mình thong thả đi về hướng khoảng sân nhỏ.
Vầng trăng tròn trên cao chiếu sáng cả con đường.
Di động cô rung lên, là tin nhắn của Thịnh Hoài Nam.
“Sắp tới ga Ninh Ba rồi, chắc anh có thể về đến nhà trước mười giờ, em nấu cho anh bát mì nhé.”
Lạc Chỉ bật cười nhắn trả lời: “Được.”
Có lẽ trên tàu hỏa chán quá nên Thịnh Hoài Nam trả lời tin nhắn rất nhanh: “Buổi chiều mở cuộc họp, ngồi tê cả người. Tối nay em ăn gì vậy, đang làm gì thế?”
Lòng chợt phiền muộn, Lạc Chỉ ngẩng đầu lên ngắm trăng. Trăng tròn đến độ có thể lấp đầy cả trái tim con người.
Bên nhau suốt bảy năm, cô gần như đã quên mất tình yêu thầm kín đầy sóng gió suốt cả thời thiếu nữ. Ai cũng nói giờ Lạc Chỉ điềm đạm mà hiền từ, khiến những người xung quanh đều cảm thấy yên ổn, chững chạc. Cô có được hạnh phúc từ trong vô thức, sự u ám, bướng bỉnh, lạnh lùng cao ngạo khi xưa cũng chẳng còn quay về, đây là chuyện tốt.
Nhưng tại sao lại bỗng dưng nhớ đến cô gái sắc bén thời thiếu nữ kia?
Nỗi phiền muộn này giống như đang hờn dỗi vô cớ, nhưng cũng rất ngọt ngào, chẳng thể chia sẻ cùng ai. Dù hiện giờ Thịnh Hoài Nam cùng cô sống chết bên nhau, tâm đầu ý hợp, anh cũng mãi mãi không hiểu được niềm mong đợi của cô khi đặt bút nắn nót viết từng câu văn trên giấy trắng.
Lạc Chỉ không có cách nào đáp lại tình yêu của Tần Thúc Ninh. Nhưng điều ấy không cản trở trái tim cô thổn thức.
Không phải vì bị cảm động, cũng chẳng phải vì cậu ấy.
Mà là vì chính bản thân mình, vì ánh sáng trong đôi mắt cậu khiến cô nhớ tới nhiều năm về trước, đôi mắt cô cũng được một người thắp sáng lung linh.
Cô chẳng hy vọng quay về khoảng thời gian khổ sở đó, nhưng cô có thể hoài niệm.
Lạc Chỉ ghé vào bàn đá trong sân, để những cánh hoa đỏ rơi xuống phủ khắp thân mình. Trên màn hình điện thoại vẫn hiện lên tin nhắn cô trả lời Thịnh Hoài Nam.
“Em đang làm gì à? Em đang nhớ anh.”
Lạc Chỉ hít hà mùi hương hoa tràn ngập khắp sân, bất giác mỉm cười.
Em đang nhớ anh, còn anh sẽ về đây nhanh lắm.
Em yêu anh.
Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng lúc này đây, em chỉ muốn dành một chút thời gian, hoài niệm chính bản thân mình.
- HẾT -
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
173 chương
70 chương
61 chương
40 chương
46 chương
62 chương