Thám Tử Rời Sân Khấu

Chương 17 : Theo Tôi, Không Có Gì Buồn Hơn Là Sự Suy Thoái Của Tuổi Già. (16)

Bữa ăn khá vui. Bà Luttrell lại cùng ngồi ăn với chúng tôi, nói cười tự nhiên. Franklin hồ hởi, phấn khởi như tôi chưa từng thấy. Lần đầu tiên, tôi thấy cô Craven không bận sắc phục y tá, trút bỏ bộ dạng nghề nghiệp, nghiêm trang, có vẻ xinh đẹp, hấp dẫn hơn. Sau bữa ăn, bà Luttrell đề nghị đánh bài, song cuối cùng mọi người chỉ chơi những trò đơn giản hơn. Khoảng chín giờ rưỡi, Norton ngỏ ý lên thăm Poirot. - Hay đấy, Boyd Carrington nói. Tôi cùng đi với anh. Tôi liền ngăn: - Theo tôi, không nên... Ông biết đấy, tiếp nhiều người làm ông ấy mệt. Norton hiểu ý, nói luôn: - Tôi chỉ mang cho ông cuốn sách nói về chim. Hôm qua tôi đã hứa. - Được thôi, Boyd Carrington nói. Nhưng... rồi ông lại xuống chứ, ông Hastings. - Nhất định rồi. Tôi cùng lên với Norton, Poirot đang chờ. Sau khi nói vài câu, tôi lại xuống phòng khách. Chúng tôi đánh một ván bài ra-mi. Tôi có cảm giác Boyd Carrington khó chịu vì bầu không khí vô tư tối ấy. Hẳn ông cho rằng vừa có chết chóc, mà sao mọi người đã quên nhanh như vậy. Ông tỏ vẻ đãng trí, ra quân vụng về, rồi cuối cùng xin lỗi và đứng lên, ra mở cửa sổ. Xa xa, tiếng sấm ầm ì, mà cơn giông chưa tới. Boyd Carrington lại đóng cửa, quay về đánh bài, đứng nhìn một lúc rồi đi ra. Tôi về phòng lúc mười một giờ kém mười lăm. Poirot chắc đã ngủ nên tôi không ghé vào. Vả lại, tôi không muốn phải đề cập đến vấn đề lâu nay lấn cấn. Tôi muốn ngủ và quên. Tôi bắt đầu thiu thiu thì có tiếng động làm tôi nhỏm dậy. Tưởng có ai gõ cửa, tôi nói: "Cứ vào!". Không nghe trả lời, tôi bật đèn, ra khỏi giường và ngó ra ngoài hành lang. Tôi thấy Norton từ phòng tắm đi ra, trở về phòng mình. Anh ta mặc bộ áo ngủ kẻ ô màu đặc biệt xấu xí, tóc bù xù như mọi khi. Cửa khép lại, và ngay sau đó tôi nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Sấm nổi lên ầm ầm, to hơn lúc trước. Cơn dông tới gần. Tôi trở về giường, hơi khó chịu về cái tiếng chìa khóa trong ổ, nghe như báo hiệu chuyện không hay. Norton có thói quen khóa kỹ cửa phòng ban đêm vậy sao? Hay Poirot đã khuyên anh ta phải đề phòng? Tôi chợt nhớ là chìa khóa cửa phòng Poirot đã bí mật biến mất chỉ ít lâu sau khi ông tới. Nằm trên giường, mắt mở to, tôi thấy nỗi lo càng ngày càng tăng, tiếng sấm liên hồi làm tôi thêm nóng ruột. Cuối cùng tôi nhỏm dậy ra cửa, để khóa nó lại. Rồi mới quay vào, đi ngủ. Phần 2 Sáng hôm nay, trước khi xuống điểm tâm, tôi rẽ vào phòng Poirot. Ông vẫn nằm. Nhìn thấy những nếp nhăn hằn sâu trên mặt, tôi thấy ông có vẻ rất yếu ớt. - Sáng nay, ông thấy trong người thế nào? Tôi hỏi. Ông nở nụ cười nhợt nhat. - Anh bạn ơi, tôi vẫn tồn tại. - Nhưng không đau gì chứ. Ông thở dài: - Không, chỉ mệt thôi. Rất mệt. - Tối qua thế nào? Norton có nói hắn nhìn thấy gì hôm đó? - Có, có nói. - Là cái gì? Poirot đăm chiêu nhìn tôi hồi lâu rồi mới đáp: - Không biết tôi có nên nói lại với anh không. Sợ anh suy diễn... - Ông nói rõ xem nào. - Norton nói nhìn thấy hai người. - Judith và Allerton! Tôi thốt lên. Tôi biết ngay mà. - Không. Không phải Judith và Allerton. Tôi chả bảo là anh sẽ suy diễn mà! Anh cố chấp lắm. - Xin lỗi - Tôi bối rối, nói. Vậy là ai? - Có lẽ mai tôi sẽ nói. Tôi còn nhiều điều phải nghĩ. - Chuyện trò với Norton, ông có biết thêm điều gì làm sáng tỏ vụ việc của chúng ta không? Poirot gật đầu, rồi nhắm mắt, ngả người xuống gối. Ông nói: - Vụ việc đã kết thúc. Chỉ còn vài chi tiết cần làm rõ. Anh xuống ăn sáng đi. Và gọi Curtiss cho tôi, được không? Tôi làm theo. Vả tôi cũng muốn gặp Norton, nóng ruột xem anh ta đã nói gì với Poirot. Thực lòng tôi không thỏa mãn. Sự kém nhiệt tình của Poirot khiến tôi bực dọc.Tại sao úp úp mở mở, giữ bí mật đến thế? Và tại sao Poirot có vẻ buồn bã một cách khó hiểu? Lý do sâu xa là ở đâu? Norton không có trong phòng ăn. Điểm tâm xong, tôi đi một vòng quanh vườn. Cơn dông ban đêm đã làm không khí mát lạnh, và tôi nhận thấy mưa khá to. Boyd Carrington đứng trên bồn cỏ. Tôi mừng gặp được người có thể tâm sự và tôi rất muốn thổ lộ hết. Poirot không còn khả năng hành động một mình. Nhưng Boyd Carrington sớm nay trông đầy sinh lực, khiến tôi vững dạ. - Ông xuống muộn, Boyd nói. - Vâng. Tôi ngủ trưa hơn mọi ngày. - Đêm qua dông to quá. Ông có nghe thấy gì không? - Tôi chỉ nhớ mang máng có nghe tiếng sấm ầm ì trong giấc ngủ. - Hôm qua tôi thấy không khỏe lắm, Boyd nói tiếp. Hôm nay khá hơn nhiều rồi. Ông vươn vai ngáp. Tôi hỏi: - Norton đâu? - Có lẽ chưa xuống. Anh ta chúa đại lãn, ông biết đấy. Không ai bảo ai, chúng tôi cùng ngước mắt nhìn lên. Cửa phòng Norton ở ngay trên đầu. Tôi ngạc nhiên nhận ra trong các cửa, chỉ có mỗi cửa của Norton còn đóng. - Lạ quá, tôi nói. Mọi người quên gọi anh ta dậy chăng? - Đúng là lạ. Hy vọng cậu ta không ốm. Ta lên xem sao. Chúng tôi cùng lên gác. Cô hầu phòng, người hơi đần, đang ở trong hành lang gác hai. Boyd Carrington hỏi, cô ta nói đã gõ cửa mà không thấy Norton thưa. Tôi lại gần: đúng là cửa khóa. Lòng tôi bỗng có linh cảm xấu. Tôi đá mạnh vào cánh cửa gỗ, gọi: - Norton... Norton! Dậy đi. Rồi hét to. - Dậy, dậy! Đã rõ ràng là không có tiếng trả lời, chúng tôi đi tìm đại tá Luttrell. Ông vừa nghe vừa đưa tay dứt râu, mắt hốt hoảng. Bà vợ, bao giờ cũng quyết đoán, biết ngay phải làm gì, nói: - Bằng cách nào cũng phải mở cửa. Lần thứ hai trong đời, tôi lại chứng kiến một vụ phá cửa ở Styles. Và sau cánh cửa đó, chúng tôi thấy cái trước kia đã thấy: một xác chết. Norton nằm trên giường, trong bộ áo ngủ, tay phải còn nắm chặt khẩu súng lục. Đúng giữa trán là một lỗ đạn sâu hoắm. Chìa khóa phòng nằm trong túi áo. Ngay lúc đó, tôi không thể nhớ ra điều đó là thế nào. Tôi quá xúc động không thể nghĩ ra. Tôi vừa bước vào, Poirot đã nhận thấy bộ mặt ngơ ngác của tôi, hỏi ngay: - Chuyện gì vậy? Norton? - Chết rồi! - Bao giờ? Thế nào? Tôi nói vài câu vắn tắt, rồi kết luận: - Rõ là tự tử rồi, không thể có giả thuyết nào khác. Cửa khóa từ bên trong, chìa khóa nằm trong túi áo Norton. Các cửa sổ cũng đóng. Tối qua, tôi đã trông thấy anh ta vào phòng, nghe tiếng khóa cửa. - Anh nhìn thấy? Có thật anh nhìn thấy, và người ấy có phải là Norton? - Chắc chắn. Cái màu áo ngủ ấy thì lẫn đi đâu được. Poirot bỗng trở lại cái cung cách trước đây. - Ồ! Tôi hỏi trông thấy người, có phải trông thấy áo đâu. Bất cứ người nào cũng có thể mặc áo ngủ giống áo ngủ của Norton. - Đành rằng tôi không nhìn rõ mặt. Nhưng còn bộ tóc bù xù và... cái dáng đi hơi tập tễnh... - Người nào cũng có thể giả vờ tập tễnh. Tôi trố mắt nhìn ông bạn: - Ông cho rằng người tôi nhìn thấy không phải là Norton? - Tôi không hề bảo vậy. Tôi chỉ phân vân vì những lý do anh đưa ra để khẳng định đó là Norton, chứ tôi không phân cãi là không phải Norton. Thật khó có thể là ai khác, vì tất cả những người trong nhà này đều có tầm vóc cao hơn anh ta. Anh ta chỉ cao khoảng một mét sáu nhăm. Dù sao, cũng như trò quỷ thuật ấy nhỉ? Anh ta và phòng, khóa cửa, bỏ chìa khóa vào túi và hôm sau, khi phát hiện anh ta chết, chìa khóa vẫn nguyên trong túi. - Vậy ông không tin là... Norton tự tử? Poirot thong thả lắc đầu: - Không. Norton không tự tử, anh ta bị giết. Tôi hoang mang tột độ. Điều Poirot vừa nói thật khó lý giải, và tôi không hiểu cũng phải, mọi người hãy lượng thứ cho tôi. Tôi đã không đoán ra sự thật, vì đầu óc u mê của tôi không làm việc tỉnh táo. Tuy nhiên, tất cả đều rất lô-gích! Norton bị giết. Tại sao? Tôi nghĩ bụng, chắc là để anh ta không nói ra đã nhìn thấy cái gì. Nhưng anh ta đã nói với một người rồi! Và như thế là người đó nay cũng đang gặp nguy hiểm. Không những nguy hiểm mà còn không có khả năng tự vệ. Lẽ ra tôi phải hiểu. Lẽ ra tôi phải lường trước. - Ông bạn ơi! Poirot nói với tôi như thế khi tôi đi ra. Đó là những lời cuối cùng của Poirot. Và khi Curtiss vào, hắn thấy chủ hắn đã chết.