Thâm Tỉnh Băng

Chương 27 : Nổi giận

Hoàng thành ngân nguyệt, xa xăm vời vợi. Tái ngoại đốt khói báo động, sáng rực cả bầu trời. Quan lại bào đỏ ô sa tay cầm một phong tấu chương, mày nhíu chặt, rảo bước tới ngự thư phòng. Ánh nến yếu ớt, chiếu khuôn mặt nghiêng của người nọ ra cái bóng ưu mỹ trên kim bích. Dịch chua trong dạ dày ào ào phun ra, Hoàng đế nôn một lúc lâu, cho đến khi không còn gì để nôn nữa. Hỉ Liên lo sợ tiến lại, khom lưng rất thấp, giơ chén sứ mạ vàng lên ngang đầu. Nguyên Kinh thở dài, nhận trà súc miệng do Hỉ Liên dâng lên. Hỉ Liên nhìn chằm chằm mặt giày, “Hoàng thượng, người bên trong phải xử trí thế nào…” Nguyên Kinh đang định nói, lại chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân nhè nhẹ, tiểu thái giám đi vào thấy Nguyên Kinh liền quỳ xuống đất, “Khải bẩm Hoàng thượng, Binh bộ Thượng thư Điền Sùng Quang Điền đại nhân cầu kiến.” Nguyên Kinh đặt chén trà lên cái khay Hỉ Liên đang bưng, khuôn mặt tuấn tú sầm xuống, “Tuyên-“ Hỉ Liên nghe vậy, vội vàng quay người, bỏ khay xuống, lườm tiểu thái giám hai bên long sàng, “Buông màn.” Tiểu thái giám nghe lệnh nhanh nhẹn đi thả màn giao tiêu bảo la dày nặng bên ngoài long sàng xuống, che kín người bên trong, chẳng nhìn thấy tí tẹo gì. Hoài Hoài thật sự hơi lạnh, mông cũng lạnh, bèn lật người lại, chui thẳng vào chăn gấm mềm mại. Chờ đỡ hơn, lúc này mới sực nhớ ra, quay mặt sang trợn mắt nhìn Hà Yến, “Sao ngươi…” Hà Yến cười trầm trầm, dùng ngón tay bịt miệng và mũi Hoài Hoài, đè chặt hắn trên gối thanh ngọc thơm phức. Hoài Hoài liều chết chống cự, gắng sức lôi tay Hà Yến khỏi mặt mình, lòng bàn tay ấy lạnh ngắt không khác gì tay mình. “Nói nhỏ thôi,” Hà Yến hơi nhíu đôi mày sắc lẻm như đao, “Hình như có người vào.” Hoài Hoài giãy giụa một lúc lâu, chẳng dễ gì có một chút khe hở, mới trầy trật thốt ra mấy chữ, “Ta nhỏ giọng lại là được, ngươi làm ta chết ngạt rồi.” Hà Yến buông tay ra, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hoài Hoài quấn chặt chăn, hạ giọng cực thấp, “Sao ngươi lại tới nữa? Mau nhân lúc Hoàng thượng vẫn chưa thấy ngươi mà đi cho nhanh đi, nếu chọc giận Hoàng thượng, y nhất định sẽ trục xuất ngươi khỏi cung.” Hà Yến không nói gì, đôi mắt đen kịt như thể bóng đêm. Hoài Hoài lại tiếp: “Ngươi nghe gì vậy?” Hà Yến đáp một nẻo, lời nói cũng rất kỳ lạ, “Nghe tiếng người nói chuyện, thì hình như là Điền Sùng Quang, nhớ lúc ấy ta ở trong triều, hắn còn là một tiểu lại Hình bộ, không ngờ hôm nay cũng có thể được Thánh thượng yết kiến riêng rồi.” Lại cười khẩy nói: “Đại Bình này quả nhiên không còn ai dùng được.” Binh bộ Thượng thư Điền Sùng Quang này được tuyên vào điện, thấy Nguyên Kinh vội quỳ hai gối xuống, cúi đầu khấu bái. “Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.” Nguyên Kinh hơi phất tay, xem như bình thân. Điền Sùng Quang đứng dậy, hít sâu một hơi định thần lại, mới cung kính dùng hai tay trình bản tấu lên. Nguyên Kinh tựa nghiêng lên chiếc ghế rộng chạm long trổ phượng, bưng trà sâm cung nữ mới dâng, vẻ mặt lạnh lùng mệt mỏi. Hỉ Liên vội tiến lên vài bước, lấy bản tấu từ tay Điền Sùng Quang, cung kính trình Nguyên Kinh. Nguyên Kinh mở tấu chương buộc gấm kia, xem một lúc, lập tức sắc mặt đại biến, hằm hằm sát khí. Điền Sùng Quang thấy thiên tử thịnh nộ, trong lòng hơi thấp thỏm, may mà việc này không liên quan đến mình, cũng không cần lo dẫn đến họa sát thân, chỉ im lặng đứng chờ thánh âm. Ngón tay Nguyên Kinh đặt trên nắp chén trà, y đóng tấu chương lại, bóp mạnh, liền vang lên một tiếng vỡ vụn. Nước trà ngấm ướt nền, từng khoảng, như những ánh sao. Cung nhân xung quanh nghe tiếng vội quỳ hết xuống. Điền Sùng Quang cũng quỳ theo, “Hoàng thượng bớt giận.” Nguyên Kinh lạnh giọng bật cười, “Trẫm còn tưởng rằng chiến sự biên cương có khởi sắc, không ngờ đám người này ngay cả quân hưởng cũng dám nuốt riêng, còn lấy quân hưởng trẫm cấp đi tặng ngoại tặc, hòng hoãn binh…” Điền Sùng Quang cúi đầu, “Thần nghe nói chuyện này đã có từ thời tiên đế, phen này cũng vì tiền tuyến chia chác không đều mới vỡ lở ra.” Nguyên Kinh siết đến trắng bệch các ngón tay, “Thế quân hưởng còn lại bao nhiêu?” Điền Sùng Quang lặng im hồi lâu, đưa ra con số: “Chưa đến năm vạn lượng.” Hỉ Liên nghe thế, tuy ngoài mặt bình tĩnh song trong lòng cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Quốc khố trống rỗng, Hoàng thượng bỏ cả bạc của mình ra, lại bị đám sâu mọt quốc gia phung phí sạch sẽ, thậm chí đem cho địch, thật sự là tội đáng chết muôn lần. Nguyên Kinh đứng bật dậy, nổi cơn tam bành, “Quả thực là chán sống rồi!” Vội vàng đi hai bước lại nói: “Hỉ Liên-“ Hỉ Liên biết lúc này Hoàng thượng muốn làm gì, vội trải giấy Tuyên Thành ra, nhỏ nước mài mực. Đôi mắt Nguyên Kinh đen sẫm, “Viết chỉ, Tổng đốc biên thành Bắc Cương, kể cả phó tướng, tham quân dưới trướng, nuốt trộm quân hưởng, thông địch phản quốc, bụng dạ hiểm ác, lập tức áp giải về kinh, năm sau xử trảm! Tịch biên! Tru cửu tộc!” Điền Sùng Quang nhíu mày, mặc dù sớm liệu được Hoàng thượng nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng thoáng cái chém sạch biên thành thì cũng hơi quá tay rồi. Vô luận thế nào, cuộc chiến này vẫn phải tiếp tục, mà tướng lĩnh Bắc Cương trú thủ biên thành lâu năm, vạn phần quen thuộc địa thế chưa nói, họ cũng rành cách tác chiến yêu thích của quân địch, đột nhiên thay người không phải là chuyện tốt. Nghĩ đến đây Điền Sùng Quang đánh bạo mở miệng, “Hoàng thượng, vi thần có một câu, không biết có nên nói hay không.” “Thế thì đừng nói!” Nguyên Kinh nổi giận, “Cút ra ngoài!” Điền Sùng Quang á khẩu, lập tức mồ hôi lạnh mướt trán, run rẩy tạ ơn dập đầu, rồi khom lưng lui ra. Hà Yến nghe lén sau màn chợt cười khẽ thành tiếng, “Hoàng thượng chém hết mọi người, thật sự là hạ sách.” Hoài Hoài nghe câu này của Hà Yến, lập tức run bắn người, “Ngươi lớn tiếng quá rồi…” Hỉ Liên run ngòi bút, chữ “tru” liền méo xẹo. Nguyên Kinh chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về hướng giọng nói kia. Mắt phượng âm trầm như đao, tựa hồ muốn xé nát tấm màn dày ấy. “Dẫn ra đây-“ Hỉ Liên gác bút, đưa mắt ra hiệu cho cung nhân hai bên, cung nhân liền nhanh nhẹn treo màn lên, Hỉ Liên thì cầm xiêm y khi nãy Hoài Hoài cởi, hơi vén tầng màn lụa bên trong, hầu hạ hắn thay quần áo. Hoài Hoài mặc Hỉ Liên làm gì thì làm, mắt đăm đăm nhìn dáng hình màu vàng bên ngoài, ngắm đến hơi ngây ra. Hà Yến bên cạnh thì nhíu mày chăm chú nhìn người nọ, đáy mắt hiện rõ sự tàn nhẫn. Trước lúc ra, Hoài Hoài không quên dặn Hà Yến, “Ngươi ở yên đây đừng nhúc nhích, không gọi ngươi đâu.” Hỉ Liên đang thắt đai lưng cho Hoài Hoài dừng tay lại, lão nhăn mặt, song cũng không nói gì. Sau khi hết thảy đã thỏa đáng, Hoài Hoài theo Hỉ Liên ra ngoài, thấy khuôn mặt người nọ càng lúc càng gần, còn nhìn mình chăm chú, mặc dù là thịnh nộ, trong lòng Hoài Hoài đã ngập tràn tình yêu, gấp gáp nhìn y mà đi tới. Cho đến khi người nọ trắng bệch mặt hừ lạnh quát lên, “Đủ rồi!” Hỉ Liên túm vạt áo Hoài Hoài, kéo hắn ra sau, “Gặp Hoàng thượng, phải quỳ xuống.” Hoài Hoài không mảy may bị ảnh hưởng, vui mừng quỳ xuống, ngửa đầu nhìn mặt Nguyên Kinh, khuôn mặt ấy lạnh nhạt như tháng Hai đầu xuân vậy. Nguyên Kinh bị hắn nhìn rợn hết cả người, càng tức giận hơn, “Láo xược!” Hỉ Liên lập tức mở miệng nhắc, “Gặp Hoàng thượng phải cúi đầu, không được ngẩng lên nhìn long nhan.” Hoài Hoài cúi đầu một cách không tình nguyện, song con ngươi chưa thay đổi vị trí, từ trong hốc mắt chăm chú ngắm Nguyên Kinh, tròng trắng bị trợn hết ra, cực kỳ khó coi. Trong mắt phượng của Nguyên Kinh lóe hàn quang, “Người đâu-“ Hoài Hoài vội cúi xuống nhìn mặt đất, “Ngươi đừng nóng, ta không nhìn nữa là được.” Nguyên Kinh cau mày, mắt tựa hàn đăng, “Ngươi mới nói gì?” Hoài Hoài: “Ta có nói gì đâu.” Nguyên Kinh giận dữ: “Bậy bạ! Trẫm rõ ràng nghe thấy ngươi nói!” Hoài Hoài suy tư chốc lát, choàng tỉnh ngộ, “A, đó là Hà Yến nói.” Hỉ Liên nghe vậy, suýt nữa ho khan thành tiếng. Hoài Hoài lại nghiêng đầu vẫy tay về hướng màn, “Gọi rồi ngươi mau ra đây đi.” Nguyên Kinh chằm chằm nhìn Hoài Hoài, lặng im một lúc lâu, hơi lộ ra thần sắc khác thường, che đi lệ khí dày đặc nơi đáy mắt, thêm một chút lóng lánh. “Vậy… ngươi thấy thế nào?” Hà Yến nhìn vào mắt y, trong lòng chỉ cảm thấy có một loại tư vị không nói thành lời. Tựa hận mà không phải hận, rồi lại thấu xương thấu hồn. Nguyên Kinh nhìn hắn, “Không muốn nói?” Hà Yến nở nụ cười như có như không, mắt mi đậm màu, “Hoàng thượng anh minh trị quốc, sao còn hỏi loại gian nịnh họa quốc thân bại danh liệt như ta?” Trước điện tuyết khẽ rơi, gió Tây yếu ớt thổi. Hắc đồng của Nguyên Kinh co lại, miệng y khô khốc, nửa câu cũng không nói được. Trên mặt Hà Yến là vẻ mỉa mai. “Hoàng thượng chỉ như vậy đã chém người, chẳng qua khiến biên cương không ai phòng thủ, có thêm ẩn hoạn mà thôi.” Sắc mặt Nguyên Kinh trắng đến hóa xanh, y hơi mím đôi môi mỏng. “Trẫm há có thể giữ lũ tham quan ô lại này, để chúng tiếp tục hủy hoại cơ nghiệp tổ tông.” Đôi mắt Hà Yến sáng rực, có vài phần biếng nhác chẳng để ý, “Cơ nghiệp tổ tông? Ngươi bảo thủ như thế, chỉ có thể mất lòng người thôi. Tại sao lúc ấy Hà đảng trải khắp triều đình, muôn người ủng hộ? Đó là vì lợi ích ta cho họ nhìn thấy được.” “…” “Dựa vào chút ít bổng lộc của Hoàng thượng, thì chỉ có thể hít không khí.” “…” “Những người này mục rữa đã lâu, bỗng nhiên bị ép làm thanh quan, Hoàng thượng cảm thấy có làm được không?” “…” Thấy Nguyên Kinh sầm mặt không nói gì, Hà Yến quả thật phải bật cười thành tiếng, “Ngươi nổi điên muốn làm vua trung hưng, nhưng quốc gia này đã thối nát hết rồi.”