Thâm Thâm Lam
Chương 62 : Trong
Tác giả nhắn lại
Rốt cục đồng ý ….tung hoa…..
Lưu Phương Hoa ngừng cười, thản nhiên nhìn về phía chồng,“Cẩm Chương, ông giúp tôi về nhà lấy chút quần áo tắm rửa.” Bùi Cẩm Chương lo lắng nhìn vợ, vừa rồi không hiểu vì sao lòng ông thực bất an khi thấy bà cười, dùng ánh mắt ám chỉ nhìn con, không thể lại làm mẹ kích động! Mới do dự ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Trạch Viễn nhìn mẹ cùng cha đã đi ra ngoài, trong lòng lại bất an không yên, mẹ nhìn ra cái gì sao? Sáng nay bà lại vì chuyện gì mà tức giận? Vừa rồi vì sao lại cười? Trong đầu đột nhiên nảy lên cả đống lớn nghi hoặc, nhưng mà, lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể chờ đợi mẹ nói.
“Viễn, dìu mẹ dậy.” Mẹ anh nhẹ giọng yêu cầu.
“Mẹ…… mẹ cứ nằm đi, chỉ sợ thân thể của mẹ không chịu được.” Trạch Viễn lo lắng không dám nhúc nhích, ngồi dậy nhất định sẽ tăng thêm sức nặng cho trái tim của mẹ.
“Không sao cả, hiện tại mẹ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Mẹ vẫn là kiên trì muốn ngồi dậy. Trạch Viễn đành phải nhẹ nhàng mà nâng bà ngồi dậy dựa vào đầu giường, đem một chiếc gối kê sau lưng cho bà dựa.
Lưu Phương Hoa hít một ngụm khí thật sâu, cảm giác ngực còn có chút âm ỉ làm, bà chờ nó chậm rãi lắng xuống, mới ngẩng mặt lên nhìn về phía con. Dùng ánh mắt ý bảo anh ngồi xuống ghế đi rồi mới nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm mà thâm thúy.
Trạch Viễn không biết mẹ muốn nói gì, đành phải lẳng lặng nhìn bà.
Phòng lâm vào một mảnh trầm mặc.
Thật lâu, mẹ anh mới nhẹ giọng mở miệng,“Con vừa ở cùng cô ta?” Bà trực tiếp hỏi.
“…….” Trạch Viễn ngây ngốc chấn động, vẫn phân vân, tiếp theo nhất định không thể lại làm cho mẹ vì chuyện của Tiêu Tiếu mà tức giận, nhưng là, vạn lần không nghĩ tới mẹ anh cũng đã biết bọn họ ở cùng nhau!
Bà lẳng lặng nhìn Trạch Viễn, nhìn đến kinh ngạc, bất an, áy náy trên mặt anh, trong lòng hơi hơi có tia ấm áp, con trai vẫn là không đành lòng làm cho bà thương tâm.
“Con là con mẹ, mẹ hiểu rõ.” Lưu Phương Hoa thản nhiên nói.
“Mẹ……” Trạch Viễn gắt gao nắm tay bà, khổ sở cúi đầu, “Thực xin lỗi, con không phải cố ý lừa gạt mẹ!”
“Viễn, con thật sự yêu cô ta sao?”
“…… Con…… Con thật sự thực yêu cô ấy.”
“Nếu hai người chúng ta chỉ có thể chọn một, con sẽ chọn ai?”
“Mẹ…… Con không nghĩ làm mẹ thương tâm! Nhưng là…… Con cũng không thể thương tổn cô ấy!”
“…… Nếu thế nào cũng phải chọn một?”
“……” Vì sao lại thành vấn đề bắt lựa chọn, hai người đều là người anh chân chính yêu thương, vì sap lại buộc anh phải lựa chọn? Trạch Viễn thống khổ vùi mặt vào bên giường, khóe mắt có cảm giác âm ấm, lại không nói gì mà chống đỡ.
Lưu Phương Hoa nhìn con thống khổ giãy dụa, đau lòng nhẹ vỗ về đầu của anh, bà cũng không muốn nhìn anh thống khổ như vậy!
“Viễn, mẹ nói cho con nghe chuyện xưa!” Giọng Lưu Phương Hoa dần dần phiêu xa, giống như suy nghĩ đều ngập tràn những kỷ niệm.
Anh cúi đầu, lẳng lặng nghe.
“Từng có một cô gái, điều kiện gia đình rất khá, ở trong mắt cha mẹ là đứa con gái ngoan ngoãn, ở trong mắt thầy giáo là học trò giỏi tương lai nhất định sẽ đậu vào trường đại học trọng điểm! Cô ấy cũng vẫn rất nghe lời người trong nhà đi tới con đường có tiền đồ sáng sủa.” Trạch Viễn chậm rãi nâng mặtl ên, nhìn về phía mẹ, nhưng bà không có nhìn anh, ánh mắt hướng đến nơi xa xa ngoài cửa sổ.
“Nhưng mà, có một ngày, cô ấy đã yêu một người con trai rất nghịch ngợm, rất yêu rất yêu, cô thậm chí còn không biết cái gì là yêu, nhưng là, cô thầm nghĩ cùng cùng người con trai nghịch ngợm đó cùng một chỗ.” Trạch Viễn nghe được thanh âm của bà mơ hồ có chút nghẹn ngào, anh không dám lên tiếng, lẳng lặng nắm tay bà.
“Cô gái nói chuyện với người trong nhà, bọn họ không đồng ý, cô cùng với đứa con trai hư hỏng đó cùng một chỗ, bọn họ dùng đủ mọi cách để ngăn cản.”
“Nhưng là, vô luận bọn họ khuyên ngăn như thế nào, cũng không có biện pháp làm cho cô gái lùi bước, cô đã định chỉ có anh ta, toàn tâm toàn ý đi theo anh ta, thậm chí cũng không cần đi học, chỉ vì một câu hứa hẹn của anh ta, anh ta sẽ cho cô hạnh phúc!”
“Có một đêm, cô gái ngây ngốc đợi anh ta cả đêm, bởi vì người đó nói cùng bỏ trốn với cô.” Trạch Viễn cảm giác tay bà không thể kiềm chế được bắt đầu run rẩy, anh đau lòng nắm chặt, truyền lại ấm áp.
“Cô gái cứ như vậy vẫn chờ, vẫn chờ, đợi cho đến khi trờisáng, anh ta vẫn là không có xuất hiện. Cô phát điên vọt tới trường học, nhà của anh ta tìm anh ta. Nhưng là, chỗ nào cũng không có bóng dáng của anh ta. Cuối cùng, cô gái té xỉu ở cửa nhà anh ta.”
“Là người nhà đưa cô ấy trở về, cô tỉnh lại vẫn không thể tin anh ta đã biến mất. Cô vẫn tin tưởng anh ta sẽ không bỏ rơi cô. Nhưng là, cuối cùng đáp án lại làm cho cô hoàn toàn suy sụp.” Bà cố gắng nở một nụ cười, nhưng là nụ cười kia so với khóc còn làm cho người ta đau lòng hơn.
“Người nhà cô gái kia cho người con trai đó một món tiền, có thể giải quyết khó khăn của nhà bọn họ. Anh ta tiếp nhận, dùng cô gái đổi lấy một món tiền lớn. Khi cô gái có thể gặp lại người con trai đó, cư nhiên anh ta có thể mỉm cười nói, chúng ta thật sự không thích hợp, bởi vì chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau!” Lời nói quen thuộc này làm cho Trạch Viễn giật mình, anh không phải cũng từng nói với Tiêu Tiếu như vậy sao?
“Cô gái nghỉ một năm học, không có đậu trường đại học trọng điểm, mà là lựa chọn một trường đại học ở phương Bắc, rời xa gia đình. Rốt cục cô cũng hiểu được tình yêu cuồng nhiệt sẽ chỉ làm con người bị thương quá nặng, không thể tiếp tục tin tưởng tình yêu. Mãi đến một ngày, có một tên ngốc đi vào thế giới của cô, vẫn dùng yên lặng quan tâm ấm áp đánh thức trái tim cô, cô mới phát hiện, trừ bỏ tình yêu, còn có rất nhiều cảm giác sẽ làm trái tim người ta sống lại.”
“Cô lựa chọn người đàn ông ngốc cũng rất ấm áp này, đã không có tình yêu mãnh liệt, thường thường bình yên mới là thật! Cô tin tưởng anh sẽ cho cô hạnh phúc chân chính!”
Rốt cục bà cũng nói xong, khóe môi nhếch lên nụ cười nhợt nhạt, trên mặt đều là ấm áp hạnh phúc!
“Mẹ……” Trạch Viễn không biết nên nói cái gì.
“Cô gái đóchính là mẹ.” Lưu Phương Hoa nhẹ nhàng mà nở nụ cười, không thể tưởng được, chuyện chũ đã phủ đầy bụi qua lâu như vậy, khi đụng chạm lại vẫn làm cho người ta đau đớn như thế! “Cái tên ngốc kia,người đàn ông ngốc đó chính là ba con, chúng ta hiện tại thật sự hạnh phúc!”
“Viễn, con rất giống mẹ, ngay cả tính cách đều giống. Tuy rằng mẹ từ nhỏ đều giáo dục con phải có một trái tim bình thản, nhưng là, mẹ biết con cũng chấp nhất giống mẹ năm đó vậy!” Lưu Phương Hoa khẽ vuốt mặt con, khuôn mặt điểm trai bình thản của con bà giờ phút này cũng vì yêu mà giãy dụa.
“Mẹ chính là lo lắng con sẽ vì tình yêu mà mê muội, thậm chí bị thương! Cho nên, từ nhỏ mẹ liền cho con quen thân Tú Viện, nó dịu dàng vừa vặn có thể cho lòng con bình thản, mẹ cảm thấy nó là thích hợp với con nhất.” Trạch Viễn nhìn mẹ, hoàn toàn không nghĩ tới bà làm hết thảy đều là vì chính mình.
“Nhưng mà, có sắp đặt như thế cũng không thể khống chế được trái tim của con! Con vẫn là liều lĩnh lựa chọn một người con gái không tầm thường như vậy!” Lưu Phương Hoa nhẹ nhàng mà nở nụ cười, không thể tưởng được bản thân mình bảo hộ con như thế, vẫn là tránh không khỏi tình kiếp.
“Mẹ, kỳ thật Tiêu Tiếu thật là một cô gái tốt.” Trạch Viễn thành khẩn nhìn bà.
“Ai, mẹ là lo lắng con không thể nắm giữ lòng của cô ta, kết quả người bị thương chỉ có chính con. Mà con một khi quá yêu, liền không thể dễ dàng quên đi.” Lưu Phương Hoa nhìn khuôn mặt kiên định này, nhớ tới lúc trước chính mình cũng từng kiên định như thế cam đoan với cha mẹ, chính mình nhất định sẽ hạnh phúc.
“Mẹ, mẹ tin tưởng con, con sẽ không nhìn lầm, Tiêu Tiếu tuyệt đối sẽ không thương tổn con, cô ấy yêu con thậm chí là rất nhiều, nhiều hơn cả chính mình.” Trạch Viễn lo lắng cam đoan với bà.
Lưu Phương Hoa thản nhiên nở nụ cười,“Kỳ thật, ở trên đường đến bệnh viện, tim của mẹ vẫn rất đau, lúc ấy mẹ liền nghĩ, nếu nhất thiết giữa chúng ta chỉ có thể chọn một, tim của con có phải cũng đau như vậy hay không? Lúc ấy, mẹ vô cùng khổ sở, làm mẹ chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc, cho nên mới dùng sức bảo hộ con như vậy.” Bà nhẹ nhàng mà vỗ về mặt con, còn chân thành nói,“Nhưng là, vừa rồi mẹ nhìn thấy dấu hôn trên cổ con, mẹ mới giật mình phát hiện, vô luận chúng ta cản trở các con như thế nào, các con vẫn có thể nghĩ ra biện pháp để được cùng một chỗ!”
“Mẹ, con cùng Tiêu Tiếu là thực lòngyêu đối phương.” Khuôn mặt Trạch Viễn hơi hơi nóng lên, không nghĩ tới bị mẹ nhìn thấy.
“Mẹ đột nhiên nhớ đến mẹ của mẹ, lúc trước bà cũng cản trở mẹ như vậy, mẹ từng rất hận rất hận bà, bởi vì cư nhiên bà lại dùng tiền tài đi thử nghiệm tình yêu của mẹ. Nhưng, mẹ hiện tại, có phải cũng giống như bà ấy hay không?” Trong ánh mắt Lưu Phương Hoa toát ra một loại thương tâm, Trạch Viễn có thể cũng cảm thấy như vậy với bà hay không?
“Mẹ, con biết mẹ đều là muốn tốt cho con, chính là mọi người còn chưa hiểu Tiêu Tiếu, cô ấy sẽ không thương tổn con.” Trạch Viễn không hy vọng bà tự trách, anh biết bọn họ đều là thương anh.
“Viễn, hôm nay dì Kiều gọi điện thoại lại đây, nói Tú Viện ở nước ngoài thương tâm mất mát, kết quả là gặp phải kẻ xấu, thiếu chút nữa bị người xấu khi dễ. Bà ấy tức giận liền gọi điện thoại lại đây nói vài câu, ta cũng nghĩ đến con làm ra vẻ không cần Tú Viện, càng làm cho trong nhà lo lắng, mới nhất thời khó thở phát bệnh. Con trở về nhớ rõ gọi điện thoại an ủi Tú Viện một hút, nó thật sự là một cô gái tốt.” Lưu Phương Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
Trạch Viễn không nghĩ tới Tú Viện lại gặp phải chuyện như vậy, trong lòng lại cảm thấy thực có lỗi với cô ấy, đành phải gật gật đầu.
“Viễn, vài bữa nữa kêu cha mẹ của cô bé kia, chúng ta gặp một lần đi.” Trạch Viễn nghe mẹ nói như vậy, nhất thời không có phản ứng lại được? Ngây ngốc nhìn bà.“Mẹ…… Ý của mẹ là?”
“Mẹ đã gặp qua cô ấy, cô ấy thật sự rất cố chấp.” Nhớ tới gương mặt quật cường của Đinh Tiêu Tiếu, bà không thừa nhận cũng không được cô so với chính bà còn dũng cảm hơn.
“Mẹ? Mẹ đồng ý? Thật sao?” Trạch Viễn đột nhiên vui mừng đến giật mình, có chút không thể tin được, mẹ anh cư nhiên đã chấp nhận Tiêu Tiếu?
“Mẹ còn muốn con của mẹ, mẹ cũng không hy vọng con chọn cô ta mà không cần mẹ!” Lưu Phương Hoa nhẹ nhàng mà nở nụ cười, đúng vậy, hạnh phúc của con bà liền để cho nó tự quyết định đi, có bảo hộ nhiều đến mấy cũng không thể cho nó hạnh phúc trong tương lai.
Trạch Viễn hưng phấn mà ngồi xuống, gắt gao ôm mẹ, thật tốt quá, quá tuyệt vời! Đột nhiên ý thức được trái tim bà cũng chưa ổn định, bệnh tim của mẹ không thể vận động quá kịch liệt, mau buông bà ra. Do dự nhìn bà, không biết hiện tại nói vun vào có thích hợp hay không.
“Làm sao vậy? Còn có cái gì muốn nói?” Nhìn con muốn nói lại thôi.
“Mẹ…… Tiêu Tiếu…… Cô ấy ở dưới lầu, mẹ muốn gặp cô ấy một lát hay không?” Trạch Viễn bất an nói xong, tuy rằng mẹ anh đã chấp nhận cô, nhưng là không biết bà hiện tại có chịu gặp cô hay không, lại lo lắng trong lòng bà còn có thể có kháng cự. Nhưng là, thật sự vô cùng hy vọng hiện tại có thể làm cho Tiêu Tiếu biết tin vui này, cô nhất định ở dưới kia sốt ruột chờ!
“Nóng vội như vậy, đúng là có vợ đã quên mẹ.” Lưu Phương Hoa khẽ xoa đầu của anh, ai, con trai lớn rồi! “Nhìn con đau lòngnhư vậy, kêu cô ấy đi lên đi.”
Trạch Viễn nhanh chóng vui vẻ mà gật đầu,“Mẹ, con lập tức sẽ trở lại.” Hưng phấn mà lao ra cửa.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của con, trong lòng Lưu Phương Hoa cũng rốt cuộc buông được một tảng đá nặng. Hạnh phúc của Trạch Viễn, chỉ có thể từ chính anh nắm giữ, ai cũng không thể quyết định.
Trạch Viễn vui vẻ lao ra thang máy, lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Tiếu, thật vất vả mới nhìn thấy cô một mình lẳng lặng ngồi ở góc hẹp, vẻ mặt mây mù che phủ!
Kiềm chế hưng phấn trong lòng, Trạch Viễn nghiêm mặt, thẳng hướng Tiêu Tiếu đi qua.
“Tiêu Tiếu” Nghe được giọng Trạch Viễn, Tiêu Tiếu kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn đến khuôn không chút biểu tình của anh, trong lòng lại lo lắng,“Trạch Viễn, mẹ anh thế nào?”
Trạch Viễn một phen kéo Tiêu Tiếu, kéo cô trực tiếp hướng thang máy đi đến.“Mẹ anh muốn gặp em!”
“A!” Tiêu Tiếu sợ tới mức cứng ngắc cả người lại, không thể đi về phía trước.
“Em đi theo anh là được.” Trạch Viễn ra sức kéo, lôi kéo cô tiếp tục vào thang máy, trên mặt vẫn là biểu tình thần bí.
“Trạch Viễn, mẹ anh muốn gặp em?” Tiêu Tiếu lo lắng cau mày,“Vì cái gì?”
“Anh cũng không biết, bà vừa tỉnh, đã nói muốn gặp em, em không nên kích động bà.” Trạch Viễn cố ý thản nhiên nói.
“Kia…… Vậy em không nên đi gặp bà, bằng không, lại hại bà tức giận làm sao bây giờ?” Tiêu Tiếu sốt ruột lắc đầu, trong đầu đều nghĩ đến chính mình phải đối diện với mẹ anh, căn bản không ý thức được Trạch Viễn đang dùng giọng điệu lãnh đạm để nói chuyện với cô.
“Là bà nói muốn gặp em?” Trạch Viễn nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tiêu Tiếu, thật muốn cười ra tiếng, một lát nữa, cô nghe được mẹ đồng ý, sẽ có cái phản ứng gì? Trong lòng có một tia tự trách, mình cư nhiên cũng bắt đầu biết trêu cợt người khác.
“Vậy được rồi, nếu mẹ anh tức giận, anh ở bên cạnh cố gắng trấn an bà, không phải đối kháng với bà, trăm ngàn lần không thể làm cho bà tức giận.” Tiêu Tiếu đành phải cẩn thận nghĩ như thế nào sẽ không chọc mẹ anh tức giận.
Ra khỏi thang máy, đi vào trước cửa phòng, Tiêu Tiếu bất an nhìn cánh cửa kép hờ, tay cũng gắt gao nắm tay anh, cô vô cùng khẩn trương a!
Đẩy cửa đi vào, bà Bùi ngồi dựa vào đầu giường, mặt không chút thay đổi nhìn về phía bọn họ.
Tiêu Tiếu đi theo Trạch Viễn đi vào, Trạch Viễn giúp cho Tiếu Tiếu ngồi ở trên ghế bên giường, còn mình ngồi ở cạnh giường.
Tiêu Tiếu khẽ cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế bất an trong lòng, trấn định nâng mắt lên hướng mẹ anh.“Cháu chào bác!”
Bà lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, không có lên tiếng, ánh mắt như là nghiên cứu cô, Tiếu Tiếu bị nhìn đến trong lòng lo sợ, bà rốt cuộc là có ý tứ gì, thế nào cũng nhìn không ra chút manh mối, chính mình cũng không dám tùy tiện mở miệng, sợ chọc bà tức giận.
“Mẹ, cô ấy chính là Đinh Tiêu Tiếu, bạn gái con.” Trạch Viễn vươn tay nắm lấy tay Tiêu Tiếu, đây xem như lần đầu tiên chính thức giới thiệu.
“Trạch Viễn, con để cho mẹ cùng Đinh tiểu thư nói chuyện riêng một chút.” Lưu Phương Hoa nhìn anh, ý bảo anh trước đi ra ngoài một hồi.
Trạch Viễn do dự nhìn bà, lại nhìn Tiêu Tiếu một cái, mẹ anh không phải đồng ý rồi sao? Vì cái gì còn muốn...? Nhưng là, nhìn đến ánh mắt kiên định của bà, anh vẫn là nghe theo đi ra ngoài, trước đó, nắm chặt tay Tiêu Tiếu một lát, mới buông ra, đi ra ngoài.
Tiêu Tiếu nhìn Trạch Viễn cũng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có chính mình cùng mẹ anh, trong lòng lại không yên.
“Cô yêu Trạch Viễn sao?” Lưu Phương Hoa thản nhiên hỏi, thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên nhưng rất có sức nặng
Tiêu Tiếu sợ run một chút, nâng mắt lên nhìn thẳng vào mắt bà, nhìn thấy trong mắt bà có rất nhiều nghi ngờ. Hít sâu một hơi, gật gật đầu,“Con nói rồi, con thực thương anh ấy!”
“Nếu, tôi bức Trạch Viễn giữa chúng ta chọn một người, cô cho rằng nó sẽ chọn cô sao?” Bà thẳng thắn nói ra vấn đề bén nhọn.
Tiêu Tiếu khó khăn nuốt nước bọt, dũng cảm nói ra đáp án của chính mình.“Anh ấy sẽ.”
“Vì cái gì? Cô có thể khẳng định như vậy?” bà Bùi nhíu mày.
“Bởi vì bác thương anh ấy, hy vọng anh ấy hạnh phúc, con muốn cho anh ấy hạnh phúc!” Tiêu Tiếu kiên trì cố chấp trong lòng.
“Làm cho nó bỏ mẹ mình chính là hạnh phúc?”
“Nếu nói thật, bác muốn Trạch Viễn ở giữa chúng ta nhất định phải lựa chọn, anh ấy nhất định không thể chọn được. Anh ấy chỉ biết đứng ở giữa chúng ta mà đấu tranh đau lòng, bởi vì anh ấy không muốn làm thương tổn ai hết. Nhưng là, con biết bác làm như vậy đều là vì muốn tốt cho Trạch Viễn, sẽ đành lòng nhìn anh ấy khổ sở như vậy sao?”
“Cô có thể cam đoan nó sẽ hạnh phúc?”
“Con không thể cam đoan, con chỉ có thể thật sự hiểu anh ấy, toàn tâm toàn ý làm cho anh ấy vui vẻ.”
“Cô còn phải học cách chăm sóc nó, bằng không tôi làm sao yên tâm đem nó giao cho cô?”
“……” Tiêu Tiếu kinh ngạc mở to mắt nhìn bà, dần dần lộ ra mỉm cười, vừa rồi bà nói cái gì? Đem Trạch Viễn giao cho cô? Không phải là cô đang nghe nhầm chứ? Không phải bà còn vì chuyện của bọn họ mà tức giận, như thế nào lại.....?
“Ít nhất, không thể để cho nó tiếp tục làm chuyện mạo hiểm nữa!” Nhớ tới con từng kích động thiếu suy nghĩ lao vào đám cháy, chỉ nghĩ thôi bà cũng đã sợ run.
“Con…… Sẽ không.” Tiêu Tiếu ngây ngốc lắc đầu.
“Kêu Trạch Viễn vào đi, nhất định ở bên ngoài nó sốt ruột lắm rồi.” Bà cười khẽ, đầu tựa vào đầu giường, rốt cục thì giải quyết xong một việc lớn.
Tiêu Tiếu nhanh chóng đứng dậy, nhất thời kích động, thiếu chút nữa làm ghế dựa đổ trên mặt đất, cô luống cuống tay chân đỡ lấy, mới chạy nhanh hướng ngoài cửa đi đến.
Trạch Viễn vừa thấy cô đi ra, lập tức chạy lại đây.“Tiêu Tiếu, mẹ anh nói cái gì?”
“Bà……” Tiêu Tiếu nhất thời không biết nên nói thế nào,“Hình như mẹ anh không tức giận.”
Trạch Viễn nhìn vẻ mặt không dám tin của Tiêu Tiếu, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu, gắt gao ôm cô, ở trên mặt cô nặng nề mà in lại một cái hôn,“Tiêu Tiếu, mẹ anh đồng ý!” Không thể gạt cô nữa.
Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh, xoa xoa chỗ bị hôn trên mặt, “Thật sự?”
“Ừ, mẹ anh không phản đối chúng ta!” Trạch Viễn cười đến là vui vẻ, thông suốt rồi, không bao giờ bị tự trách tra tấn nữa.
Tiêu Tiếu run sợ nửa ngày, mới đột nhiên gắt gao ôm thắt lưng anh, đem mặt thật sâu chôn ở trong lòng anh! Hạnh phúc đột nhiên nở rộ làm cho cô trở tay không kịp, bối rối không biết tiếp nhận như thế nào. Tất cả anh nói đều là thật sự? Rốt cục bọn họ có thể cùng một chỗ?
Trạch Viễn gắt gao vỗ về lưng cô, Tiêu Tiếu của anh, không bao giờ phải chia cách nữa, kiên trì của bọn họ rốt cục có thể làm cho mẹ anh gật đầu.
Trạch Viễn ôm Tiêu Tiếu đi vào phòng, bà Bùi nhìn hưng phấn cùng vui sướng khó kiềm chế trên mặt bọn họ, trong lòng cũng hiểu được vô cùng vui mừng, thật sự hy vọng bọn họ sẽ thật quý trọng đối phương, tình yêu có khi cũng là kỳ tích!
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
11 chương
11 chương
55 chương
11 chương
107 chương