Thâm Thâm Lam

Chương 28 : Áp lực

Tác giả nhắn lại: Nếu như tất cả đều không thay đổi thì thật tốt biết bao! Đinh Tiếu Tiếu nhớ tới khuôn mặt đầy đau khổ và oán hận ngày hôm qua của Tú Viện, trong lòng còn có chút vui sướng, cô không tin rằng Kiều Tú Viện không cảm giác được Bùi Trạch Viễn đối với cô ta không phải là tình yêu, vì sao vẫn còn phải cho rằng, cô ta có thể trói buộc được anh. Kiều Tú Viện kia thật là khờ khạo, nghĩ rằng có thể vĩnh viễn chiếm được Bùi Trạch Viễn, nghĩ rằng anh sẽ yêu thương cô ta, nằm mơ đi! Tình yêu là chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng mỗi người, nếu không yêu, cho dù có ở bên nhau lâu đi nữa vẫn không thể tìm được cảm giác yêu đích thực, nhiều nhất có chăng chỉ là trách nhiệm. Cô có tự tin rằng, Bùi Trạch Viễn đã động lòng đối với mình, anh nhất định sẽ chấp nhận cô. Thế nhưng cô chỉ đoán đúng một nửa. Tuy Bùi Trạch Viễn cảm nhận được từ cô một tình cảm rung động chưa bao giờ có, nhưng là, anh có ý thức trách nhiệm rất sâu nặng, khiến cho anh không thể xem thường cảm nhận của những người thân bên mình. Anh không muốn thương tổn bất kỳ ai. Đinh Tiếu Tiếu nhìn thấy Bùi Trạch Viễn trước lúc tan tầm, anh đang nhận một cuộc điện thoại, sau đó phải đi tìm Lưu Tuấn Huy. Lúc quay lại, còn nói với cô buổi tối anh có việc, không thể tăng ca. Đinh Tiếu Tiếu mơ hồ không biết anh đang nghĩ cái gì? Có việc gì mà phải nôn nóng rời đi như vậy? Lúc Bùi Trạch Viễn bước vào cửa, đã nghe được tiếng của Kiều Tú Viện và mẹ đang cười nói. Mắt anh trầm xuống, anh không nghĩ Tú Viện lại đi kiếm chỗ dựa của mình nhanh như vậy. Anh khẽ cười trong lòng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, đi vào phòng khách. “Trạch Viễn đã về.” Kiều Ngôn Sơ nhìn thấy anh, vui vẻ kêu lên. Thoạt nhìn, Ngôn Sơ hôm nay có vẻ khá vui vẻ. Ngồi ở ghế sô pha, Tú Viện và mẹ nhìn anh, mẹ nói với giọng yêu thương, “Đi rửa mặt đi, một lát rồi ăn cơm.” Anh gật gật đầu, đi vào phòng rửa mặt. Anh ghé vào bồn rửa, dốc nước lạnh lên mặt, nhìn thấy khuôn mặt nhòa nước, vẻ mặt yên tĩnh nhìn không ra một tia cảm xúc nào. Không tưởng tượng nổi, áp lực nhanh như vậy đã tới rồi, Tú Viện ngày hôm qua chắc phải rất tức giận. Anh khẽ lắc đầu, lau khô nước trên mặt, mỉm cười bước ra. Mọi người đã ngồi đông đủ bên bàn ăn, anh ngồi bên cạnh mẹ, đối diện là anh em Kiều gia, thoạt nhìn tâm tình đều rất rồi rắm. Anh nhìn thoáng qua Tú Viện, cô cũng đang nhìn anh, trên mặt hiện ra chút hưng phấn cùng đắc ý. Bùi Cẩm Chương vẫn là người mở miệng trước, “Viễn con, gần dây công việc mệt mỏi quá hay sao, mắt đều trũng sâu cả rồi.” Trạch Viễn mỉm cười, “Gần đây, có hơi căng thẳng, có điều tốt rồi.” hạ ánh mắt, chậm rãi ăn cơm. “Con trai, vội quá đến quên cả chăm sóc Tú Viện sao?” Giọng Lưu Phương Hoa dịu dàng, yêu thương nhìn Tú Viện, con bé này, gần đây nhìn rất tiều tụy. Trạch Viễn ngẩng đầu, cười ảm đạm, không nói gì. “Dì à, Trạch Viễn là do bận rộn công việc, con có thể hiểu được” Dứt lời, còn dùng ánh mắt nhìn lên người Trạch Viễn. “Tú Viện luôn là người hiền thục, hiểu chuyện như vậy.” Lưu Phương Hoa mỉm cười, con bé này đối với thằng con của bà thật là thân thiết. Ngôn Sơ hỏi Trạch Viễn, “Trạch Viễn, cái hạng mục của các anh kia tiến triển tới đâu rồi? Khi nào có thể hoàn thành?” Trạch Viễn nhìn bạn tốt, ôn hòa nói, “Tiến triển không tồi, chỉ là hạng mục quá lớn, công ty rất coi trọng việc này.” Tú Viện nhẹ nhàng cười, nói với Ngôn Sơ, “Anh, anh không biết nhóm của Trạch Viễn đã bỏ công thế nào đâu. Ngoài cố gắng suốt giờ làm việc, tan tầm còn tăng ca, cùng thảo luận công việc với đồng nghiệp. Đúng không? Anh Trạch Viễn.” Nói xong, còn nhìn đầy hàm ý về phía Trạch Viễn, Trạch Viễn thoáng nhíu mày, không nói gì. “Ờ, xem ra hạng mục này phải bận rộn rồi.” Ngôn Sơ gật đầu xem chừng đã hiều, nhìn về phía đối diện cười, “Bác gái, chuyện này lại làm bác phải bận rộn rồi, chắc chắn sẽ xắc thuốc bổ đưa cho Trạch Viễn đi.” “Đúng vậy, nghe Tú Viện nói thế, bác cũng thấy gần đây Trạch Viễn vất vả rất nhiều.” Lưu Phương Hoa đau lòng nhìn về phía con trai. Nhai từng hạt cơm, Trạch Viễn buồn bực. Tú Viện dường như cố ý vô tình nói về đồng nghiệp của anh, tuy rằng cô không nói về Đinh Tiếu Tiếu, nhưng anh có thể hiểu được ám chỉ trong lời nói, làm anh cảm thấy trong lòng thật buồn cười, Tú Viện vẫn là không tin anh. Cơm nước xong, mẹ lôi kéo Tú Viện vào phòng tâm sự. Anh cùng Ngôn Sơ, bưng chén trà đứng ở ngoài ban công, hàn huyên về cuộc sống. Trạch Viễn nhìn thấy ngọn đèn dầu, như đang nhảy múa trong bóng đêm. Trong đầu lặng lẽ hiện ra khuôn mặt đầy tự tin kia, nụ cười vô tư, ánh mắt mê người. Anh khẽ ngẩn ra, chớp mắt, nụ cười trong mắt biến mất. Anh sao lại nhớ tới cô? “Trạch Viễn, gần đây mệt chết đi được phải không?” Ngôn Sơ đang cầm chén trà hướng về phía anh, đáy mắt Trạch Viễn bất động, bình lặng như làn nước, trên mặt có chút mệt mỏi. “Tốt cả.” Trạch Viễn nhẹ giọng, không phải thân mệt, mà là tâm mệt, mỗi lần đối mặt với Đinh Tiêu Tiếu đều xáo động mãnh liệt, dường như làm cho anh không còn là chính mình nữa. “Ừm,….. Lần trước, đồng nghiệp của anh gọi là Tiêu Tiếu gì đó, cô ta làm gì vậy?” Ngôn Sơ do dự, hay là hỏi thẳng vấn đề trong lòng muốn hỏi. Bùi Trạch Viễn trong lòng cả kinh, cậu ta là nói đến Đinh Tiêu Tiếu? Mở to mắt lên, nhìn thấy trong mắt Ngôn Sơ đầy vẻ hứng thú, “Đinh Tiêu Tiếu?” “Đúng vậy, là Đinh Tiêu Tiếu, cô ta làm ….?” Ngôn Sơ thấy vui, có thể biết được tên của cô, thật đặc biệt, tên là Tiêu Tiếu. “Cô ấy là người thiết kế của công ty chúng tôi.” Bùi Trạch Viễn thấp mắt, che giấu vẻ khiếp sợ trong mắt, Ngôn Sơ sẽ không….Lại ngẩng mặt lên, anh thấy được ánh cười trong mắt Ngôn Sơ. “Cô ta thật đẹp, dáng vóc xinh xắn, không thể tưởng tượng được, công ty các anh còn có mỹ nhân xinh đẹp như vậy.” Ngôn Sơ nhớ tới cái liếc mắt lạnh lùng của Đinh Tiêu Tiếu, bước đi mà hoàn toàn không để ý đến nhóm bọn anh, có cá tính. Trạch Viễn nghe anh ta khen ngợi Đinh Tiêu Tiếu, trong lòng có chút không tự nhiên, chẳng lên tiếng. Ngôn Sơ hỏi thăm với vẻ hứng thú, “Cô ta có bạn trai không?” Bùi Trạch Viễn thản nhiên trả lời, “Không biết, tôi không thân với cô ta.” Trong lòng có chút bực bội khó hiểu. “Chắc chắn vẫn còn độc thân, phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ không vội vã quyết định.” Ngôn Sơ khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai của Trạch Viễn, “Người anh em, tìm giúp tôi một cơ hội, mời cô ấy ra ngoài dạo chơi chút đi. Tú Viện nói hai người là hàng xóm, quan hệ cũng không tồi đâu.” Bùi Trạch Viễn trong lòng cả kinh, Tú Viện đã nói gì? Vẻ kinh ngạc trên mặt lại chậm rãi lắng xuống, không thể nào đâu, nếu Tú Viện có nói điều gì đó, thì chẳng thể nào Ngôn Sơ còn có hứng thú đối với Đinh Tiêu Tiếu? Ai, lần này, những gì anh nghĩ càng trở nên phức tạp rồi. “Người anh em, giúp hay không nói một câu đi chứ.” Ngôn Sơ lại tự mình sốt ruột, nôn nóng, Trạch Viễn nhìn ra trong mắt anh ta sự hưng phấn, thầm kêu nguy rồi, không ngờ Ngôn Sơ lại thích cô gái như Đinh Tiêu Tiếu, anh vẫn luôn nghĩ Ngôn Sơ thích các cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn. Trong đầu cảm giác như có từng đợt từng đợt co thắt, đau đớn. “Có khi cô ta đã thích ai đó rồi.” Bùi Trạch Viễn cảm thấy nói ra lời này thực không lo lắng gì cả, anh biết người cô thích là ai. “Không sao cả, nói không chừng sau này cô ta lại thích tôi, chẳng cần lo lắng đâu.” Ngôn Sơ cười tự tin, “Tôi xuất sắc như vậy, đâu có thua bất kì ai phải không?” Trạch Viễn nhìn thấy anh bạn thân vỗ ngực tự tin, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, vì sao ngay cả Ngôn Sơ cũng bị Đinh Tiêu Tiếu mê hoặc như vậy? Cô rốt cuộc có ma lực gì, làm cho tất cả những người tới gần mình đều điên đảo thần hồn. Mẹ ở trong phòng gọi to tên anh, Trạch Viễn gật đầu với Ngôn Sơ, hướng phòng của mẹ đi tới, vừa lúc gặp Tú Viện cũng đang tiến đến. Cô vẫn luôn duy trì nụ cười ngọt ngào trên môi, hoàn toàn chẳng có dấu vết đau thương nào vì tối hôm qua. Trạch Viễn cũng mong cô không có việc gì. Anh bước vào phòng, nhìn thấy mẹ ngồi ở ghế bành lớn trước cửa sổ, nhẹ nhàng tựa vào. Lưng mẹ không ổn, ngồi lâu sẽ bị đau. “Viễn con, mau, lại đây” Mẹ hướng anh vẫy tay, anh đi qua, nắm lấy tay mẹ, ngồi trước mặt bà. “Viễn con…” Mẹ âu yếm sờ lên mặt anh, trong mắt đầy ắp sự quan tâm cùng lo lắng. “Gần đây phải chăng con có nhiều vấn đề phiền muộn?” Trạch Viễn nhìn vào mắt mẹ, lắc đầu mỉm cười, “Mẹ à, không có gì.” “Trạch Viễn, con cũng đã 28 rồi. Thời gian thật là trôi quá nhanh, đúng rồi, con bé Tú Viện hiện tại cũng đã là một phụ nữ trưởng thành rồi.” Bà mỉm cười, ngẫm nghĩ, “Ai, ta cũng đã già.” “Mẹ, mẹ sẽ luôn trẻ, luôn đẹp như vậy.” Trạch Viễn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của mẹ, đã bao lâu rồi không tâm sự vui vẻ cùng mẹ, anh thích kiểu quan tâm nhẹ nhàng thế này. “A, Trạch Viễn, con ngoan.” Lưu Phương Hoa véo nhẹ khuôn mặt điển trai của anh, “Trạch Viễn, nghe nói gần đây con có hàng xóm mới, là một cô gái rất xinh đẹp?” Bùi Trạch Viễn nghe mẹ hỏi nhẹ nhàng, trong lòng khẽ trầm xuống. Tú Viện…vì sao lại nói chuyện này với mẹ anh. Anh mỉm cười, nhìn về phía mẹ, “Mẹ, là đồng nghiệp của con, vô tình ở ngay đối diện.” Bà chắc không thể nào hiểu lầm Đinh Tiêu Tiếu chứ? “Ờ, thật sự rất được?” Lưu Phương Hoa nâng mắt lên nhìn chằm chằm con trai. “Xinh đẹp, là người rất thông minh.” Trạch Viễn nói cụ thể, Đinh Tiêu Tiếu thật đúng là người vừa thông minh lại xinh đẹp. “Viễn con… con có biết Tú Viện rất yêu con, từ bé đã la lối khi lớn lên nhất định sẽ gả cho con, hơn nữa dì Kiều cũng đã xem con như người trong nhà, con ngàn lần không được phụ lòng Tú Viện.” Ánh mắt Lưu Phương Hoa hiện lên vẻ lo lắng, Trạch Viễn chẳng lẽ lại như Tú Viện nói, đã động lòng với cô gái kia? Trạch Viễn nhắm mắt lại, khẽ cười, lại mở to mắt ra thản nhiên nói, “Mẹ, yên tâm. Con biết phải làm thế nào.” “Vậy là tốt rồi” Lưu Phương Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng vậy, Trạch Viễn sẽ không làm cho họ bận lòng, thật là một đứa con ngoan, từ bé đến lớn luôn làm bọn họ yên tâm,vẫn luôn như thế từ khi còn nhỏ, khiến bà nhớ đến lại thấy thật thương yêu, “Viễn con, con có biết, mẹ rất muốn Tú Viện làm con dâu chúng ta, con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, ngàn lần vạn lần đừng làm thương tổn Tú Viện.” Trạch Viễn gật đầu, cười với mẹ cho bà yên tâm. Anh hiểu rõ nỗi chờ mong trong lòng cha mẹ, cho tới bây giờ anh chưa từng làm họ thất vọng, sau này cũng sẽ không. Buổi tối, theo cha mẹ ra ngoài, Bùi Trạch Viễn nhìn thấy Ngôn Sơ đi cùng taxi với Tú Viện, đôi mắt mỉm cười khi nhìn thấy anh, ánh mắt đó giờ này lại gây cho anh rất nhiều áp lực, cô vẫn luôn chờ mong được mang hạnh phúc đến cho anh. Anh phất tay, nhìn xe bọn họ chạy xa dần. Một mình chậm rãi đi dọc theo con đường, tiến về phía trước. Con đường này, quen thuộc đến cỡ nào, vẫn không thay đổi, cuộc sống của anh cũng sẽ không biến động, con đường định sẵn nhất định là tốt nhất, anh cần gì phải thay đổi nó đề cho bản thân phải lâm vào hoàn cảnh xa lạ, đúng vậy, thay đổi không phải là điều anh muốn, anh cũng không thể nào gánh nỗi hậu quả nó gây ra. Vì thế, anh không phải là người thích hợp để thay đổi.