Thâm Thâm Lam

Chương 17 : Lợi dụng

Tác giả nhắn lại Tiêu Tiếu xuất chiêu, Bùi Trạch Viễn chờ tiếp chiêu đi. Đinh Tiêu Tiếu về nhà, vẫn cảm thấy khó chịu, rầu rĩ. Túi xách quăng tùy tiện trên sô pha, cả người cũng buồn bực nằm lên trên nghĩ về tin tức Bùi Trạch Viễn muốn xuất ngoại. Thật phiền, thật phiền, càng nghĩ càng làm cho cô tức giận. Cô ngồi dậy gọi điện thoại cho Điền Mật, “A Mật, mình rất buồn bực nha!” “Sao vậy? Tiêu Tiếu, có chuyện gì?” Giọng nói rầu rĩ của Đinh Tiêu Tiếu làm cho Điền Mật giật mình, làm sao bỗng nhiên trở nên chán nản thế. “A Mật, chơi không vui rồi, thật bực! Anh ta lại muốn xuất ngoại!” Đinh Tiêu Tiếu giận dỗi, bây giờ chỉ có thể tâm sự cùng Điền Mật, buồn bực trong lòng chỉ có A Mật chia sẻ. “Ai?” Điền Mật có chút không hiểu, “Ai muốn xuất ngoại?” “Bùi Trạch Viễn! Tên đáng chết kia, anh ta muốn cùng bạn gái xuất ngoại, hơn nữa muốn đi gấp vào tháng sau.” Đinh Tiêu Tiếu trong lòng thật sự phiền muốn chết, thế thì thử nghiệm của cô làm sao tiếp tục đây? Cô đã bỏ ra nhiều công sức như vậy. “Bùi Trạch Viễn?” Điền Mật rốt cục hiểu được, gần đây làm cho Đinh Tiêu Tiếu tâm tình dao động cũng chỉ có anh chàng này. “Sao có thể như thế, không phải cậu đã vào làm ở công ty bọn họ rồi sao?” “Đúng vậy, cho nên mình mới thấy bực. Thật không có ý nghĩa, mình còn chưa bắt đầu, anh ta lại chạy?” Càng nghĩ càng giận, anh chàng này thật khiến cô tức chết. “Tiêu Tiếu, mình thấy lần này cậu đá phải gậy sắt rồi.” Điền Mật ở đầu dây bên kia cười khẽ, Đinh Tiêu Tiếu đã khổ tâm an bài mọi chuyện đương nhiên sẽ rất nóng lòng. “Thật bực mình.” Đinh Tiêu Tiếu nghe Điền Mật cười mình, trong lòng lại càng tức, đúng vậy cảm giác giống như là bị anh ta đùa giỡn. “Mình mặc kệ, A Mật cậu phải giúp mình nghĩ cách nào có thể ngăn cản anh ta xuất ngoại? Bằng không, mình lần này thật sự là mệt chết.” Điền Mật cười nhẹ, không biết làm dịu cơn giận của Đinh Tiêu Tiếu thế nào đành phải khuyên cô, “Tiêu Tiếu, quên đi, nói không chừng ông trời cảm thấy thử nghiệm của cậu lần này quá đáng nên mới làm cho cậu dừng tay. Kỳ thật như vậy cũng tốt, cậu cũng không nên hao tổn tinh thần nhiều như vậy.” “Sao có thể được? Mình đã chắc chắn mọi việc mới bắt đầu, sao có thể nói ngừng là ngừng, tuyệt đối không được.” Đinh Tiêu Tiếu liền không chịu, hơn nữa nghĩ đến Bùi Trạch Viễn đối với cô lãnh đạm từ đầu đến cuối, càng làm cho cô cảm thấy mất mặt. Nói gì đến việc quyến rũ anh ấy, bây giờ ngay cả cơ hội nói chuyện lại càng hiếm. “Hừ, mình nhất định sẽ làm Bùi Trạch Viễn sáng mắt ra.” “Tiêu Tiếu, cậu đừng giận. Người ta đã xuất ngoại, cậu còn muốn thế nào? Không lẽ trước khi anh ta đi lại lừa anh ta lên giường, chuyện này quá hoang đường.” Điền Mật không nhịn được muốn xóa bỏ ý nghĩ này trong đầu của Tiêu Tiếu, cố chấp quá là không tốt. “Ấy, mình không dễ dàng bỏ qua anh ta đâu! Đàn ông như vậy không cần thân thể cũng có thể quyến rũ được, mình chưa ra tay thôi. Nhưng thật đau đầu là anh ta lại muốn đi, rất không có ý nghĩa.” Đinh Tiêu Tiếu vẫn cố chấp, anh ta đáng giá gì để cô hy sinh lớn như vậy? Nhưng cũng chỉ là một người đàn ông, cô không tin mình ra tay mà có thể thoát được. “Đúng vậy, anh ta nhất định muốn đi, cậu muốn giữ cũng giữ không được.” Điền Mật nói ra sự thật, đây mới là điểm mấu chốt. Đinh Tiêu Tiếu ngẫm lại cũng đúng, mình ở đây tức giận có ích lợi gì? Nhất định phải nghĩ biện pháp mới được, bằng không sẽ làm cho mình tức ói máu luôn. Cô gác điện thoại, đau đầu không nghĩ ra cách gì chỉ có thể rầu rĩ từ tối đến sáng. Sáng sớm hôm sau, Đinh Tiêu Tiếu suýt chút nữa ngủ quên. Vội vã chạy dến công ty, vừa đi vào phòng kỹ thuật thấy Bùi Trạch Viễn sớm đã ổn định chỗ ngồi trong lòng liền cảm thấy cơn tức giận trào dâng. Hừ, anh ta hại mình một đêm buồn bực, ngược lại anh ta tinh thần sảng khoái. Đinh Tiêu Tiếu rầu rĩ ngồi vào vị trí, mở máy tính hậm hực gõ mật mã vào bàn phím, tiếng lách tách vang lên làm mọi người phải để ý, xem ra người đẹp họ Đinh hôm nay có chuyện không vui. Mọi người đều bận rộn, Tiểu Lục bỗng nhiên đi vào gọi Tiêu Tiếu bảo Lưu tổng tìm cô. Đinh Tiêu Tiếu lạnh lùng đi ra vào văn phòng Lưu tổng. Lưu Tuấn Huy vừa thấy cô đi vào liền cười mời cô sang ngồi. Đinh Tiêu Tiếu ngồi trước bàn làm việc, nhìn Lưu Tuấn Huy thắc mắc anh tìm cô có chuyện gì. Lưu Tuấn Huy thấy Đinh Tiêu Tiếu như có vẻ không vui rầu rĩ, nhẹ giọng quan tâm, “Tiêu Tiếu, sao vậy? Ai làm cho em không vui? Sáng sớm vậy mà đã tức giận.” Đinh Tiêu Tiếu miễn cưỡng nở một nụ cười, “Không có.” Cô nghĩ nếu có nói anh cũng không hiểu. Lưu Tuấn Huy ngượng ngùng cười cười, quyết định nói thẳng vào chủ đề chính, “Tiêu Tiếu, vào công ty đã hơn một tháng, cảm thấy quen chưa?” “Rất tốt.” Đinh Tiêu Tiếu thản nhiên nói nhưng trong lòng có chút lơ đãng. “Ừ đúng, Tiêu Tiếu thông minh như vậy, chắc chắn thích ứng rất nhanh.” Lưu Tuấn Huy không quên khích lệ cô một chút. Đinh Tiêu Tiếu nhướng mày, không nói gì. “Tiêu Tiếu, à…” Lưu Tuấn Huy đang tìm cách nào để nói chuyện cho thật thỏa đáng, “Dạo trước anh có đề cập với Đinh tổng một hạng mục hợp tác, em có biết không?” Đinh Tiêu Tiếu không tỏ thái độ gì chờ anh nói tiếp, tuy cô biết hạng mục này là gì. Lưu Tuấn Huy thấy Đinh Tiêu Tiếu thản nhiên không lên tiếng đành phải kiên trì nói. “Hạng mục này năm trước anh đã đề cập với Đinh tổng, là giúp Liên Viễn thiết lập một hệ thống mạng điện tử.” “À,” Đinh Tiêu Tiếu miễn cưỡng nói theo. “Vậy em có nghe nói ý của Bố em về chuyện này thế nào không?” Lưu Tuấn Huy càng thể hiện vẻ khẩn trương. “Bố em rất ít cùng em nói chuyện công việc.” Đinh Tiêu Tiếu quả là ăn ngay nói thẳng. “Ừ,” Lưu Tuấn Huy gật đầu, “Em bây giờ đã vào công ty làm, cũng biết rõ quy mô của chúng ta. Em xem, công ty chúng ta chuyên nghiệp như vậy, triển khai một hạng mục như vậy tuyệt đối không thành vấn đề. Em có thể cùng Đinh tổng nói một tiếng giúp bọn anh được không?” “Chuyện này em không chắc.” Đinh Tiêu Tiếu nhẹ lắc đầu, chuyện này cô có thể không xen vào được. “Không phải là muốn em nhất định bắt Đinh tổng nhận lời, mà là hy vọng em có thể giới thiệu quy mô của công ty chúng ta với Đinh tổng. Em xem nhân viên công ty chúng ta đều rất chuyên nghiệp, hơn nữa có Trạch Viễn là nhân tài, nhất định là không có vấn đề gì. Chỉ hy vọng ông ấy cho công ty chúng ta một cơ hội.” Lưu Tuấn Huy vội vàng khẩn thiết nói. Đinh Tiêu Tiếu nghe đến tên Bùi Trạch Viễn, trong mắt có một tia sáng nhảy nhót, anh ấy không phải muốn đi sao? Còn có thể trông cậy vào anh ấy sao? Đột nhiên một ý tưởng tuyệt diệu nảy ra trong óc cô, đúng vậy, sao cô không nghĩ tới nhỉ? Đinh Tiêu Tiếu kiềm chế hưng phấn trong lòng, cố ý hỏi thử, “Lưu tổng, Bùi Trạch sắp đi rồi, còn có thể trông cậy vào anh ấy sao?” Trong mắt Lưu Tuấn Huy hiện lên vẻ do dự, đúng vậy, anh quên mất Trạch Viễn trễ lắm hai tháng nữa là phải đi. Trầm tư suy tính, anh ngẩng đầu lên khẳng định, “Thiếu chút nữa quên, nhưng trước khi Trạch Viễn đi có thể cho cậu ấy hỗ trợ làm kế hoạch tổng thể, còn thao tác thực tế thì có thể cho kĩ thuật viên khác làm. Nhất định không thành vấn đề.” Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh, “Ngoài Bùi Trạch Viễn ra, kỹ thuật viên khác em thấy cũng giống nhau. Làm sao có thể gánh vác được hạng mục lớn như Liên Viễn?” Lưu Tuấn Huy cũng hết cách phủ nhận, đúng vậy, Bùi Trạch Viễn vì sao lại muốn lựa chọn ra đi? Lưu Tuấn Huy nhẹ giọng giải bày, “Ôi, kỳ thật anh biết Trạch Viễn cũng không muốn xuất ngoại nhưng người nhà cậu ấy yêu cầu, cậu ấy chắc sẽ không phản đối.” “Anh ấy không muốn đi?” Đinh Tiêu Tiếu không khỏi lên giọng, cô không nghĩ đến như vậy còn tưởng rằng anh ấy muốn cùng cô gái kia xuất ngoại. “Ừ, anh biết Trạch Viễn không muốn uổng phí mấy năm cố gắng.” Lưu Tuấn Huy cảm thấy thẳng thắn với Đinh Tiêu Tiếu cũng không có gì không ổn. “Thực ra, Trạch Viễn là người hùn vốn với anh.” Đinh Tiêu Tiếu kinh ngạc khi biết chuyện này, trước đây không hề nghe người trong công ty nói đến. “Lúc trước khi anh muốn mở công ty, Trạch Viễn còn chưa tốt nghiệp. Nhưng cậu ấy quả thực là nhân tài về kỹ thuật nên anh đề nghị cậu ấy đến công ty hỗ trợ, cậu ấy lập tức đồng ý.” Lưu Tuấn Huy nhớ lại, “Hơn nữa, hai năm trước khi công ty cần kíp, Trạch Viễn còn bỏ tiền ra giúp anh. Sau đó cũng không yêu cầu hoàn lại, xem như cậu ấy nhập cổ phần, cho nên công ty này cậu ấy là ông chủ thứ hai. Bởi vì cậu ấy muốn duy trì lý tưởng của anh, cậu ấy cũng hy vọng nhờ năng lực của mình làm nên sự nghiệp.” Nói xong anh cười nhẹ. Đinh Tiêu Tiếu hoàn toàn không nghĩ đến còn có quan hệ bên trong này, cứ nghĩ Bùi Trạch Viễn là một nhân viên giỏi được Lưu Tuấn Huy yêu thích. “Người nhà biết anh ấy có cổ phần không? Anh ấy có nói cho người nhà biết mình rất yêu thích công việc này không?” “Dường như là không, ba cậu ấy vẫn muốn cậu ấy làm việc ở công ty lớn hơn nữa, nói cậu ấy ở đây là uổng phí tài năng. Chuyện này cũng đúng.” Lưu Tuấn Huy có chút áy náy, Trạch Viễn có nhiều cơ hội phát triển cho nên khi cậu ấy nói muốn xuất ngoại, anh cũng không phản đối, chỉ sợ lãng phí cố gắng của Trạch Viễn mấy năm nay, rất đáng tiếc. “Thì ra là như vậy.” Đinh Tiêu Tiếu nở một cười hiểu biết, thì ra anh ấy xuất ngoại là ý của người nhà, không phải vì cô gái kia, việc này làm cho tinh thần cô vui vẻ trở lại. “Ôi, nếu hạng mục này có Trạch Viễn, anh thật sự rất tin tưởng sẽ làm tốt.” Lưu Tuấn Huy khẽ thở dài, vốn đang nghĩ Đinh Tiêu Tiếu đến công ty làm sẽ có cơ may cùng Liên Viễn hợp tác, công ty cũng có thể nhân cơ hội này mà bước lên một nấc thang nữa, không ngờ Trạch Viễn lại nói phải đi. Đinh Tiêu Tiếu cười khẽ, trong đầu đã có một ý tưởng tuyệt diệu, thật sự là quá tuyệt vời, “Lưu tổng, anh thực sự tin tưởng có thể cùng Liên Viễn hợp tác hạng mục này nếu có Bùi Trạch Viễn phải không?” “Đương nhiên.” Lưu Tuấn Huy tin tưởng khẳng định chắc chắn, “Năng lực của Trạch Viễn, anh tuyệt đối không nghi ngờ.” “Vậy tốt lắm. Nếu anh thật sự muốn cùng Liên Viễn hợp tác hạng mục này thì hãy giữ Bùi Trạch Viễn lại.” Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nói ra yêu cầu của cô. “Không có Bùi Trạch Viễn, Liên Viễn sẽ e ngại hợp tác với Phong Hành.” Lưu Tuấn Huy nghe Tiêu Tiếu rốt cục đưa ra yêu cầu trong lòng vui mừng quá đỗi, nhưng lại nghe đến việc giữ Bùi Trạch Viễn ở lại thì có chút khó xử. Anh sao có thể yêu cầu Trạch Viễn bỏ qua cơ hội phát triển, ở lại cùng anh phấn đấu tuy anh biết Trạch Viễn cũng thích gầy dựng sự nghiệp cho chính mình. Nhưng … anh trăn trở, không biết trả lời thế nào. “Chỉ có Bùi Trạch Viễn phụ trách, em mới dám đề xuất với ba em chuyện này. Nếu không, làm không tốt em chịu trách nhiệm với ba em thế nào đây.” Đinh Tiêu Tiếu chậm rãi dụ Lưu Tuấn Huy tiến vào bẫy của cô. “Anh nghĩ lại xem, hạng mục này không phải chỉ đáng giá mấy vạn tệ, mà là một công trình lớn có thể mang đến nhiều lợi nhuận cho Phong Hành, em đương nhiên cũng muốn bảo đảm lợi ích cho Liên Viễn.” Lưu Tuấn Huy nghe đề nghị của cô, trong lòng thật do dự. Đúng vậy, anh rất muốn hợp tác cùng Liên Viễn, nhưng nếu giữ Trạch Viễn lại, anh phải làm sao? Anh lộ vẻ khó xử, “Nhưng Trạch Viễn đã quyết định xuất ngoại, vì việc này mà chậm trễ thì thật không tốt lắm.” “Vậy anh cứ tự suy nghĩ, nếu được thì em sẽ nói với Ba em, còn nếu không thì em cũng không ép.” Đinh Tiêu Tiếu mặc kệ anh ta có khó xử hay không, chuyện phiền toái này cứ giao cho anh ta xử lý. Cô tin Lưu Tuấn Huy muốn hợp tác với Liên Viễn đến thế, anh ta sẽ có ý giữ Bùi Trạch Viễn ở lại. Để xem anh có biện pháp nào không, cô đành phải đánh cuộc một phen, ít nhất đây cũng là một cách ràng buộc anh. Đinh Tiêu Tiếu nhìn vẻ mặt dao động của Lưu Tuấn Huy, biết anh ta đã bị lung lay. Tốt lắm, giao Trạch Viễn cho anh, Đinh Tiêu Tiếu tâm tình vui vẻ nhìn anh ta mỉm cười, “Lưu tổng, anh suy nghĩ cho kỹ, nhanh chóng cho em biết kết quả để em đề xuất với Ba em.” Nói xong, gật đầu chào đi ra ngoài. Ra khỏi văn phòng, Đinh Tiêu Tiếu hưng phấn đến nỗi muốn kêu to lên. Rốt cục cô đã tìm được cách giữ anh ấy lại, đúng vậy mặc kệ như thế nào nhất định phải thử xem.