Tiểu Xuân không đi, nàng ở lại. Trong lòng có một cảm giác khó nói rõ, khiến nàng muốn trở lại bên cạnh Lý Thanh. Tiểu Xuân đỡ bả vai Lý Thanh, giọng nói vừa chậm rãi vừa dịu dàng. “Huynh nằm xuống trước đã.” Đầu óc Lý Thanh đã trở nên mơ hồ, hắn theo bản năng muốn kháng cự, nhưng theo từng câu từng chữ của Tiểu Xuân, hắn dần thả lỏng thân thể, nằm trên giường. Lý Thanh kéo góc áo Tiểu Xuân không chịu buông ra. Sau khi Tiểu Xuân để hắn nằm thoải mái, bản thân nàng cũng nằm xuống bên cạnh hắn. Nàng quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức ngoài việc nằm ra, nàng không muốn làm gì khác. Đầu óc Tiểu Xuân trống rỗng, nàng trợn tròn mắt, đôi mắt như chứa sương mù nhìn ra ngoài. Cửa vẫn chưa đóng, Tiểu Xuân có thể nhìn rõ màn đêm vô tận ngoài kia. Những người khác đều chưa về. Cả Thanh Đào viện chỉ có Tiểu Xuân và Lý Thanh, Lý Thanh yên lặng nằm bên cạnh nàng. Tiểu Xuân chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lý Thanh, nàng vuốt ve gương mặt Lý Thanh, trong lòng thầm nghĩ hóa ra hắn cũng có lúc yếu đuối như thế, điều này khiến lòng nàng cảm thấy thương tiếc. Thời gian như dừng lại, ngoài tiếng thở của Lý Thanh, Tiểu Xuân không còn nghe được bất cứ âm thanh gì khác, đất trời như chỉ còn lại hai người họ. Không biết qua bao lâu sau, Tiểu Xuân cũng dần thiếp đi. Trong đêm, thân thể Lý Thanh hồi phục nhanh hơn ban ngày nhiều. Đối với hắn mà nói, màn đêm mãi mãi là tấm màn che chắn tốt nhất. Một luồng gió đêm thổi vào phòng, có một người đang đứng dựa vào cửa. Mai Như khoanh tay, lẳng lặng nhìn hai người trên giường. Gió khiến tóc và làn váy nàng bay bay, đôi mắt của Mai Như ở trong đêm hơi lạnh lẽo. “Cô đã nhìn được một lúc rồi.” Mai Như không quay đầu lại, Hạ Hàm Chi dựa vào cột gỗ trên hành lang, y không nhìn Mai Như mà thông qua hành lang nhìn núi non bên ngoài. Yên lặng một lúc, Mai Như chậm rãi nói: “Huynh muốn làm gì?” Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Câu hỏi của cô rất kì quái.” Mai Như vẫn nhìn hai người trong phòng, nàng thấy họ nắm tay nhau, giống như đang mơ một giấc mơ, ánh mắt nàng trở nên hơi dịu dàng. Nàng bỗng nói một câu. “Cho nên mới muốn làm người.” Hạ Hàm Chi quay đầu nhìn nàng. “Cô nói gì?” Mai Như quay đầu, chậm rãi đến trước mặt Hạ Hàm Chi, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời. “Ta biết huynh muốn gì.” Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày: “Ồ?” Mai Như: “Tranh đoạt là quyền lợi của tất cả mọi người, không ai có quyền ngăn cản điều huynh muốn làm. Nhưng mà….” Mai Như yên lặng một chút, lại nói “Nếu như huynh không thể thay đổi kết quả của sự tranh đoạt, có thể lựa chọn phương thức tranh đoạt khác.” Hạ Hàm Chi cười vô cùng sâu xa. “Cô muốn nói gì?” Mai Như nhìn y, từ từ lắc đầu: “Huynh biết ta muốn nói gì.” Hạ Hàm Chi vẫn nở nụ cười thản nhiên. “Ta tất nhiên biết.” Hạ Hàm Chi chậm rãi cúi người, khẽ kề sát bên tai Mai Như, nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng, cô cũng nên biết, ta đã chờ đợi cơ hội này bao lâu rồi. Ta cứ tưởng cả đời này cũng không có cơ hội, nhưng ta đã tìm được hắn, sức mạnh của hắn và sự lạnh lẽo của hắn khiến ta phát điên, đây là cơ hội để ta chứng minh cho mọi người thấy, quyết định của họ là sai lầm.” Mai Như bình tĩnh nghe y nói. Hạ Hàm Chi chậm rãi đứng thẳng người, y nhìn thấy trong mắt Mai Như có sự bi thương sâu sắc. “Cô…” Khi Hạ Hàm Chi định nói gì đó, Mai Như xoay người, đi về phía phòng mình. Đang đi, nàng lại đột nhiên dừng bước. Mai Như không quay đầu, nàng chỉ đứng yên tại chỗ, hỏi Hạ Hàm Chi một câu—– “Huynh nói xem, Thái Âm là vật lạnh nhất thế gian ư?” Hạ Hàm Chi: “Thái Âm thuộc mặt trăng, ngưng tụ sự lạnh lẽo của đất trời, trên đời này, nó đương nhiên là lạnh nhất.” Mai Như đứng trong bóng tối khẽ cong môi, Hạ Hàm Chi không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lại cảm nhận được thâm ý mà nàng muốn nói. Hạ Hàm Chi nhíu mi: “Cô muốn nói gì?” Mai Như lắc đầu, nàng nhấc chân rời đi. Trên đường trở về phòng, Mai Như cẩn thận đếm số bước chân của mình. Nàng đi tổng cộng hai mươi mốt bước, mỗi bước đều như giẫm lên một tầng trí nhớ. Trong phần hồi ức ấy, cũng từng có người đã hỏi một câu hỏi tương tự—– Ngươi thật sự cảm thấy, thứ nóng nhất trên đời này, chính là Liệt Dương sao? Khi đó Liệt Dương vừa mới hóa thành hình người, câu hỏi này khiến “nó” cảm thấy bị sỉ nhục. Suốt trăm năm qua, ba ngàn phần dương khí đều tập trung vào người ta, kẻ nào dám khiêu chiến với ta chứ? Người nọ mặt mày thanh tú, cho dù thân thể bị khí nóng làm bị thương, nhưng vẫn cười vô cùng thản nhiên. Y vén tóc Liệt Dương lên, cười nhạt nói: Không, cõi đời này, nóng nhất, chính là lòng người. Một câu nói, lại ghi khắc suốt trăm năm. Cho đến nay, khi xương cốt người nọ đều đã hóa thành phấn vụn, nàng mới hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Thứ nóng nhất trên đời này, chính là lòng người. Tương tự, thứ lạnh nhất trên đời này, cũng chính là lòng người. Hôm sau, Tiểu Xuân và Lý Thanh ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy, chúng đệ tử trong Thanh Đào viện đều đã bàn bạc, không đi quấy rầy họ. Lúc Tiểu Xuân mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cái đầu to tóc tai rối bời của Lý Thanh, nàng nhớ đến những chuyện xảy ra hôm qua, cứ như là một giấc mơ vậy. Mắt Lý Thanh che kín nên Tiểu Xuân không biết hắn đã tỉnh hay chưa. Nhưng chỉ một lúc sau, tay Lý Thanh hơi giật giật, hắn kéo tay Tiểu Xuân, đầu cọ về phía nàng. Tiểu Xuân gối lên cánh tay mình, khẽ nói: “To con, huynh tỉnh rồi à?” Lý Thanh: “Ùng ục.” Vẻ mặt Tiểu Xuân khó nén ý cười, nàng đưa tay nhéo mặt Lý Thanh. “Hôm qua huynh làm ta sợ muốn chết.” Lý Thanh mơ mơ màng màng, tay Tiểu Xuân sờ sờ đầu hắn. Tiểu Xuân biết, hắn đã quên chuyện tối hôm qua. Lý Thanh đã quên nhưng Tiểu Xuân thì không, nàng nhớ rõ, hôm qua Lý Thanh đã điên cuồng thế nào, nàng nhớ từng chi tiết nhỏ, thậm chí là ấn kí nhạt trên trán Lý Thanh. “Tên ngốc.” Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, khẽ nói: “Huynh đúng là một tên yêu quái khó lường.” Lý Thanh lật người, mặt đối diện mặt Tiểu Xuân. “Ùng ục.” Tiểu Xuân: “To con, huynh….” nàng suy nghĩ một chút, sau đó lại nói “Nguyên thân của huynh, là thanh kiếm đó à?” Lý Thanh lắc đầu. Tiểu Xuân ngồi dậy, nàng nghiêm túc nhìn Lý Thanh: “Vậy nguyên thân của huynh là cái gì?” Tiểu Xuân nhớ lại dáng vẻ của Lý Thanh khi biến đổi vào ngày hôm qua, thân thể bóng loáng lạnh như băng, cứng đến mức không giống con người. Lý Thanh sửng sốt một chút, giọng nói hơi buồn bực: “Không biết.” “Không biết?” Tiểu Xuân vô cùng đau đầu nói: “Nguyên thân của mình là cái gì mà huynh cũng không biết?” Lý Thanh cúi đầu: “Ta không biết.” “Vậy huynh có nhớ cái hình này không.” Tiểu Xuân bò dậy, mở tay Lý Thanh ra, vẽ lại ấn kí hôm qua đã xuất hiện trên trán Lý Thanh, dáng vẻ của ấn kí kia, Tiểu Xuân vẫn nhớ rất rõ. Sau khi vẽ xong, Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh, vẻ mặt Lý Thanh ngây ngốc, không tỏ vẻ gì cả. Lý Thanh lắc đầu. Tiểu Xuân nhụt chí ngồi lại “Thôi bỏ đi, dù sao huynh cũng chẳng nhớ gì.” Lý Thanh bò dậy, ngồi cạnh Tiểu Xuân, tên này vô cùng cao lớn, như đang vây Tiểu Xuân vào giữa. Sắc mặt Lý Thanh thoạt nhìn đã khôi phục không ít, nhưng mặt mày vẫn hơi tái nhợt. “Huynh cảm thấy thế nào?” Lý Thanh: “Ùng ục.” Tiểu Xuân: “Sao lại uể oải như thế, đi thôi, chúng ta ra ngoài thử xem.” Tiểu Xuân mang giày xong, Lý Thanh cũng xuống theo. Chân hắn vừa chạm đất thì thân thể lại hơi lảo đảo, suýt nữa là ngã lại giường, may là Tiểu Xuân kéo hắn lại. “Ôi trời, sao vậy?” Đầu Lý Thanh rất choáng, hắn vừa khổ sở vừa tủi thân đứng lên, dáng vẻ rất đáng thương. Tiểu Xuân: “….” “Thật là không sống nổi nữa.” Tiểu Xuân vươn tay, khẽ đỡ tay Lý Thanh: “Nào, huynh vịn tay ta, đi chậm thôi.” Tiểu Xuân đỡ tay Lý Thanh, dẫn hắn ra ngoài phòng. Bên ngoài đã là gần trưa, mặt trời đã lên cao, trời đầu thu, không khí vô cùng sảng khoái. Ai ngờ Lý Thanh vừa ra khỏi cửa phòng đã vội rụt về, hắn núp ở sau cửa không chịu đi ra ngoài. Tiểu Xuân cảm thấy kì lạ hỏi: “Sao vậy, sao không đi?” Mặt Lý Thanh trắng bệch, cúi đầu không nói gì. “Hắn còn hơi yếu, không ra nắng được.” Ủa? Tiểu Xuân nghiêng đầu, thấy Mai Như đang cười híp mắt đứng sau lưng nàng, trên tay nàng cầm một cái khay, bên trong có một đĩa đựng mơ. Mai Như đi đến, nghiêng đầu nhìn Lý Thanh đang núp sau cửa, cười nói: “Không sao, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ tốt.” Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái. Mai Như quay đầu lại, thấy Tiểu Xuân đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và nghi vấn, Mai Như cười nhạt, nói với Tiểu Xuân: “Muội muội tốt, chúng ta vào trong rồi nói.” Tiểu Xuân không nói lời nào để Mai Như vào phòng, sau đó đóng kín cửa, ngồi bên giường, Lý Thanh chạy đến muốn kéo tay Tiểu Xuân, lại bị Tiểu Xuân đá một phát. “Huynh ra ngồi cạnh góc tường đi!” “Ùng ục.” Lý Thanh không vui ngồi xổm bên cạnh. Mai Như cười nhìn cảnh tượng này, nàng ngồi trên giường, một tay cầm một miếng mơ, quăng vào miệng “Ừm, chua chua ngọt ngọt, ta thích. Muội muội, muội cũng ăn thử đi.” Nàng đưa cho Tiểu Xuân một miếng, Tiểu Xuân nhận lấy quăng vào miệng, sau đó cả người đột nhiên run lên, phun phụt ra ngoài. “Ngọt chỗ nào chứ!! Chua chết được!!” “Ha ha ha.” Mai Như thấy Tiểu Xuân bị lửa, vui vẻ cười lớn. Tiểu Xuân bị chua đến chảy nước mắt, ngón tay nàng run run chỉ Mai Như: “Tỷ, tỷ thật xấu xa!” Mai Như cầm khay mơ, cứ như thật nói: “Có thể khẩu vị mỗi người khác nhau, để ta cho tên nói lắp và bọn họ ăn thử.” Tiểu Xuân kêu lên: “Tỷ đừng có mà hại người—-!” Mai Như cười nói: “Nhìn muội xem, trêu muội thôi, thật tình dữ vậy.” Tiểu Xuân vỗ ván giường, nói: “Tỷ nói đi!” Mai Như: “Nói gì?” Tiểu Xuân: “Tỷ, tỷ, hôm qua, có phải…?” Mai Như tỏ vẻ kì quái nhìn nàng nói: “Sao hả, bị Ngô Sinh lây bệnh?” Tiểu Xuân: “…..” “Ta thấy.” Lòng Tiểu Xuân căng thẳng, nàng giương mắt nhìn Mai Như. Mai Như: “Ta thấy, tên to con đó biến đổi, ta đều thấy.” Tiểu Xuân lập tức nhào vào bên người Mai Như, nàng kéo chặt tay Mai Như: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, tỷ có nói cho ai biết chưa!?” Mai Như nhìn Tiểu Xuân đang nhìn chằm chằm mình, lắc đầu nói: “Chưa nói.” Tiểu Xuân thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp thở dốc đã lại bắt đầu căng thẳng: “Tỷ, tỷ không thấy kì quái à?” Mai Như lại lắc đầu: “Có gì kì đâu, chỉ là bị kích thích nên không đè nén nổi bản tính của mình thôi mà.” “….” Tiểu Xuân khó hiểu, nàng dường như đang hỏi chuyện Mai Như, lại dường như cảm thấy cái gì Mai Như cũng biết. Mai Như giơ tay lên, khẽ sờ sờ gương mặt Tiểu Xuân. “Ngoan, đừng lo lắng, tỷ tỷ biết mà.” Tiểu Xuân theo bản năng hỏi nàng: “Tỷ biết cái gì?” Mai Như móc móc móng tay: “Ta biết Lý Thanh là cái gì, biết hắn muốn gì, cũng biết hắn muốn làm gì.” Tiểu Xuân: “Hình như tỷ biết nhiều hơn muội đó.” Mai Như tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tất nhiên là tỷ biết nhiều hơn muội rồi!” Yên lặng một lúc, Tiểu Xuân nói: “Vậy rốt cuộc tỷ là người thế nào, sao lại biết chuyện của Lý Thanh?” Mai Như quay đầu nhìn Lý Thanh một cái, nói: “Suy bụng ta ra bụng người thôi, có gì khó đoán đâu.” Tiểu Xuân: “…..” Suy bụng ta ra bụng người, chẳng lẽ….. Mai Như liếc mắt, nhìn Tiểu Xuân, yên lặng chớp mắt một cái, Tiểu Xuân dường như đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt nàng, Mai Như mím môi, đôi môi mỏng cong cong càng thêm đỏ tươi. “Tiểu Xuân, tỷ cũng là kiếm khí.” “….” Tiểu Xuân thừ người, nàng há hốc mồm sững sờ nhìn Mai Như. Mai Như giơ tay quơ quơ trước mặt nàng: “Có hít vào mà không có thở ra, muội muốn chết à?” Tiểu Xuân: “A.” Mai Như cười, nàng nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt chứa tình: “Tỷ tỷ có thể còn lợi hại hơn tên ngốc to con này, muội có sợ không?” Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh một cái, kẻ kia đang ngồi trong góc tường chơi với sàn nhà. Nàng lắc đầu nói: “Kiếm khí đều toàn làm chuyện ngốc nghếch, ta không sợ.” Mai Như: “….” Mai Như dùng một tay kéo Tiểu Xuân lại, mặt Tiểu Xuân dán lên bộ ngực mềm nóng của Mai Như, mặt lập tức đỏ bừng. Mai Như khẽ nói: “Muội nếu dám đánh đồng tỷ với với cái tên ngốc nguyên thần không hoàn chỉnh này, tỷ tỷ sẽ tức giận.” Tiểu Xuân nhanh chóng hiểu được điểm chủ yếu trong câu nói của nàng. “Nguyên thần không hoàn chỉnh? Cái gì gọi là nguyên thần không hoàn chỉnh?” “….” Mai Như buông nàng ra, Tiểu Xuân ngồi thẳng người, lại hỏi lần nữa. Mai Như cau mày nói: “Muội dường như chả thèm để ý chuyện ta là kiếm khí chút nào nhỉ?” Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, nói: “Hình như kiếm duyên và nhân duyên của ta đều không tệ.” Mai Như: “….” Tiểu Xuân vẫy vẫy tay, nói: “Đừng nói chuyện đó nữa, nguyên thần của Lý Thanh không hoàn chỉnh là sao? Thế nào mới làm cho hắn tốt hơn?” Mai Như nhăn mặt: “Không nói!”