Mấy ngày sau đó, Tiểu Xuân càng có hứng thú với việc luyện kiếm. Sau khi về đến nhà, nàng đạp lên một băng ghế, lấy thanh kiếm treo trên tường xuống, trên thanh kiếm là một tầng bụi dày. Tiểu Xuân thổi mạnh một phát lên thanh kiếm, bụi lập tức bay lên, khiến nàng sặc ho khan hai cái. “Khụ khụ….Sao mà nhiều bụi vậy?” Tiểu Xuân lau chùi kiếm sạch sẽ rồi mang kiếm ra ngoài. Thanh kiếm này vẫn hệt như lúc mới mua vậy, rất bình thường, cũng không hề có điểm nào xuất sắc, thế nhưng Tiểu Xuân vẫn thấy rất hưng phấn. Nàng giơ kiếm lên, vung mấy cái trong không trung. Kiếm bị vung phát ra mấy tiếng vút vút, khiến nàng vô cùng thoải mái. Nàng nói với kiếm: “Hừm, cho mi cái tên gì đây….” Tiểu Xuân ngồi lên đầu giường, nhăn mặt nhăn mày nghĩ. “Mi nhất định phải có một cái tên mới được. Ta phát hiện, thanh kiếm tốt nào cũng có một cái tên, giống như Tinh Hà của Hạ Hàm Chi ấy.” “Tiểu Xuân! Muội ở đâu?” “Hả? Là Lưu Viễn Sơn.” Tiểu Xuân buông kiếm xuống, đi ra ngoài. Người đứng ngoài sân quả nhiên là Lưu Viễn Sơn. Mặc dù mới thấy y cách đây không lâu, nhưng đối với Tiểu Xuân mà nói, dường như đã lâu lắm rồi mới gặp lại y. “Lưu đại ca, sao huynh đến đây, mua thuốc à?” Tiểu Xuân mời Lưu Viễn Sơn vào. “Đúng vậy, gần đây phải chăm chỉ luyện công nên trên người có không ít mấy vết thương.” Tiểu Xuân đưa Lưu Viễn Sơn vào nhà, chỉ vào một cái băng ghế: “Lưu đại ca ngồi xuống trước đi, muội lấy thuốc ra cho huynh.” Lưu Viễn Sơn: “Đa tạ Tiểu Xuân.” Một lát sau, Tiểu Xuân cầm mấy gói thuốc ra, đưa cho Lưu Viễn Sơn. Lưu Viễn Sơn cầm lấy, thử ước lượng trong tay, nói với Tiểu Xuân: “Xuân muội tử*, còn nữa không?” (*muội tử: em gái) Tiểu Xuân: “Hết rồi.” “Hết rồi?” Lưu Viễn Sơn ngạc nhiên nói “Sao lại hết? Ta chưa từng thấy chỗ muội không có thuốc bao giờ.” Tiểu Xuân cười khan hai tiếng nói: “À, gần đây muội có chút việc, không có thời gian trông nom tiệm thuốc.” Thật ra thì thuốc còn. Tiểu Xuân có cất giữ không ít dược liệu trong hầm dưới lòng đất, nhưng tạm thời nàng không muốn bán hết cho Lưu Viễn Sơn, bởi vì bệnh của ông lão cũng cần thuốc, huống chi dạo gần đây nàng cứ vội vã vào núi, không kịp sắp xếp lại tiệm thuốc, cho nên dược liệu quả thật thiếu rất nhều, mấy phần dược liệu trong kho nàng định để đấy bán dần. Lưu Viễn Sơn nhìn Tiểu Xuân một lúc, nói: “Tiểu Xuân, muội hình như ốm đi.” Tiểu Xuân giơ tay lên sờ sờ mặt mình: “Vậy à? Muội cũng không biết nữa.” Lưu Viễn Sơn: “Gầy đi, so với lần trước ta đến đây thì gầy hơn rồi. Nhưng sắc mặt cũng không tồi, muội phải chú ý thân thể đó.” Tiểu Xuân cười cười, nói: “Nhất định rồi, đa tạ Lưu đại ca.” Lúc Tiểu Xuân cười, mắt thường híp lại thành hình trăng khuyết, xương gò má cũng giương lên, khiến người ta không nhịn được cũng muốn cười theo nàng. Lưu Viễn Sơn sờ sờ đầu Tiểu Xuân: “Xuân muội tử, muội rảnh thì lên núi đi, Lưu đại ca dẫn muội đi chơi.” Tiểu Xuân: “Không phải huynh bảo phải chăm chỉ luyện công à?” “…..” Lưu Viễn Sơn nói: “Lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ.” “Ha.” Tiểu Xuân khẽ cười, nói: ”Được rồi, muội rảnh sẽ đi mà.” Nói đến đây, nàng chợt nhớ đến một chuyện, nàng nói với Lưu Viễn Sơn: “Đúng rồi Lưu đại ca, muội muốn hỏi huynh một chuyện.” Lưu Viễn Sơn: “Chuyện gì?” Tiểu Xuân: “Cuộc thi nhập môn của Kiếm Các….” “Thi?” Lưu Viễn Sơn nói: “Sao muội lại đột nhiên hỏi cái này?” Tiểu Xuân gãi gãi mặt, giọng nói hơi nhỏ: “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Lưu Viễn Sơn tính một chút, nói: “Cuộc thi mà muội nói, có phải cuộc thi sẽ tổ chức vào tháng sau không?” Tiểu Xuân: “Đúng vậy, Lưu đại ca, cuộc thi nhập môn của Kiếm Các có khó không?” Lưu Viễn Sơn: “Không khó, dễ lắm.” Tiểu Xuân lập tức trở nên tỉnh táo hẳn, nàng thẳng lưng nói với Lưu Viễn Sơn: “Không khó à? Thi cái gì vậy?” Lưu Viễn Sơn: “Mỗi năm mỗi khác.” Tiểu Xuân: “Vậy năm đó huynh thi cái gì?” Lưu Viễn Sơn nhớ lại một chút rồi nói: “Năm đó à, năm đó ta thi hai vòng, vòng thứ nhất là về sách dạy kiếm pháp, vòng hai là đấu nhau.” Tiểu Xuân: “Sách dạy kiếm pháp?” “Ừm.” Lưu Viễn Sơn gật gật đầu, sau đó lại cười nhạo nói: “Thật ra chỉ là khoa tay múa chân một bộ kiếm pháp là được, không có ý nghĩa gì đâu.” Tiểu Xuân vội nói: “Bộ nào cũng được à?” “Đúng vậy, bộ nào cũng được. Dù sao năm của ta, gần như mọi người đều qua được vòng đầu tiên.” Lưu Viễn Sơn tổng kết một câu: “Thật ra thì, vòng đầu chủ yếu là để kiếm tra xem cơ thể của muội có bình thường không, tay chân có thể cử động là được.” Tiểu Xuân: “…..” Lưu Viễn Sơn lại nói: “Vòng thứ hai mới là mấu chốt.” Tiểu Xuân: “Huynh nói đấu nhau có nghĩa là….” Lưu Viễn Sơn: “Cùng thi đấu với các đệ tử chính thức của Kiếm Các.” Tiểu Xuân: “….” Một câu kia của Lưu Viễn Sơn khiến nhiệt huyết vừa mới dâng cao của Tiểu Xuân lập tức biến mất không còn gì. Thi đấu với các đệ tử chính thức của Kiếm Các…. Mặc dù Tiểu Xuân đến giờ vẫn vững tinh mình là “kì tài” học kiếm, nhưng nếu muốn lập tức thi đấu với người khác, hơn nữa còn là đệ tử chính thức của Kiếm Các, nàng vẫn hơi chột dạ. Kiếm Các là nơi nào, trong mắt Tiểu Xuân chính là một nơi tồn tại như trong thần thoại, trong lòng Tiểu Xuân, Kiếm Các vẫn là một nơi được tôn thờ, khiến nàng lúc nào cũng phải ao ước hâm mộ. Nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ thi đấu với đệ tử của Kiếm Các. “Hóa ra còn phải thi cái này….” Tiểu Xuân lập tức yên lặng, nàng cúi đầu, cả người mềm nhũn gục trên bàn. Lưu Viễn Sơn: “Muội sao vậy?” Tiểu Xuân lắc lắc đầu. AIzzz, mộng thì luôn đẹp, nhưng cũng rất xa xôi, Tiểu Xuân thầm nghĩ. Mấy ngày qua, nàng cũng đã từng có suy nghĩ như thế —– có nên đi thi thử không, có khi nàng lại được chọn. “Aizz—–” Tiểu Xuân thở dài, cúi đầu không nói tiếng nào. Lưu Viễn Sơn kinh ngạc nói: “Xuân muội tử, sao bỗng nhiên muội lại ỉu xìu vậy?” Tiểu Xuân lắc đầu. Lưu Viễn Sơn cười nói: “Sao hả, muội có người quen muốn tham gia cuộc thi à?” Tiểu Xuân đột nhiên ngẩng đầu, khiến Lưu Viễn Sơn sợ hết hồn. “Lưu đại ca, năm đó tổng cộng có bao nhiêu người tham gia vậy?” Lưu Viễn Sơn suy nghĩ một lúc, nói: “Hình như khoảng hai trăm người.” Tiểu Xuân: “Vậy cuối cùng Kiếm Các chọn mấy người?” Lưu Viễn Sơn: “Hai.” “…..” Tiểu Xuân lại nằm bẹp xuống. Lưu Viễn Sơn: “….Xuân muội tử, muội bị gì vậy? Có gì khó xử cứ nói với Lưu đại ca, ta sẽ giúp muội.” Tiểu Xuân thầm nghĩ, vậy huynh cho muội đi cửa sau được không. Lưu Viễn Sơn thấy Tiểu Xuân vẫn không nói tiếng nào, hơi lo lắng nói: “Tiểu Xuân, muội khỏe không?” Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Ừm, muội không sao.” Nàng điều chỉnh lại tâm tình, ngồi thẳng người nói với Lưu Viễn Sơn: “Muội không sao!” Lưu Viễn Sơn: “Ban nãy muội….” Tiểu Xuân: “Ban nãy muội đau bụng.” Lưu Viễn Sơn: “À.” Tiểu Xuân pha một bình trà, tiếp tục trò chuyện với Lưu Viễn Sơn. “Lưu địa ca, huynh biết Mẫn Kiếm sơn trang không?” Vừa nhắc đến Mẫn Kiếm sơn trang, sắc mặt Lưu Viễn Sơn liền hơi cứng ngắc. “Muội hỏi cái nơi đó làm gì?” Tiểu Xuân: “Tùy tiện hỏi vậy thôi….” Lưu Viễn Sơn nghiêm túc nói: “Đó chẳng phải nơi nào tốt lành cả, Tiểu Xuân không cần lo đến nơi đó.” Tiểu Xuân “Vậy nó không tốt ở chỗ nào?” Lưu Viễn Sơn: “Quá lợi hại.” Tiểu Xuân: “…..” Lưu Viễn Sơn đột nhiên phản ứng kịp mình vừa nói gì, vội vàng sửa lại: “Không phải, ý của ta là nó quá ỷ thế hiếp người thôi.” Tiểu Xuân: “Có ý gì?” Lưu Viễn Sơn: “Mẫn Kiếm sơn trang nằm ở ngay giữa Trung Nguyên, cấu kết với cả quan thương, không hề có tí khí khái giang hồ nào, là một môn phái chỉ biết nịnh nọt triều đình.” “….” Tiểu Xuân nhíu mày “Muội nghe nói Mẫn Kiếm sơn trang lợi hại lắm mà.” “Hứ!” Lưu Viễn Sơn khinh thường nói “Có gì lợi hại, chỉ ỷ vào mình có một thanh lợi khí thôi.” “?” Tiểu Xuân nói “Lợi khí? Lợi khí gì vậy?” Lưu Viễn Sơn: “Là vật báu của Mẫn Kiếm sơn trang, Liệt Dương*.” (*Tác giả hết tên để đặt rồi….Nói chứ, liệt có nghĩa là mạnh mẽ, mãnh liệt; dương chính là dương trong âm – dương, nói chung là không phải cái nghĩa kia =)) ) Tiểu Xuân: “Liệt Dương? Là gì vậy?” Lưu Viễn Sơn: “Kiếm.” “Kiếm?” Tiểu Xuân ngạc nhiên nói: “Là một thanh kiếm? Một thanh kiếm thì có gì đặc biệt?” Lưu Viễn Sơn: “Muội có biết Mẫn Kiếm sơn trang được lập nên như thế nào không?” Tiểu Xuân: “Không biết.” Lưu Viễn Sơn: “Chính là dựa vào thanh Liệt Dương này.” Tiểu Xuân bĩu môi nói: “Có nói quá không đó?” Lưu Viễn Sơn đặt chén trà trong tay xuống, nói với Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, muội không phải người trong giang hồ, cho nên không biết mấy chuyện này, cũng chưa từng nghe nói đến kiếm Liệt Dương, nhưng nó quả thật là một báu vật.” Ánh mắt Lưu Viễn Sơn hơi thâm trầm: “Truyền thuyết kể rằng Liệt Dương là thần binh từ thời cổ, bị người sáng lập nên Mẫn Kiếm sơn trang là Trương Kế không từ thủ đoạn để đoạt được….” “Đợi đã.” Tiểu Xuân xen ngang “Cái gì gọi là “không từ thủ đoạn” ?” Lưu Viễn Sơn không để ý nói: “Kiếm kia thần thánh như vậy, người muốn đoạt tất nhiên là nhiều, để lấy được đến tay tất nhiên Trương Kế phải tung ra không ít ám chiêu.” Tiểu Xuân quyết định không xen vào lời y nói nữa: “Huynh nói tiếp đi.” “Sau khi có được thanh kiếm, vận may của Trương Kế tăng mạnh, danh tiếng đứng đầu, cũng chính lúc đó, ông ta đã sáng lập nên Mẫn Kiếm sơn trang.” “Chuyện từ lúc nào?” “Hơn tám mươi năm trước.” “Tám mươi năm!?” “Đúng vậy.” Lưu Viễn Sơn lại nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Nhưng kì quái chính là, sau khi Trương Kế sáng lập ra Mẫn Kiếm sơn trang, lại rất ít khi lấy thanh kiếm này ra. Sau khi ông ta chết, kiếm liền được thờ ở trong điện của sơn trang ở sau núi Kim Hồn, ngoài trang chủ các đời, không ai có thể vào đó.” Tiểu Xuân: “Nhìn cũng không được à?” Lưu Viễn Sơn lắc đầu. Tiểu Xuân “Kiếm mà không cho người ta dùng thì giữ lại làm chi?” Lưu Viễn Sơn: “Cũng không biết nữa.” Tiểu Xuân: “Kiếm này bị huynh nói quá thần thánh rồi, muội không tin đâu.” Lưu Viễn Sơn: “Nếu muội không tin lời ta nói, muội có thể đi hỏi người khác. Năm đó Liệt Dương vừa xuất hiện, thu hút sự chú ý khắp nơi, truyền thuyết kể rằng kiếm kia được tạo ra từ việc tập hợp khí thuần dương trong trời đất mà tạo thành, vô cùng lợi hại. Tiểu Xuân sờ sờ cằm; “Khí thuần dương, là sao?” Lưu Viễn Sơn lại uống một ngụm trà, nhếch nhếch môi nói: ‘Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, ta nghĩ khí thuần dương có nghĩa là kiếm kia rất nóng.” Tiểu Xuân: “Là vậy ư?” Lưu Viễn Sơn: “Phải.” Tiểu Xuân gật gật đầu: “Thì ra là vậy.” Lưu Viễn Sơn để tách trà xuống, nói với Tiểu Xuân: “Được rồi, đã trễ rồi, ta cũng về đây.” Tiểu Xuân đứng dậy tiễn “Được rồi.” Tiễn Lưu Viễn Sơn xong, Tiểu Xuân trở lại phòng ngủ, ngủ mãi đến khi màn đêm buông xuống. Buổi tối, Tiểu Xuân mang theo bội kiếm của mình, đi đến chỗ Lý Thanh. Lý Thanh đã sớm đừng đợi ở ngay lối vào cánh rừng, từ xa xa đã nghe thấy tiếng Tiểu XUân, ngực hắn khò khè khẽ kêu. Tiểu Xuân đi đến, kéo tay y, “To con, huynh đoán xem hôm nay ta mang theo cái gì?” Lý Thanh: “Ùng ục…” “Hắc hắc, huynh đoán ra không, ta cho huynh sờ thử.” Nói rồi, Tiểu Xuân đưa kiếm của mình ra, đặt vào tay Lý Thanh, kiếm kia trong tay Tiểu Xuân rất vừa vặn, mãi cho đến khi bị bàn tay của Lý Thanh cầm lấy, trông nó cứ như một một cây gậy gỗ nhỏ, Tiểu Xuân: “….Sao tay huynh lớn vậy?” “Ùng ục….” Lý Thanh nắm lấy thanh kiếm, hiển nhiên đã biết đây là gì, hắn rút kiếm ra. Tiểu Xuân: “Trời ạ, huynh cẩn thận, đừng có tự làm mình bị thương, kiếm sắc bén lắm đó.” Lý Thanh: “…..” Tiểu XUân: “Sao hả, đây là kiếm ta mua ỏ chợ, mất hai lượng bạc đó.” Lý Thanh không nói. Tiểu Xuân nhìn quanh, vỗ vỗ vai Lý Thanh nói: “Huynh đứng đây một chút, ta đi xem thử tình trạng của ông lão, sau đó chúng ta tiếp tục dựng nhà.” Phần sơ lược của ngôi nhà đã xong, Tiểu Xuân quyết nỗ lực, tranh thủ xây xong nhà trong tháng này. Tiểu Xuân vào nhà, còn lại mình Lý Thanh đứng trong sân, tay vẫn nắm chuôi kiếm. Lý Thanh giơ thêm một tay khác, búng một cái lên thân kiếm, phát ra âm thanh thanh thúy. Trong tiếng vang còn kèm theo độ run. Lý Thanh lắc lắc tay, lưỡi kiếm lập tức lắc qua lắc lại. Lý Thanh dùng hai ngón tay chạm lên thân kiếm, mặt không tỏ vẻ gì. Tay hắn chỉ nhúc nhích một chút, thân kiếm đã hơi cong. Quá mềm, quá giòn. Như thế sẽ rất dễ gãy…. Ùng ục…. Lúc Lý Thanh ngẩn người, Tiểu Xuân từ trong nhà đi ra. “Trời ạ, sao huynh lại dùng tay không sờ kiếm rồi? Lại phát bệnh à?” Tiểu Xuân xông lại, muốn lấy thanh kiếm trong tay Lý Thanh, ai ngờ Lý Thanh lại giơ kiếm lên cao, không cho nàng lấy. “Đưa đây ta, sao lại giơ lên.” Lý Thanh không nói tiếng nào, vẻ mặt hơi khó chịu. Tiểu Xuân nhảy nhảy hai cái, ngay cả tay Lý Thanh cũng không đụng được. “…..Đừng có làm loạn nữa, nhanh đưa kiếm cho ta.” “Ùng ục….” “Đưa đây.” Lý Thanh cúi đầu, ùng ục cả buổi trời nhưng không chịu để kiếm xuống. Tiểu Xuân: “Rốt cuộc là làm sao?” Lý Thanh: “….Nó không tốt.” “?” Tiểu Xuân kì quái nói “Không tốt? Ai không tốt?” Lý Thanh buồn bực không nói tiếng nào. Tiểu Xuân: “Đừng làm loạn nữa, đưa kiếm cho ta, chúng ta còn phải làm việc, lát nữa ta còn đi luyện kiếm.” Tiểu Xuân giận rồi, Lý Thanh đành bất đắc dĩ để kiếm xuống, lúc đưa kiếm ra còn cố ý giật giật lại. Tiểu Xuân cầm lại kiếm, cắm vào trong vỏ. “Được rồi được rồi, làm việc!” Tiểu Xuân hùng hổ vén tay áo lên, bắt đầu gọt cọc gỗ. Trải qua nhiều ngày, dáng vẻ ban đầu của nhà đã dần được hình thành. Tiểu Xuân vừa gọt cọc gỗ vừa lầm bầm: “Aizz, nhà thì dựng được rồi, nhưng bên trong thì sao, cũng không thể để trống không.” Lý Thanh trong lòng vẫn còn bất mãn đối với thanh kiếm kia, vừa ùng ục mấy tiếng rồi lại buồn bực làm việc. Tiểu Xuân liếc hắn một cái, lại thở dài. “Aizz, ta lo lắng như thế mà trông huynh nhẹ nhàng quá vậy hả.” “Ùng ục….” Thật ra trong lòng Lý Thanh không hề nhẹ nhàng tí nào….. Làm một lúc hơn một canh giờ, Tiểu Xuân nhìn sắc trời một chút, nói với Lý Thanh: “Ta phải đi, huynh ở đây làm tiếp đi. Gần đây huynh hay lười biếng sau lưng ta, cho huynh biết, nếu còn tiếp tục như vậy ta không thèm để ý đến huynh nữa.” Tiểu Xuân đứng lên, vỗ vỗ quần áo chuẩn bị đi. Nàng vừa bước một bước, góc áo đã bị Lý Thanh kéo lại. Tiểu Xuân xoay đầu, thấy Lý Thanh đang cúi đầu đứng sau lưng nàng. “Sao vậy?” Lý Thanh không nói. Tiểu Xuân cau mày nói: “Rốt cuộc huynh muốn gì, ta phải đi.” Lý Thanh vẫn không nói, nhưng hắn lại vươn ra một cái tay khác. Tiểu Xuân nhìn sang, phát hiện trong tay hắn là cây gậy gỗ—-chính là cây mà mấy hôm trước Tiểu Xuân dùng thay kiếm, Lý Thanh đã gọt cho nàng. Tiểu Xuân thấy nó, lòng mềm đi. Nàng đi về phía trước một bước, kéo tay Lý Thanh, khẽ nói: “Sao hả, muốn ta dùng cái này à?” “Ùng ục.” Tiểu Xuân cười cười nói: “Huynh giúp ta gọt kiếm, lần trước ta còn chưa cảm ơn huynh.” “Ùng ục.” “Hừm, huynh lại đang vui phải không?” “Ùng ục.” Lý Thanh lắc lắc đầu, lại đưa cây gậy gỗ trong tay ra. Tiểu Xuân: “Chỉ là, ta không thể lại dùng cái này nữa.” “….” Lý Thanh vốn đang kêu ùng ục, lại bị một câu của Tiểu Xuân làm nghẹn họng. Tiểu Xuân sờ sờ tay Lý Thanh. “To con, ta biết huynh muốn ta dùng cái này, nhưng nó không dùng được. Aizz, huynh hơi ngốc nên không phân biệt được kiếm với gậy gỗ đúng không?” Lý Thanh: “…..” Tiểu Xuân kiên nhẫn giải thích: “Kiếm á, sắc hơn gậy gỗ nhiều.” Lý Thanh lại bước về phía trước, đưa gậy gỗ: “Cái này tốt.” Tiểu Xuân: “Ngốc chính là ngốc, hết thuốc chữa.” Lý Thanh “….” Lý Thanh hơi tủi thân. Vì sao cái thứ này nhất định sẽ tốt hơn cái này chứ, nàng còn chưa thử một lần nào mà. Cái thứ kia, hắn chỉ cần dùng chút sức thì nó——Lý Thanh không muốn gọi nó là kiếm, đã lập tức gãy rồi. “Được rồi, ta đi.” Tiểu Xuân phất phất tay, đi vào rừng cây. Lúc Tiểu Xuân đi đến chỗ thác nước, Hạ Hàm Chi đã đến. Lần nào y cũng đến sớm hơn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân cảm thấy hình như y rất rảnh rỗi. “Hạ đại ca.” Hạ Hàm Chi mở mắt, nhìn Tiể Xuân đi đến. “Tiểu Xuân.” Tiểu Xuân đi đến, đưa kiếm trong tay ra trước mặt Hạ Hàm Chi. “Hạ đại ca, đây là kiếm của ta.” Hạ Hàm Chi vừa liếc một cái đã dời mắt đi. “Cái thanh kiếm trước của cô đâu?” Tiểu Xuân: “Trước đó? A, huynh nói gậy gỗ kia à, đó đâu phải kiếm.” Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Cô cảm thấy không phải à?” Tiểu Xuân mất mặt: “Lẽ nào huynh thấy phải à…..” Hạ Hàm Chi khẽ cười, nói “Tiểu Xuân, cô còn nhớ hôm đầu tiên ta dạy cô, ta đã nói những gì không?” Tiểu Xuân: “Nói gì, huynh nhắc ta một chút đi.” Hạ Hàm Chi “…..” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng: “Ta đùa thôi, huynh muốn đến bản chất của kiếm đúng không?” Hạ Hàm Chi: “Thông minh.” Tiểu Xuân: “Dĩ nhiên là nhớ, “chiêu thức của kiếm có thể thay đổi, nhưng bản chất của kiếm thì không”.” Hạ Hàm Chi: “Tốt, sau này phải nhớ kĩ câu này.” Tiểu Xuân nhíu mày: “Rốt cuộc nó có ý gì.” Hạ Hàm Chi lắc đầu, nói với Tiểu Xuân: “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”