“Rồi cô ta nhìn bọn con với đôi mắt xanh lục to đùng đó và hỏi mất bao nhiêu tiền để đưa Ted Kinh Hoàng về chơi cho đội Chinooks?” Pavel Savage sặc chỗ bia mà ông đang đưa lên môi và hạ chiếc cốc xuống bàn. “Bọn con tiêu rồi.” ông quét mu bàn tay ngang miệng. Ty gật đầu và hớp một ngụm lớn bia Labatt của anh. Cha anh đã xuất hiện ở nhà anh cách đây một giờ, bất thình lình. Như mọi khi. “Phải. Đó cũng là câu con đã nói.” Anh đặt chai bia xuống và nhặt cây bạt đánh golf của anh lên. Từ lúc cha anh đến, hai người họ đã nói chuyện về trận đấu tối qua trước Vancouver và lượt hai, tối mai. Họ đã nói chuyện về cái chết của Virgil và ý nghĩa của việc đó đối với cơ hội giành cúp của Ty. “Tổng giám đốc đã gợi ý cô ta bới trợ lý cũ của Virgil lên.” Anh đứng xoạc chân rộng bằng vai và đặt cây gậy sau quả bóng golf. “Con không quan tâm cô ta thuê bao nhiêu trợ lý để nói cho cô ta biết sự khác nhau giữa kiểm soát bóng và vụt gậy, cô ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được điều đó đâu.” Anh đưa cây gậy ra sau vai và vung tay. Quả bóng lao ngang phòng vào chính giữa khung lưới lớn ở đầu bên kia. Lúc mua ngôi nhà này ở trung tâm Mercer cách đây một tháng, anh đã mua nó bởi phòng giải trí khổng lồ có khả năng cho anh luyện tập những cú bạt bóng ở bên trong. Một bức tường kính nhìn ra hồ và thành phố Seattle ở phía xa xa. Vào ban đêm đường chân trời thật ngoạn mục. “Ông ta hẳn không thể chết vào một thời điểm nào tồi tệ hơn được nữa, nhưng ít nhất ông ta cũng tạo ra một hàng tiền tuyến vững chắc trước khi ngoẻo.” “Đó cũng là chút an ủi. Chúa phù hộ cho linh hồn ông ấy,” Pavel lẩm bẩm khi nhìn xuống màn hình rada nhỏ kiểm tra tốc độ và độ nhanh của Ty. Tốc độ ghi 101, và hàng lông mày đen của Pavel nhíu xuống. “Cô ta có xinh như hình không?” “Con chưa xem hình của cô ta.” Ty móc một quả bóng khác bằng gậy bạt của anh và xếp nó lên thảm golf cạnh rada. Anh không phải hỏi cha anh đang nói đến ai. “Con chẳng để ý gì đến các bức hình của cô ta hết.” Sau khi cô ta thông báo ban chiều rằng cô ta sẽ không bán đội bóng, bộ phận truyền thông của Chinooks đã ra một thông cáo báo chí khiến Faith Duffy có mặt trên mọi kênh tin tức địa phương. Họ đã bới lên các cảnh phim quay hình cô ta đi vào một sự kiện cùng Virgil rồi ghép nó với cảnh quay cô ta mặc một chiếc váy trễ cổ từ thời Plaboy đang mỉm cười với Hugh Hetner. Điện thoại của Ty đã reo không ngừng, từ các phóng viên muốn biết anh cảm thấy thế nào với người chủ mới, và thay vì trả lời, anh đã tháo dây điện thoại ra. Sau hành vi của Landon, Ty chắc chắn rằng con trai của Virgil cũng sẽ không phải một lựa chọn khôn ngoan hơn. Óc phán đoán của anh ta rõ ràng là kém cỏi và bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và động cơ cá nhân, một điều chẳng bao giờ tốt lành ở một ông chủ hết. Giờ thì đột nhiên, một cô nàng người mẫu cho Playboy lại là lựa chọn tốt hơn trong hai. Điều đó đã xảy ra bằng cách nào cơ chứ? “Con cho là cha đã xem các bức hình đó rồi.” “Không. Cha chưa xem.” Mắt Pavel nhăn lại ở hai khóe mắt nhăn nheo khi ông quan sát Ty vung gậy. Quả bóng bay ngang phòng và đập vào vùng đỏ trung tâm lưới. “Ngạc nhiên đấy.” Ty liếc nhìn rada, rồi nhìn cha anh: 113. Anh nhận ra tia nhìn nghiêng đó. Pavel đã sáu mươi lăm tuổi và vẫn ganh đua như thường. “Không hẳn.” ông nhún vai và ra dấu bảo Ty đưa ông cây gậy. “Cha không thể tìm được một tờ Playboy cũ à.” “Không.” Paul xếp quả bóng bên cạnh rada. Ty không bảo cha anh rằng anh có tờ tạp chí đó trong túi thể thao ngay bên kia phòng. Chỉ là có gì đó không đúng về việc đưa nó ra cho cha anh, đặc biệt là khi chính anh thậm chí còn chưa xem. “Nhưng mà ta cũng chưa thực sự cố gắng tìm. Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp trên thế giới này, sao ta lại phải dành thời gian và năng lượng không cần thiết cho một người chứ?” Điều này cũng tóm tắt được các mối quan hệ của Pavel với phụ nữ. Thậm chí cả những phụ nữ mà ông đã kết hôn. Ông khoát tay và quả bóng bay ngang phòng và vào lưới. Rada lóe lên số 83. Không tệ với một người đàn ông ở tuổi Pavel, nhưng dĩ nhiên nó không đủ tốt để đánh bại con trai ông. “Tay nắm ở gậy của con kỳ cục thật đấy,” ông nói và đưa Ty cây gậy bạt. “Cha mệt rồi. Cha lên giường đây.” Chẳng có gì không ổn với tay nắm của anh hết và Ty bắn thêm vài bóng nữa vào lưới chỉ để chứng minh điều đó. Sau mười giờ một chút, anh bật chiếc tivi màn hình lớn của mình lên và ngồi xuống chiếc tràng kỷ màu rêu nhồi quá tay để xem tin tức. Anh nghĩ tới trận đấu tối mai và anh em sinh đôi nhà Sedin. Anh nghĩ đến Faith Duffy và hy vọng mãnh liệt rằng rằng thông báo không bán đội tuyển của cô ta không làm đội Chinooks hỏng trận đấu. Biết rằng ai cuối cùng sẽ sở hữu đội Chinooks thì tốt hơn là không biết, nhưng cũng không hơn nhiều lắm. Anh nghĩ đến vẻ ngoài của cô ta chiều hôm đó. Đầu tiên là điềm tĩnh và tự chủ, rồi rõ ràng là choáng váng. Landon đã gọi cô ta là “Layla,” mà Ty cho là tên thời thoát y của cô ta. Con trai Virgil đúng là một thằng khốn. Không có lập lờ về chuyện ấy. Cố tình làm mất danh dự bất kỳ người phụ nào ở chốn công cộng là một việc quá dơ dáy, nhưng làm việc đó với chính mẹ kế cũ của mình trước một phòng đầy người cho thấy một tính nết kiêu ngạo dơ bẩn khiến cô Duffy thành người vượt trội hơn. Cô ta đã đứng đó, đối đầu thẳng thừng, đầu ngẩng cao và lưng vươn thẳng, và Ty phải cho điểm cô ta vì không òa ra khóc hoặc chửi tục theo kiểu một vũ nữ thoát y nổi cơn tam bành. Anh nâng cốc bia lên môi và hớp một ngụm dài. Cô ta không ăn mặc như một vũ nữ thoát y. Kể cả giống một nàng người tình quyến rũ nhẹ nhàng cũng không. Không màu sắc rực rỡ hay áo phông bó chặt rách ở những chỗ chiến lược. Không có quần jean bó căng hay váy ngắn đi cùng bốt cao tới đùi. Chiều hôm đó, cô ta đã che kín từ cằm tới đầu gối như một quý bà bảo thủ. Tất nhiên, chiếc áo len đó chỉ thu hút sự chú ý tới bộ ngực bự của cô ta, và mọi người đàn ông trong phòng đều tự hỏi cô ta trông như thế nào khi trần truồng. Ty hạ chai bia xuống và liếc qua túi thể thao của anh. Anh đoán vài người cũng đã biết rồi. Anh đặt chai bia lên bàn cà phê và đi ngang qua phòng. Nhìn các bức hình của cô ta không phải là một việc có thể bắt anh phí công tốn sức làm, nhưng chúng đang nằm ngay kia và anh là một thằng đàn ông. Anh thò tay vào túi và rút ra quyển tạp chí năm năm tuổi có vài phụ nữ mà anh không nhận ra trên trang bìa sơn vẽ như nhân vật chú Sam. Khi anh lùi về lại sô pha, anh lật tới bức hình ở trung tâm. Chân anh khựng lại khi anh nhìn chằm chằm xuống Faith Duffy đang đứng ở một cánh đồng hoa dại mặc mỗi một chiếc váy vàng mỏng tang. Ánh nắng rực sáng phía sau cô ta và cô ta khỏa thân dưới lớp vải buông lơi đó. Ở bức hình kế tiếp, lưng cô ta quay về máy ảnh. Đôi mắt xanh của cô ta nhìn qua một bên vai, và chiếc váy kéo lên khỏi đôi chân dài và đi qua phần mông mượt mà. Ty lật trang và lần này cô ta đang bò trên một tấm vải trải trên một thảm cỏ xanh rì. Cô ta đi một đôi cao gót nhọn màu hồng, tất dài tới đùi màu trắng, và một chiếc quần lót trắng nhỏ xíu buộc quanh hông. Lưng cô ta ưỡn lên và ngực cô ta vươn tới trước trong chiếc áo lót trắng mỏng. Nặng. Tròn. Hoàn hảo. Hôm đó chắc là lạnh. Đầu ngực cô ta nhăn lại sát làn ren mỏng. Mái tóc hoang dã xoăn lại quanh vai và một nụ cười nhẹ uốn cong đôi môi hồng. Anh lật tới bức hình kế tiếp chụp cô ta đang quỳ gối trên mảnh vải kế bên một giỏ picnic, ngón tay cái móc vào một bên quần lót, kéo chúng xuống một bên đùi. Anh nghiêng đầu sang bên và một hàng lông mày của anh nhướn lên tận trán. Cô nhẵn nhụi như một quả đào nhỏ. Anh chuyển sang bức hình kế tiếp. “Khỉ gió,” anh thì thầm khi mắt anh nhìn bức ảnh trung tâm. Faith nằm trên mảnh vải, hoàn toàn khỏa thân chỉ trừ đôi tất dài tới đùi và một chuỗi ngọc trai uốn quanh ngực trái. Một đầu gối cô ta gấp lại, lưng ưỡn lên khỏi mặt đất và da sáng rực. Mắt cô ta nhìn vào máy ảnh từ dưới hàng lông mi nặng trĩu, và môi cô tách ra như thể muốn làm tình. Thật đáng tiếc, anh nghĩ khi nhìn hai bầu ngực mượt mà, tròn trịa của cô ta. Thật đáng tiếc khi cô ta lãng phí cơ thể đó trên một ông già. Bởi vì bất kể ai có nói gì, Viagra cũng không thể quay ngược năm mươi năm và trao cho một ông già tám mươi mốt tuổi thứ cần phải có để làm hài lòng một phụ nữ ba mươi tuổi. Anh lật tới phần Tiểu sử của cô ta và đọc thấy rằng cô ta được sinh ra ở Reno, Nevada, và cao một mét sáu tám. Cô ta nặng năm mươi sáu cân và có các số đo là 34D-60-81. Anh nghĩ về cô ta trong chiếc váy đen hôm đám tang Virgil và đoán chừng cô ta cũng không thay đổi nhiều lắm. Tham vọng của cô ta là “thành một đại sứ nhân đạo và giúp đỡ trẻ mồ côi ở các nước thế giới thứ ba.” Một tràng cười vui vẻ tràn ra từ môi Ty. Tham vọng của cô ta đáng lẽ phải viết là, “Tôi muốn thành một kẻ đào mỏ cuối cùng sẽ có nhiều tiền hơn cả một nước ở thế giới thứ ba.” Anh cho là Playboy sẽ không cho in một câu như thế, nhưng ít nhất điều đó cũng sẽ chính xác hơn, và anh hẳn sẽ kính trọng sự chân thật của cô ta. Món ăn ưa thích của cô ta là bánh kem. Món ít ưa thích nhất: xúc xích. Bộ phim ưa thích nhất: Sweet Home Alabama. Cô ta ghét bất công xã hội và những con người thô lỗ. Ty tặc lưỡi và lật lại trang chính giữa. Anh biết các bức ảnh đều được chỉnh sửa, và cô ta thực sự cũng không phải tuýp phụ nữ của anh, nhưng khỉ thật, cô ta rất tuyệt. Hai đầu ngực của cô là hai trái sơ-ri hồng nhỏ hoàn hảo, chẳng có lấy một nốt ruồi hay vết sẹo ở bất kỳ đâu trên cơ thể. Một phụ nữ trông như thế này đáng lẽ nên có ít nhất một vết cắn tình yêu ở đâu đó trên cơ thể hoàn hảo của cô ta chứ. Anh nghĩ về cảnh cô ta cuộn người bên ông chồng già. Anh từng thích Virgil, nhưng hình ảnh trong đầu ấy khiến anh hơi buồn nôn. Có lẽ chỉ mình anh thôi, nhưng anh thường nghĩ rằng mình không đơn độc trong niềm tin rằng một ông già tám mốt tuổi chẳng thể dựng dậy đủ để khiến một cô nàng ba mươi tuổi hạnh phúc trên giường cho được. Virgil có thể đã có nhiều thập niên tập luyện, và nhiều tiền hơn cả Chúa, nhưng chuyện ấy vẫn cần nhiều hơn thế. Phải cần đến một thể lực mạnh mẽ mới thỏa mãn được một phụ nữ như thế. Anh đóng tờ tạp chí lại và nghĩ đến cuộc gọi anh đã nghe thấy hôm đám tang Virgil. Virgil có thể có đủ tiền để khiến cô vợ trẻ của ông ta hạnh phúc, nhưng anh cá rằng phải có ai đó khác đặt một nụ cười thỏa mãn lên khuôn mặt cô vợ trẻ của ông ta. Từ tầng hai mươi sáu phía trên thành phố, Faith nhìn qua bức tường kính hai tầng xuống ánh đèn của Seattle và làn sương mù dày đặc phủ khắp mặt nước của vịnh Elliott. Qua màn đêm ẩm ướt, cô có thể gần như ghim chính xác vị trí điền trang của Virgil. Không phải cô có thể nhìn thấy nó, nhưng cô đã sống ở đó năm năm và biết rõ nó. Cô nghĩ về lần đầu tiên Virgil mang cô về nhà ông sau đám cưới chớp nhoáng của họ ở Vegas một tháng sau khi họ gặp nhau. Cô đã nhìn qua tòa nhà to đùng ngoài đảo ấy và gần như đau tim, tự hỏi mình liệu có bị lạc đường trong tòa dinh thự to lớn ngoằn ngoèo ấy không. Cô nghĩ về lần đầu tiên cô thấy Virgil trong một bữa tiệc Playboy mà cô đã giúp chủ trì ở Palms. Đêm đó ông đã đưa cô một đề nghị mà cô đã từ chối, ông lặp lại nó sau lễ kỷ niệm Người Tình của Năm ở dinh thự Playboy. Ông đã bảo cô rằng ông sẽ cho cô thấy thế giới và tất cả mọi thứ trong nó, và tất cả những gì cô phải làm là giả vờ rằng cô yêu ông hơn tiền của ông. Ông đã hứa cho cô một triệu đô la cho mỗi năm cô kết hôn với ông và cô đã nói đồng ý. Lúc đầu, cô cho rằng mình sẽ duy trì hôn nhân với ông vài năm và thoát đi. Nhưng sau một thời gian ngắn, họ trở thành bạn thân. Ông đã cho cô thấy lòng tốt và sự tôn trọng, và lần đầu tiên trong đời, cô biết được cảm giác khi được an toàn và không phải lo lắng về bất kỳ điều gì. Đến cuối mười hai tháng đầu tiên, cô đã yêu ông. Không phải như một người cha, mà như một người đàn ông đáng có tình yêu và sự tôn trọng của cô. Ông đã rất tôn trọng lời nói của mình, và những năm đầu tiên trong cuộc hôn nhân của họ, họ đã du lịch khắp thế giới. Đến mọi châu lục, và ở trong những khách sạn đắt đỏ. Họ đã đi du lịch Địa Trung Hải bằng du thuyền, chơi bạc ở Monte Carlo, và nằm trên cát trắng ở Belize. Nhưng không lâu sau năm thứ hai họ ở cùng nhau, Virgil phải chịu một cơn đau tim nặng và họ không du lịch nhiều ra khỏi đất nước sau đó. Họ đã ở lại Seattle và giao du với bạn bè Virgil, nhưng chủ yếu họ ở trong căn nhà lớn trên đảo. Faith chưa bao giờ bận tâm. Cô đã chăm sóc ông và thích được chăm sóc ông. Nhưng họ chưa từng thực sự làm tình. Tất cả mọi tiền bạc, phẫu thuật, và những viên thuốc thần kỳ trên thế giới này cũng không ngăn chặn tuổi già và bệnh đái tháo đường của Virgil khỏi quầy rầy ông và đánh cướp từ ông một thứ mang lại cho ông cảm giác là một người đàn ông dẻo dai. Từ lâu lắm rồi trước khi ông gặp Faith, ông đã không thể có và duy trì nổi một lần cương cứng. Chẳng có gì hiệu quả với ông, và niềm kiêu hãnh khổng lồ lẫn cái tôi vĩ đại của ông đòi rằng ông chấp nhận viễn cảnh tốt nhất sau đó. Ra vẻ có tình dục với một phụ nữ trẻ hơn nhiều. Một người mẫu khỏa thân nổi bật. Nếu cô thực sự chân thật, cô sẽ thú nhận rằng cô không hề bận lòng. Không phải chỉ vì ông già hơn cô tới năm mốt tuổi, mặc dù đó cũng là một phần - đặc biệt là lúc đầu. Nhưng chủ yếu chỉ vì Faith không thích sự bấp bênh của tình dục. Chỉ nhìn vào một anh chàng thôi thì chẳng bao giờ nói được anh ta giỏi trên giường hay không. Chẳng có cách nào biết được cho tới khi đã quá muộn và quần lót của bạn đã lạc mất rồi. Trước Virgil, cô từng có rất nhiều bạn trai và cũng từng làm tình rất nhiều. Thi thoảng chuyện đó rất tuyệt. Thi thoảng rất chán. Với cô, tình dục như một hộp sô cô la vậy - và phải, cô đã đánh cắp câu đó từ phim Forest Gump đấy - cô chưa bao giờ biết mình sẽ nhận được gì. Faith không thích bất kỳ thứ gì không phải một thứ chắc chắn, và chẳng có gì tệ hơn là thèm muốn một thứ thật tuyệt vời và ngon lành nhưng lại lấy phải một cái kẹo thạch cam kinh khủng. Cô đã không hề quan hệ từ sau khi cưới Virgil. Lúc đầu thì khá khó khăn, đặc biệt khi mà cô còn trẻ và tương đối nhiệt huyết, nhưng sau vài năm thiếu vắng, cô thực sự không còn nhớ nhung nó nữa. Giờ khi Virgil đã đi, cô ngờ rằng bản năng giới tính của cô cũng sẽ không đột nhiên quay lại vỗ vào đầu cô đâu. Vả lại cô không thể nhìn thấy mình ở cùng một người đàn ông nào khác được. Chuông cửa đưa Faith ra khỏi dòng suy tư về tình dục và đàn ông. Cô đi qua phòng khách và sàn đá vôi mang lại cảm giác mát lạnh dưới bàn chân trần. Cô và Virgil đã mua căn penthouse bốn phòng ngủ này năm ngoái, nhưng họ chỉ dùng nó vào vài dịp hiếm hoi khi ngủ lại trong thành phố thì dễ dàng hơn đi về nhà. Nó chủ yếu được hoàn thiện bằng đá cẩm thạch và đá lát và có một cảm giác cực kỳ hiện đại. Virgil đã để cô trang trí nó, và cô đã chọn da trắng và hàng tấn gối màu đỏ màu tía. Nó có một ban công ngang hàng nhìn xuống vịnh Elliott, và một nhà tắm nắng lát kính trên nóc có tầm nhìn 360 độ không giới hạn xuống thành phố, những kênh rạch tấp nập, và đỉnh Rainier đằng xa. Cô mở cửa ra và một quả bóng lông màu trắng phóng qua, những ngón chân nhỏ xíu của nó gõ lên sàn đá. Faith cảm thấy một cảm giác thôi thúc lấn át muốn tung chân đá vào nó. “Mẹ.” Faith nhìn ra sau vai cô khi một con chó Bắc Kinh trắng nhảy lên ghế sô pha trắng của cô. “Và Pebbles.” Con chó hư hỏng nhất hành tinh. “Mẹ đáng lẽ phải gọi trước chứ.” “Để làm gì? Con chắc sẽ bảo bọn ta đừng đến.” Valerie Augustine đẩy chiếc vali hồng to đùng của bà vào nhà, đôi môi tô quá đậm của bà hôn gió hai má Faith khi bà đi qua. “Không phải là con không muốn gặp mẹ,” Faith nói và đóng cửa lại sau lưng. “Chỉ là con bận ngập đầu.” Cô đi theo mẹ cô và chỉ vào chồng sách mở ra trên chiếc bàn cà phê bằng kính và thép không rỉ. “Con đang nghiên cứu thứ gì thế?” Mẹ cô đẩy tay cầm xuống vali và đi tới chiếc ghế da trên đôi cao gót nhọn mười hai phân. Tát nhiên là màu hồng. Để hợp với chiếc quần da của bà. Bà nhặt một quyển sách lên và đọc, “Hướng dẫn chơi Khúc côn cầu cho những thằng đần. Sao con lại đọc thứ này? Mẹ tưởng con đã bán đội bóng rồi.” “Con đã quyết định không bán.” Đôi mắt xanh to của Valerie mở to và bà lắc đầu, làm rối kiểu tóc lông chim hoàn hảo bắt chước Farrah của bà. Vào những năm bảy mươi, có ai đó đã bảo với Valerie rằng bà trông giống Farrah Fawcett. Bà vẫn tin điều ấy. “Chuyện gì đã xảy ra thế?” Cô không muốn thú nhận hết mọi chuyện với mẹ cô. “Con chỉ là quyết định giữ nó lại thôi.” Cô nghĩ đến cảnh Landon vồ lấy cô và Ty Savage chắn giữa họ. Cô biết ơn vì anh ta đã ở đó. Biết ơn vì anh ta đã bước vào. Gần như đủ biết ơn để tha thứ cho việc anh ta gọi cô là “Hoa Hậu Tháng Một” trên báo. “Chậc, mẹ rất mừng. Giờ khi tên khốn già nua đó đi rồi, con cần việc gì đó để làm.” “Mẹ.” “Mẹ xin lỗi, nhưng ông ta già mà.” Chuyện mẹ cô không thích Virgil cũng chẳng phải bí mật gì. Cảm giác chung giữa đôi bên. Virgil đã cung cấp một khoản tiền hàng tháng hào phóng cho Valerie, nhưng cũng có những ràng buộc kèm theo khiến Valerie phẫn nộ kể cả khi bà chuyển séc thành tiền mặt. Một trong số đó là bà không thể xuất hiện bất kỳ lúc nào bà thấy thích. “Quá già cho một cô gái trẻ, xinh đẹp,” bà thêm vào khi ném quyển sách lên sô pha và nhấc bổng con chó của mình lên. Pebbles nhìn Faith qua đôi mắt hạt đậu đen sì rồi gầm lên và đớp như thể Faith đã cố giật một mẩu thịt sấy khỏi hàm nó không bằng. “Nào im lặng đi,” Valerie nói qua đôi môi mím chặt khi bà nhấc con chó lên để liếm mặt bà. “Eo. Ghê quá.” “Mẹ yêu những nụ hôn của Pebbles.” “Nó liếm mông đấy.” Valerie cau mày và kẹp con chó dưới một cánh tay. “Không đâu. Nó rất sạch.” “Nó tè lên giường.” “Không phải giường mẹ. Và lần đó nó chỉ làm thế vì con đã mắng nó thôi.” Faith thở dài và đi vào bếp. “Mẹ sẽ ở lại bao lâu?” “Đến chừng nào con cần mẹ.” Faith rên thầm và mở cánh cửa dẫn tới một hầm rượu nhỏ. Không phải Faith không vui khi gặp mẹ cô hay cô không yêu bà, cô chỉ không muốn phải gánh trách nhiệm ngay lúc này. Không phải với Valerie và chắc chắn không với Pebbles ác quỷ. Theo những gì Faith nhớ, mẹ cô chưa từng thực sự là một người mẹ. Họ đã là “bạn bè”, ngược hẳn lại với con cái và cha mẹ. Một trong những ngày tuyệt vời nhất đời Valerie là ngày Faith lấy được một chứng minh thư giả và họ có thể tiệc tùng cùng nhau. Và khi Faith lên mười tám, cô đã theo bước chân đi gót nhựa của mẹ cô lên sân khấu. Cô rút một chai rượu vang được làm lạnh hoàn hảo ra khỏi giá và đóng cửa lại sau lưng. Cô biết mẹ cô tin rằng tất cả mọi thứ có thể được giải quyết bằng một chai rượu vang hảo hạng, một trận khóc thỏa thuê, và một người đàn ông mới. Trong khi Faith không còn tin điều ấy nữa, thì cô cũng tin rằng mọi thứ đều có vị ngon lành hơn khi được phục vụ bằng đồ Waterford - một điều cô đã học được từ người chồng quá cố của mình - và cô đặt hai ly pha lê lên mặt quầy bằng đá granit đen. “Mẹ đã chạm mặt Ricky Clemente ở Caesar cuối tuần trước. Cậu ta đã hỏi thăm con đấy,” Valerie nói khi bà rê những móng tay hồng qua bộ lông của con chó. Faith không biết chuyện gì đáng sợ hơn nữa, việc mẹ cô tán chuyện với “Ricky Chuột Cống”, kẻ đã lừa cô để đi ăn nằm với phân nửa số vũ công ở Vegas, hay chuyện bà ở Caesar. Cô liếc nhìn mẹ khi vặn nút một trong những chai rượu hảo hạng nhất của Virgil. “Đừng nhìn mẹ như thế. Mẹ đang gặp Nina ở quán Đồ Nướng Mesa để ăn tối. Mẹ đã tránh xa các máy đánh bài rồi.” Faith muốn tin điều đó, nhưng cô không tin. Mẹ cô đã tái phát bệnh quá nhiều lần để còn tin được bà ở trong một casino. Mẹ cô là một người theo đuổi khoái lạc. Bà cần nó như khí ôxy, và chơi máy đánh bạc là niềm hạnh phúc dạt dào đối với bà. Tạ ơn Chúa vì bà chưa từng thực sự phát triển lòng yêu thích với các quân bài hay xúc xắc. “Ricky nói con nên gọi cho cậu ta.” Faith làm tiếng nôn ọe khi rót rượu. “Nếu không phải Ricky thì cũng là ai khác. Con cần nhảy lại lên ngựa đi. Làm vài chuyến cưỡi ngựa quanh đường đua.” Bà với lấy ly rượu và nâng nó lên môi. “À, đồ hảo hạng đây. Cái này sẽ làm con thấy khá hơn.” “Con cảm thấy ổn, và giờ còn quá sớm để hẹn hò.” “Ai nói gì về hẹn hò nào? Mẹ chỉ nói về việc cưỡi ngựa quanh đường đua vài lần với ai đó vui nhộn tí. Một người đàn ông gần tuổi con hơn.” “Con không muốn cưỡi một ai hết.” “Nó sẽ rũ bỏ vẻ buồn bã trên mặt con.” “Chồng con vừa mới chết.” “Phải rồi. Tuần trước.” Bà đặt Pebbles lên sàn, và con chó đi lạch bạch ra cửa phòng ăn và đánh hơi xung quanh. “Con cần thoát ra. Vui chơi. Mẹ ở đây để bảo đảm con làm cả hai việc đó.” Phần lớn các bà mẹ hẳn sẽ ghé qua với một nồi thịt hầm và cảnh báo con gái mình đừng vội vàng nhảy vào bất kỳ chuyện gì. Hãy từ tốn thôi. Không phải Valerie. Valerie muốn tiệc tùng cơ. “Ngày mai chúng ta sẽ đi mua sắm và tới chỗ nào đó tử tế để ăn tối.” “Ngày mai con phải gặp trợ lý cũ của Virgil rồi.” Darby đã liên lạc cho cô với Julian Garcia và anh ta đã đồng ý gặp cô chiều hôm tới. Nếu anh ta cũng đồng ý làm việc cho cô, và cô muốn thuê anh ta, anh ta sẽ bắt đầu làm việc tối mai. Bắt đầu với trận đấu thứ hai trước Vancouver. Nếu anh ta không đồng ý và cô không thích anh ta, cô không biết mình sẽ làm gì kế tiếp nữa. “Vậy thì sau buổi họp vậy.” “Sau buổi họp, con muốn đọc sách khúc côn cầu.” “Chuyện gì xảy ra với con thế?” Mẹ cô lắc đầu, lay động những lọn tóc vàng xinh đẹp. “Con vốn tràn đầy nhiệt huyết. Con vốn đầy vui vẻ.” Cô vốn là một vũ nữ thoát y tiệc tùng cho tới khi mặt trời mọc. Cô vốn làm rất nhiều điều mà giờ cô không còn nữa. “Con vốn rất táo bạo và quyến rũ. Virgil đã khiến con già trước tuổi rồi. Con không còn mặc đồ như con nữa, và mẹ chỉ có thể khóc mà thôi.” Không. Cô không còn mặc đồ như mẹ cô nữa. “Có lẽ chúng ta có thể ra ngoài ăn tối sau đó vậy. Trận đấu tối mai trước đội Canucks sẽ là trận đầu tiên của con với tư cách bà chủ và con không muốn làm nó loạn lên.” “Làm sao con có thể có khả năng làm loạn nó lên được chứ?” Có vô số, vô số cách. “Con chắc chắn báo chí sẽ muốn nói chuyện với con sau đó. Con chỉ không muốn làm xấu hổ các cầu thủ mà thôi.” Cô hớp một ngụm rượu và nghĩ đến vẻ đau đớn trong mắt Ty Savage khi cô hỏi về việc thuê Ted Kinh Hoàng. “Hoặc chính bản thân con.” Đặc biệt là chính cô. “Con không muốn trông ngu ngơ. Con sợ rằng họ sẽ hỏi những câu hỏi mà con không biết câu trả lời.” Và khả năng điều đó xảy ra gần như là chắc chắn. Valerie gật đầu như thể bà hoàn toàn thấu hiểu tình thế khó xử đó. “Con cần một bộ cánh đẹp,” bà nói, trao đi lời khuyên của người mẹ. “Một thứ gì đó bó chặt.” Bà chỉ vào bộ ngực lớn của cô. “Cổ trễ. Cho bất kỳ một người đàn ông nào thấy đủ khe ngực và anh ta sẽ quên hết mọi câu hỏi thông thái trong đầu.”