Thẩm đông phong xin anh nhẹ tay

Chương 9 : Vì anh lo lắng cho em

Mọi chuyện đúng như Thẩm Đông Phong dự đoán, đoàn cá bé háo thắng đã cắn câu. Cả chục chiếc xe tấp từ lề đường lao tới chắn ngang con đường. Khiến đoàn xe vận chuyển của Thẩm Đông Phong phải dừng xe. "Toàn đội chú ý! Chuẩn bị cho họ thấy sự lợi hại của các cậu đi nào" " Rõ! Thưa lão đại!" "Mau xuống xe! Các ngươi không còn lối thoát đâu! Nếu ngoan ngoãn tao sẽ cho chúng mày một con đường sống". Tên cầm đầu đeo mặt nạ có thân hình lực lưỡng, toàn thân săm trổ xuống xe chĩa súng về phía đoàn xe nói. "Vậy thì phải xem vị đây có đủ lá gan để ra khỏi đây không đã". Thẩm Đông Phong tựa lưng vào của xe hút thuốc ánh mặt đỏ ngầu. "Giết hết không tha". Giọng Thẩm Đông Phong thật sắc lạnh. Mây đen ùn ùn kéo tới vây kín lấy bầu trời, từng cơn gió luồn qua kẽ lá rít lên những tiếng kêu đáng sợ, trời bắt đầu mưa. Hai bên lao vào cuộc đấu súng. Mưa càng ngày càng to, máu hòa với nước mưa ngập tràn trên mặt đường. "Mau rút quân! Chúng ta bị mắc bẫy rồi họ càng ngày càng đông" Mười chiếc xe quay đầu chuẩn bị chạy Bùm! Đúng lúc đó phía mười chiếc xe xảy ra nổ lớn, tất cả bốc cháy chìm trong khói lửa. Thì ra là Diệp Thiên Kì đã giúp Thẩm Đông Phong tặng những người bạn không mời mà tới món quà cuối cùng. "Thú vị thật! Diệp Thiên Kì đứng trên nóc xe cười nhạt. "Hai vị mỹ nữ không phải đã đi rồi sao! Sao giờ vẫn còn ở đây! Lại phiền hai người nữa rồi!. Lục Từ hạ kính xe xuống nói với hai người. "Hành tẩu giang hồ làm việc trượng nghĩa, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha". Đồng Ái Nhã tươi cười với Lục Từ. "Trên đời này có nhất kiến chung tình thật sao? Số tôi khổ quá rồi! Hai người bớt thân thiết lại được không? Mà cũng không đúng biết đâu mình lại trở thành vật cản đường của các cậu nhỉ? Dù xảy ra chuyện gì cũng không được trách mình: Ngày xưa ai cấm duyên bà, bây giờ bà già bà cấm duyên tôi" Diệp Thiên Kì ngồi trên nóc xe một mình lẩm bẩm. Trong mắt cô giờ chỉ còn một mình với phong cảnh hữu tình hoàn toàn không biết mình sắp gặp nguy hiểm. Phía vụ nổ xảy ra vẫn còn một tên may mắn chỉ bị thương nên hắn đang đưa súng ngắm về phía Diệp Thiên Kì. Nhận ra nguy hiểm Thẩm Đông Phong lập tức lao tới chắn cho Diệp Thiên Kì. Anh ôm cô ngã xuống khỏi nóc xe. Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Diệp Thiên Kì theo bản năng ôm chặt lấy Thẩm Đông Phong. Một phút sau Diệp Thiên Kì mới hoàn lại hồn, may quá mình không có bị gì cô tự nhủ. Nhưng cô lại nhận ra điều gì đó bất thường, tay cô cảm nhận được thứ gì đó ươn ướt, dính dính, có mùi tanh...... là máu. Thẩm Đông Phong anh ta trúng đạn vì cứu cô sao. Diệp Thiên Kì đẩy người Thẩm Đông Phong ra, viên đạn ghim thẳng vào bả vai của anh, máu đang chảy ra ngày càng nhiều, phải nhanh chóng được cầm máu. Diệp Thiên Kì dìu anh ngồi tựa vào gốc cây miệng không ngừng gọi Đồng Ái Nhã mang hộp cứu thương tới cho mình. Sau khi sát trùng vết thương, băng bó lại cô mới để ý tới biểu cảm của Thẩm Đông Phong. Anh rất ngoan ngoãn cắn răng chịu đựng mặc cô xử lí. Đây là làn đầu anh nhìn rõ mặt cô nhất. Khuôn mặt xinh đẹp, sống múi cao thẳng, đôi mắt to đen hút hồn, lông mày thanh tú toát lên một khí chất hơn người. Bỗng Diệp Thiên Kì ngẩng đầu lên nói: "Anh cần được đưa tới bệnh viện để gắp đạn ra ngay, không hậu quả sẽ khó lường đó. Với lại cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu anh muốn tôi trả ơn sao thì cứ nói tôi làm được chắc chắn sẽ làm hết sức nếu có thể. Thẩm Đông Phong cưới khiến đôi môi anh nhếch lên một chút, rất duyên: "Cô chắc chắn muốn trả ơn sao?". "Đương nhiên rồi!" Diệp Thiên Kì quả quyết "Để lại số điện thoại của cô đi!" "Ộ"Mà sao nãy anh lại phải cứu tôi chứ" "Nếu tôi nói vì tôi lo lắng cho em em có tin không?" Gì đây chứ lại là tình huống gì đây chứ! Thật không tiêu hóa nổi mà! Mình phải nhanh chóng đổi chủ đề thôi. "Chuyện đó giờ tôi đưa anh tới bệnh viện được không? Chẳng phải anh tự chạy xe sao, mà giờ anh bị thương rồi cũng không thể bỏ xe lại đây được" "Nếu muốn lấy chuyện này trả ơn thì tôi sẽ ra điều kiện khác còn chuyện này thì không cần" Lục Từ Phong có lẽ hiểu nhầm ý của Diệp Thiên Kì. "Anh hiểu lầm ý tôi rồi! Vậy tôi đành phiên Lục tiên sinh vậy". Mặt Thẩm Đông Phong tối đen trong chớp mắt, mới nói vậy thôi đã thay đổi ý định rồi sao! Hazz đành để cô đưa về vậy" "Dìu tôi lên xe đi" Thẩm Đông Phong miễn cưỡng nói "Ý anh là xe Lục tiên sinh hay xe của anh" "Theo ý của cô đi, như vậy cũng tốt". "Ộ! Vậy tôi đưa anh về nha!" Diệp Thiên Kì khoác tay còn lại của Thẩm Đông Phong lên vai cẩn thận dìu thân hình lực lưỡng của anh lên xe. Vì tay đau nên cô giúp anh thắt dây an toàn. Trong cả quá trình máu của cô như đang xông thẳng lên não càng ngày càng nhanh, khoảng cách hai người thật gần, gần tới nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở trầm ổn của anh, nghe thấy nhịp tim anh đang đập khiến cô một thoáng đỏ mặt.