Thâm Độ Chí Tình

Chương 8 : Mời tiệc

“Căn hộ này rất tuyệt” Quý Sâm đi tới, cười híp mắt nói. Cậu ta vẫn luôn cảm thấy Trang Duy cứ thuê nhà như vậy mãi cũng không phải chuyện tốt, chung quy cũng phải có một ngôi nhà thuộc về riêng mình, như vậy mới có thể ổn định được. Giống như cậu ta, nhà tuy nhỏ nhưng cậu ta vẫn rất thích. Có điều Trang Duy cứ mãi không chịu mua, hiện tại nhà tự động đưa vào tay Trang Duy, Trang Duy cũng có thể an ổn được rồi. “Ừ” Trang Duy cười cười “Niềm vui bất ngờ” “Đúng vậy” Quý Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ “Cậu muốn thay đổi chỗ này như thế nào?” Trang Duy ngước mắt nhìn trần nhà “Trang trí phía trên không có gì cần đổi, ban công thì định khép lại một chút, lắp đặt cửa và sàn nhà thống nhất một tông màu là được rồi. Ngoài ra, mấy chi tiết lặt vặt khác tôi nghĩ cứ giao cho công ty thiết kế chuyên nghiệp làm đi. Đồ dùng trong nhà để chọn sau cùng theo tông màu chủ đạo là được” Quý Sâm gật đầu “Nhà thiết kế giúp tôi thiết kế nhà cửa cũng rất được, nếu cậu thấy không có ai phù hợp có thể tìm anh ta” Nhà Quý Sâm không lớn nhưng trang trí thiết kế đặc biệt xuất sắc, ấm áp lại không thiếu cảm giác thời thượng, lợi dụng tối đa không gian, khiến người ta cảm thấy chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ ngũ tạng. “Vậy thì chọn anh ta đi” Trang Duy đáp. “Vậy lát nữa tôi giúp cậu liên lạc thử, không biết có thể hẹn trước được hay không” Quý Sâm cười nói. Trang Duy tính toán chi phí cần thiết để bố trí, bởi vì căn hộ đã được trang trí đơn giản sẵn rồi, có thể tiết kiệm được một phần tiền. Nếu như chọn đồ trang trí có chất lượng trung bình trở lên thì cũng phải chi tiêu không ít, có điều nếu so với giá trị của căn hộ này thì còn chưa tới một phần năm, cậu vẫn có thể chi trả được. Chỉ là sau này cậu sẽ còn lại không bao nhiêu tiền rồi. Vận may của Trang Duy không tệ, lúc Quý Sâm liên hệ với nhà thiết kế thì anh ta mới từ nước ngoài về, vẫn chưa nhận công việc gì, lúc này cũng có đặt trước hai hộ ở Vọng Tinh Uyển, tương đối thuận tiện để anh ta thiết kế và giám công luôn. Căn hộ cứ quyết định trang trí như thế, Trang Duy và Quý Sâm lúc ra về tiện đường ghé qua chỗ quản lý vật tư đưa ra chuyện khép ban công lại. Bên đó nhớ số nhà, nói hai ngày sau sẽ cho lắp đặt. Hiệu suất như vậy làm Trang Duy rất hài lòng, đang định hỏi tốn phí sửa chữa bao nhiêu thì biết được lúc mua nhà đã trực tiếp trả năm năm tiền sửa chữa trước rồi, trong thời gian này không cần trả nữa. Sau buổi trưa, Trang Duy về công ty, Quý Sâm thì ở lại Vọng Tinh Uyển chờ nhà thiết kế buổi chiều đến đo đạc và trang trí. Thực ra Trang Duy vốn nên ở lại thì thích hợp hơn nhưng cậu đã mấy ngày không đến công ty, ngày hôm nay sau khi kết thúc nghi thức khai trương vẫn nên đi một chuyến, thuận tiện thanh toán tiền đại diện phát ngôn lần này. Trang Duy vừa đến, ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn cậu khác hẳn. Nếu như bây giờ hỏi người mẫu nào đang nổi như cồn trong nước thì vẫn chưa đến lượt Trang Duy, nhưng làn sóng quảng cáo này vừa dâng lên cộng với ngoại hình của Trang Duy vốn dễ nhìn càng khiến lượng fan tăng lên vùn vụt chỉ trong một đêm, ngay cả weibo của Trang Duy số lượng fan cũng đột phá một triệu. Điều này Trang Duy vẫn còn chưa biết, nhưng công ty vẫn chú ý đến weibo của cậu lại vô cùng rõ ràng. Trên hành lang, Trang Duy đụng mặt Lâm Tân đang đi ra ngoài. Lâm Tân nhỏ hơn Trang Duy hai tuổi, vóc dáng cũng không cao bằng Trang Duy nhưng lại có một gương mặt vô cùng đẹp mắt, mà điều khiến fan thích nhất chính là đôi môi căng mọng của Lâm Tân vừa đáng yêu lại vừa lanh lợi. Đây là lần đầu tiên Trang Duy gặp Lâm Tân sau khi cậu về nước, dáng vẻ Lâm Tân có vẻ trưởng thành hơn so với trong trí nhớ của cậu nhưng vẫn còn mang theo nét trẻ con. Nhìn ánh mắt cậu vẫn không thân thiện tràn đầy ý tứ đối địch, nhưng dù sao cũng còn trong công ty, sẽ không có ai thèm quan tâm đến. Trang Duy vốn dĩ không muốn phản ứng lại, chuẩn bị trực tiếp đi lướt qua, không ngờ Lâm Tân lại cản đường của cậu. “Cậu cả nhà họ Cố có dễ hầu hạ không?” Lâm Tân nhìn Trang Duy, nụ cười đầy khinh bỉ. Trang Duy nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn Lâm Tân “Cậu có ý gì?” “Ha…” Lâm Tân cười khẽ một tiếng “Cùng là người trong ngành, chúng ta cũng quang minh chính đại nói huỵch toẹt ra hết đi. Nếu anh không ôm đùi cậu cả nhà họ Cố, đại diện phát ngôn cho Vọng Tinh Uyển sao lại thuộc về anh được? Anh thật sự không biết hay là giả ngu thế, hạng mục của Cố thị, cho dù không đáng chú ý thì cũng sẽ có người tranh nhau được làm đại diện phát ngôn” Đôi mày Trang Duy càng nhíu chặt lại, cậu chỉ biết có Lâm Tân cạnh tranh, ngoài ra còn ai nữa thì không rõ lắm, mà công ty nâng đỡ cho Lâm Tân cũng là nhờ có quan hệ với tổng giám đốc Du. Từ khi vào công ty, Lâm Tân liền kề cận bên ông chủ Du Tung, quan hệ của hai người cũng không phải là bí mật gì ở công ty. Lâm Tân cũng là người khôn khéo, nhân duyên bên ngoài cũng không tệ. Cho dù người khác nói Lâm Tân gió chiều nào che chiều nấy cũng được, chỉ biết lợi trước mắt cũng được, Lâm Tân cũng đều thành công. Trong mắt Trang Duy, bám đùi người ta cũng không phải là cách lâu dài, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không cần phải nói nhiều làm gì. Mà cậu và Lâm Tân vốn là hai kiểu người khác nhau, cậu sẽ không làm những giao dịch như vậy. Thấy cậu im lặng không nói, Lâm Tân cười lạnh “Không phải là tôi xem thường anh, nếu làm thì sao không dám nhận?” “Tôi đã làm đương nhiên sẽ không phủ nhận, nhưng chưa từng làm thì cũng sẽ không thừa nhận” Cậu giao lưu với Cố Diễm trên cơ bản đều là quan hệ công việc, không liên quan tới vấn đề cá nhân, hơn nữa giữa bọn họ đúng là hoàn toàn không hề có động thái gì vượt qua quan hệ hợp tác, phải thừa nhận cái gì? “Anh nghĩ tôi ngốc?” Lâm Tân trợn mắt “Tổng giám đốc Du bỏ công sức nhiều như vậy, nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ cũng không lấy được đại diện phát ngôn này, làm sao có thể vô duyên vô cớ lại thuộc về anh được? E là bây giờ không chỉ có một người nghĩ rằng anh có dính líu với cậu cả nhà họ Cố, người trong giới không có ai không nghĩ tới chuyện này đâu?” Trang Duy thở nhẹ một hơi, sống lưng thẳng tắp “Tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ” Nói xong liền quay đầu đi thẳng. Lâm Tân tức giận nhìn trừng trừng theo bóng lưng cậu, sau đó mới điều chỉnh lại nét mặt đi ra bãi đậu xe. Nhận được đại diện phát ngôn cho Vọng Tinh Uyển có vấn đề hay không trong lòng Trang Duy rõ ràng nhất, cũng không thẹn với lòng. Trong suy nghĩ của người khác, giới giải trí chính là nơi như vậy, bên ngoài hào nhoáng nhưng sau lưng lại nhận biết bao lời gièm pha, điều này từ ngôi sao hạng ba mới vào nghề cho tới thiên vương thiên hậu ai cũng không thể tránh khỏi. Lâm Tân cũng làm cho Trang Duy hiểu rõ lập trường của Thiên Ảnh, so với mình, Thiên Ảnh vẫn xem trọng Lâm Tân hơn. Cậu không thể nói Lâm Tân như thế nào, tất nhiên Lâm Tân có thu hoạch thì cũng phải có trả giá, cũng có ưu thế về diện mạo. Chỉ là bất công rành rành như vậy càng khiến cậu có ác cảm với Thiên Ảnh hơn, loại ác cảm này đã chạm tới giới hạn của cậu. Nhà thiết kế sau khi đến quan sát căn hộ lúc chiều cũng đưa ra một số ý kiến, chờ sau khi anh ta hoạch định bản vẽ sẽ gửi đến mail của Quý Sâm, đến lúc gặp mặt hoặc điện thoại sẽ bàn bạc chi tiết hơn. Đối với trang trí của Vọng Tinh Uyển, nhà thiết kế đưa ra khẳng định, nếu như giữ nguyên kế hoạch không cần thay đổi quá nhiều thì tối đa một tháng Trang Duy có thể dọn vào ở. Chuyện này đối với Trang Duy mà nói rất đáng vui mừng, nhưng cậu cũng không lập tức thông báo trả phòng vào tháng sau cho công ty, cậu muốn suy nghĩ một chút, đến lúc yên ắng hơn lại nói với công ty. Sau khi kết thúc đại diện phát ngôn cho Vọng Tinh Uyển, tạm thời Trang Duy không có công việc mới, có thể nghỉ giải lao vài ngày, cũng vừa lúc có thời gian rảnh để cậu chậm rãi thu dọn hành lý mới vừa chuyển từ nhà cũ sang nhà mới. Lúc này trời oi bức, quần áo mùa hè tương đối mỏng manh, không cần xếp vội, đến lúc cần có thể tùy tiện nhét vào hành lý cũng dễ dàng. Còn trang phục mùa đông mặc dù Trang Duy không treo lên nhưng cũng xếp thành từng chồng để vào ngăn tủ, đến lúc dọn đồ thì dọn phần này trước sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Gần tối Trang Duy nhận được điện thoại từ Quý Sâm, nói tổng giám đốc Du muốn đãi tiệc mời ông chủ của một nhãn hàng nổi tiếng nào đó ở nước ngoài, muốn cậu cùng đi qua gặp mặt. Trang Duy hỏi “Nhãn hiệu gì?” “Q&E” Quý Sâm nói, nghe âm thanh bên kia đầu dây hẳn cậu ta đang trên đường rồi. Nhãn hàng này Trang Duy đã từng nghe khi còn ở nước ngoài, nhưng trong nước thì không có cửa hàng của họ. “Hình như bọn họ đang định tấn công vào thị trường trong nước, tìm đến Thiên Ảnh cũng là để tìm người đại diện phát ngôn” Quý Sâm bình tĩnh nói “Tổng giám đốc Du nói từ khi cậu trở về vẫn chưa đãi cậu bữa nào, ngày hôm nay vừa có thời gian rảnh liền đi ăn chung. Cộng với danh tiếng của cậu ở nước ngoài, ngoại ngữ cũng tốt, hỗ trợ chiêu đãi một buổi cũng dễ dàng hơn một chút” Lý do này nghe rất chu đáo nhưng loại lén lút gặp mặt này cũng không ít, Trang Duy cũng không quá để bụng “Có ai đi nữa?” Quý Sâm nói tên vài người đang nổi danh của Thiên Ảnh, đương nhiên cũng có tên của Lâm Tân trong đó. “Được, khi nào cậu đến?” Trang Duy nhìn đồng hồ. “Lúc này hơi kẹt xe, chắc khoảng 15 phút nữa” Quý Sâm trả lời. “Ừ, khi nào tới thì gọi cho tôi” Quý Sâm bên kia ừ một tiếng, cúp điện thoại. Dù sao cũng sắp gặp ông chủ của một thương hiệu lớn, lại có các người mẫu khác tụ hội, Trang Duy không thể ăn mặc tùy tiện được. Vào phòng trang phục nhìn sơ qua liền chọn bộ âu phục lúc trước Cố Diễm đưa cho cậu. Đại diện phát ngôn lần này Trang Duy không có hứng thú, lúc ở nước ngoài cậu từng nghe ông chủ của thương hiệu này có chút bối cảnh, cụ thể ra sao thì không biết rõ lắm. Có điều với mức giá này mà nói, nhãn hiệu này cũng không tính là xa xỉ, chỉ là so với trang phục khác thì có giá cao hơn một ít thôi. Xe vào bãi đậu xe của khách sạn Dục Gia, Trang Duy và Quý Sâm cùng đi lên lầu. Du Tung mời đối phương dự tiệc ở đây cũng xem như coi trọng người ta. Đi vào phòng tiệc, những người được mời dường như đều đã đến đông đủ. Căn phòng tiệc loại nhỏ này tuy không lớn lắm nhưng chỉ đặt một cái bàn ngược lại khá rộng rãi, cho dù là khung cảnh hay thức ăn cũng đều vô cùng có thể diện. “Trang Duy, cậu đến trễ thế” Du Tung đứng lên cười nói. “Tổng giám đốc Du” Trang Duy gật đầu với ông ta. Du Tung năm nay bốn mươi tuổi, dáng vẻ bệ vệ nhưng tính tình quá mức gian xảo, Trang Duy cũng không thích tiếp xúc nhiều với ông ta. “Đến đây, để anh giới thiệu cho cậu” Du Tung ôm hờ vai Trang Duy, giới thiệu ông chủ Brown của đối phương với cậu. Người đàn ông tên Brown tóc và mắt đều có màu xám, dáng người cao lớn nhưng nhìn qua là biết không phải người lương thiện gì, ánh mắt nhìn Trang Duy khiến người ta không khỏi khó chịu, giống hệt một con sói đói đang nhìn một miếng thịt tươi. Sau khi Trang Duy chào hỏi Brown cũng không nói thêm gì nữa, Du Tung bảo cậu và Quý Sâm ngồi xuống, phòng tiệc lại náo nhiệt lên lần nữa. Có lẽ có không ít người có hứng thú với đại diện phát ngôn cho Q&E cho nên ai cũng tranh thủ tìm cơ hội nói chuyện với Brown. Lâm Tân ngồi bên cạnh Du Tung, thỉnh thoảng nói chuyện với vài người đôi câu, rót rượu cho Du Tung. Trang Duy không nói nhiều, cũng không chủ động bắt chuyện với người khác, chỉ ngẫu nhiên tán gẫu đôi ba câu với Quý Sâm. So với cậu, Quý Sâm lại sôi nổi hơn một chút, nghe những người đại diện khác trò chuyện về hướng đi mới trong giới, tuy không phải đều là thật nhưng tìm hiểu trước vẫn không sao, lỡ như có ai rượu vào lời ra nói thật không chừng lại chính là cơ hội. Trang Duy cúi đầu dùng bữa nhưng vẫn luôn cảm nhận được có một ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào mình khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái. Bị nhìn nhiều lần đến khó chịu, Trang Duy ngẩng đầu lên nhìn lại thì liền đụnh phải ánh mắt của Brown Trang Duy hơi cau mày, Brown lại rất tự nhiên giơ ly rượu lên, ánh mắt rõ ràng như muốn lột sạch quần áo Trang Duy ra. Trang Duy không để lộ cảm xúc gì, tiếp tục ăn uống, cậu không thể ầm ĩ với Brown ở đây được, dù sao Brown cũng không thật sự làm gì cậu. Tất cả những chuyện này đều lọt vào mắt của Du Tung, nụ cười trên môi càng sâu hơn, trong ánh mắt hình như cũng có chủ ý gì đó. gọi trợ lý của mình đến thì thầm vài câu, sau đó bưng ly rượu mời Brown, sắc mặt trợ lý không đổi quay nhanh ra ngoài. “Anh Trang” Không lâu sau, trợ lý mang một chai nước soda đến cho Trang Duy. Trang Duy nhìn cậu ta. Trợ lý cười cười vặn mở nắp, nhét chai soda vào tay Trang Duy “Tổng giám đốc Du nói anh không uống rượu, sợ anh khát nước, bảo em mang chai soda này đến cho anh” “Cám ơn” Trang Duy gật đầu, món ăn hôm nay lấy vị mặn là chính, ăn nhiều đúng là khát nước, so với nước trà nóng hổi, soda mát lạnh khiến người ta cảm thấy thích thú hơn. Cuối bữa ăn, không biết Brown và Du Tung đã thỏa thuận xong chuyện gì khiến cho Du Tung vô cùng vui vẻ, uống rượu như nước, giọng cười sang sảng. Brown nói nhỏ với Du Tung vài câu sau đó đi ra ngoài, vài nghệ sĩ trong công ty cũng lục tục ra về. Vốn dĩ Trang Duy cũng muốn về sớm chút nhưng Quý Sâm lại bị mấy người đại diện khác lôi kéo tám chuyện, xem ra một hồi nữa cũng chưa thể thoát thân được. Du Tung uống hơi nhiều, đang nằm trên sopha cho tỉnh rượu, Lâm Tân ngồi bên cạnh thì thầm với ông ta, thỉnh thoảng cất tiếng cười vang. Trang Duy ngồi trước bàn mở điện thoại đọc tin tức trong khi chờ Quý Sâm, không lâu sau liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cả người đều mệt mỏi. Trang Duy nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ, không thể nói là muộn nhưng tuyệt đối không còn sớm nữa. Trang Duy đứng lên đi ra khỏi phòng tiệc, chuẩn bị đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, thuận tiện đi hóng gió chờ Quý Sâm tám chuyện xong thì về. Tầng lầu này đều là phòng tiệc, nhưng hình như hôm nay không có ai đãi tiệc ở đây cho nên trên hành lang vắng hoe không một bóng người. Trang Duy đi tới phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay đang định đưa tay vặn vòi nước, đột nhiên đầu lại bị choáng váng một trận. Cảm giác này đột nhiên ùa đến nhưng những chỗ khác cũng không có gì lạ, chỉ là hơi buồn ngủ mà thôi. Tính cảnh giác của Trang Duy rất cao, có thể là cậu đa nghi nhưng lúc này cậu cảm thấy nhất định phải trở về nhà ngay lập tức. Lúc đi ra tới cửa, thứ cảm giác choáng đầu này càng nghiêm trọng hơn, trước khi mất đi ý thức, cậu cảm nhận được có ai đó đỡ lấy cánh tay mình, nhưng đó là ai cậu hoàn toàn kho6g biết, trực giác chỉ biết đó là một hơi thở xa lạ. Quý Sâm phát hiện không thấy Trang Duy cũng lập tức cảnh giác. Du Tung và Lâm Tân không biết đã về từ khi nào, tâm lý Quý Sâm không dám mong chờ may mắn, lập tức bắt đầu đi tìm Trang Duy. Gọi di động Trang Duy không nhấc máy, những nơi nào Trang Duy có thể đến cậu ta đều đi tìm hết, nhưng hoàn toàn không thấy bóng người. Chắc là Trang Duy sẽ không tùy tiện đi đâu chứ, điều này càng khiến cậu ta lo lắng hơn. Lúc này, một người nữ đại diện thấy tất cả mọi người đều ra về hết mới lén nói với Quý Sâm “Trang Duy bị Brown đưa đi rồi, tổng giám đốc Du đặt trước một căn phòng ở tầng 12 cho Brown. Chị chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, cậu tuyệt đối đừng nói cho ai là chị nói đấy” Nói xong, người nữ đại diện nọ cũng cất bước rời đi. Quý Sâm tim đập thình thịch, một giây cũng không đợi đã chạy thẳng lên lầu. Người nữ đai diện kia vừa mới vào giới giải trí không lâu, có lẽ không muốn đắc tội với người khác cho nên mới tiết lộ cho Quý Sâm. Những hoạt động đáng kinh tởm của Thiên Ảnh Quý Sâm cũng biết một ít, nhưng bọn họ lại chưa từng bị ảnh hưởng cho nên về mặt này, tính cảnh giác của Trang Duy và cậu ta đều chưa đủ. Những người đại diện kia không chừng cũng là do tổng giám đốc Du sắp xếp để kéo dài thời gian của cậu ta. Đến ngày mai, mọi chuyện kết thúc, coi như có đi tìm tổng giám đốc Du thì ông ta cũng sẽ không thừa nhân, nói không chừng còn nói ngược lại là Trang Duy cố ý mồi chài Brown. Đến tầng 12, vừa ra khỏi thang máy, Quý Sâm liền nhìn thấy hai vệ sĩ nước ngoài đứng trước cửa căn phòng cuối cùng. Trong bữa tiệc, Quý Sâm thấy hai người đó đi vào nói gì đó với Brown, cho nên có thể xác định được đó chính là phòng của Brown. Quý Sâm lập tức chạy đến “Brown ở phòng này?” Hai vệ sĩ nhìn nhau, không ai trả lời. Lửa giận của Quý Sâm trào lên, lớn tiếng hỏi “Trang Duy ở trong đó phải không?” Hai người liếc nhìn Quý Sâm, vẫn im ru không nói. Quý Sâm cũng không muốn phí thời gian dây dưa với hai người này, đưa tay muốn gõ cửa. Cậu ta còn chưa kịp chạm tới cánh cửa thì cánh tay đã bị một trong hai vệ sĩ túm lấy, hung tợn nói “Dám quấy rầy ngài Brown? Muốn chết phải không?” “Buông tôi ra, đem Trang Duy ra đây cho tôi. Không thì tôi sẽ báo cảnh sát!” Quý Sâm phẫn nộ la lên. Hai người làm như nghe được chuyện gì hài hước lắm, cười ha hả nói “Người mà ngài Brown vừa ý làm sao để chạy cho được. Nhanh về đi, đừng quấy rầy hứng thú của ngài Brown” Quý Sâm tức tới mức mặt mày đỏ lựng hết lên, nỗ lực tránh né muốn tiếp tục gõ cửa. Hai vệ sĩ cũng không phải người tốt tính gì, thấy Quý Sâm không biết thức thời như vậy cũng không khách khí với cậu ta nữa, thay phiên nhau đánh đấm túi bụi lên người Quý Sâm. Quý Sâm nhỏ con làm sao có thể là đối thủ của hai vệ sĩ cao to? Đối phương tay đấm chân đá, Quý Sâm cảm thấy ngũ tạng đều muốn lệch hết rồi, nhưng tuyệt đối không thể mặc kệ Trang Duy được. Đến cuối cùng, Quý Sâm chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu, cuộn tròn người lại để ngăn chặn đòn đánh của đối phương. Ngay lúc Quý Sâm sắp tuyệt vọng, một giọng nói mang theo chút lười biếng vang lên từ trên đầu “Tên Brown ngu xuẩn đang ở trong đây à?”