Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 26 : Bảy ngày

Theo báo Giang Hải vãn ( báo chí của thành phố Thông Thành), lần hỏa hoạn ở rạp chiếu phim này có 7 người chết, 30 người bị thương. một tuần trôi qua, rạp chiếu phim vẫn chưa mở cửa lại, trong thời gian ngắn muốn mở cửa lại rất khó khăn, thậm chí chủ rạp cũng không muốn mở lại, chỗ này chính là lỗ vỗn, tự nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng mở lại. khu trung tâm thương mại này về cơ bản sắp tháo dỡ. Gần đây Chu trạch không liên lạc với bác sĩ lâm, hai bên đều ăn ý không làm phiền lần nhau, sống cuộc sống của mình, ngược lại cha mẹ vợ có gọi điện cho hắn mấy lần chất vất hắn vì sao không về nhà, to gan… Chu trạch dứt khoát chặn số của họ. hiện tại điều nhức đầu nhất là tiệm sách là tiền của cha vợ mở, ăn thịt thì phải nhẹ nhàng với người ta, Chu Trạch không biết dùng cách nào để kiếm ít tiền lãi, mở một nhà nghỉ, kiếm tiền của mình. Chỉ có thể nói, Từ Nhạc lưu lại cho mình hoàn cảnh sống, quá kém! Có vài nhà truyền thông liên lạc với hắn, hi vọng có thể phỏng vẫn Chu Trạch để tuyên dương làm việc nghĩa, nhưng Chu Trạch lựa chọn từ chối. hắn không có hứng thú với danh hiệu đó, tục ngữ nói, cây cao đón gió lớn, hắn là thân phận gì hắn tự rõ, đem bản thân thành danh nhân sẽ tồn tại những nguy hiểm khổng lồ. Tuần này sinh ý bình thường, mỗi ngảy kiếm chưa đến 100, không đủ tiền thuê nhà, điện nước. nhưng Chu trạch lại không để điều đó trong lòng. hắn để ý là, tiềm sát vách, 1 tuần chưa mở cửa. Chu trạch gọi thợ khóa đến phá khóa, và tìm 1 lần, nhưng không tìm được nước mơ chua, phòng bếp thu thập sạch sẽ, là rất sạch sẽ. Rất bất đắc dĩ, một trai đẹp có hơn 20 phòng. Bỗng nhiên 1 ngày hiểu rõ hồng trần, muốn như cơn gió tiêu sái, thì rất khó có thể tìm hắn. vì vậy 1 tuần này Chu trạch trôi qua rất khổ sở. Sinh tố ớt, dấm chua lão trần, lão trừu. nước chanh cực đặc.. n phương pháp dùng qua, tuy có thể là mình ăn chút cơm canh nhưng cũng làm mình khổ không thể tả, so với hiệu quả của nước mơ chua của Hứa Thanh lãng thì kém xa. Đêm xuống, Chu trạch ngồi xổm trước tiệm sách, miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt thi thoảng liếc sang sát vách, có cảm giác thê lương. Nhà nghỉ bên lề đường đang thắp hương, theo tập tục, hôm nay là ngày đón thần tài, biết là rất khó cứu nhưng vẫn làm, biết đâu xảy ra kì tích. Ngẫu nhiên Chu trạch cũng nhìn thủy tinh trước và sau mình. Lệ quỷ, người đàn ông mặc tây trăng đang không ngừng hoàn thiện, đem nay là đêm thứ bảy trong tuần đầu của hắn tôi, hắn tôi hoàn thiện không sai biệt Hình thành lệ quỷ là xác xuất vô cùng nhỏ, Lệ Quỷ thường là người thường đi đường té ngã, ăn cơm cắn vào đầu lưỡi.. có thể làm người thường sinh bệnh mấy ngày thì đó Lệ quỷ có chút thủ đoạn. Trong phim lệ quỷ tung hoành ngang dọc, giết người khắp nơi, là không có thực, nếu không nhân gian đã sớm náo loạn. Chu trạch mượn xác hoàn hồn nên luôn điệu thấp. những cái thân thể kia không an phận nằm trong đống cặn bã mà dám xuất hiện ra vẻ giàu sang? Tuần này không có chuyện gì Chu Trạch sẽ xem sách, tu sửa móng tay, thuận tiền nhìn con ác quỷ có phải lại rõ nét hơn 1 ít. Có cảm giác.. như nuôi con, có cảm giác tình thương của cha như núi. Cha yêu con, Cha chờ con lớn lên. Chu trạch có thể cảm giác được tâm tình của vị phía sau, nỗi hận lớn nhất của hắn không phải người gây vụ cháy mà là mình, hắn oán độc, phẫn nộ, chờ mong. Có lẽ đêm nay là đêm thứ bảy của hắn, chính là thời khắc hắn báo thù. Interesting, Chu Trạch phấn khởi, chờ sau khi hắn thành hình. sẽ nói cho hắn biết vì sao bông hoa lại hồng như vậy. Chuyện cứu người, Chu trạch không có cảm giác mình làm sai, hắn cũng không cảm thấy người đàn ông mặc âu phục hận mình là có lỗi. Trước kia chu trạch từng gặp 1 sự kiện tương tự, 1 người bị ngã, 1 người xuống cứu, kết quả người xuống cứu bị người chết đuối giữ chặt, cùng nhau chết đuối. Người xuống cứu phải ôm phía sau người bị nạn, nếu cứu trước mặt rất dễ bị người bị nạn coi như cái phao cứu mạng giữ chặt. Về lý có thể hiểu được nhưng đó không thể làm lý do để người đàn ông mặc âu phục 12h đêm nay càn rỡ trong tiệm sách. Ban ngày chu trạch đặt 1 phần take – out, cùng tiểu ca take- out hàn huyên vài câu, biết được vị tiểu ca take – out cứu người lần trước gần đây phát hỏa, không chỉ được lãnh thưởng, được nội bộ công ty khen thưởng mà còn được đặt biệt danh “ tiểu ca đẹp trai nhất bưu kiện.” hiện tại hắn tôi vừa đưa take- out, vừa livestream đi đưa take- out, nhân khí rất cao. Vừa rót dấm chua lão Trần, Chu trạch tiện tay vào top hot trên weibo, trong đó có vị tiểu ca take- out kia. Từ khi xảy ra chuyện đến giờ đã 1 tuần, từ lúc bắt đầu xử lý và tổng kết đến giờ, năng lượng khai phát được phát huy mạnh, đây là đề tài nóng nhất hiện tại, chuyện này không chỉ ảnh hưởng ở Thông Thành mà là cả nước. 11h đêm, Chu Trạch thấy người đàn ông mặc âu phục chậm rãi trở lên rõ nét, nhìn giống như bộ phim nổi tiếng gần đây của đạo diễn Lâm Siêu hiền “ ma cảnh”, diễn viên chính là Ngô Ngạn Tỏ và TRương Gia Huy. Cửa tiệm sách bị đẩy ra, tiểu ca take-out mặc quần áo take-out vừa cầm gậy tự sướng vừa đi vào. “ đây là tiệm sách tôi thường đến, mỗi ngày sau khi bận rộn giao take- out tôi sẽ đến đây, không phải vì học vấn gì, chỉ đơn thuần là muốn xem sách.” nói xong tiểu ca take-out lấy quyển sách “ tám lần nguy cơ” của ôn thiết Quân trên giá sách. Quyển sách này nói về khủng hoảng kinh tế thời Trung Quốc cận đại, tiểu ca Take- out mở sách, ngồi ghế nhựa, đọc say sưa. Chu trạch nhớ lần trước hắn xem bộ “ đấu phá thương khung”. “ được rồi, hôm nay livestream đến đây thôi, tôi muốn an tĩnh đọc sách một chút, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm 1 chút, cảm ơn mọi người đã làm bạn với tôi ngày hôm nay.” Tiểu ca take- out cúi đầu chào. trên màn hình điện thoại hiện lên một loạt bình luận thẻ và máy bay, hỏa tiễn, đúng là nhân khí rất cao. Tắt điện thoại, tiểu ca take- out gấp quyển “ tám lần nguy cơ “ duỗi lưng, nhìn Chu trạch nói :” ông chủ, nghỉ tay cùng ăn khuya với tôi, tôi mời.” Chu Trạch lắc đầu, nhìn chằm chằm máy tính. “ anh xem gì vậy?” tiểu ca take- out nhích đến gần. sau khi nhìn màn hình nói “ phim này tôi xem rồi. ‘ ma cảnh’ đúng không.” “ ừ” chu Trạch gật đầu, đồng thời nhìn thời gian ở góc phải, sắp đến 12h a. Vị Bảo Bảo sau lưng đã có chút chờ không nổi. “ không có phóng viên phỏng vấn anh?” tiểu ca take- out hỏi. Chu Trạch lắc đầu thật ra nhận phỏng vấn có thể giúp sinh ý của tiệm sách tốt hơn nhiều.” “ tôi thích yên tĩnh” Chu Trạch thật thà nói. Tiền quan trọng nhưng mạng càng quan trọng hơn. “ phim này xem sau đi” tiểu ca take- out cảm thấy rất có duyện với Chu Trạch, dù sao cũng cùng nhảy vào cứu người ở đám cháy. Có chút, giống như tương trợ lẫn nhau. “ ngươi biết không, phim ‘ ma cảnh’ dựa trên vụ án có thật, nhân vật chính tên thật là Từ Bộ Cao” Chu Trạch mở miệng nói. “ hắc, cái này thì không biết” tiểu ca take-out thẹn thùng cười “ xem phim thôi mà, không tìm hiểu mấy cái này.” “ ừ, cũng đúng” Chu trạch tắt máy tính. Duỗi lưng “ trễ vậy rồi, ngươi muốn ăn gì?” “ tùy anh” : vậy tôi đặt take- out.” “ không, ra ngoài ăn đi, tôi mời khách, take- out có gì tốt, tôi cho anh, có một số nhà bếp của cửa hàng, căn bản là không hợp vệ sinh, còn có 1 số cửa hàng không có thật, họ thuê phòng ở rồi làm luôn ở đó, chậc chậc, dù sao tôi cũng không dám ăn.” “ thì ra thế” Chu trạch gật đầu “ đúng rồi, ngươi có biết chuyện của Từ bộ Cao không?” “ ngươi nói thì chẳng phải tôi sẽ biết sao.” “ giết bạn, lấy tiền, sau đó tiêu sái, còn tham gia tiết mục trên ti vi, náo động, nổi danh.” Chu trạch sờ chớp mũi mình “ một người phức tạp, hắn thích cảm giác lên truyefn hình” Tiểu ca take- out trầm mặc, sau đó chuyển đề tài “ ông chủ, đến cùng anh có đi ăn khuya không?” “ không muốn đi, ngươi nhìn xem ngoài cửa tiệm, có bao nhiêu bảo tháp hương, xông tôi cả ngày nay, làm tôi mất hết khẩu vị.” Bảo tháp hương là hương lớn, xếp với nhau thành từng lớp như tháp, cao hơn đầu người, rất chắc chắn, lại có thể đốt rất lâu. “ haha, trong tiệm của ngươi không ngửi thấy a” tiểu ca take- out chỉ điều hòa trong tiệm sách của Chu trạch.” Nó hẳn có chức năng thanh lọc không khí?” “ ừ, loại điều hòa này có, hơn nữa tôi có thói quen xịt nước hoa cho tiệm sách, dù sao cũng muốn tạo lên bầu không khí thơm ngát, không cung cấp cà phê và bánh ngọt thì cũng phải làm cho không khí dễ chịu.” “ vì vậy, lão bản ngươi không cho tôi chút mặt mũi này a” tiểu ca take- out giả vờ tức giận “ tôi coi như cũng trải qua sinh tử với ngươi a.” Chu Trạch giơ tay lên, hiếu kì “ vì vậy, tôi luôn hiếu kì 1 chuyện.” “ chuyện gì?” “ ngày đó tôi không ngửi được mùi gì trong tiệm. ngươi muốn ngửi thấy mùi bên ngoài rất khó, ngày đó sao ngươi lại ngửi thấy mùi cháy?” Tiểu ca take- out sửng sốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng coi như không có chuyện gì nói “ từ nhỏ mũi tôi đã thính, bà nội tôi còn nói, tôi là mũi chó, khi còn bé tôi có thể tìm ra tất cả đồ ăn vặt mà mọi người giấu.” “ ngươi biết hôm nay là ngày bao nhiêu không” Chu trạch lại hỏi “ ngày bao nhiêu?” “ ngày bảy.” “ ngày bảy?” : đúng, bảy người chết trong hỏa hoạn.. đã được bảy ngày!”