Thâm Dạ Thư Ốc
Chương 13 : Khách hàng thứ nhất
Mang tấm biển trở về, Chu Trạch muốn treo hai bên, nhưng treo tấm nào bên trái tấm nào bên phải Chu Trạch không để ý. Hứa Thanh Lãnh nhà bên cạnh rất nhiệt tình, vốn đang ngồi bóc tỏi thấy Chu Trạch mang tấm biển về thì đứng lên lấy đinh và búa. Chu Trạch nói cảm ơn, cầm lấy búa, cảm thấy có lớp mỡ dính trên cán, Chu Trạch chịu đựng treo hai tấm biển lên.
Sau đó hai người lui lại mấy bước, nhìn tấm biển, Chu Trạch đưa cho Hứa Thanh Lãnh điếu thuốc coi như cảm ơn, hứa Thanh Lãnh bật lửa giúp Chu Trạch, hai người ở một chỗ nhả khói, ‘ rất có ý cảnh?” Chu Trạch nói, đúng tiêu chuẩn mèo khen mèo dài đuôi.
Hứa Thanh Lãnh lắc đầu “ nếu tôi đoán không sai, hai câu này xuất phát từ sách “ Duyệt vi thảo đường bút ký” của Kỳ Quân. “ Duyệt vi thảo đường bút ký” của Kỳ Quân hay Kỷ Hiểu Lam cùng thể loại với cố sự ‘ Liêu trai Chí Dị’, lấy hồ tiên quỷ quái để nói về tư tưởng của con người. Hai tấm biển này nói ngắn gọn chính là, ở đây ta nói cố sự, mọi người chỉ cần ngồi nghe là tốt.
“ ừm” Chu Trạch gật đầu
“ Thanh nhã, nhưng tiệm này của anh vẫn cứ lỗ vốn” Hứa Thanh Lãnh không khách khí đánh giá.
“ Vì sao?”
“ trên thế giới này có quá nhiều cố sự, mỗi ngày đều phát sinh chuyện li kì cổ quái, nhưng chuyện thậtsự làm người ta hứng thú lại không nhiều. Có những chuyện không được phép nói, có những chuyện không sửa đổi thì không ai nghe. Có những chuyện không sửa đổi không dám nghe.” Chu trạch nhìn Hứa Thanh Lãnh, nhìn một lúc lâu. Hứa Thanh Lãnh cúi đầu mặt đỏ bừng. hắn vốn là đàn ông, nhưng lại đẹp như con gái, lúc này lại càng kiều diễm không gì sánh được.
Hứa Thanh Lãnh thấy Chu Trạch không nói gì thì nói tiếp “ Chuyện hồ tiên quỷ quái,trong thế giới thực này sẽ xảy ra ở đâu?” Hứa Thanh Lãnh ngáp một cái “ Mượn sự việc không có thật để nói đạo lý”. Chu Trạch tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Thanh Lãnh, không nói gì. Hứa Thanh Lãnh bị nhìn đến tê dại da đầu. Nhưng Chu Trạch vẫn nhìn, cuối cùng Hứa Thanh Lãnh lấy cớ điều chế nước lèo để rời đi, về đến tiệm mì, Hứa Thanh Lãnh vẫn đứng ngồi không yên, hắn cảm thấy Chu Trạch không phải nhìn hắn mà là đang xem truyện cười.
Chu Trạch không quan tâm đến phản ứng của Hứa Thanh Lãnh, dù sao cũng là hàng xóm, tốt nhất không tạo thành quan hệ cạnh tranh, giữ mối quan hệ nước sông không phạm nước giếng.
Mấu chốt là Chu Trạch không có tiền đổi cửa hàng.Buổi chiều Chu Trạch có dọn lại cửa hàng, đem sách giáo khoa và tài liệu tham khảo bán giấy lộn. Lại đi siêu thị mua mấy cái ghế nhựa, sau khi dọn dẹp còn được hai giá sách mà Chu Trạch thấy là thú vị.nói là tiệm sách, không bằng nói là nơi giải trí của người già. Chu Trạch duỗi lưng, hắn không biết làm ăn, nên trước mắt cứ làm lung tung thui, dù sao trước khi Từ Nhạc chết tiệm cũng không có sinh ý nên hắn không có áp lực gì.
Lên tầng hai, Chu Trạch cắm tủ lạnh, ở bên ngoài hút thuốc một lúc, rồi đưa tay vào tủ. Thấy nhiệt độ không sai biệt lắm mới nằm vào. Tủ lạnh hơn một vạn nên có rất nhiều chức năng, ví dụ như cài đặt thời gian, nên giống như đồng hồ báo thức với Chu Trạch.
Đóng tủ lạnh, chu Trạch đặt hai tay trên bụng, nằm thẳng tắp, thoạt nhìn chết rất an tường..
Đêm khuya, một chiếc xe oto màu đỏ dừng lại bên lề đường trước tiệm sách, con đường trống trải, chỉ có ánh đèn leo lét của tiệm mì và tiệm sách. Ngồi trong xe là một cô bé mặc áo chòang long màu đen, thoạt nhìn rất đáng yêu.
“ Tiêu bách, hốn đản, lão nương chuẩn bị ba ngày, thế mà hôm nay ngươi nói với ta phải đi công tác, ngươi đi chết đi, cút!’ cô bé cúp điện thoại, buồn bực ngồi ở ghế lái. Con chú Corgi nhảy từ ghế bên cạnh xuống chân cô bé, bộ lông của nó mượt mà sáng bóng, vừa nhìn là biết nó rất được chủ nhân quan tâm
“ Ngoan, may là vẫn còn có ngươi.” cô bé hút một điếu thuốc, nhìn ra ngoài, thấy bên trong tiệm sách bày biện có chút dị thường, không có nhiều sách, chỉ có nhiều ghế nhựa.
Xuống xe, cô bé ôm Corgi vào tiệm sách, cô không muốn trong đêm tình nhân một mình đi lang thang, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một chút. Cửa tiệm sách không khóa, đi vào trong có thể cảm thấy không khí ấm áp từ điều hòa. cô bé ôm chó tùy tiện lấy một quyển tạp chí, sau đó ngồi xuống ghế nhựa. cô bé thả Corgi ra, nó bắt đầu thám hiểm trong tiệm. Xem hết một quyển tạp chí, cô bé duỗi lưng, thấy có chút khô miệng liền gọi “ lão bản, chỗ này có cà phê hay trà sữa gì không?” cô bé đứng lên, bỏ tạp chí về chỗ cũ, lấy quyển truyện tranh “ Hồng Lâu mộng” sau đó ngồi lại chỗ cũ, không nhịn được nói “ Lão bản, nửa đêm chỉ có người chết, vậy mà tiệm vẫn mở cửa? trên của thủy tinh của tiệm vẫn treo bảng “ đang kinh doanh, hoan nghệnh ghé thăm”, vào trong vẫn có hơi ấm nên khẳng định còn kinh doanh.
Nếu cô bé không có lế phép hoặc lòng hiếu kì nặng một chút, chủ động lên tầng hai xem một chút thì sẽbội phục chính mình “ một câu trúng đích”. trên tầng hai xác thực có một quan tài băng, lão bản đangnằm bên trong như người đã chết. không, Lão bản vốn là người chết. Đường nhiên, cô bé chưa kịp bội phục chính mình đã trực tiếp bị dọa chết. Người bình thường, đêm khuya vào một cửa tiệm, kết quả phát hiện chủ cửa hằng đang nằm trong tủ lạnh, đủ kinh hãi a? cô bé đốt một điếu thuốc, không kiên nhẫn, bắt đầu lấy điện thoại ra chơi. Lúc này cầu thang phát ra tiếng bước chân, Chu Trạch không nghe thấy tiếng cô bé mà là tự tỉnh.
Chu Trạch vừa xuống thì thấy một cục màu vàng bò đến chân mình, liền ôm vào ngực, Corgi không sợ người lạ, với ai cũng bày ra bộ dáng quen thuộc. Lập tức Chu Trạch phát hiện cô bé. Nga, khách hàng đầu tiên từ khi khai trương, nhưng lại không kích động như trong tưởng tượng, vì hôm nay Chu Trạch mới thay bảng hiệu, dọn dẹp lại một chút, vẫn chưa nghĩ ra phải kiếm tiền như thế nào
“ Lão bản, tiệm có cà phê không?” cô bé hỏi.
Chu Trạch chỉ máy đun nước ở góc tường, trong đó có duy nhất một chiếc cốc giấy. cô bé bất đắc dĩ đứng dậy rót cốc nước, sau đó ngồi lại ghế. một chủ một khách nhìn nhau không nói gì. Sau nửa giờ trầm mặc, cô bé bắt đầu load weibo, xem video, có một video ồn ào náo động “ Lướt qua không thể bỏ qua a! Tiền âm phủ do lão đạo đưa a, số lượng có hạn! Có thể đốt trước để sau này xuống dưới dùng, còn có thể kiếm lợi tức, đẳm bảo lợi tức cao a! còn có thể đốt cho người nhà, mau lẹ, không gạt già trẻ, không gạt quỷ sai, nếu không sẽ bị lột da!” cô bé thấy cái video này thì nở nụ cười, người bình thường khi thấy chuyện khôi hài thì sẽ tìm người chia sẻ, cô bé ngẩng đầu thấy lão bản ngòi sau quầy “ Lão bản, cái video này anh xem chưa? Livetream của lão đạo sĩ này rất có danh tiếng.”
“ nga, trực tiếp sao?” Chu Trạch nghi hoặc, lấy di động, di động của Từ Nhạc có không ít phần mềm, xem ra khi nhàm chán hắn không viết hậu truyện Bạch Khiết thì chính là xem trực tiếp.
“ Ừm, anh tra ID này, rất khôi hài, hình như ông ta mở một minh điếm ở Dung thành, nhưng rất lâu rồi không livestream.”
Chu Trạch mở phần mềm, theo lời cô bé mở phần phát trực tiếp – chủ ID không onl. Nhưng cũng may có thể xem lại. Chu Trạch tùy tiện chọn một video.
Trong video lão đạo cố định điện thoại, đứng một chỗ đánh võ, võ không tệ, có thể nhìn ra là người luyện võ, trong video còn có một thiếu niên ngồi đó, mỉm cười như xem xiếc khỉ. Chu Trạch xem có lệ, kéo video, bên trong xuất hiện một thanh niên, ngồi sau quầy, trong tay cầm thìa, hình như húp cháo. Trong video, lão đạo không ngừng đánh võ, mời chào bán tiền âm phủ, nhưng ánh mắt của Chu Trạch lại cố định trên người thanh niên ngồi sau quầy. hắn nhíu mày giống như bị giày vò, thống khổ, bài xích, một ngụm cháo nhưng hắn lại uống rất gian nan. Ngụm thứ hai cũng giống như chịu hình phạt.
Chu Trạch hít một hơi thật sâu, dường như hắn cũng cảm giác được nối thống khổ của thanh niên kia.
Ăn cơm không phải là chuyện dễ dàng. hắn không biết thân phận của thanh niên kia nhưng theo bản năng cảm thấy hứng thú, đối phương hẳn là người kén ăn? Sauk hi video kết thúc, hắn hứng thú dùng nick của Từ Nhạc vào bình luận “ Người thanh niên ngồi húp cháo trong video là ai?”
“ Uy, tôi phải đi rồi, bao nhiêu tiền?” cô bé đừng lên, duỗi lưng “ Hôm nay nhất định anh cho tôi là kẻ ngốc, đêm của lễ tình nhân lại ngồi xem Hồng lâu Mộng.”
“ cô xem rồi trả đi.” Chu Trạch nói. Đối phương cũng chỉ xem sách và uống nước lọc. cô bé liếc Chu trạch “ Lão bản, chỗ anh giống như chỗ mấy đại sư đoán quẻ, bên cạnh đề biển “ đoán quẻ miễn phí”, chờ khách tìm hắn giải quẻ lại lấy ra một tờ giấy ghi một loạt chi phí, thấp nhất là mộttrăm.”
Chu Trạch cười cười không nói gì. Co bé lấy ra một trăm, đặt lên ghế sau đó ôm corgi rời đi. Chu Trạch đứng lên, cầm một trăm, đập vào lòng bàn tay. một tiếng vang giòn văng lên, đây là một trong những tiếng hay nhất thế gian. Lúc trở lại sau quầy, Chu Trạch thấy màn hình điện thoại sáng lên, mở di động thấy là hồi âm của lão đạo trong tin nhắn, nội dung rất đơn giản: “ không có lạp!”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
89 chương
9 chương
10 chương
64 chương