Thâm Cung
Chương 9
Buổi tối, ta nhăn nhó gồng mình luyện viết. Tạ Thu Dung xấu tính kia càng lúc càng lòi đuôi hồ ly, sau khi giao cho ta một xấp bài tập liền bỏ đi ngủ trước. Trong khi ta đang lười nhác mà không nghĩ ra phải làm sao để trốn thì Lý Thọ, phó tổng quản ngự tiền nội thị đột ngột xuất hiện ở trước mặt ta, cất giọng eo éo:
“Chúc mừng nương nương. Hoàng thượng đã lật thẻ bài của nương nương. Xin người nhanh chóng chuẩn bị. Hoàng thượng lệnh trong nửa canh giờ, nương nương phải có mặt ở điện Cát Tường.”
Ngọc Nga nghe ta được triệu hạnh, cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, lập tức chạy đi chuẩn bị y phục. Ngọc Thủy thì nhanh chóng pha nước, giúp ta tắm rửa. Hoàng Đế muốn ta tới ngay, vì vậy chuyện y phục, trang điểm đều phải làm hết tốc độ. Nhìn Ngọc Nga và Ngọc Thủy cuống quýt với nào là phấn son, nào là trang sức, xiêm y… loạn cào cào cả lên, ta thấy thật có lỗi với họ. Thôi thì đành cố gắng một thời gian, ta sẽ cố tìm thêm vài người có thể tin tưởng đến giúp một tay. Nghĩ lại càng thấy bực mình, ngày nào Hoàng Đế cũng có mỹ nhân hầu hạ, ta thì bao nhiêu ngày mới được gặp hắn một lần. Như vậy mà ta còn không gấp, hắn gấp cái gì chứ?
Chuẩn bị tốn hết ba khắc. Lý Thọ sợ bị trách tội, nôn nóng như ngồi phải ổ kiến lửa, chỉ hận không thể trực tiếp vác ta lên vai mà chạy. Ta thông cảm cho hắn là người phụng mệnh hành sự nên cũng không trách gì, để mặc hắn lôi xềnh xệch đi. Bên ngoài Cẩm Tước cung, xe Phượng Loan kết hoa thơm ngát đã đợi sẵn. Ta vừa leo lên, thái giám đánh xe liền cắm đầu thúc ngựa chạy như điên, làm ta một phen kinh hoảng. Phía sau, Lý Thọ tay túm áo, tay túm quần, khổ sở chạy theo. Xe
Phượng Loan dùng một tốc độ kinh hồn lao đến điện Cát Tường. Thiết nghĩ, chắc không có phi tử nào được sủng hạnh mà phải khổ sở như ta. Tính cách Hoàng Đế thật cổ quái.
Ta chưa từng vào Cát Tường điện bao giờ nên không khỏi tò mò nghểnh cổ ngắm nhìn. Trời đã sẩm tối, dù thị lực ta tốt hơn người cũng không nhìn được bao nhiêu. Chỉ thấy nơi này rộng đến chóng mặt, kiến trúc uy nghi. Ngay cả viên gạch lót sàn cũng xoa hoa tráng lệ khác thường. Cát Tường điện chia làm ba khu vực.
Phía trước đại điện là nơi Hoàng Đế thượng triều cùng quan viên. Gian phía sau đại điện là ngự thư phòng và một dãy khách phòng. Phía sau cùng là nơi nghỉ ngơi của Hoàng Đế, gọi là Noãn Các.
Phi tử không được phép đến gần chính điện nên Lý Thọ dẫn ta vào từ cửa hông, thẳng đến Noãn Các. Lúc này, Hoàng Đế còn ở trong Ngự thư phòng. Lý Thọ đi trước, ta lặng lẽ theo sau.
Khi đi ngang qua Ngự thư phòng, ta nghe thấy tiếng Hoàng Đế quát lớn, hình như rất giận. Sau đó là một loạt tiếng đồ sứ đổ vỡ, rồi tiếng nô tài khóc lóc xin tha tội.
Nghe thật náo nhiệt làm sao. Vì hóng chuyện bên trong Ngự thư phòng mà ta bị phân tâm, bước đi so với Lý Thọ chậm hơn một chút, bèn co chân đuổi theo. Không ngờ được rằng, lực bàn chân đặt xuống sàn chỉ thay đổi một chút mà lại làm Hoàng Đế chú ý. Kẻ không biết võ công sao tai lại thính như vậy?
“Kẻ nào ở bên ngoài?” Hoàng Đế hét lớn.
Tim ta thót lại, vội quỳ ngay tại hành lang, cúi đầu không dám nhìn lên. Lý Thọ thấy thế hoảng hồn, cũng nhanh chóng quỳ xuống thưa:
“Bẩm Hoàng thượng, là Hòa phi nương nương đến thị tẩm… Nô tài đang đưa nương nương đến Noãn Các…”
Ta mau miệng nói theo: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
“Vào đây.”
Hoàng Đế nói cộc lốc. Ta nín thở liếc nhìn Lý Thọ, ánh mắt như hỏi hắn “Chẳng phải phi tử không được vào Ngự thư phòng sao? Bản cung thật sự có nên bước vào không?”
Lý Thọ vậy mà hiểu được ý ta, nhưng không dám lên tiếng chỉ làm mặt khó xử, hàm ý “Nô tài làm sao biết được?!”
Ta và Lý Thọ không ngờ vừa gặp mặt đã tâm ý tương thông, đương lúc dùng
ánh mắt bàn bạc đối sách thì Hoàng Đế đã mất kiên nhẫn, quát lớn:
“Trẫm bảo nàng vào đây, không nghe thấy sao?”
Ta sợ tê tái, đành run rẩy đứng lên, gồng mình tiến vào Ngự thư phòng, bụng nghĩ chuyến này chết chắc.
Chính giữa Ngự thư phòng bày một chiếc bàn lớn. Trên bàn, công văn tấu sớ các loại chất thành đống la liệt. Hoàng Đế đứng chống tay lên bàn, sắc mặt cực kỳ xấu. Sau lưng Hoàng Đế có hai nam nhân mặc y phục màu đen thêu hình chim ưng giang cánh, mặt lạnh như tiền, đai lưng đeo bảo đao. Ta đoán là ngự tiền thị vệ. Người tuổi trung niên mặc cung y đỏ thẫm đang quỳ trước Hoàng Đế có lẽ là đại tổng quản thái giám Tô Trường Tín, người đã theo hầu Hoàng Đế từ nhỏ. Trong điện còn có hai cung nữ quỳ mọp, trán áp chặt xuống đất.
Ta đi đến trước mặt Hoàng Đế, không dám tiến quá gần. Cách hắn một khoảng hợp lý, nâng váy quỳ xuống.
Mặt đất la liệt chén dĩa, bình hoa, nghiên mực bị ném vỡ. Đầu gối đáng thương còn chưa lành hẳn của ta bị mảnh vỡ đâm vào đau nhói mà không dám kêu. Len lén nhìn lên, bộ dạng hung bạo này của Hoàng Đế thật đáng sợ.
Mặt hắn vì giận mà trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, mày kiếm dựng lên, môi mỏng run run, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Ta chẳng dám tin, hắn chính là người đã cười đến sáng lạn, dịu dàng ôm ta vào lòng khi trước.
“Đến chậm quá…”
Hoàng Đế nói như trách móc, giọng hơi run rẩy, rồi bất ngờ nhào đến trước mặt ta, giang hai tay ôm chặt lấy ta. Ta kinh hãi không nói nên lời. Hoàng
Đế rúc đầu vào cổ ta, cánh tay như muốn siết đứt luôn eo ta. Hai tên ngự tiền thị vệ nhìn thấy Hoàng Đế sỗ sàng, không khỏi đỏ mặt quay đầu đi hướng khác. Tô Trường Tín quả cảm bò lại gần, tiếp tục khóc lóc:
“Hoàng thượng, thuốc này người không thể không uống…”
Hai cung nữ đang quỳ mọp ở đằng xa nghe thấy vậy vội vàng lết tới dâng khay thuốc, mảnh sứ vỡ cắt vào đầu gối họ còn thê thảm hơn ta, máu thấm ra ngoài y phục, chảy loang thành vệt dài dưới đất. Ta rùng mình, đau đớn ở đầu gối giảm đi rõ rệt.
“Trẫm nói không uống là không uống! Các ngươi lui hết ra!”
Hoàng Đế gầm gừ, sát khí tỏa ra dữ dội hơn. Ta bị hắn ôm trong lòng, không nhìn thấy được long nhan, càng thêm sợ hãi.
Tô Trường Tín không dám ép nữa, đành thất vọng ra hiệu cho những người còn lại cũng lui ra. Ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại ta và Hoàng Đế.
Hắn ôm ta quỳ như thế rất lâu. Hơi thở lạnh lẽo đều đều phả vào cổ làm ta sợ cứng người. Mãi đến khi hai chân ta tê dại, Hoàng Đế mới chầm chậm buông ra, tủm tỉm cười:
“Nguyệt nhi sợ lắm à? Run bần bật rồi kìa.”
Nét mặt Hoàng Đế chẳng còn chút dấu vết của cơn thịnh nộ vừa rồi, vẫn là đôi mắt trong trẻo ấy, nụ cười sáng lạn ấy. Đẹp đẽ đến nỗi khiến ta ngây người. Chẳng lẽ là ta hoa mắt hay sao?
“Thần thiếp…” Ta run rẩy không biết nói gì. Thái độ Hoàng Đế thay đổi chóng mặt, cứ như hai người hoàn toàn khác biệt. Ta không biết đường nào mà lần.
Hoàng Đế mỉm cười, dịu dàng đỡ ta đứng dậy, thở dài:
“Thì ra trẫm đáng sợ như thế. Chẳng trách ai cũng nói trẫm là bạo quân.”
Ta đứng tim, níu tay áo Hoàng Đế, ra sức lắc đầu: “Không… không phải…”
Hoàng Đế không để ý đến ta, cúi xuống phủi phủi váy ta, tặc lưỡi:
“Chân nàng lại bị thương rồi. Sao mà ngốc như vậy! Muốn quỳ thì cũng nên tìm chỗ không có mảnh sứ vỡ mà quỳ chứ.”
Nói rồi nhấc bổng ta lên, bế đi thẳng về Noãn Các. Những lúc như vậy, theo lễ nghi thì ta phải nói: “Hoàng thượng, xin thả thần thiếp xuống!”. Thế nhưng, lòng ta căng thẳng tột độ, thật sự không nói nổi những lời lễ nghi sáo rỗng nữa, chỉ đành yên lặng để hắn mang đi. Hai tay không quên
ôm chặt cổ Hoàng Đế, sợ bị hắn đánh rơi xuống đất.
Trái ngược với sự lỗng lẫy của điện Cát Tường, Noãn Các nơi Hoàng Đế nghỉ ngơi lại hết sức đơn giản. Phòng tuy rộng nhưng không bày trí gì nhiều.
Gian ngoài bày một chiếc bàn đọc sách, trên bàn có đủ văn phòng tứ bảo.
Sau lưng là một kệ sách nhỏ. Gian trong ngoại trừ long sàng ra, chỉ có một bàn trà xinh xắn. Hai gian được ngăn ra bằng mấy lớp màn lụa màu vàng sáng.
Hoàng Đế ôm ta đi thẳng vào trong, đặt ta ngồi lên long sàng, sau đó ngồi xuống cạnh ta.
Hai người chúng ta yên lặng ngồi bên nhau giống như đêm hôm trước, nhưng ta lại có cảm giác hết sức nặng nề. Ta biết yên lặng mãi không ổn, nhưng lại không nghĩ ra gì để nói, cũng không biết nên nói cái gì không nên nói cái gì. Cổ nhân có câu: làm bạn vua như làm bạn với hổ. Ta còn là vợ vua, so ra nguy hiểm vạn lần. Ánh mắt ta vô lực nhìn quanh, chợt bắt gặp một chén thuốc còn nóng bốc khói đặt sẵn trên bàn, trong lòng không khỏi khen ngợi Tô Trường Tín. Tận tâm, chu đáo đến mức này, không hổ danh tổng quản nội thị giám.
Ta đứng lên, tiến lại cầm bát thuốc mang đến trước mặt Hoàng Đế. Hoàng Đế nhìn ta, cười nhạt:
“Ngay cả Nguyệt nhi mà cũng muốn ép trẫm uống thuốc sao?”
Ta lắc đầu: “Thần thiếp không dám. Thần thiếp chỉ tò mò, vì sao Hoàng thượng lại ghét bỏ thứ thuốc này mà thôi.”
Miệng nói, tay khuấy nhẹ thuốc cho nguội bớt rồi thản nhiên đưa lên miệng uống một ngụm. Hoàng Đế không ngờ ta lại đi uống thuốc của hắn, kinh ngạc đến há hốc miệng:
“Nàng…”
Ta uống xong, nhăn mũi nói: “Đắng quá! Hoàng thượng không muốn uống là phải.
Thần thiếp vốn không sợ đắng mà còn uống không nổi.”
Hoàng Đế cau mày: “Ai nói trẫm sợ đắng mới không uống?”
Ta làm bộ giật mình: “Thần thiếp không có ý đó!” nhưng lại trưng lên vẻ mặt chính mình có ý đó.
Hoàng Đế lườm ta, hừ một tiếng rồi giật lấy chén thuốc trên tay ta, ngửa cổ uống sạch. Trẻ con dù cố gắng đến mức nào cũng sẽ có lúc lộ ra bản tính trẻ con. Ta mỉm cười, đợi hắn uống xong, dâng lên một ly trà cho hắn súc miệng.
“Nàng cố tình đúng không?” Hoàng Đế hầm hừ, không chịu uống trà ta dâng.
“Hoàng thượng uống trà đi.” Ta nở nụ cười vô tội.
“Không cần! Đắng chết đi được!”Hoàng Đế giận dỗi hất tay.
Vẻ mặt giận dỗi của hắn thực đáng yêu. Ta mím môi nhịn cười, cố nén ham muốn véo má Hoàng Đế, đặt ly trà xuống:
“Vậy để thần thiếp đi lấy cho Hoàng thượng ít đồ ngọt…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Hoàng Đế cầm tay kéo giật ngược lại. Ta mất đà ngã nhào, đè cả lên người Hoàng Đế.
Môi vừa khéo chạm vào môi.
Nụ hôn nồng vị thuốc đắng ngắt.
Hoàng Đế dứt ra trước, cười nghịch ngợm: “Bây giờ hết đắng rồi.”
Hoàng Đế gầy hơn trước, ta sợ mình nằm trên người hắn lâu sẽ đè chết hắn nên vội vàng bò dậy. Hoàng Đế cũng ngồi lên, ôm lấy ta từ phía sau, cằm gác lên vai ta, nói khẽ:
“Thật là kì lạ. Mỗi lần ở bên nàng, trẫm đều cảm thấy rất thoải mái. Đầu cũng không còn nhức nữa. Lúc trước, trẫm cứ nghĩ chỉ là trùng hợp thôi. Đến hôm nay mới biết… Chỉ cần có nàng bên cạnh, mọi mệt mỏi đều tan biến. So với mấy thứ thuốc vô dụng kia, nàng tốt hơn nhiều.”
Lời lẽ chân thành đến độ ta cũng muốn tin là thật.
“Hoàng thượng nói vậy, thần thiếp rất vui.”
“Trẫm rất thích Nguyệt nhi. Không ồn ào, không phù phiếm, không nói lời thừa thãi. Chỉ có Nguyệt nhi là tốt. Sau này trẫm phải ở cạnh nàng nhiều hơn mới được.”
Giọng nói của Hoàng Đế đều đều rót vào tai ta như lời tâm sự. Ta thật sự hoang mang, không biết mình có thể tin bao nhiêu.
Hoàng Đế thấy ta im lặng không nói, hai tay liền siết chặt lấy ta một cái như là gây chú ý: “Sao không nói gì? Nguyệt nhi có thích trẫm không?”
Câu hỏi hơi rụt rè, giống như thiếu niên bày tỏ cùng tình nhân chứ không phải Hoàng Đế cao cao tại thượng nói với phi tử của mình. Ta thầm thở dài, cân nhắc một chút rồi đáp:
“Thần thiếp không thích người. Thần thiếp yêu người.”
Hoàng Đế nghe xong, cười vui vẻ như một đứa trẻ.
***
“Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng có lệnh: những ngày này, nương nương tạm thời ở lại Noãn Các, khoan hồi cung.”
Ta vừa mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Lý Thọ ở trước mặt mình trịnh trọng nói. Bây giờ Hoàng Đế thượng triều, ta mới ngủ dậy, Lý Thọ không có gì phải gấp nữa nên bộ dạng vô cùng khoan thai, rất có phong thái phó tổng quản uy nghi lẫm liệt.
“Bản cung biết rồi.”
Ta máy móc đáp, đồng thời kéo chăn cao lên che kín tận cổ. Cho dù Lý Thọ là thái giám, ta cũng không cho hắn xem đậu hũ của ta.
Nhìn xuống chân giường, y phục mặc hôm qua nhàu nát thảm thương, chắc là không dùng được nữa, bèn đưa mắt nhìn Lý Thọ. Lý Thọ thông minh, hiểu ngay:
“Nương nương đừng lo, nô tài vừa sai Miên Duệ và Miên Như đi chuẩn bị, lát nữa sẽ đến hầu hạ nương nương.”
“Ừm… Đa tạ Lý công công.”
Ta mỉm cười, gật đầu với Lý Thọ. Lý Thọ tự nhiên ngẩn ra, nhìn ta chằm chằm. Mãi lâu sau mới nói:
“Là nhiệm vụ của nô tài, xin nương nương đừng nói vậy.”
Ta chợt hiểu ra, hắn có lẽ không quen nghe chủ nhân cảm ơn mình như vậy.
Lý Thọ định đi ra ngoài, rồi như sực nhớ ra điều gì, lại quay vào nói:
“Sư phụ nô tài nhờ chuyển lời cảm tạ nương nương đã giúp đỡ.”
Sư phụ Lý Thọ là Tô Trường Tín. Cảm tạ ta… là vì ta đã khiến Hoàng Đế uống chén thuốc đó sao?
“Không có gì. Đó cũng là chuyện bản cung nên làm.”
Ta nằm đắp chăn nghĩ ngợi vẩn vơ một lát thì có hai cung nữ rón rén đi vào. Một người bê chậu nước và gương lược, một người bê y phục.
“Nô tỳ là Miên Duệ. Xin được hầu nương nương rửa mặt.”
“Nô tỳ là Miên Như. Nương nương, thỉnh ngồi dậy.”
Miên Như đỡ ta dậy, trước tiên mặc vào nội y cùng trung y. Miên Duệ nhanh nhẹn bưng chậu nước đến nhúng khăn giúp ta rửa mặt. Nhìn thấy bàn tay
Miên Duệ, ta giật bắn người, trong phút chốc quên đi lễ tiết mà nắm lấy:
“Tay ngươi bị làm sao thế này?”
Miên Duệ sợ hãi, giấu tay đi, lúng búng nói không nên lời.
“Bị phỏng đúng không?”
Bàn tay đỏ tím đáng sợ. Vết thương dù đã lành nhưng sẹo phỏng co kéo đến mức biến dạng.
“Nô tỳ đáng chết! Làm nương nương bẩn mắt… Nô tỳ đáng chết!” Miên Duệ càng lúc càng hoảng sợ, quỳ lạy tới tấp.
Ta nhìn nàng mà chạnh lòng, nhớ tới Ngọc Nga ngày trước, liếc nhìn cung nữ còn lại:
“Ngươi là Miên Như? Ngươi nói thử xem, vì sao nàng ấy lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”
Miên Như nhìn ta rồi lại nhìn Miên Duệ, mãi một lúc sau mới lí nhí trả lời.
Nàng ta kinh sợ, nói dài dòng cả buổi. Nội dung đại khái chính là vì Miên
Duệ có đôi tay đẹp, lại là ngự tiền cung nữ thường xuyên kề cận bên
Hoàng Đế. Triệu Đức phi không thích Miên Duệ nên đã “tình cờ” đổ trà nóng lên hai bàn tay nàng. Hoàng Đế bình thường rất ghét những thứ chướng mắt, nhưng không biết tại sao dù tay Miên Duệ có vết sẹo đáng sợ mà vẫn giữ lại. Triệu Đức phi càng tức giận, mỗi lần đến Noãn Các thị tẩm đều tìm cách đày đọa.
Ta bắt Miên Duệ đưa hai tay ra, nhìn một lúc lại nhớ đến Tố tu nghi và cung nữ xấu số kia, trong lòng xót xa. Nữ nhân ở đây muôn màu muôn vẻ nhưng lại có một điểm thật giống nhau: đều là những kẻ lòng dạ rắn rết, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Vết thương của ngươi còn mới. Trị liệu cho tốt, sẹo sẽ thuyên giảm. Ngươi là cung nữ không mời được thái y, thôi thì để khi trở về, ta sẽ ghé Thái Y Viện xin cho ngươi một ít thuốc trị thương vậy.”
“Nô tỳ không dám!”
Ta nhìn Miên Duệ quỳ trước mặt mình, khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai nàng:
“Trân trọng bản thân một chút. Người khác muốn vùi dập ngươi đã đành, ngay cả ngươi mà cũng không thương tiếc mình hay sao?”
Miên Duệ rưng rưng nước mắt, đầu cúi sát mũi chân ta:
“Đa tạ nương nương thương xót.”
Nhìn Miên Duệ như vậy làm ta nhớ tới cuộc chiến chốn thâm cung chỉ mới bắt đầu của mình. Trong lòng không sao vui nổi.
Để hai người Miên Duệ, Miên Như tùy ý giúp mình mặc y phục, trang điểm, chải đầu. Ăn một chút điểm tâm xong, ta không biết làm gì, nên kêu Miên
Duệ, Miên Như đến hỏi chuyện Hoàng Đế.
Ban nãy ta nhất thời thương cảm Miên Duệ, không ngờ chỉ nói mấy lời đã khiến nàng đối với ta vô cùng yêu mến. Những điều ta hỏi đều vui vẻ trả lời. Tuy nhiên, ta cũng biết giới hạn, không đụng đến việc triều chính, chỉ hỏi những chuyện sinh hoạt hằng ngày, thói quen của Hoàng Đế thích gì, ghét gì, vân vân.
Qua lời bọn họ, ta biết được một chuyện quan trọng:
Hoàng Đế thực ra bị hàn chứng mãn tính do lúc nhỏ từng bị rơi xuống nước lạnh. Bệnh đã ngấm vào tim phổi, không thể chữa khỏi, mỗi ngày ba lần phải uống thuốc điều dưỡng thân thể, chính là thứ thuốc hôm qua. Dạo gần đây, hình như bệnh càng trầm trọng, phát thêm chứng đau đầu. Mà chứng này rất nguy hiểm, vì mỗi lần Hoàng Đế đau đầu, lại muốn giết người.
Ta ngẫm nghĩ, thì ra là vậy. Lý do khiến Hoàng Đế dễ dàng bỏ qua cho ta lần trước có lẽ vì bản thân hắn cũng đã từng bị sủng phi của tiên đế xô xuống nước, người khác không dám cứu. Khi mẫu thân hắn đến nơi thì hắn đã ngâm dưới nước quá lâu. Nếu ngày đó có người đứng ra cứu giúp thì hôm nay hắn đã không phải mang thân thể bệnh tật này. Ta trùng hợp làm hắn nhớ lại chuyện xưa của mình, cho nên hắn mới chọn đắc tội với Liễu Thục phi mà không trách phạt ta.
Nói chuyện đến trưa thì thấy Lý Thọ lắc mông đi vào, vẫn giữ thái độ sùng bái mà thông báo:
“Trưa nay Hoàng thượng nghỉ lại Mẫu Đơn cung, người nói nương nương hãy ăn trưa rồi nghỉ ngơi trước.”
Thánh lệnh truyền xong, không nhanh không chậm, lắc mông đi ra, để lại ta ngồi nghệch mặt.
Hoàng Đế này muốn cái gì?
Giữ ta lại chỗ hắn, rồi bản thân hắn lại đến chỗ Thục phi?
Ta rủa thầm mấy câu.
Miên Duệ và Miên Như sợ ta buồn, luôn miệng khuyên nhủ. Ta nghe đến nhức cả đầu. Bữa trưa, Ngự thiện phòng mang lên một bàn bốn mươi món. Ta nhấc đũa nếm thử, thấy tài nghệ chỉ hơn người của ta, so với Triêu Lan cung kém xa. Mỗi món ăn một chút, hết một vòng bốn mươi món bụng đã no căng.
“Các ngươi dọn xuống chia nhau ăn đi, đừng để phí phạm.”
Nghe được ban thức ăn, cả hai người Miên Duệ lẫn Miên Như đều ngạc nhiên, chắp tay cảm ơn liên tục. Ta thở dài, người ở đây quá nhiều lễ nghĩa, không giống Cẩm Tước cung của ta, tự nhiên thoải mái hơn nhiều. Thức ăn thừa dọn xuống, ta dặn bọn họ cứ nghỉ trưa, không cần túc trực ở đây, nếu có chuyện cần ta gọi là được. Về phần mình, ta chống hông, đi qua đi lại quanh phòng một chút cho tiêu bớt thức ăn rồi cũng leo lên long sàng của Hoàng Đế ngủ một giấc. Giờ này ở Cẩm Tước cung, Tạ Thu Dung chắc đang tức tối lắm. Bài tập nàng giao, ta đã làm tí nào đâu.
Ngủ no mắt tỉnh dậy, vừa xoay người định ngồi lên liền thấy Hoàng Đế nằm nghiêng ngay bên cạnh, tay chống cằm, mắt nhìn ta, miệng cười tủm tỉm.
“Hoàng thượng…” Ta giật mình. Tính ra, lần nào gặp hắn, ta cũng giật mình.
“Không cần hành lễ.” Hoàng Đế kéo ta nằm trở lại, luồn tay dưới y phục, xoa xoa bụng ta:
“Ăn no xong liền ngủ, không thèm chờ trẫm luôn. Thật sung sướng nhỉ.”
Ta co người tránh bàn tay nghịch phá của hắn, làm bộ trách móc: “Hoàng thượng đến chỗ giai nhân, thần thiếp không dám trông mong.”
Hoàng Đế cười ha hả, ra chiều vui vẻ lắm, còn chọc chọc vào má ta: “Bộ mặt ăn dấm chua thật là thú vị.”
Ta thấy hắn vui vẻ, thử tranh một ít sủng ái, vòng tay ôm lấy hắn, áp mặt vào ngực hắn. Tư thế này vừa thân mật, vừa có thể giấu đi gương mặt lạnh nhạt không hứng thú của mình.
Hoàng Đế cũng ôm ta, nói: “Hôm nay lại có chuyện không vui. Cũng may gặp nàng một chút liền dễ chịu rồi.”
Ta cười: “Kẻ nào chán sống, lại dám làm người không vui?”
Hoàng Đế hừ lạnh: “Mấy lão già chết dẫm. Cứ tưởng là nguyên lão tam triều thì hay lắm sao? Lúc nào cũng liên kết chống đối trẫm, không cho trẫm chút thể diện nào!”
Ta nói khẽ: “Hoàng thượng, thần thiếp không thể nghe chuyện triều chính.”
Hoàng Đế phì cười: “Trẫm biết nàng có thể nghe cái gì. Thứ nàng không thể nghe, trẫm lại đi nói với nàng sao?”
Xong, lại tiếp tục chửi rủa quan viên trong triều. Ta lắng nghe, âm thầm ghi nhớ. Qua lời Hoàng Đế cũng thấy được phần nào cục diện chính trị rối ren hiện giờ. Bách Phượng coi trọng cả văn lẫn võ. Vì vậy, văn quan và võ tướng thế lực như nhau, chia làm hai phe không ngừng đối chọi nhau. Nổi trội có thể kể đến Triệu tướng, Hà thái sư, Lưu quốc sư, Liễu thái phó,
Vương đô đốc… Ngoài Lưu quốc sư và Vương đô đốc, ba người còn lại chẳng phải đều có nữ nhi ở hậu cung sao? Ha ha – Hoàng hậu, Liễu Thục phi,
Triệu Đức phi – địa vị của ba người đứng đầu hậu cung này xem ra cũng không phải chỉ nhờ sủng ái và năng lực mà có được. Oai phong của phụ thân có thể nâng đỡ nữ nhi, sủng ái của nữ nhi cũng có thể giúp đỡ phụ thân thăng tiến. Tiền triều và hậu cung, hóa ra luôn luôn kiềm kẹp, áp chế lẫn nhau.
Cuối cùng, Hoàng Đế kết luận: “Trẫm chỉ muốn giết hết bọn chúng.”
Ta đổ mồ hôi lạnh, ôm một con hổ lúc nào cũng muốn cắn người, cảm giác thật hồi hộp.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
163 chương
30 chương
53 chương
30 chương
61 chương
158 chương
18 chương