Vào những ngày tết, trong cung tự nhiên sẽ phát một chút chi phí ăn mặc cho cung giam cung nữ phía dưới, Mạc Ngôn Liễu Oanh lại là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, tất nhiên nhận không ít, toàn bộ là những món đồ tốt mà thường ngày khó thấy. Liễu Oanh đánh giá Mạc Ngôn cùng Mạc Kỉ Hàn chắc chắn có nhiều lời muốn nói, liền từ phòng bếp nhỏ từ đống hoa quả phơi khô chọn ra một vài thứ tốt tốt làm chân giò hun khói cùng canh măng ấm bụng, sau đó hâm bầu rượu cùng xào một chút món ăn giành cho hai người, nhìn thấy thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, lúc này mới bưng các món từ trong phòng bếp nhỏ đi ra dâng lên Mạc Kỉ Hàn. Tư tâm mà nói, trong cung này nhân tình luôn lạnh hơn là ấm, nàng có thể cùng Tiểu Mạc gặp nhau, đã cảm thấy đây là phúc khí không nhỏ. Đứa nhỏ kia tâm tư tinh khiết lương thiện, mỗi lần nghe nàng quấn quít lấy chính mình lộ một nụ cười rồi kêu nàng Liễu tỷ tỷ, nàng liền cảm thấy trong lòng sẽ ấm hơn, bất tri bất giác, đã đem nàng thật sự trở thành muội muội của chính mình. Đối với cá tính như vậy của Mạc Ngôn, nàng thật sự mà nói là rất hâm mộ, không biết có bao nhiêu thứ có thể đạt được nếu có tính cách ấy. Bất quá, nàng dù sao cũng không trở về được, cũng từng trải hơn là Mạc Ngôn. Từ lúc mười tuổi đã bắt đầu tiến cung, tại trong cung này gần chín năm, từ trước đến nay cũng đã trải qua hơn mười vị chủ tử, không người nào có thể đấu đá âm mưu quỷ kế với nhau mà lương thiện được. Dần dần, nàng cũng dưỡng thành một cá tính cẩn thận chặt chẽ. Trịnh công công đem nàng cùng Mạc Ngôn phân vào một nhóm, cũng là nhìn thấy cá tính nàng như vậy, mong muốn nàng quan tâm quản giáo một chút, nhưng, nàng sao có thể nhẫn tâm biến Mạc Ngôn trở thành giống như nàng chứ? Thế nhưng Mạc Ngôn như vậy, càng dễ gây ra tai họa. Mấy tháng trước Mạc Kỉ Hàn đột nhiên mất tích trên Ngũ Lão Phong, tuy rằng không có chứng cứ chính xác, nàng cũng biết Tiểu Mạc nhất định thoát không được can hệ. Nhưng việc này cũng đã qua, nếu Hoàng Thượng không truy cứu, nàng tất nhiên cũng làm bộ như không biết, nếu có thể, nàng cũng muốn đem tất cả những chuyện nhìn thấy từ cửa hông tại vườn hoa kia là giấc mơ. Thế nhưng, Mạc Kỉ Hàn hiện tại lại thật sự trở lại, những ngày vất vả lắm mới có thể yên tĩnh chỉ sợ cứ như vậy mà lướt đi không quay lại, sóng to gió lớn dâng lên tiếp theo đó nàng vô lực ngăn cản, chỉ cầu không cần bị cuốn vào trong trung tâm vùng tâm bão mà thôi. Nhất là Tiểu Mạc, nàng thật sự lo lắng muội ấy nếu không nghĩ biện pháp cách xa một chút, ngược lại còn tự chui đầu vào, thì chính mình nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Oanh phát hiện chính mình cuối cùng cũng chỉ dám xa xa nhìn, không dám nói lại càng không dám động, khiến nàng vạn phần thống hận mình vì sao lại yếu đuối như vậy. Việc này nếu có thể là chuyện vui đáng mừng thì không sao, nếu ngọc thạch câu phần còn kéo cả Tiểu Mạc vào, nàng e rằng suốt đời này cũng sẽ không thể an bình. ngọc thạch câu phần: mọi chuyện dù tốt hay xâu đều bị tiêu hủy. Dọn đồ ăn xong, Liễu Oanh còn chưa kịp nói gì, Tiểu Mạc liền lôi kéo nàng: “Liễu tỷ tỷ, bên ngoài rất lạnh phải không, thấy mọi thứ đều lạnh đến đóng băng, nhanh chóng đến lò sưởi ấm đi, dù sao cũng không vội mà.“ Liễu Oanh sờ sờ mặt mình, miễn cưỡng cười nói: “Thật không, hiện tại sắc mặt tỷ rất kém sao? Bất quá đang đun nước ấm để tắm rửa, cũng sắp xong rồi, tỷ đây đi xem lửa nha.“ Dùng cơm xong rồi tắm rửa, Mạc Kỉ Hàn đi vào phòng nghỉ ngơi, Mạc Ngôn hòa Liễu Oanh cũng lui xuống, người vừa đi, then cửa vang lên một tiếng động nhỏ rồi đột nhiên Thiên điện vô cùng yên tĩnh. Nhìn bài trí chung quanh có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, Mạc Kỉ Hàn có cảm giác như đang nằm mơ, ba tháng nay tất cả trải qua đều có vẻ không thật, giống như bản thân mình chưa từng rời đi khỏi Thiên điện này. Nhịn không được, y bắt đầu nghĩ: chính mình vì sao lại trở lại nơi này? Vì Khinh Thường sao? Cũng không sai, nhưng y cũng sớm nên biết, muốn thông qua Nhậm Cực tìm được Khinh Thường, cũng chuyện trên đời này không thể xảy ra, không bằng một kiếm nhẹ nhàng giết chết hắn. Nhưng mà đáng sợ chính là, y không thể hạ thủ giết hắn! Trong lúc đối mặt giao thủ đột nhiên phát hiện chuyện như vậy, khiến y cảm thấy sợ hãi cùng bối rối chưa từng có trước đây, tìm một lý do trong lòng y, y nói với Mạc Ngôn, có nguyên nhân y không thể giết hắn, nhưng y càng biết, đây không phải là nguyên nhân chính yếu, thậm chí ngay cả một cạnh biên cũng không có liên quan. Nhưng nếu miệt mài theo đuổi, y càng theo bản năng mà né tránh, một điều mà y cấm kỵ, nếu đụng chạm, chính là vạn kiếp bất phục. Suy nghĩ Mạc Kỉ Hàn đang tiếp diễn, lại nhìn đến màn gấm trên giường treo một thanh kiếm thì nháy mắt hoàn toàn đình chỉ, giống như trong một khoảng khắc đại não trống rỗng, chỉ có thể bật ra một câu: chuôi kiếm này sao lại nằm đây?! Đây là vũ khí duy nhất y được chạm qua khi bị giam cầm ở đây, nhưng vào hôm chạm vào nó cũng chính là hôm bị tước mất, tuy rằng không lâu, y lại nhớ rõ bộ dạng của chuôi kiếm này, ngay cả hoa văn lớn nhỏ đều nhớ rất rõ ràng. Bởi vì lúc trước y dùng chuôi kiếm này chế trụ Nhậm Cực, thậm chí thiếu chút nữa đã lấy mạng Nhậm Cực! Thế nhưng cũng đã xém một chút mà thôi, sau đó, chính là Nhậm Cực mang đại quân thân chinh san bằng Phù Ly, cuối cùng thành bá chủ hùng cứ một phương. Lúc đầu, y vẫn là một thanh niên tướng quân đầy nhiệt huyết, muốn dựa vào tài thao lược của bản thân để bảo vệ đất nước cùng nữ nhân mình thích nhất, nhưng mà đến cuối cùng lại bị hoàng đế quân địch mang theo để tận mắt chứng kiến gia quốc mình diệt vong. Y từng, được bảo hộ rất tốt, cuộc sống ngoại trừ võ nghệ binh pháp chính là Khinh Thường không có bất cứ điều gì khác, nhiều nhân thế âm u cùng thê lương y đều không nhìn thấy. Mà tất cả những điều này, thế nhưng phải đến lúc quốc gia bị diệt vong mới tận mắt chứng kiến. Lúc đầu, y biết bản thân khi nghĩ đến nội bộ Phù Ly quốc phú binh cường kỳ thật có rất nhiều dân chúng phiêu bạt khắp nơi, y biết quốc phú bất quá là do sưu cao thế nặng của Hoàng Thượng, y biết binh cường bất quá là do quân đội chung quanh bắt lính, thậm chí ngay cả xâm lược Khải Lương, cũng bất quá là bởi vì Hoàng Thượng của họ năm đó thèm nhỏ dãi một nữ nhân mà dẫn đến mầm tai vạ! Mà đối với Nhậm Cực công thành chiếm đất, dân chúng Phù Ly thậm chí còn vui mừng khôn xiết, Nhậm Cực không tính là một người tốt, nhưng hắn được cho là một vị hoàng đế tốt. Kinh giác chính mình thế nhưng lại nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, ánh mắt Mạc Kỉ Hàn biến đổi, đưa tay gở thanh kiếm kia xuống dùng lực ném ra ngoài cửa sổ, một kình lực không nhỏ, thanh kiếm xuyên gió bay ra ngoài, bay ngoài Thiên điện. Đến khi từ rất xa truyền đến một tiếng rơi xuống đất rất nhỏ, Mạc Kỉ Hàn lúc này mới lên giường nghỉ ngơi. Ánh nến trong Thiên điện tắt, nơi thanh kiếm rơi xuống đất, Nhậm Cực xoay người nhặt lên thanh kiếm kia, cầm trong tay tinh tế đánh giá, thở dài lẩm bẩm: “Trẫm hiện tại thật sự có chút hối hận.“ Đêm nay, cơ hồ mỗi người đều khó ngủ. Hôm sau Mạc Kỉ Hàn dùng xong điểm tâm thì hoạt động một chút cổ tay phải đang bị thương, phát giác không có trở ngại, liền tính đi ra khu vườn trong viện luyện kiếm pháp, y đã tỉnh táo lại, cũng thật sự hiểu rõ, võ công của bản thân còn thấp hơn Nhậm Cực một phần, nếu không nắm chắc tám phần thì tuyệt đối không làm chuyện lỗ mãng, những yêu cầu Nhậm Cực sẽ nêu ra, y không hề muốn phải thực hiện cái nào cả. Nhưng mà y vừa mới cầm kiếm xuất môn, Tiểu Mạc bưng trà vào cửa liền đột nhiên ném khay trà sang một bên rồi kéo y vào trong phòng: “Đại ca huynh muốn đi đâu, tay của huynh hôm qua mới bị thương, tốt hơn nên nghỉ ngơi vài ngày.“ Mạc Kỉ Hàn xốc ống tay áo: “Đều kết vảy rồi, lại không thương tổn đến gân cốt, với lại huynh chỉ luyện tập mà thôi, không động thủ với ai cũng không dùng nội lực, không có gì đâu.“ Mạc Ngôn nhìn thấy vết sẹo vừa sâu vừa lớn kia liền nhíu mày: “Vết thương vừa sâu vừa dài, không thương đến gân cốt cũng rất nghiêm trọng, không tốt không tốt, muội nói hôm nay nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi.“ Mạc Kỉ Hàn chỉ đành cười khổ: “Tiểu Mạc, huynh hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai muội sẽ làm cho huynh luyện kiếm?“ Mạc Ngôn vừa tính há mồm, phía sau liền truyền đến giọng của Nhậm Cực: “Sao vậy? Mạc tướng quân muốn luyện kiếm, một người luyện kiếm không thú vị, không bằng chúng ta luận bàn luận bàn.“ Mạc Ngôn lập tức không lên tiếng, nhìn nhìn sắc mặt Mạc Kỉ Hàn, lặng lẽ từ phía sau giữ chặt ống tay áo y kéo kéo, sau đó hành lễ với Nhậm Cực: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, nô tỳ cáo lui.“ Nhậm Cực thấy Mạc Ngôn biết điều nên rất vừa lòng, gật đầu nói: “Lui xuống trước đi.” Sau đó quay đầu hỏi Mạc Kỉ Hàn: “Mạc tướng quân. Thế nào?“ Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn từ lúc nghe giọng Nhậm Cực cũng đã lạnh xuống âm độ, âm thanh lạnh lùng nói: “Không hay, ta mới vừa sửa lại chủ ý, tính gần nhất nên hảo hảo dưỡng thương.“ Nhậm Cực lại lộ vẻ một bộ khuôn mặt tươi cười: “Mạc tướng quân là lo lắng giao thủ bị thua sẽ bị trẫm đưa ra điều kiện sao?“ Không đợi Mạc Kỉ Hàn trả lời, hắn rộng lượng nói: “Trẫm cũng không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà có hành vi tiểu nhân, hôm nay chỉ là luận bàn bình thường, cùng trao đổi điều kiện kia không quan hệ, thế nào? Từ lúc Mạc tướng quân đi rồi, trong cung này không tìm được đối thủ có thể so tài với trẫm, những ngày qua thật sự có điểm nhàm chán.“ Câu cuối cùng Nhậm Cực cố ý vô tình đè thấp giọng, ngay cả ánh mắt chứa một chút kỷ niệm cũ, lộ ra một chút ám chỉ không minh bạch, khiến người ta hiểu được lời nói của hắn đang mang một ý sâu xa hơn. Mạc Kỉ Hàn tức giận vì lời nói của hắn, thiếu chút nữa liền trực tiếp rút kiếm hướng thắng cổ Nhậm Cực mà chém. Nhịn lại, tay cầm kiếm thả lỏng, cuối cùng nói: “Phép khích tướng đối ta vô ích.“ Nhậm Cực thầm than, cá tính ngay thẳng của y thật sự khiến người ta hận đến nghiến răng, chết tiệt mà, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang như vậy, sẽ khiến hắn nhịn không được muốn dùng biện pháp tối ác liệt để đánh vỡ. Thế nhưng hiện tại không dám khinh bạc như vậy, nhưng muốn hắn nhận thua bỏ của chạy lấy người là chuyện tuyệt đối hắn làm không được, con mắt lược lược vừa chuyển, vén bào ngồi xuống bàn trong sảnh: “Người đâu.“ Mạc Ngôn vô luận như thế nào cũng không yên tâm để hai người một chỗ, sau khi cáo lui liền ngồi xổm bên ngoài, mở ra cửa sổ nhỏ ngăn Liễu Oanh lại, hiện tại hai người đều trốn sau bức bình phong, vừa nghe Nhậm Cực gọi người, lập tức nâng quần áo từ sau bình phong bước ra, kêu lên: “Hoàng Thượng, có nô tỳ.“ Nhậm Cực gõ gõ cái bàn, nói: “Các ngươi đi nói với Trịnh Hải một tiếng, trẫm hôm nay ngay tại nơi này dùng cơm trưa. Về phần tấu chương, nói Trịnh Hải đưa đến ‘Triêu Thiên các’ đi, nhóm trụ cột nước nhà đang trực ban nói ra cũng thật nhàn hạ, đây là lúc cho bọn họ động não để đỡ phải rỉ sắt.“ “Sau đó lại đi một chuyến đến ngự thiện phòng, kêu nhóm đầu bếp trong đó thay đổi khẩu vị, cụ thể như thế nào thì các ngươi hẳn là rõ hơn so với trẫm rất nhiều.“ Tiếp theo quay đầu đối Mạc Kỉ Hàn nói: “Mạc tướng quân khó có dịp đến đây, không bằng hôm nay trẫm tận tình địa chủ, không biết Mạc tướng quân có nể mặt hay không?“