Dư Chi Nhược nghe lời trưởng công chúa chờ ở cửa Thượng cung, thật lâu thật lâu cũng không có thấy các tiểu chủ tử đến, không khỏi bắt đầu lo lắng. Công chúa là chủ tử không có kiên nhẫn, phải chờ đợi nhiều như vậy, ngộ nhỡ có cáu kỉnh ném đồ đập đồ, vậy những cung nữ thái giám ở Thượng cung sẽ không có ngày yên ổn rồi. Trước đây không lâu công chúa đã đại náo một phen, vì con trai của Thừa tướng Hà Lăng Thiếu. Vì Hà Lăng Thiếu ở Huyện Lăng Nguyệt yêu thích một nữ oa nhi ( cô gái trẻ 15 tuổi ấy đích thị là Vân Vân ), cô nương này cùng Lạc chủ tử có chút liên hệ. Dư Chi Nhược còn đang cúi đầu phát sầu rầu rĩ, thì đằng trước có tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên, trên mặt Dư Chi Nhược nồng đậm nụ cười. “ Ba vị tiểu chủ tử mời vào bên trong, công chúa chờ đã lâu.” Dư Chi Nhược hướng ba vị chủ tử phúc thân thi lễ, rất là cung kính nói. Đỗ Nhã Y gật đầu một cái, dẫn đầu đi ở phía trước. Uy Mẫn Mẫn hướng về phía Dư Chi Nhược nhoẻn miệng cười, sau đó quay lưng hướng Trầm Lạc ở sau lưng trừng mắt nhìn. Trầm Lạc ho nhẹ một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói:” Thật sự là làm phiền công chúa rồi.” Dư Chi Nhược cúi đầu lên tiếng:” Công chúa đã nói rồi, các tiểu chủ tử có thể tới, chính là cho công chúa thể diện.” “ Lạc nhi muội muội, chúng ta mau chút vào thôi, nếu để công chúa chờ lâu chính là chúng ta không cho công chúa thể diện rồi.” Uy Mẫn Mẫn hướng Trầm Lạc khoát tay nói. Trầm Lạc gật đầu một cái cùng Uy Mẫn Mẫn tiến vào. Dư Chi Nhược đứng ở cửa cung cũng lập tức đi theo, Mẫn Mẫn quận chúa từ trước tới nay đều không hợp nhau, hy vọng tối hôm nay đừng có xảy việc gì. Sau khi bước vào phòng khách của Thượng cung, Trầm lạc liền thấy trưởng công chúa Vũ Văn Liên toàn thân màu đỏ chót, những ngón tay ngọc thon dài nhỏ đan nhau đặt trên hai chân, một đôi mày nhỏ khẽ nhưỡng lên, hai bên gò má được thoa phấn hồng nhàn nhạt. Trên búi tóc cực kì phức tạp cắm thật nhiều loại trâm cài đầu, có trâm bươm bướm, tịnh đế trâm. Làm người khác chú ý nhất là trâm vàng hình phượng hoàng chiếm cứ nửa cái đầu. Chi Nhược, còn đấm cái gì nữa, còn không mau đi bưng trà cho các vị tiểu chủ tử.” Vũ Văn Liên lạnh lùng hướng Dư Nhược phân phó, ngay sau đó nhìn về phía Đỗ Nhã Y, Uy Mẫn Mẫn cùng Trầm Lạc lúc này khuôn mặt nồng đậm nụ cười. Dư Chi Nhược khom người nói dạ, lui xuống đi bưng trà tới. Vũ Văn Liên giơ tay lên ý bảo cung nữ đấm chân bên cạnh lui xuống, sau đó hướng về phái Uy Mẫn Mẫn, Đỗ Nhã Y cùng Trầm Lạc vẫy vẫy tay:” Ngồi đi, chờ các vị nhập vào Đông cung và Hoa Trúc điện, còn phải gọi ta một tiếng hoàng tỷ đấy. Tới Thượng cung này không cần đa lễ. Mau ngồi xuống đi, vốn là ta nên gặp các ngươi sớm một chút. Nhưng là tú nữ duyệt chọn ta không thể vào Thiên Huệ Cung. Cho nên mới kéo dài lâu như vậy.” Đỗ Nhã Y gật đầu một cái, nhẹ nhàng lạnh lùng nói:” Đa tạ ý tốt của công chúa.” Sau khi dứt lời liền hướng về phía ghế ngồi bên cạnh ngồi xuống. Trầm Lạc đứng ở một bên,thấy Uy Mẫn Mẫn bộ dáng không muốn nói chuyện, liền bước lên trước nói:” Trầm Lạc đa tạ lời mời của công chúa, thật sự phiền toái công chúa rồi.” Hai tay đang đan vào nhau của Vũ Văn Liên thả lỏng ra, tỉ mỉ nhìn móng tay nhỏ được sơn rực rõ đẹp đẽ, rồi sau đó nhìn Trầm Lạc nói:” Trầm Lạc? Thật sự là một cái tên hay, hài tử này khuôn mặt trắng nõn mềm mại. Trước ngồi đi, về phần Mẫn Mẫn quận chúa, ta và ngươi còn cần những quy của hoàng cung này sao? “ Trầm Lạc vừa mới ngồi xuống, liền nghe được Uy Mẫn Mẫn đang đứng cười ra tiếng, hơn nữa càng cười càng lớn tiếng, trong lòng Trầm Lạc nghi ngờ. Mới vừa rồi còn tốt, làm sao bây giờ lại cười to không ngừng như vậy? Nhìn Đỗ Nhã Y phía xa, chỉ thấy trên mặt nàng bình tĩnh, ngoảng mặt không để ý. Uy Mẫn Mẫn cũng không làm cho Vũ Văn Liên cảm khó chịu, theo sát Trầm Lạc ngồi xuống. Ba vị tiểu chủ tử ngồi xuống, bốn cung nữ liền khom người đi vào, cung nữ dẫn đầu chính là Dư Chi Nhược. Vũ Văn Liên phất phất tay, để các cung nữ mang trà và điểm tâm theo thứ tự đặt ở trên bàn thấp bên cạnh các tiểu chủ tử. Sau khi trà và điểm tâm đã bày xong, Dư Chi Nhược dẫn ba cung nữ khom người kui xuống. “ Nhã Y, Mẫn Mẫn, Trầm Lạc. Chớ có giữ lễ tiết, bánh ngọt này đều là ta tỉ mỉ chọn cho các ngươi, ta nghe nói Trầm Lạc rất thích ăn Quế Hoa Cao, cố ý chuẩn bị Quế Hoa Cao cho ngươi. Ngự trù mới làm xong trưa nay rất thơm.” Vũ Văn Liên hai mắt khẽ cong lên, giọng nói ra cũng mềm mại hẳn đi. Trầm Lạc vội vàng cảm tạ, ngay sau đó đưa tay lấy một chiếc bánh Quế Hoa Cao trong mâm sứ trắng. Mới vừa đem Quế Hoa Cao cầm lên, cùi chỏ liền bị Mẫn Mẫn đụng một cái, Quế Hoa Cao trong tay nẩy lên nhất thời bị rơi trên mặt đất. Hai mắt Vũ Văn Liên lạnh lùng liếc Uy Mẫn Mẫn, còn Uy Mẫn Mẫn cười hướng Vũ Văn Liên nói:” Công chúa, ta cũng muốn ăn Quế Hoa Cao. Đáng tiếc khi muốn giơ tay lên lại đụng vào khủy tay Lạc nhi muội muội. Công chúa đại nhân đại lượng, chớ nên trách tội Mẫn Mẫn. Lạc nhi muội muội, hại muội không ăn được Hoa Quế Cao xin lỗi.” Uy Mẫn Mẫn xoay đầu hướng Trầm Lạc nói, sau đó mắt trái hướng Trầm Lạc nháy mấy cái. Trầm Lạc lập tức nhìn về phía khối Quế Hoa Cao kia, sau đó lại nhìn về phái Vũ Văn Liên đang đang vân vê nghịch đậu khấu ( là gì nhỉ đậu sao? ). Quế Hoa Cao này có bỏ gì đặc biệt không thể ăn sao? “ Mẫn Mẫn ngươi luôn là người tính tình lỗ mãng như vậy. Thôi vậy chỉ là một khối Quế Hoa Cao trong đĩa còn nhiều mà.” Lúc này Vũ Văn Liên nhìn về phía Trầm Lạc, Trầm Lạc muốn mở miệng cự tuyệt Vũ Văn Liên. Chưa từng nghĩ đến Đỗ Nhã Y ngồi ở một bên lại mở miệng trước:” Quế Hoa Cao thật sự ăn ngon như vậy sao? Ta muốn nếm thử một chút.” Sau khi dứt lời Đỗ Nhã y lập tức đứng dậy nhanh chóng đi tới trước người Trầm Lạc, khom lưng cầm lên một khối Quế Hoa Cao. Vũ Văn Liên nhìn Đỗ Nhã Y chuẩn bị ăn khối Quế Hoa Cao, hai tay gắt gao nắm thật chặt, tròng mắt cũng đã thay đổi. Biến hóa lần này của Vũ Văn Hương tất nhiên không tránh khỏi tầm mắt Trầm Lạc và Mẫn Mẫn. Nhìn bộ dáng Vũ Văn Liên miệng khép khép mở mở nhưng không có ý định ngăn cản , trong lòng Trầm Lạc nóng nảy. Không để ý đến Vũ Văn Liên trầm Lạc đứng lên giơ tay muốn đánh rớt miếng Quế Hoa Cao. Chỉ là Trầm Lạc chưa từng nghĩ tới Đỗ Nhã Y lại nghiêng người, trực tiếp dùng tốc độ cực nhanh nuốt miếng Quế Hoa Cao. Uy Mẫn Mẫn ngồi trên ghế thân thể cứng lại, tròng măt liên tục thay đổi. Đỗ Nhã Y sau khi ăn xong Quế Hoa Cao, quay người lại mỉm cười nhìn Trầm Lạc và Mẫn Mẫn, rồi sau đó hướng về phía Vũ Văn Liên ngồi ở phía trên phúc thân thi lễ nói:” Quế Hoa Cao mà công chúa tỉ mỷ chuẩn bị thực sự rất là ngon. Đáng tiếc sức ăn của Nhã Y có chút lớn, nếu không sẽ ăn tất cả Quế Hao Cao ăn hết. Nhưng nhìn những khối Quế Hoa Cao kia Nhã y không bỏ được , không bằng công chúa hãy ban tất cả Quế Hoa cao này cho Nhã y đi, chỉ là uất ức Lạc tiểu chủ tử rồi.” Sau khi Đỗ Nhã Y dứt lời ngượng ngùng hướng Trầm Lạc cười. Trầm Lạc nhìn Đỗ Nhã Y luôn luôn lạnh nhạt mà bây giờ lại thay đổi, từng cái từng cái nghi ngờ xông vào đầu. Vũ Văn Liên nhìn Đỗ Nhã Y, rồi lại nhìn Quế Hoa cao trong mấm sứ trắng, chỉ đành khoát tay nói:” Cũng được, ngươi mang tất cả đi đi. Hôm nay xem ra thân thể ngươi không thoải mái ngươi nên sớm về nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai cung nữ tiễn ngươi về, và sẽ kêu ngự y khám xem thân thể ngươi như thế nào.” Lời nói ra khỏi miệng Vũ Văn Hương bình thường chậm rãi, nhưng tâm thì nhảy loạn. Đỗ Nhã Y người luôn không quan tâm đến việc không phải là của mình tại sao hôm nay lại thay đổi tính tình, Quế Hoa Cao này vốn là chuẩn bị cho Trầm Lạc. Đỗ Nhã Y cũng không có từ chối, đợi Dư Chi Nhược mang toàn bộ số Quế Hoa Cao kia đựng vào trong túi, Đỗ Nhã Y hài lòng gật đầu một cái, sau đó hướng về phía Vũ Văn Liên phúc thân thi lễ một cái đi ra khỏi phòng khách Thượng cung. Lúc này trong phòng khách Thượng cung chỉ còn lai Uy Mẫn Mẫn và Trầm Lạc. Vũ Văn Liên vuốt cái trán, nhiều năm cố gắng như vậy lại không đấu lại một cái tiểu oa nhi, cái nữ oa này là đường muội của Trầm Lạc Trầm Vân. Không biết đã dùng thủ đoạn dụ dỗ gì mang Hà Lăng Thiếu lừa đi. Đường muội đã như thế sợ rằng đường tỷ thủ đoạn dụ dỗ cũng rất cao siêu. Cô nương như thế có thể trở thành thái tử phi sao? Đường muội của Thái Tử phi đoạt đi người mình thương yêu, chỉ nghĩ đến đó trong lòng Vũ Văn Liên lập tức chán ghét. Hà Lăng Thiếu nam tử trẻ tuổi mị hoặc, Vũ Văn Liên vừa yêu vừa hận. Vì sao hắn đối với mình coi như không thấy. Vì sao hắn lại để ý một nữ oa còn chưa làm lễ cập kê chứ? Trầm Lạc cùng Uy Mẫn Mẫn ngồi phía dưới liếc mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Rồi sau đó cùng nhau đứng lên. Trầm Lạc mở miệng trước:” Dường như hôm nay thân thể cồng chúa không thoải mái? Nếu đã như vậy Trầm Lạc xin phép cáo lui, hôm nào thân thể công chúa tốt Trầm Lạc lại đến bái kiến.” Vũ Văn Liên nhất thời ngẩng đầu lên, tay phải vỗ vỗ cái bàn, đứng lên chậm rãi đi đến trước người Trầm Lạc và Uy Mẫn Mẫn. Cười duyên lên tiếng:” Hôm nay thân thể rất thoải mái, Nhã Y thân thể không thoải mái, các người đều muốn đi sao? Bên ngoài mặt trời đã xuống núi, hồ sen trong Thượng cung đã nở vài đóa rồi rất là đẹp. Đặc biệt dưới ánh trăng, không bằng cùng nhau đến đó ngắm trăng được chứ ?” Vũ Văn Liên nhíu mày nhìn Uy Mẫn Mẫn và Trầm Lạc. Đã có chuyện Quế Hoa Cao, Trầm Lạc tự hỏi mình cũng không có đắc tội Vũ Văn Liên, những hành động hôm nay của Vũ Văn Liên rõ ràng là muốn sửa trị nàng một phen. Nghĩ đến đây Trầm Lạc đành phải liên tiếp ho khan. Âm thanh phát ra cũng mang theo vài phần khàn khàn. Uy Mẫn Mẫn ở một bên hiểu ý, lập tức vỗ vỗ sau lưng Trầm Lạc. Sau đó làm như khó xử nhìn Vũ Văn Liên phía trước:” Công chúa thực sự xin lỗi. Học tập ngày hôm nay Lạc nhi thật sự mệt mỏi. Chỉ sợ ban đêm gặp phải gió lớn sẽ không tốt. Nếu công chúa thật sự muốn có người cùng thưởng sen dưới ánh trăng, không bằng Mẫn Mẫn đi cùng người được không?” Vũ Văn Thượng cười vài tiếng sau đó khoát tay áo nói:” Thôi thôi đều lui ra đi. Chờ sau này thân thể đều tốt, tất cả năm vị tiểu chủ đều tới.” Vũ Văn Liên mặc dù trong lòng rất không muốn nhưng cũng chỉ có thể thả cho Trầm Lạc trở về lại sương phòng, về sau có thời gian lại sửa trị nàng. Trong lòng Trầm Lạc nhật thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó dưới sự giúp đỡ của Uy Mẫn Mẫn khom người thi lễ một cái thối lui ra khỏi Thượng cung. Vũ Văn Liên nhìn Trầm Lạc đi xa, hấn đễn nỗi tay nắm thật chặt. Những hận ý đối với Hà Lăng Thiếu và Trầm Vân toàn bộ chuyển lên người Trầm Lạc. Hiện tại Trầm Vân và Hà Lăng Thiếu đang ở phía ngoài tiêu dao khoái hoạt, hiện tại nàng không thể tự mình sửa trị được Trầm Vân. Vũ Văn Liên trợn to mắt, Trầm Lạc nhất định không thể bỏ qua được. Đứng trước của phòng khách Thượng cung Dư Chi Nhược liếc nhìn công chúa ở trong phòng, lại nhìn Trầm Lạc ở nơi xa. Sợ rằng Thượng cung và Sương phòng đều không yên ổn rồi. Trầm Lạc cùng Uy Mẫn Mẫn rời đi không bao lâu, một cung nữ mặc cung trang màu xanh lá cây vội vội vàng vàng đi vào phòng khách Thượng cung. Vũ Văn Liên lúc này đang trong cơn thịch nộ, thấy cung nữ không giữ quy củ như thế, hai mắt nhất thời trở nên lạnh lùng. Cung nữ mặc cung trang xanh lá cây bị dọa sợ vội vàng quỳ xuống, thân thể run rẩy nói:” Công chúa bớt giận, Miêu tiểu chủ tử ở sương phòng giờ phút này đang ở của Thượng cung đợi nói là có chuyện muốn nói với công chúa.” Hai mắt lạnh lùng của Vũ Văn Liên nhất thời nhu lại, lần nữa cúi đầu ngắm móng tay tinh xảo. Khóe môi nâng lên, hướng về phái cung nữ nâng nâng tay:” Tuyên Miêu tiểu chủ tử vào.” Cung nữ run rẩy đứng lên nhanh chóng hướng cửa Thượng cung chạy tới. Dư Chi Nhược đứng ở bên ngoài cửa đều nghe được rõ ràng, Miêu tiểu chủ tử không phải hôm nay nói thân thể không thoải mái cự tuyện lời mời của công chúa sao? Làm sao lúc này lại một mình tới? Suy nghĩ một lát sau Dư Chi Nhược bước vào phòng khách hướng công chúa thi lễ một cái. “ Công chúa, Miêu tiểu chủ tử sợ là đến không có ý tốt. Nếu là lợi dung công chúa…” Dư Chi Nhược cúi người cẩn thận từng li từng tí nói. Vũ Văn Liên tay vỗ vỗ quần áo nói:” Nếu nàng ta đã tới thì cũng phải gặp một lần chứ phải không?”