Thái Tử Vô Sỉ
Chương 73 : Phiên Ngoại.
Trong khách điếm Huyện Lăng Nguyệt một thân hình yêu mị nằm nghiêng ở trên ghế, quần áo nơi cổ được mở rộng ra để lộ da thịt trắng nõn. Khuôn mặt dài nhỏ như là hồ ly vểnh lên, những ngón tay thon lúc này đang lật xem cuốn sách trong tay. Có vài lọn tóc mềm mại xõa ra che phủ trên vai, nếu không phải ở chỗ cổ có hầu kết thì tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là cô nương.
Trầm Vân vui vẻ rạo rực đứng trước cửa khách điếm ở huyện Lăng Nguyệt, Vũ Văn Thượng trước khi rời đi có nói cho nàng Lăng thiếu đang ở trong khách điếm này. Đường tỷ không có đến đây, muốn hai tháng còn lại ở nhà làm một “ nha đầu ngoan “ Trầm Vân nhất thời cảm thấy sầu não và lo lắng. Sau đó nghĩ lại cuối cùng đẩy hết mây mù đón một ngày mới, không phải Nàng đã đến đây rồi rồi sao. Hà đại mĩ nhân ngài liền ngoan ngoãn đợi đi, ta xem thử có đúng như lời đồn đại hay không.
Đệ nhất mĩ nam của Nguyệt Tường là Thái tử điện hạ Vũ Văn Thượng, người đứng thứ hai lại là Lăng thiếu gia. Thật ra thì hai người này không phân biệt được cao thấp, chỉ là có người thấy Lăng thiếu là đẹp nhất, lại có người nói Lăng thiếu là nam nhân nhưng lại mang trên mình sự mị hoặc của nữ nhân, quá mức xinh đẹp. Không như thái tử Vũ Văn Thượng có vẻ ngoài khí khái anh tuấn tiêu sái.
“ Cô nương, cái này không thể nói được, làm sao có thể tùy tiện đem số phòng cho ngươi biết đây?” Chưởng quỹ hết sức là buồn bực, đột nhiên tiểu nha đầu ở đâu tới, mở miệng đòi biết số phòng của Lăng thiếu gia. Làm nghề này cũng có quy củ, cái này thật sự không thể tiết lộ được. Trầm Vân vừa nghe như thế thì mất hứng, khách điếm Lăng Nguyệt này là một cửa hàng của Trầm gia, vì tránh tai mắt của mọi người nên Trầm Vân không có đem thân phận của mình nói ra,
Sau đó Trầm Vân đột nhiên nghĩ ra một kế, hướng về phía chưởng quỹ cười ngọt ngào:” Chưởng quỹ ta là nha đầu trong phủ của Hà đại thiếu gia. Lão gia phái ta đến huyện Lăng Nguyệt chuyển lời thiếu gia mau mau trở về phủ, nếu làm trễ nải, thì ta làm sao có thể báo cáo kết quả với lão gia đây?” Nói đến chỗ này Trầm Vân bày ra bộ dạng ủy khuất.
Chưởng quỹ rất là nghi ngờ, cô nương này thay đổi sắc mặt không khỏi quá nhanh đi. Lần giải thích này rốt cuộc là thật hay giả? Trầm Vân thấy mặt chưởng quỹ vẫn mang theo sự nghi ngờ, trong lòng đã sớm hận đến ngứa ngáy rồi. Nếu không nói cho nàng số phòng, thì nàng đành phải chờ phía dưới thôi, nàng không tin cái vị Lăng thiếu gia đó không có đi ra khỏi phòng. Ai, nàng lén lén lút tới Huyện Lăng Nguyệt, nhất đinh không thể tiết lộ thân phận của chính mình được nha, phụ thân và mẫu thân vẫn còn ở huyện Lăng Nguyệt nếu mà rơi vào tay hai người, nhất định sẽ xách nàng về, nửa tháng cũng khỗng cho nàng ra khỏi cửa.
Người nằm nghiêng trên ghế dựa rốt cuộc cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ngày hôm nay không nên cho người trong khách điếm mang cơm đến phòng, Thái tử đã đi, trưởng công chúa thì không có tin tức. Lăng thiếu cười khổ một tiếng, bị trưởng công chúa để mắt tới đúng thật là bất hanh của hắn. Để cuốn sách lên trên bàn, Lăng thiếu đứng đậy chỉnh sửa lại cổ áo, sau đó đẩy cửa phòng đi ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu ăn trưa.
Lăng thiếu như thế nào cũng không có nghĩ đến, một nữ tử so với chưởng công chứ còn dung mãnh hơn đang kiên trì chờ dợi phía dưới. Cũng không có nghĩ tới từ đây mình bị cô nương này để mắt tới, càng thêm không nghĩ tới, cô nương này sẽ trở thành nương tử mình nâng niu ở trong tay thương ở trong lòng. Một giai thoại ra đời từ đó ở Nguyệt Tường quốc.
Trầm Vân nhàm chán uống trà ở dưới lầu, khi thấy một nam tử mặc xiêm y uốn lượn xinh đẹp như hoa đang thản nhiên tử trên cầu thang đi xuống thì phút chốc mắt trợn to. Nàng tự nhận là đã thấy qua rất nhiều nam tử tuấn mĩ, nhưng dáng vẻ này thì nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Bất kì từ ngữ nào để tán dương xắc đẹo của nữ tử cũng có thể dùng trên người nam tử này, xinh đẹp kiều diễm ướt át như những đóa hoa quá mức bình thường, thật là quá tà mị quá xinh đẹp rồi, trong lòng Trầm Vân kích động bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Lăng thiếu từ khi bước xuống cầu thang, cũng cảm thấy có một ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm mình. Tướng mạo là do phụ mẫu cho, sống là nam nhân mà dung mạo lại có thể xinh đẹp hơn nữ tử, mỗi ngày Lăng thiếu gia bị những ánh mắt khác thường như thế nhìn. Về sau thì đó cũng trở thành thói quen, nhưng cảm giác hôm nay lại bất đồng….Theo trực giác của mình, Lăng thiếu tìm được ánh mắt đang nhìn mình, đó thế nhưng mà lại là một nữ oa.
Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện có lỗi, sửa thôi, Trầm Vân nha đầu điên cuồng tuy phu a, lại nói việc này là do một tay Vũ Văn Thượng tạo ra.
PS: Ngày nào đó nghe được truyện cười. Một bạn nam hướng đối tượng thầm mến đã lâu thổ lộ. Bạn nam đó gọi điện ột bạn nữ:” Tôi muốn đối tượng mình thầm mến thổ lộ, nhưng tôi lại không dám gõ cửa.”
Cô gái lệ rơi đầy mặt:” Anh cứ dũng cảm gõ cửa thôi.”
Nam:” Tôi sợ bị cự tuyệt không dám, cô hãy mở cửa đi.”
Bạn nữ hết sức vui mừng ra mở cửa. Quả nhiên bạn nam đứng trước cửa, bạn nam cười nhẹ nhàng, cẩn thận nhìn bên trong cửa:” Em trai cô có ở nhà không?”
Câu nói sau cùng nói hết sức to. Khụ khụ.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
34 chương
47 chương
36 chương
135 chương
165 chương
48 chương
56 chương