Thái tử phi thần bí của thái tử máu lạnh
Chương 7 : Ta không muốn trở thành goá phụ
Người nam nhân kia nhanh chóng bỏ chạy tiếng đao kiếm va chạm với nhau rất chói tai khiến cho mọi người bỏ chạy toáng loạn, bên trong căn phòng của nàng, Lộ Lộ cau mày đứng dậy ra ngoài xem thử đã có chuyện gì? Vừa ra ngoài Lộ Lộ đã nhìn thấy cảnh đánh nhau, cảnh người hoảng sợ bỏ chạy liền nhanh chóng đi vào báo cho nàng biết.
Lạc Tuyết Y đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, lạnh giọng bảo:
"Chúng ta nhanh chóng quay về thôi ta không muốn gặp rắc rối."
Lộ Lộ, Hạ Châu, Linh Linh và Tiểu Mai gật đầu đi phía sau nàng, nàng ung dung, lãnh đạm bước xuống lầu, dáng vẻ không sợ hãi không màng đến bất cứ chuyện gì?
Vừa bước gần xuống lầu, Triệu Dạ Thành đụng trúng nàng khiến nàng loạng choạng chàng liền đưa tay ôm chặt eo đỡ lấy nàng, khi nhìn thấy nàng Triệu Dạ Thành không khỏi bất ngờ nàng cũng ngạc nhiên không kém.
Từ phía sau của chàng một hắc y nhân cầm đao lao đến, nàng xoay người rút con dao găm trong người dứt khoác giết chết hắc y nhân khiến cho Triệu Dạ Thành, Đặng Hải cùng Tiêu Từ một phen kinh ngạc, ngỡ ngàng.
Lạc Tuyết Y nhanh chóng hợp tác với chàng đối phó với đám hắc y nhân ấy, bọn người Tiểu Mai cũng cùng nàng xử lý hắc y nhân.
Mọi chuyện sau khi đã được giải quyết xong, Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ Thành quay về cung, chàng cũng cho người giải quyết những thi thể của hắc y nhân và bồi thường cho Vân mama.
Ôn Thành cung
Nàng thay một bộ y phục khác vứt bỏ bộ y phục đã nhuốm đầy máu kia, Triệu Dạ Thành cũng đã nhanh chóng thay xong y phục khác.
Chàng ngồi xuống quan sát dáng vẻ của nàng, nàng hoàn toàn không giống như là đang có bệnh là một cô nương yếu đuối, đột nhiên chàng bật cười:
"Thật sự không ngờ rằng cô lại giả vờ hay đến như vậy? Một điều ta không ngờ đến hơn nữa đó chính là cô lại có võ công cao cường đến như thế, giết người không chớp mắt thật khiến ta mở rộng tầm mắt."
Lạc Tuyết Y không hề lo lắng, thấp thỏm ngược lại nàng còn rất ung dung, thoải mái lạnh nhạt đáp lại:
"Đó chỉ là do thiên hạ đồn đại chứ ta đâu có chính miệng nói ta là một cô nương yếu đuối đâu chứ? Mà cho dù ta như vậy thì ngươi làm gì được ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đi nói với phụ hoàng và mẫu hậu?"
"Miệng lưỡi thật nhưng mà chẳng phải ta luôn lạnh nhạt không hề ngó ngàng gì đến cô sao? Tại sao cô lại giúp ta chứ?"
Nàng uống một ngụm trà rồi thẳng thắn đáp:"Ta không muốn chưa gì đã phải làm góa phụ."
Triệu Dạ Thành bật cười nhìn nàng, ánh mắt vẫn không khỏi thắc mắc, tò mò:
"Tại sao một cô nương như cô lại vào những nơi đó?"
"Chuyện này ngươi không cần biết." Nàng đặt tách trà xuống, lạnh lùng cất giọng.
Nàng ngước mặt lên nhìn Triệu Dạ Thành:"Còn ngươi? Ngươi vào đó là muốn nạp thêm trắc phi sao?"
Sắc mặt của Triệu Dạ Thành ngay lập tức thay đổi:"Cô nói vậy là có ý gì?"
Nàng bật cười như không, giọng nói đều đều đáp:
"Chẳng phải vị trắc phi được ngươi sủng ái đến tận trời kia cũng từ lầu xanh được ngươi đưa ra rồi cho người che giấu đó sao?"
"Tại sao cô lại biết chuyện này?" Chàng nheo mắt sắc mặt dần trở nên lạnh hơn chuyện này chàng đã cho người che giấu rất lâu rồi nhưng không ngờ nàng lại biết được.
"Không có chuyện gì mà ta không thể không biết được hết nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không nói ra chuyện này đâu ta cũng chẳng bận tâm vì nó không đem lại lợi ích gì cho ta hết nhưng nếu như ngươi động chạm đến ta thì ta không dám chắc điều gì đâu?"
"Không có lợi ích gì cho cô? Nếu như cô nói ra thì nàng ấy sẽ phải rời khỏi hoàng cung sao? Lúc đó không còn ai cản đường cô hết không có ai có thể làm lung lay vị trí hoàng tử phi của cô lúc đó ta chỉ có thể sủng ái mình cô."
Lạc Tuyết Y bật cười một nụ cười trào phúng đầy sự chế giễu, khinh thường:
"Ngươi nghĩ ta cần sự sủng ái của ngươi sao? Vốn dĩ ta đâu có muốn làm đại hoàng tử phi của ngươi. Ta không muốn kháng chỉ rồi khiến cho cả Lạc phủ phải chịu tội chết chỉ vì một mình ta nên ta bắt buộc phải lấy ngươi thôi."
Triệu Dạ Thành không thể nói được thêm lời nào nữa, chàng đứng dậy rời khỏi Ôn Thành cung Đặng Hải cùng Tiêu Từ cũng không thể nào tin được nàng lại nói những lời như thế xem ra bọn họ đã quá coi thường đại hoàng tử phi của họ rồi. Bọn họ khẽ liếc nhìn điện hạ của họ xem chàng có phản ứng như thế nào? Nhìn thấy sắc mặt khó coi của chàng thì họ bắt đầu lo lắng cho vị đại hoàng tử phi của họ.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
34 chương
53 chương
31 chương
120 chương