Triệu Dạ Thành cùng Lạc Tuyết Y rơi xuống một con sông chàng cố gắng ôm cơ thể mảnh mai của nàng kéo vào bờ, khắp người chàng đều bị thương chàng cau mày lay nhẹ người nàng: "Tuyết Y! Lạc Tuyết Y! Nàng hãy tỉnh lại đi." Lạc Tuyết Y rơi vào trạng thái mê man, Triệu Dạ Thành cảm thấy không ổn vội cõng nàng cố gắng tìm đường quay trở về. Hàn Lam Mặc cùng mọi người vừa đi vừa hét lớn gọi Lạc Tuyết Y và Triệu Dạ Thành, đang đi ven con sông Tiểu Mai nhìn thấy dưới sông có màu đỏ, nàng vội cất giọng nói yếu ớt của mình lên: "Mọi người hãy xem có gì đó dưới sông kìa." Linh Linh nhờ Tiêu Từ dìu Tiểu Mai nàng ngồi xổm xuống dùng tay hớt phần nước ấy lên ngửi thử, Linh Linh vội đứng bật dậy nói với mọi người: "Chủ thượng! Đây là bột từ túi hương của tiểu thư, chúng ta chỉ cần đi theo ven con sông này chắc chắn có thể tìm được tiểu thư." "Vậy thì chúng ta mau đi thôi." Hàn Lam Mặc trong lòng có chút mừng rỡ vội vã, gấp gáp cùng mọi người đi dọc theo con sông, vừa đi vừa lớn tiếng gọi Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y. Đi được một lúc, Triệu Dạ Thành nghe thấy tiếng gọi của mọi người chàng dùng hết sức bình sinh của mình lớn tiếng đáp lại:"Bọn ta ở đây." Hàn Lam Mặc cùng mọi người chỉ nghe loáng thoáng tiếng của Triệu Dạ Thành nhưng Lệ Nhan bẩm sinh tai thính hơn người thường nàng nghe rõ tiếng đáp lại của Triệu Dạ Thành, ngay tức khắc chỉ thẳng nói: "Sư phụ! Bọn họ đang ở phía trước chúng ta mau đi nhanh đến đó thôi." Chạy đến nơi nhìn thấy Triệu Dạ Thành người ướt sũng bị thương khắp nơi đang cõng Lạc Tuyết Y vô cùng khó khăn, Hàn Lam Mặc vội bế Lạc Tuyết Y đi nhanh về Hoa Linh Sơn, Đặng Hải cùng Tiêu Từ dìu Triệu Dạ Thành đi theo sau. Tử Tình Sơn Một thuộc hạ chạy vào báo tin với Lăng Tử Phong:"Hồi bẩm chủ thượng! Đã tìm thấy Lạc Tuyết Y và Triệu Dạ Thành hiện tại bọn người của Hoa Linh Sơn đang đưa hai người họ về Hoa Linh Sơn để chữa trị." "Ta biết rồi, ngươi lui ra đi." Lăng Tử Phong cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm hơn nhiều rồi. Liễu Văn hơi nhíu mày lại lên tiếng hỏi hắn:"Chủ thượng! Người đã động lòng với Lạc Tuyết Y rồi sao?" Lăng Tử Phong ngay tức khắc quăng cho Liễu Văn một cặp mắt sắc lạnh như muốn giết người, lạnh lùng phủ nhận:"Ta làm sao có thể động lòng với cô ta được chứ? Nếu ngươi còn dám nói thế coi chừng ta cắt lưỡi ngươi đó." Liễu Văn gục mặt xuống, nghe câu nói này của Lăng Tử Phong hắn cũng yên tâm hơn, chủ thượng của hắn tuyệt đối không được có một chút tình cảm nào với Lạc Tuyết Y nếu không hậu quả vô cùng khó lường. Hoa Linh Sơn Đặng Hải cùng Tiêu Từ thoa thuốc băng bó vết thương cho Triệu Dạ Thành, vừa băng bó Tiêu Từ vừa nói:"Quả nhiên là thuốc của Hoa Linh Sơn vừa thoa vào đã không còn thấy đau đớn vết thương cũng dần lành lại." Băng bó xong, Triệu Dạ Thành ngồi dậy, ôm vết thương trên cánh tay, nhăn mặt nhíu mày:"Ta phải đi đến xem Tuyết Y như thế nào rồi?" Dứt câu, chàng đi nhanh về phía phòng của Lạc Tuyết Y, Đặng Hải cùng Tiêu Từ lo lắng, vội vã đuổi theo chàng. Bên ngoài phòng của Lạc Tuyết Y, tất cả đệ tử đều đứng chờ đợi, lo lắng không rời nửa bước. Hàn Lam Mặc bước ra với vẻ mặt khó đoán, Triệu Dạ Thành đi nhanh đến hỏi:"Tuyết Y sao rồi? Nàng ấy không sao chứ?" Hàn Lam Mặc chấp hai tay phía sau lãnh đạm cất giọng:"Hiện tại tính mạng của Y nhi đã được giữ lại nhưng do Y nhi bị nội thương rất nặng lục phũ ngũ tạng đều bị tổn thương lại có sốt cao không ngừng nên bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh." Thấy Triệu Dạ Thành bước vào trong Hàn Lam Mặc kéo lại không nhanh không chậm nói:"Ta biết ngươi rất muốn vào thăm, chăm sóc cho Y nhi nhưng ngươi nên nhớ ngươi cũng bị thương dù nói thế nào ngươi cũng là đại hoàng tử nếu có chuyện gì xảy ra thì ta biết phải nói thế nào với phụ hoàng của ngươi đây? Ta và các đệ tử sẽ thay phiên nhau chăm sóc cho Y nhi, yên tâm rồi chứ?" Chàng lạnh lùng mau chóng đáp lại một cách dứt khoát:"Không! Bổn hoàng tử không yên tâm." Chàng đi nhanh vào bên trong, ai chăm sóc cho nàng chàng cũng không yên tâm một chút cũng không.