Lăng Tử Phong cầm kiếm đưa lên cổ của Lạc Tuyết Y nhếch môi cười đắc ý, chế giễu nàng:"Hóa ra tam môn chủ nổi danh thiên hạ cũng chỉ có như vậy thôi thật khiến ta thất vọng." Hạ Châu đứng dậy trừng mắt tay cầm kiếm ánh mắt giận dữ hét lớn: "Lăng Tử Phong! Ta giết ngươi." Hạ Châu cầm kiếm lao thẳng đến Lăng Tử Phong hắn cười khẩy một tiếng né tránh lưỡi kiếm của Hạ Châu hắn cầm kiếm đâm thẳng vào ngực rồi chưởng cho Hạ Châu một chưởng khiến nàng ta văng ra xa, Tiểu Mai siết chặt thanh kiếm chạy lao đến chưa động được vào người của Lăng Tử Phong Tiểu Mai đã bị Liễu Văn đâm hai nhát vào người. "Tiểu Mai! Hạ Châu! Lăng Tử Phong! Ngươi có giỏi thì giết ta luôn đi." Gương mặt Lạc Tuyết Y trắng bệch nhìn Lăng Tử Phong với ánh mắt hận thù, căm phẫn nhưng nàng không thể nào ngồi dậy được nữa hoàn toàn không còn một chút sức lực nào cả. "Giết ngươi thì đâu còn vui. Người đâu! Mau đem ba người bọn họ treo lên cho ta." Lăng Tử Phong hét lớn ra lệnh cho thuộc hạ của mình. Hoàng cung Lộ Lộ cùng Linh Linh đứng ngồi không yên sốt ruột lo lắng vì đến giờ này Lạc Tuyết Y cùng Hạ Châu, Tiểu Mai vẫn chưa về họ sợ rằng sáng mai có ai đến đây muốn gặp nàng thì không biết phải làm sao? Triệu Dạ Thành ở thư phòng đọc sách suốt đêm không hề đến cung của Tiết Vũ Điệp khiến cho nàng ta tức giận, bực bội trong người. Tiết Vũ Điệp cảm nhận được sau khi Triệu Dạ Thành đi di phục xuất tuần về thì thái độ khác hẳn không giống như lúc trước nữa. Hoa Linh Sơn Vừa tờ mờ sáng, Liễu Văn đã đi đến đấy đứng trước cổng lớn tiếng gọi: "Hàn Lam Mặc! Hàn Lam Mặc! Ngươi mau ra đây cho ta." Các đệ tử nghe thế liền cầm kiếm chạy xông ra ánh mắt sắc bén, đáng sợ nhị đệ tử Cao Trường trừng mắt lớn tiếng quát lại: "Liễu Văn! Ngươi to gan thật dám gọi thẳng tên của sư phụ bọn ta. Nói! Ngươi đến đây làm gì?" Liễu Văn bày ra dáng vẻ ung dung, nhếch mép cười gian xảo quăng một cây trâm xuống đất gần chỗ các đệ tử: "Chắc các ngươi nhận ra cây trâm này đúng không?" Lục đệ tử Mộ Bá Nam khom người nhặt cây trâm lên xem hắn cùng tất cả đệ tử trợn mắt giật mình nhìn nhau, Lam Hoàng Vũ sững sốt tròn mắt đưa kiếm kề lên cổ Liễu Văn lớn tiếng: "Nói! Tại sao cây trâm của sư muội ta lại ở trong tay của ngươi?" Liễu Văn điềm tĩnh, gian xảo chậm rãi cất giọng trả lời: "Sư muội mà các người yêu quý đang ở trong tay của chủ thượng bọn ta còn có hai ả nha đầu đi theo hầu cận nữa bọn họ đang bị trọng thương xem ra là không sống được bao lâu nữa rồi. Hôm nay, ta đến đây là muốn các người truyền lời đến Hàn Lam Mặc bảo hắn hãy nhanh chóng đến Tử Tình Sơn nếu không sẽ mau chóng nhận được xác của đệ tự mà hắn yêu thương nhất." "Ngươi..." Lam Hoàng Vũ nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm ánh mắt muốn giết chết Liễu Văn ngay lập tức. Liễu Văn đắc ý quay người rời đi, Cao Trường cùng Lam Hoàng Vũ và những đệ tử khác vội vàng chạy vào trong báo cho Hàn Lam Mặc biết chuyện. Rầm! Hàn Lam Mặc biết chuyện giận dữ dùng một lực thật mạnh đập gảy bàn ra làm đôi, các đệ tử có chút hoảng sợ đây là lần đầu tiên họ thấy Hàn Lam Mặc giận dữ, đáng sợ đến như vậy. "Các con hãy cùng sư phụ đến Tử Tình Sơn đòi người cho bọn họ biết Hoa Linh Sơn không phải là nơi dễ bị bắt nạt, ức hiếp đến như thế. Lăng Tử Phong! Ngươi dám đả thương Y nhi lấy Y nhi uy hiếp ta ta thấy ngươi chán sống rồi."