Thái tử phi thần bí của thái tử máu lạnh
Chương 29 : Thạch tú ngọc
Sáng ngày hôm sau, nữ tử ấy đi đến rừng trúc đôi mắt luôn quan sát xung quanh tìm kiếm người đã gửi thư cho mình, từ phía sau của nữ tử ấy một cái bóng màu đen xuất hiện chớp nhoáng, nàng ta giật mình quay người lại thì không thấy ai.
"Trắc phi! Cô cũng đến đúng giờ quá không trễ một khắc nào cả." Một nữ tử khác mặc y phục màu đen đầu đội mũ có khăn che hết cả gương mặt, nhếch môi cất giọng từ phía sau nàng ta.
Tiết Vũ Điệp quay người lại thấy nữ tử áo đen ấy liền nheo mắt, lạnh giọng hỏi:
"Ngươi là ai? "
"Ta là ai không quan trọng quan trọng là ta và cô có chung mục tiêu chính là muốn Lạc Tuyết Y phải chết." Đôi mắt phía sau tấm khăn che ấy đầy độc ác, tàn nhẫn.
"Vậy thì ngươi ít ra cũng phải cho ta biết ngươi tên gì chứ?" Tiết Vũ Điệp hiếu kì thắc mắc, nheo mắt hỏi.
"Cứ gọi ta là Tú Ngọc ngươi không cần biết nhiều về ta khi nào ta cần thì ta sẽ tự tìm đến ngươi hiện tại ngươi đừng cho người truy sát cô ta nữa, sát thủ có nhiều cỡ nào thì cũng chưa chắc làm gì được cô ta đâu."
"Ngươi nói vậy là sao? Không làm được gì là sao?" Tiết Vũ Điệp không hiểu lời nói của Thạch Tú Ngọc.
"Ngươi có nghe đến cái danh tam môn chủ chưa?"
"Tất nhiên là có nghe đến rồi cái người mà có võ công cao cường, lạnh lùng, tàn khốc, vô tình ai nghe đến cũng phải sợ. Mà tại sao cô lại hỏi cái này? Chẳng lẽ..."
"Đúng vậy! Lạc Tuyết Y chính là tam môn chủ đó bây giờ thì cô đã hiểu tại sao cho dù sát thủ có võ công cao cường đến mấy cũng khó có thể giết cô ta rồi chứ?"
"Vậy thì ta bây giờ phải làm như thế nào?" Tiết Vũ Điệp trong lòng cảm thấy lo sợ khi biết nàng chính là tam môn chủ.
"Hiện tại cô không cần làm gì cả đến lúc ta cần cô thì ta sẽ tự động xuất hiện giao nhiệm vụ cho cô thôi."
Dứt lời, Thạch Tú Ngọc biến mất Tiết Vũ Điệp chỉ đành quay về hoàng cung án binh bất động.
Ở quán trọ, Lạc Tuyết Y không nói một tiếng nào một mình đi dạo đang đi nàng đột nhiên đi vào một con hẻm vắng người rồi đứng lại, đôi mắt trở nên sắc bén, lạnh lẽo:
"Còn không ra? Ngươi muốn chính tay ta kéo ngươi ra à?"
"Tam môn chủ!" Tiểu Lăng ngay lập tức xuất hiện hành lễ cung kính rồi cười cười với nàng.
"Nói! Tại sao ngươi lại ở đây?" Lạc Tuyết Y hai tay chắp phía sau, đôi mắt dường như có thể giết người bất cứ lúc nào.
"Thuộc hạ ở Hắc Ngọc điện nghe được người gặp chuyện nên đã tức tốc ngày đêm đến đây." Tiểu Lăng sợ hãi trước ánh mắt của nàng, đầu gục xuống trả lời.
"Tốt nhất là ngươi đừng có để cho Triệu Dạ Thành biết được càng không được để lộ chuyện của Hắc Ngọc điện nếu không cái mạng của ngươi sẽ không còn đâu." Lạc Tuyết Y rời đi trước khi đi nàng nghiến răng cảnh cáo.
"Vâng! Thuộc hạ biết rồi ạ." Tiểu Lăng cung kính trả lời rồi biến mất.
Triệu Dạ Thành cùng Hàn Lam Mặc và những người khác không thấy Lạc Tuyết Y ở đâu liền vội vã đi tìm. Hàn Lam Mặc cùng Triệu Dạ Thành có chung một nỗi lo lắng chính là nàng, hai người biết rõ mục tiêu có đám hắc y nhân chính là nàng hai người họ lo sợ rằng nàng sẽ gặp đám hắc y nhân đó.
Lạc Tuyết Y quay về quán trọ không thấy mọi người đâu nàng cũng không hiếu kì, tò mò không suy nghĩ nhiều ngồi xuống bàn gọi món rồi ăn.
Tìm được một lúc, mọi người quay về quán trọ bước vào tất cả bọn họ thấy nàng đang ăn liền vội chạy đến, Hàn Lam Mặc cau mày hỏi nàng:
"Tuyết Y! Rốt cuộc con đã đi đâu vậy? Con có biết là mọi người lo lắng đi tìm con khắp nơi không?"
Lạc Tuyết Y đứng dậy cười trừ:"Sư phụ! Con xin lỗi."
"Thôi ngài đừng trách Tuyết Y nữa nàng ấy đang ăn để nàng ấy ăn đi." Triệu Dạ Thành thấy nàng bị Hàn Lam Mặc trách liền giúp nàng.
Tiêu Từ cùng Đặng Hải nhìn nhau, Đặng Hải nói khẽ với Tiêu Từ:
"Xem ra đại hoàng tử của chúng ta đã có tình cảm với đại hoàng tử phi rồi, xem ánh mắt kìa còn ôn nhu hơn lúc ở cạnh bên Trắc phi nữa."
"Trắc phi cái gì chứ? Ngươi thừa biết rõ điện hạ..." Tiêu Từ nhíu mày nói chưa nói hết đã bị Đặng Hải nhíu chặt đôi mày, lắc lắc đầu ý bảo im lại.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
34 chương
53 chương
31 chương
120 chương