Thái tử phi thần bí của thái tử máu lạnh

Chương 12 : Không có bất cứ thứ gì có thể sánh được với nàng

Đến gần trưa, Triệu Dạ Thành thức dậy chàng cảm thấy người mình rất nặng nề giống như có thứ gì đó đang đè nặng trên người chàng vậy, chàng ngẩng đầu lên nhìn xuống phía người mình thì nhìn thấy chân trái của Lạc Tuyết Y đang gác lên người của mình, cánh tay trái của nàng cũng đặt lên người của chàng. Triệu Dạ Thành bật cười khi nhìn thấy tư thế ngủ của chàng chàng thốt lên đúng một câu:"Con gái gì mà tư thế ngủ xấu thế?" Lạc Tuyết Y dụi mắt thức dậy nhìn thấy mình đang ôm, đang gác lên người chàng nàng vội ngồi bật dậy, mắt mở to hết cỡ im lặng không nói tiếng nào chỉ vội xuống giường mặc y phục vào. Triệu Dạ Thành cũng rời giường mặc y phục rồi nhìn nàng cười mỉm rời đi, vừa mở cửa chàng đã nhìn thấy bọn người Linh Linh đang đứng chờ ngoài cửa thấy chàng bước ra liền đứng thẳng người lại. Triệu Dạ Thành không nói gì chỉ rời đi, bọn họ nhanh chóng chạy vào hớt hãi Lộ Lộ vội hỏi nàng: "Tiểu thư! Người có bị gì không?" Lạc Tuyết Y lắc đầu đáp:"Ta không sao. Ta thì có thể bị gì được chứ?" Hạ Châu nhìn khắp người nàng, từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Người thật sự không sao đúng không? Nếu người không sao thì tại sao người và đại hoàng tử lại thức trễ đến như vậy?" Tiểu Mai nhìn nàng rồi nói với nàng:"Lúc nãy, hoàng hậu cùng các vị quý phi có đến đây hỏi thuộc hạ nói rằng người và đại hoàng tử vẫn chưa thức dậy thì hoàng hậu cùng các vị quý phi cười tủm tỉm nhìn vào trong đây rồi rời đi bảo bọn thuộc hạ đừng quấy rầy hai người." Lộ Lộ có chút nghi hoặc:"Tiểu thư! Thật sự là hai người không xảy ra chuyện gì chứ?" Lạc Tuyết Y thật sự hết cách với bọn họ nàng khẽ cau mày nói với bọn họ: "Thật sự là ta và hắn không có xảy ra bất cứ chuyện gì? Nói ra thì tất cả đều là tại hắn tối qua hắn giành chăn với ta cả đêm rồi đến gần sáng mệt quá ngủ lúc nào không hay nên hôm nay mới thức trễ như vậy đó." Bọn người Hạ Châu hiểu ra vấn đề bọn họ thở phào nhẹ nhõm chuyện này đã khiến cho bọn họ lo lắng cả đêm trời vừa sáng họ đã xuất hiện ở bên ngoài nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai bước ra họ muốn vào trong xem lại không dám chỉ có thể đứng ở bên ngoài đợi. Triệu Dạ Thành đến cung của Tiết Vũ Điệp thấy nàng ta giận dỗi, lườm chàng chàng biết tại sao nàng ta lại giận liền mỉm cười đi đến nói nhẹ nhàng: "Có phải nàng giận ta chuyện ta ngủ ở Ôn Thành cung không?" Tiết Vũ Điệp cất giọng hờn dỗi quay người chỗ khác: "Thiếp làm sao dám giận chàng chứ? Chàng thích ở đâu đó là quyền của chàng thiếp làm sao dám can thiệp, ngăn cản chứ?" Triệu Dạ Thành cố gắng xoa dịu Tiết Vũ Điệp:"Ta đến đó ngủ là thật nhưng ta và Lạc Tuyết Y không hề xảy ra chuyện gì cả chỉ đơn giản là ngủ thôi." Vừa nghe chàng nói thế sắc mặt của Tiết Vũ Điệp thay đổi nhanh chóng nàng ta chính là sợ một ngày nào đó Lạc Tuyết Y mang thai trước nàng ta thì vị trí của nàng ta sẽ không còn, chàng cũng sẽ không quan tâm đến nàng ta nữa. Ôn Thành cung "Tiểu thư! Hoàng thượng cho mời người đến Vân Vũ điện một chuyến." Hạ Châu cung kính nói với nàng. Nàng cau mày thắc mắc hỏi:"Ngươi có biết phụ hoàng gọi ta có chuyện gì không?" Hạ Châu lắc đầu đáp:" Thuộc hạ cũng không biết rõ." Lạc Tuyết Y cùng bọn người Linh Linh nhanh chóng đi đến Vân Vũ điện. Vân Vũ điện Vừa vào nàng đã chạm mặt với Tiết Vũ Điệp và Triệu Dạ Thành nàng không để tâm trực tiếp đến bái kiến hoàng thượng: "Tuyết Y! Xin bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu." "Miễn lễ! Tuyết Y! Con hãy nhìn xem đây là ai? " Lời nói trầm ấm đầy uy nghiêm của hoàng thượng. Lạc Tuyết Y mày khẽ cau lại rồi nhanh chóng dãn ra, khóe mắt ngay lập tức cong lên hiện đầy sự vui vẻ khi nhìn thấy người trước mặt: "Tứ sư huynh? Tại sao huynh lại ở đây?" Tứ đệ tử của Hoa Linh Sơn Lam Hoàng Vũ một thân màu xanh ngọc tỏa ra khí chất thần tiên, ôn nhu như ngọc, nhìn nàng nhếch môi cười nhẹ: "Sư phụ bảo huynh đến đây tặng cho muội một thứ chắc chắn rằng muội sẽ rất thích." Nàng nhướng mày ánh mắt đầy tò mò, hiếu kì ngay lập tức Lam Hoàng Vũ đem thứ giấu ở phía sau từ nãy giờ vừa nhìn thấy ánh mắt nàng liền sáng rực lên, không giấu được sự phấn khích, vui vẻ: "Tâm Liên Hoa? Tâm Liên Hoa đã nở rồi sao?" Nàng chạy đến ngắm nhìn đóa hoa màu trắng thanh khiết tỏa hương ngào ngạt một mùi hương rất dễ chịu khiến người khác vừa nhìn đã say mê nhìn, chìm đắm trong mùi hương ấy. Hoàng hậu rất hiếu kì về đóa Tâm Liên Hoa này, liền cất giọng hỏi: "Tâm Liên Hoa? Tại sao ta trước giờ chưa nghe đến tên của loài hoa này chứ?" Lạc Tuyết Y không nhanh không chậm giải thích, nói về Tâm Liên Hoa cho mọi người nghe: "Bẩm phụ hoàng, mẫu hậu! Tâm Liên Hoa là loài hoa rất khó trồng và chỉ sống được ở Hoa Linh Sơn cách ba năm hoa mới nở một lần vừa là hoa vừa là một loại thảo dược rất quý hiếm." Nghe nàng nói về Tâm Liên Hoa mọi người đã biết được chút ít về loài hoa này, nàng cầm chậu hoa ngắm mãi không thôi, Lam Hoàng Vũ nhìn nàng vui vẻ như thế trong lòng cũng bỗng chốc vui vẻ theo, Tâm Liên Hoa vốn dĩ rất đẹp nhưng đối với Lam Hoàng Vũ Tâm Liên Hoa đã bị lu mờ trước nhan sắc của nàng đối với vị tứ sư huynh này sẽ không có bất cứ thứ gì, bất cứ ai có thể sánh được với nàng.