Hắn cùng một đám đại thần đứng ở nơi cao nhất hoàng cung, phóng mắt nhìn ra xa về phía đội ngũ chỉnh tề đang đi giữa đường lớn kinh thành. Đối diện với loại cảnh tượng làm cho người ta gần như muốn rơi lệ này, chúng đại thần bên cạnh cùng đè nén không được biểu tình sung sướng vui mừng trên mặt, ngay cả Dung Dũ luôn luôn ít lời ít nói một gương mặt lạnh cũng tuấn dung mang hỉ, siết chặt tay đỡ, trong mắt lưu quang như muốn tràn ra. “Bệ hạ, đến rồi.” Dung Dũ vốn tích tự như kim bỗng thốt lên, nhất thời trên lầu mọi người lập tức nín thở, chăm chú nhìn lại. Một người được mấy vị đại tướng vây quanh đi trước, ngựa đen yên bạc, chiến giáp long văn đen tuyền, oai hùng rung động lòng người, lại uy nghiêm khiếp sợ tâm người, vẫn còn mang theo khí huyết tinh trang nghiêm tiêu điều từ chiến trường cùng về, vững như Thái Sơn ngồi trên con ngựa cao lớn, không có nửa điểm hư hoảng. Hắn nhất thời cổ họng khô khốc, toát mồ hôi thay thương thế của thanh niên, hiện tại phong cảnh thì đúng là phong cảnh, hắn lại sợ thanh niên cố đòi thể diện, cuối cùng khổ cũng chỉ có thân thể của mình. Thanh niên vung roi giục ngựa thoát ly đội ngũ, tiếng vó ngựa dưới thanh âm dân chúng càng thêm phấn chấn, vó ngựa đạp trên lụa đỏ, chưa đến nửa nén hương, con đường lớn dùng cẩm thạch kiến thành trong cung đã ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng vó vội vàng ngắn gọn hữu lực. Giục ngựa trên đường trong hoàng cung, lúc hắn còn trẻ cũng đã từng làm loại chuyện hoang đường như vậy. Cho nên hai tay của hắn âm thầm siết lại, đáy mắt lúc nhìn thấy thanh niên thoáng lướt qua quang hoa rực rỡ, nén xuống nhiệt khí cuồn cuộn ngập trời nơi ngực bụng, nói: “Cưỡi ngựa trong cung là trái với tổ chế, ngươi là đi ra ngoài lâu lắm cho nên đã quên hết những điều này rồi sao?” Thanh niên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vững vàng đứng trước hắn cách khoảng một trượng, vẫn nắm roi ngựa mở rộng hai tay, hơi mang một chút ngượng ngùng bị đè nén, nhướng mày với hắn cười nói: “Phụ hoàng, sang nơi này của ta đi.” Hắn mặc kệ đủ loại tầm mắt của các đại thần xung quanh, bước bước ổn trọng. Một trượng kia nói thì ngắn, nhưng đi rồi, mỗi một bước đều làm cho hắn có cảm giác như đang đi trên dây thừng chăng ngang vực thẳm, hơi có vô ý, vạn kiếp bất phục. Không có ngờ vực, không có cừu hận, Sở Liệt đứng trước mặt hắn đây sạch sẽ không tì vết, là bộ dạng làm cho hắn thích nhất. Cho dù áo giáp hằn lên người đau nhức, hắn cũng luyến tiếc buông tay, cực lực kiếm chế hốc mất đang dần hoe đỏ. Không thể nghi ngờ rằng đây rõ ràng là một hồi trở về sung sướng, vì sao còn có thể làm cho bọn họ nghẹn ngào không thể nói nên lời? Đôi tay thanh niên ôm trọn trên bờ vai hắn hơi run run, thanh âm cũng vậy, như đang cùng nhau đè nén điều gì. “Phụ hoàng, ta đã trở về.” … Trong Trường Nhạc cung, Sở Tang chống cằm nhìn thanh niên thay y bào. Bả vai rộng lớn, từng đường cong như được tạc thành, đẹp đến nỗi làm cho hắn mặt nóng rực lên còn trong lòng như nhũn ra. Chi là, lúc nhìn đến miệng vết thương chưa khỏi hẳn trên bờ ngực thanh niên kia lòng liền trầm xuống khó có thể đò nén. Hắn đã lâu không tập võ, nhưng vẫn nhìn ra được một kiếm kia tất đâm vào rất sâu, từ ngực trái kéo một đường chéo xuống, vặn vẹo dữ tợn như một con rết. “Loại sự tình như đồ sát toàn thành sẽ tổn hại âm đức.” Hắn ở một trình độ nhất định vẫn tin vào nhân quả tuần hoàn, nếu không phải Sở Liệt kiên trì đi đồ sát toàn thành thì sẽ như thế nào? Hắn luôn muốn nhắc Sở Liệt tích nhiều phúc trạch một chút, loại chuyện này thà rằng tin là có… Nói hắn nghi thần nghi quý cũng được, đối với ngưsời mình quan tâm lưu nhiều hơn mấy phần tâm tư lo lắng nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu. “Chúng ta phải tích phúc nhiều, ông trời mới có thể phù hộ.” Hắn cũng hiểu được mình nói lời này thực vô dụng, đã không có ý chí chiến đấu lại cũng không hào hùng, yếu đuối mê tín hệt như một tiểu dân. Quả nhiên thanh niên còn đang đứng trước gương đồng chỉnh đốn y phục chỉ không chút lưu tâm cười cười, vừa buộc đai lưng cho mình vừa quay đầu lại, đại khái là do sa trưởng trở về, khóe mắt chân mày đều là phong thái bức người, nói: “Cái thứ đó có gì mà tin? Dù không đồ sát chẳng lẽ thích khách kia sẽ không đến? Phụ hoàng thật sự là suy nghĩ nhiều.” Suy nghĩ nhiều… Nguyên lai là hắn suy nghĩ nhiều a? Người trẻ tuổi làm sao có thể minh bạch loại tâm tật lo được lo mất của hắn hiện tại, Sở Tang thoáng có cảm giác thất bại, ánh mắt vẫn như trước dừng ở vị trí bị thương của thanh niên, chi sợ sự dông dài của mình sẽ làm thanh niên ghét bỏ. “Ngươi sao sơ ý như vậy, lại bị thích khách lợi dụng sơ hở?” Hắn buồn bực không vui nhắc đến chuyện này, thanh niên trước đã đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, trong cung điện lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, tự tại hơn rất nhiều, cũng không cần thiết phải kiêng dè khi nói chuyện. Sở Liệt khoác xong đế bào cao quan, không chút đứng đắn nhào lại, ôm hắn cười: “Chuyện này thôi cứ quên đi, đều đã qua rồi.” Lần này mê hồn dược sẽ không dùng tốt như vậy nữa đâu, hắn cố gắng chạm đến chân tướng, rút tay ra nắm lấy gương mặt đoan chính anh tuấn của thanh niên, càng nắm càng không đành lòng buông tay: “Ngươi không nói quả nhân sẽ không quên. Ngươi nói hay không? Nói hay không?” “Phụ hoàng, người kéo đỏ mặt ta rồi, đợi lát nữa còn có yến hội mà, nếu không buổi tối lại kéo?” Thanh niên cau cau mày thương lượng. “Nói hay không? Không nói quả nhân sẽ không buông tay.” Hắn hiện tại lập trường kiên định, khóe miệng nhếch lên cười cười, xoa nắn mặt thanh niên: “Nhanh khai ra chi tiết sự thực.” “Kỳ thực chính là…” Thanh niên chớp mắt, có vẻ khó có thể mở miệng. “Nói mau, không nói quả nhân tiếp tục nhéo.” A, sớm biét vậy lưu móng tay dài một chút là tốt rồi. Thanh niên một bộ dạng dễ khi dễ, mặc hắn chà đạp như thế nào cùng không đáp trả, có chút ấp úng, nói: “Ta lúc ấy đang viết thư cho phụ hoàng…” “…” “…mới không để ý thấy là không ổn, nhất thời không kịp phản ứng.” Sở Liệt tựa hồ rất không muốn nói lại chuyện này. Viết phong thư mà thôi, có cần nhập tâm như vậy sao? Tay vô lực rũ xuống, hắn oán giận: “Ngươi hết thuốc chữa.” Sở Liệt thấy thế, thức thời vuốt ve tóc hắn, dùng trán chạm nhẹ vào bên má hắn, gương mặt bị nhéo đến hồng hồng thũng thũng tràn đầy ý cười: “Đúng vậy, vừa nghĩ đến phụ hoàng, nhi thần liền không có thuốc nào cứu được.” Lời ngon tiếng ngọt… đối với người có tuổi, thật sự có lực sát thương rất lớn a… Ngự y còn mỗi ngày nhắc nhở hắn, nói phải kiêng ăn ngọt, hiện tại loại ngọt ngấy này căn bản là có ý định muốn cho hắn giảm thọ có phải không? Giảm thọ? Kỳ thực chính là muốn hun mờ mắt hắn đi? Ai có thể nói cho hắn biết, từ khi nào thì nữ nhân tộc Hung nô đã xinh đẹp đến trình độ này? Trên đại yến, hắn cùng Sở Liệt ngồi ngay ngắn trên chủ vị, chúng quan viên bên dưới sau mấy tháng bị cảm xúc khẩn trương tra tấn, giờ rốt cuộc đã có thể tận tinh hoan ca một phen, đang ca múa ngay giữa điện chính là vũ cơ mà tộc Hung Nô chiến bại đưa lên. So với nữ tử Trung Nguyên thân thể mảnh khảnh cử chi ôn nhu, đám vũ cơ lộ thắt lưng hở cánh tay kia thật sự đã vượt xa cả mức độ phóng khoáng. Kỳ thực, các ngươi lần này chinh chiến chính là Nữ Nhân quốc ở Tây Vực đi? Nói đến vừa vặn, vài vị vũ cơ kia đang nồng nhiệt dâng thu ba về phía hấn, cái thứ hàm súc như thu ba này nữ lang tộc Hung Nô đại khái đều không thường dùng đi? Hắn nhìn nhìn ngó ngó, chi thay Sở Liệt nghiêng nghiêng thân mình bình thản ngồi, khóe môi mang cười nhìn còn đến là chăm chú. “Phụ hoàng, người cảm thấy thế nào?” Thanh niên nâng chén rượu, nghiêng đầu cười hỏi. Hẳn khụ một tiếng, nghiêm mặt rầu rĩ nói: “Bóng lưng có thể giết sạch thiên quân vạn mã, quay đầu có thể dọa lui trăm vạn hùng sư.” Sở Liệt như bị rượu sặc đến, ngón tay khẽ chạm lên môi, vũ cơ bên dưới vừa nhảy đến lúc nhiệt tình, tà khí lại mê người, thập phần bắt mắt, thanh niên nói: “Kỳ thực ta cảm thấy cũng rất có đặc sắc.” “…” Hài tử, cây đao sáng loang loáng trên đầu chữ sắc vẫn còn bén lắm. “Phụ hoàng?” “Sắc dễ hao mòn lòng người nhất, người Hung Nô từ khi nào thì cũng học được mỹ nhân kế rồi? Kỳ tâm khả tru a, kỳ tâm khá tru a…” Hẳn nhìn eo thon của đám mỹ nhân kia, xúc cảm lại bộc phát. Múa xong, đám vũ cơ kia quỳ gối giữa điện cũng không lùi xuống, sứ giả tộc Hung Nô cùng đến lại tiến lên, hành lễ quỳ lạy, sau đỏ huyên thuyên kích động bắt đầu nói nói. Hắn căn bản nghe không ra dị ngữ, không đợi quan phiên dịch bên cạnh sứ giả mở miệng liền gọi thị tòng biết tiếng Hung Nô đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Người nọ nói cái gì?” “Hồi thượng hoàng, hắn nói vị vừa rồi khiêu vũ ờ chính giữa là công chúa của bọn họ, hy vọng có thể hiến cho hoàng thượng để cầu hai nước hòa bình giao hảo.” Sờ Tang mí mắt nhướng lên, lạnh lùng nhìn về phía vị vũ cơ xinh đẹp nhất tặng thu ba cho hắn mãnh liệt nhất ở giữa kia, lại nhìn nhìn gương mặt phong khinh vân đạm trong khi lòng dạ cực thâm của thanh niên bên cạnh, chậm rãi thở dài một hơi. không nói một từ. Dưới đài cũng có đại thần bởi vì hậu cung còn mờ mịt trống rỗng cúa thanh niên mà bắt đầu dài dòng, đại ý chính là, nếu hậu cung của hoàng thượng thiếu người, hiện tại thu một lại có thế nào đâu, còn có thể dùng để nhớ lại phong công vĩ nghiệp của mình, cỡ nào nhất cử lường tiện. Thanh niên tất nhiên là đáp lại xảo diệu, một phen nói xong mặt mũi của bên nào cũng không mất, khéo đưa đẩy hệt như lão hồ ly đắc đạo, hắn không lòng dạ nào nghe lối nói quan phương (kiểu nói lãnh đạo, nhà nước) này, chỉ nghiêm mặt, thần thái trống rỗng uống rượu. Có một số chuyện không phải cứ ngươi muốn như thế nào thì liền như thế, chuyện không thể đoán trước, không thể nghịch chuyển, không thể cân nhắc nhiều lắm, tựa như hắn không biết khi nào thì thanh niên sẽ nói với mình về ngày lập hậu vậy. Hắn đã từng hứng thú xem bức họa các thiên kim danh môn thay Sở Liệt như vậy, đã từng thích thú tìm hiểu dung mạo tiểu thư các nhà như vậy, bây giờ nghĩ lại thật có vài phần buồn cười. “Phụ hoàng? Người muốn về cung sao?” Thanh niên theo hắn rời tịch, chạy đuối kịp, trong mắt bởi vì khí rượu mà nhiễm vài phần sáng rọi say lòng người. Hắn thầm thở dài, vì tính tình càng già càng phá hư của mình tự xét lại một hồi, mới nói: “Ân, ngươi cứ về lại yến tiệc đi, quả nhân chi là có chút say.” Ngón tay thanh niên khẽ lướt qua đuôi mắt hắn, như đang kiểm tra độ ấm nóng rực trên mặt hắn là thật hay già: “Thật là say?” Hắn cười: “Ân, không so được với người trẻ tuổi các ngươi.” Thanh niên trầm mặc thật lâu, hắc đồng sâu như giếng cổ trói nhốt được cả ánh trăng chỉ có một chút sáng: “Phụ hoàng là ghen tị?” Sở Tang không khỏi bật cười, chút tâm tư cũ nát đó của mình lại dễ đoán như vậy sao? Hắn cũng không phủ nhận, hào phóng nói: “Phải lại như thế nào?” Sở Liệt miệng cười thật lớn, như cểu tể tử (con chó con) được ăn phần chủ nhân khen thưởng, thành thật lại nghe lời đứng trước mặt hắn. “Thứ thuộc về quả nhân, kẻ nào cũng đừng mong nhúng chàm, ngươi hiểu chưa?” Hắn hơi ngửa đầu, nhìn thẳng vào thanh niên, chữ như bàn thạch, kiên cố khó dời, dị thường nghiêm túc: “Thứ mà quả nhân thích, người khác tuyệt đối không thể đụng, ké nào dám tranh với quả nhân, quả nhân tuyệt không bỏ qua.” Sở Liệt chính là bảo bối mà hắn có thế nào cũng sẽ không giao cho người khác, hắn có thể buông tha cho mấy phần đạo đức mấu chốt của mình, cũng có thể chịu đựng thống khổ bị tổ tông phỉ nhổ, hắn cam nguyện chịu đựng những điều đó. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có Sở Liệt ở bên cạnh hắn, chi cần quãng đời còn lại có Sở Liệt, hắn không có cay đắng gì là không thể ăn. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể cho phép thanh niên chia một phần ra ngoài, cắt một phần thân mình đi mưa móc. Là của hắn, thì chính là của hắn, người khác động đến một chút xíu cũng không được, tuyệt đối không được, tự tôn hơn ba mươi năm làm đế vương của hắn tuyệt đối sẽ không cho phép. Người hoàng gia đều ích kỷ bá đạo, hắn tự nhiên cũng sẽ không là ngoại lệ.