Thái Thượng Hoàng
Chương 62
Một giấc này hắn ngủ đến quên hết trời đất, chờ đến lúc có khí lực mở mắt ra thì cũng không biết giờ là năm nào tháng nào.
Vừa mệt mỏi ủ rũ nghiêng đầu liền thấy đệm chăn hỗn độn bên cạnh đã trống không, hắn tức thời không kịp phản ứng được sao lại thế này, một lát sau mới đỏ bừng mặt ho khan suốt một trận, tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào, cuối cùng níu chặt chăn dần dần trầm mặc.
Người đã mất, hắn thậm chí còn không biết đối phương đi lúc nào, quả nhiên, người trẻ tuổi có nhiều thể lực dư thừa, đến đi tự nhiên a.
Hắn có chút mờ mịt cuộn mình lại trong chăn, đần độn một hồi lâu sau mới gọi cung nữ, giọng mũi thật mạnh, cổ họng khàn khàn hỏi: “Hiện tại giờ nào?”
“Hồi bệ hạ, đã qua giờ ngọ.”
Giờ ngọ a…Hắn tiếc nuối nghĩ, không biết Sở Liệt đã khởi hành hay chưa, dựa theo lễ tiết rườm rà trong cung…
Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhanh chóng mệnh lệnh: “Thay y phục cho quả nhân.”
Cung nữ khó xử, quỳ xuống thấp giọng nói: “Nhưng hoàng thượng trước khi đi đã phân phó để cho người nghỉ ngơi…”
“Lời quả nhân nói hiện tại ngươi nghe hay là không nghe?” Hắn trầm giọng quát lớn: “Thay y phục.”
Trước khi hoàng đế thân chinh phải tế thiên rồi lại điểm tướng, tóm lại là phải ở trước mặt đại quân bày đủ tư thế, một tế một bái tất phải mất không ít thời gian, nếu hiện tại hắn đuổi qua, nói không chừng còn có thể gặp được một mặt.
Hắn có chút tức giận Sở Liệt không từ mà biệt, loại cảm giác bị vứt bỏ này thực sự rất không xong, cho dù đối phương là có thiện ý thông cảm hắn tuổi già sức yếu…
Đáng chết, nếu thật là thông cảm, tối hôm qua sẽ không làm lâu như vậy. Rõ ràng nên binh quý thần tốc, Sở Liệt lại cố tình vây thành diệt chiến, chú trọng kéo dài diệt địch, một diệt một công cứ thế diệt đến hắn lão hồn câu tán, thật lâu cũng không có cách nào quay lại thân mình.
Cho nên, căn bản là không ai thông cảm bộ xương cốt già nua là hắn đây chịu không được lối đánh lâu dài sao?
Đau đớn quái dị khắp toàn thân làm cho hắn nhếch môi, hoàng bào thái thượng hoàng thế nhưng so với thứ lúc hắn làm hoàng đế phải mặc còn nặng hơn vài phần. Đây…đây căn bản là biến tướng trừng phạt về thể xác đi? Quả nhiên mỗi một quy định trong luật pháp không điều nào không thể hiện ra sự dụng tâm hiểm ác của thái tổ, thật sự là làm cho hậu bối khó có thể phỏng đoán a.
Chân hắn còn chưa đủ linh hoạt, lại phải một thân đau nhức chống đỡ tấm trọng bào kia, mỗi lần bước lên một bậc thang bên hông lại đau đớn thêm một chút, đau đến chân run lên, tay như nhũn ra, khổ sở không chịu nổi.
Nhưng hắn vẫn muốn đi nhìn thấy Sở Liệt, cho dù chỉ vọng được một bóng lưng cũng tốt, hắn không muốn bỏ qua ngày quan trọng nhất trong đời Sờ Liệt.
Tòa lầu cao nhất ngay chính giữa hoàng cung kia chính là Điểm Tướng đài mà lịch đại hoàng đế trước lúc thân chinh phải đến. Hắn từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng hô chỉnh tề vang dội của sĩ binh, loại thanh âm làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào này bức hắn cắn chặt răng, cố sức thẳng thắt lưng, tóc bên thái dương cũng đã bị mồ hôi tẩm ẩm ướt, không để ý đến nội sam ướt đẫm, cuối cùng vung đi sự nâng đỡ của hai thái giám, trên bậc thang cuối cùng tự mình cất bước đi ra ngoài.
Đỉnh lầu, ánh mặt trời đột nhiên bắn thẳng vào làm hắn không mở mắt ra nổi, đợi hắn nhìn kỹ lại được rồi, chỉ thấy dưới lầu cao, bộ binh y giáp màu đen đã đè ép phiến đất nguyên bản trống trải trong cung thành một mảnh tối mịt, nghiêm túc xếp hàng, chữ ‘Khánh’ trên đại kỳ đón gió tung bay, long văn thêu trên đó cũng tùy theo mà huy động móng vuốt, như diều gặp gió, thẳng xé trời xanh.
Hắn bị loại cảnh tượng túc mục trầm trọng đồng thời lại hùng dũng sục sôi này làm khiếp sợ không thể nói nên lời.
Đội ngũ càng tráng lệ lại càng làm cho hắn cảm thấy đau lòng, tiếng thương ưng giương cánh ở ngoài lầu gào thét mà qua, trên không trung trượt ra một đường cong tiêu sái, sau đó hắn được một thanh âm quen thuộc gọi lý trí trở về.
“Phụ hoàng? Sao người lại đến đây?”
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Sở Liệt một thân khôi giáp đen tuyền đứng ở chính giữa lầu, bên hông trang bị bảo đao danh chấn thiên hạ năm đó thái tổ mang theo bên người, chính là đứng thật xa, lại ngược nắng, hắn nhìn không rõ được biểu tình bên dưới mũ giáp của thanh niên.
Hắn thực không chí khí bị khuất phục trước tư thế oai hùng của hài tử nhà mình, Sở Liệt cứ hướng về hắn tiến thêm một bước, hắn trong lòng bàn tay liền nhiều thêm một chút mồ hôi. Dưới cảm giác áp bức gần như hít thở không thông đó, hắn trận trận ngưng mắt trên mặt Sở Liệt, thẳng thắn nói: “Quả nhân muốn nhìn ngươi nhiều hơn vài lần.”
Dưới mũ giáp kỳ thật là một gương mặt thực ôn nhu, làm cho hắn không cam lòng lại không nỡ.
Hắn nghiêm mặt, thực sự chăm chú thu vào mỗi một biến hóa hiện giờ trên mặt thanh niên, sau đó rất cẩn thận đều ghi nhớ lại toàn bộ: “Không được sao?”
Dưới lầu vạn danh sĩ binh đều nín thở nhìn lên bọn họ, thử đoán thái thượng hoàng cùng tân đế rốt cuộc đang nói cái gì.
Sở Liệt bất động thần sắc nhìn hắn, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay phải của hắn, còn mình một gối hơi gập, quỳ xuống trước mặt hắn.
Đích xác, Sở Liệt vốn đã cao lớn, lại mặc vào chiến bào càng thêm uy vũ, mũ giáp lại che thêm, nếu không quỳ hắn căn bản nhìn không được đẩy đủ gương mặt của thanh niên.
Binh lính dưới lầu thấy thế cũng nghiêm chỉnh có huấn luyện cùng nhau quỳ xuống, thanh âm bá bá làm cả kinh chim chóc xung quanh bay loạn hết lên.
“Phụ hoàng, nhớ rõ phải nghĩ đến ta, mỗi ngày nghĩ nhiều một chút, cũng chính là đã phù hộ ta nhiều hơn một chút.” Đặt tay hắn lên bên má, thanh niên cười nói: “Cho dù tối hôm qua ta không giữ lời, phụ hoàng cũng không được tức giận.”
Vạn danh tướng sĩ dưới lầu chỉ cho là bọn họ phụ từ tử hiếu, làm sao nhìn ra được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người hiện tại, biển tình này nếu thực sự mãnh liệt lên, thế nhưng không thua gì bùn núi trút xuống a.
Nếu thật phải chọn một cách chết, hắn tình nguyện chết ở ngay nơi này, say mê không biết đường về cũng tốt…Nếu cùng hắn một đường chính là Sở Liệt, vậy không sao cả.
Đến già nương tựa vào nhau, chỉ cần có Sở Liệt là đủ rồi.
“Được, sẽ không tức giận.” Hắn lặp lại một câu: “Quả nhân sẽ đối tốt với ngươi.”
Những người khác nghĩ thế nào cũng không sao cả, chuyện lạ lùng kỳ quái trên thế gian bao la này còn nhiều mà, muốn quý trọng một người cũng không phải là chuyện xấu, thích một người lại càng không phải là sai, hắn không cần thiết phải che đậy.
Sở Liệt khóe miệng có chút kéo lên, thần thái mỉm cười làm cho hắn trong lòng như nhũn ra.
“Vậy thì tốt lắm, phụ hoàng phải chờ ta trở lại, ở trong cung phải ăn thật ngon, ăn xong bữa cũng không thể lập tức ngồi, nhất định phải ngoan ngoãn tản bộ, chờ ta trở lại chân của phụ hoàng phải thật tốt rồi mới được.”
Nói đến chuyện này, hắn thực cố gắng gật gật đầu, hứa hẹn: “Ân, quả nhân nhớ rõ, lần sau quả nhân nhất định sẽ hảo hảo phối hợp.”
Sở Liệt thoáng khựng lại, rồi lập tức hiểu được, vui mừng khôn xiết cúi đầu cười cười, cố gắng khống chế đầu vai đang rung động: “Được, được, nhi thần nhất định chờ mong sự phối hợp của phụ hoàng.”
Hắn trừng mắt, cứ mỗi lần thanh niên dùng đến loại tự xưng nhi thần này thì tuyệt đối chính là đang trêu chọc hắn. Hắn cũng đã xé rách thể diện nói sẽ phối hợp như vậy rồi, giễu cợt trưởng bối loại hành vi này ác liệt đến cỡ nào a.
Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn cười đến hiền lành, lấy tay sờ sờ mặt thanh niên, dặn dò: “Thanh kiếm của thái tổ kia, quả nhân năm năm tuổi đã không cẩn thận làm gãy.”
Thanh niên mí mắt run lên, tay không tự giác nắm lấy chuôi kiếm.
“Không cần lo lắng, sau lại quả nhân đã sai người gắn lại, chính là hoàng nhi lúc dùng ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng sử dụng thô bạo, dù sao bảo vật vẫn luôn dễ hỏng nhất.” Hết thảy đồ chơi của người lớn tuổi đều luôn cần hậu bối bảo quân chu đáo thôi.
Thanh niên thức thời thu liễm nét tươi cười, chính sắc nghiêm nghị đáp: “Dạ, phụ hoàng nói có lý, nhi thần đối đãi bảo vật nhất định sẽ trân trọng giữ gìn bảo hộ yêu thương.”
Nói xong, cúi đầu, hôn lên những ngón tay vẫn bị nắm lấy của hắn: “Như vậy, phụ hoàng đã yên tâm vừa lòng sao?”
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
78 chương
50 chương
5 chương