Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trầm Lạc cởi quần áo ngoài ra, trên ngươi chỉ còn chiếc yếm và quần màu đỏ. Nến không tắt chiếu sáng cả gian phòng. Nửa người Trầm Lạc tựa vào thành giường, ngước mắt nhìn tấm màn bằng lụa mỏng, rất lâu sau Vũ Văn Thượng bước vào tẩm điện sau khi đã tấm rửa, Trầm Lạc vẫn duy trì tư thế cũ tựa vào thành giường nhìn màn lụa. Vũ Văn Thượng đi đến bên giường nhìn Trầm Lạc, Trầm Lạc cũng ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thượng, cánh môi mềm mại mở ra: “Vũ Văn Thượng, hôm nay Trương ngự y đã tới bắt mạch cho ta rồi, không có mang thai”. Vũ Văn Thượng bò lên giường, vén chăn mỏng lên, vươn tay trái giữ chặt vai Trầm Lạc dùng sức kéo, thoáng chốc Trầm Lạc tựa vào ngực Vũ Văn Thượng. Tay phải Vũ Văn Thượng dời đến vạt yếm màu đỏ của Trầm Lạc, từ từ xốc cái yếm lên: “Lạc nhi, còn nhớ đêm hôm đó ta ở chỗ chân nàng… hử?” Dứt lời tay phải Vũ Văn Thượng chuyển đến trước ngực Trầm Lạc, từ từ bóp nhẹ. Không cần Vũ Văn Thượng nói rõ Trầm Lạc cũng có thể biết được hắn đang nói tối nào, nàng vốn tưởng rằng mình có thai. Trong lòng Vũ Văn Thượng cũng cho rằng nàng có thai. Nên khi nàng và Vũ Văn Thượng làm chuyện đó không có thật sự làm, là ở giữa chân nàng mà làm xong. Trầm Lạc cúi đầu khẽ dựa vào ngực Vũ Văn Thượng, môi khẽ ma sát vạt áo Vũ Văn Thượng: “Vũ Văn Thượng hôm nay ta đã xửa lý chuyện của Tân Tử rồi”. Trầm Lạc nằm trong lòng Vũ Văn Thượng nói, cánh môi khép mở, sau khi nói xong vạt áo trước ngực Vũ Văn Thượng cũng ướt một mảnh. Tay phải Vũ Văn Thượng di chuyển đến dây yếm. “Chuyện của Chúc Dịch Phong Tân Tử đã nói hết rồi, chờ đến khi người Liêu rời đi, ta sẽ một lưới bắt Chúc Dịch Phong và toàn bộ đồng đảng lại. Tân Tử và thị vệ Tư Mã phòng đã cấu kết với nhau từ lâu, hôm nay mới trừng trị chính là chờ nàng ta cùng với Chúc Dịch Phong nảy sinh hiềm khích”. Trầm Lạc tựa vào ngực Vũ Văn Thượng cái miệng nhỏ nhắn rên lên một cái, cảm thấy trên người mát mẻ. Nhìn bàn tay đang lớn mật chạy trên người nàng. Trầm Lạc điều chỉnh tư thế, tay ôm eo Vũ Văn Thượng, chân trái khều hai chân Vũ Văn Thượng. Thoát khỏi bàn tay to của hắn, đem thân thể mềm mại toàn bộ dán vào ngực Vũ Văn Thượng. Cái miệng nhỏ nhắn vẫn như cũ dán trên ngực Vũ Văn Thượng: “Hôm nay ta còn nhìn thấy Chiêu Tuyết Công chúa, nàng ấy rất đẹp, đứng dưới ánh trăng giống như tiên vậy, nàng ấy giống như người ở trên trời hạ phạm”. Chân trái Trầm Lạc giữa hai chân Vũ Văn Thượng cọ cọ, sao Vũ Văn Thượng có thể chịu nổi, người đang tựa vào đầu giường không khỏi cứng lên. Trầm Lạc nhân cơ hội mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm viên đậu đỏ trước mặt, hai tay Vũ Văn Thượng lập tức căng thẳng, chân mày nhịn không được nhíu lại. Tay phải Vũ Văn Thượng lướt qua chăn mỏng, muốn cởi quần Trầm Lạc, làm sao Trầm Lạc có thể để cho hắn dễ dàng như ý được. Hai chân cố ý dính sát vào chân Vũ Văn Thượng, không một kẽ hở, không để hắn thừa cơ vào được. Hai chân thì như thế mà cái miệng cũng không chịu thua kém. Nặng nề cắn viên đậu đỏ của Vũ Văn Thượng một cái, mặt hồng rực nâng lên nhìn Vũ Văn Thượng: “Sao lại nhíu mày như vậy, cũng không nói lời nào, sao không ở Ngưỡng Hiền cung thưởng thức sắc đẹp đi, ca múa hôm nay rất đẹp phải không?” Tay trái Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng vuốt ve bả vai trắng noãn của Trầm Lạc: “Nàng đó, khiêu khích ta như vậy, thấy ta khó chịu trong lòng rất thư thái phải không? Chiêu Tuyết Công chúa là gả cho Hoàng đệ, qua mấy ngày nữa sẽ là đại hôn của hai người họ rồi. Khi đó Hoàng đệ cũng sẽ là Vương gia. Còn nữa, làm gì có ca cơ nào nhảy đẹp mắt như nàng? Lạc nhi có biết vì sao khi nàng nhảy múa thì có thể gọi đom đóm tới?” Trầm Lạc suy nghĩ lắc đầu một cái, tay phải Vũ Văn Thượng đẩy hai chân nàng ra, mục đích thành công. Trầm Lạc kêu lên một tiếng, biết muốn kẹp hai chân lại đã quá trễ, người Trầm Lạc hoàn toàn mềm nhũn. Hai tay vòng chặt eo Vũ Văn Thượng níu áo hắn. Vũ Văn Thượng nâng khóe miệng hôn lên đỉnh đầu Trầm Lạc một cái: “Ở huyện Viễn Sơn có một tập tục, các cô nương từ nhỏ được tắm bằng thuốc. Trong nước tắm này có một loại cỏ, đất nơi đom đóm sống có nhiều loại cỏ này”. Trầm Lạc nắm thật chặt áo Vũ Văn Thượng hướng lên phía trên động, áo trong màu trắng thoáng chốc bị cởi ra. Vũ Văn Thượng cũng rất phối hợp, một cái đai lưng màu trắng rớt xuống giường, một lồng ngực cường tráng hiện ra. Trầm Lạc nhíu mày cười một tiếng: “Tôn Miểu cũng vì vậy nên mới hấp dẫn được đom đóm?” “Ừ”. Vũ Văn Thượng khẽ gật đầu một cái, tay phải ở dưới thân chợt dùng lực. Thân thể Trầm Lạc run lên, “Lạc nhi, ta cũng đã điều tra nàng không có dùng loại thuốc đó tắm. Cơ thể Lạc nhi của ta trời sinh đã có mùi thơm rồi”. Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng hung hăng ở trên vai Trầm Lạc hôn một cái. Trầm Lạc ôm thật chặt cổ Vũ Văn Thượng, hai chân mở lớn trên giường. Cái quần trong màu đỏ cởi đến mắt cá chân. Mặt ửng hồng, đôi mày thanh tú nhếch lên. Trầm Lạc nâng cằm Vũ Văn Thượng: “Tối nay bổn cung đồng ý cùng chàng làm chuyện phòng the”. Tay phải Vũ Văn Thượng rời khỏi thân thể Trầm Lạc, đôi tay ôm lấy eo thon của nàng, thân thể dùng sức lật người đè Trầm Lạc ở phía dước. Giơ tay đánh lên chân Trầm Lạc một cái: “Dám dùng xưng hô bổn cung với bổn Điện hạ”. Sau khi dứt lời, Vũ Văn Thượng cúi đầu xuống hôn Trầm Lạc. Trầm Lạc vòng tay ôm chặt cổ Vũ Văn Thượng, thân thể khẽ nâng lên, đưa lưỡi ra chủ động đáp lại Vũ Văn Thượng. Tối nay Trầm Lạc đặc biệt chủ động, chủ động khiến cho trái tim Vũ Văn Thượng đập loạn không dứt. Không mang thai cũng tốt, nếu mang thai rồi, hắn cũng chỉ có thể làm xong chuyện ở chỗ giữa chân Lạc nhi thôi. Hôm sau khi Trầm Lạc tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng Vũ Văn Thượng. Vén chăn mỏng lên nhìn vết hôn màu đỏ chi chít trên người. Trầm Lạc nghĩ đến trận kích tình tối hôm qua. Đưa tay cầm cái yếm với quần trên giường mặc vào. Đứng lên lấy quần áo trên kệ. “Thái tử phi, tướng quân phu nhân cầu kiến”. Trầm Lạc vừa nghe như thế thì nhanh chóng cất bước ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng ra “Mau mau đem chút nước đến đây cho ta rửa mặt, bảo Tiểu Phúc Tử chuẩn bị ít bánh ngọt”. Bích Liên cười lên tiếng: “Nước đã mang đến rồi, bánh ngọt cũng đã chuẩn bị xong đưa đến phòng khách, tướng quân phu nhân đang ăn rồi”. Trầm Lạc vỗ đầu một cái: “Xem đầu óc ta này, trên tay ngươi bê chậu nước mà cũng không thấy”. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trầm Lạc nhanh chóng đi đến phòng khách Đông cung. Mợ vào cung thăm nàng, trong lòng Trầm Lạc rất vui. Vào đến phòng khách Trầm Lạc nhìn thấy mợ đang ngồi uống trà. Trên mặt lập tức lộ nụ cười thật tươi “Mợ”. Sau khi Mộc Vân nghe tiếng Trầm Lạc lập tức đặt ly trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ với Trầm Lạc. Trầm Lạc nâng người Mộc Vân dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: “Mợ đang làm gì thế?” Mộc Vân ngẩng đầu nhìn thái giám trong phòng khách, Trầm Lạc hiểu ý liền đuổi những thái giám kia đi. Kéo tay Mộc Vân, Trầm Lạc cầm một miếng hoa quế cao lên: “Mợ thấy hoa quế cao này có gì khác so với phủ tướng quân?” Mộc Vân khoát tay, đôi mày nhíu lại. Trầm Lạc nhìn thấy trong lòng lo lắng, để hoa quế cao trên tay lại mâm: “Mợ sao vậy?” Mộc Vân kéo tay Trầm Lạc: “Lạc nhi, nha đầu Mạn Thanh xảy ra chuyện. Lúc đó ta và cậu con cũng không để ý. Mạn Thanh một mình rời phủ. Cậu con lập tức cho người đi tìm. Đến phủ đệ của Nhị Hoàng thượng tìm cũng không thấy. Sau khi cậu con lên triều không lâu, ta liền nhận được một phong thư. Mạn Thanh bị Liêu tướng quân giữ, ta đã tự mình đến chỗ của Liêu tướng quân, nhưng mấy thị vệ giữ cửa của Đại Mạc không cho ta vào”. Trầm Lạc cũng hiểu được đại khái. Mạn Thanh vốn muốn đến tìm Vũ Văn Hạ, kết quả lại bị người Liêu trong lúc vô tình bắt giữ. “Mợ, trước tiên người đừng nóng vội. Mạn Thanh là con gái của đại tướng quân Nguyệt Tường quốc, Liêu tướng quân sẽ không gây bất lợi cho Mạn Thanh đâu. Nói không chừng do tối qua nôn nóng vội vã va phải Liêu tướng quân. Chờ Thái tử hạ triều hồi cung chúng ta sẽ nghĩ cách”. Mộc Vân lau nước mắt thở dài nói: “Khuê nữ không biết lo, để cho ta và cậu con đau lòng”. Trầm Lạc đưa khăn cho Mộc Vân lau nước mắt: “Chờ Mạn Thanh gả đi thì sẽ tốt hơn thôi, tính tình muội ấy cũng sẽ thay đổi. Mợ, bây giờ Vân Vân còn trong kinh thành không?” Mộc Vân ngẩng đầu nhìn Trầm Lạc sau đó gật đầu một cái: “Lăng Thiếu đưa Vân nha đầu về phủ Thừa Tướng rồi, một tháng nữa Vân nha đầu sẽ làm kê lễ. Hôn sự này sẽ mau thôi”. “Mợ, Thừa tướng đại nhân đối với Vân Vân thế nào?” Thừa tướng đại nhân một lòng nghĩ Vũ Văn Thượng sẽ lấy người Hà phủ, liệu sẽ đối xử với Vân Vân thế nào? “Ai, phụ mẫu Lăng Thiếu đều không chào đón Vân nha đầu, ngược lại Hà Oánh đối với Vân Vân rất tốt. Hà Oánh đã lập gia đình, bụng cũng to rồi, ước chừng năm sáu tháng”. Mộc Vân dứt lời cúi đầu nhìn Trầm Lạc: “Lạc nhi, con có chưa?” Trầm Lạc lắc đầu một cái: “Hôm qua Trương ngự y cũng đã đến chẩn mạch rồi, con không có mang thai. Hà Oánh cũng như con vào cung, hiện giờ thì sắp sinh rồi”. Mộc Vân vỗ nhẹ tay Trầm Lạc: “chuyện này không gấp được, Điện hạ có phải thường về muộn, thường uống rượu?” “Cũng không thường về muộn, uống rượu thì thường xuyên. Tối hôm qua trở về người toàn mùi rượu”. Trầm Lạc nói đến đây trừng lớn mắt: “Mợ, chẳng lẽ uống rượu ảnh hưởng đến việc sinh con?” Mộc Vân hết sức đồng ý, “Đúng vậy, Phó tướng của cậu con lập gia đình mấy năm nay cũng không có con, sau khi biết thì không uống rượu nữa, một tháng sau vợ hắn liền mang thai. Con nói với Điện hạ chú ý một chút, ít uống rượu thôi. Sau khi kinh nguyệt qua 7, 8 ngày liền làm chuyện kia, ngày nào cũng làm, làm mười ngày, mỗi ngày hai lần. Còn sợ không mang thai?” Đúng là phong phạm hiệp nữ của Mộc Vân trỗi dậy. Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thượng cười cười đang đứng ngoài cửa phòng khách, thoáng chốc cái gì cũng không nói được. Mộc Vân thấy Trầm Lạc nhìn về phía trước, sau đó cũng quay đầu nhìn. Khi thấy Vũ Văn Thượng đã đi vào phòng khách thì cúi người hành lễ, Vũ Văn Thượng giơ tay lên ra hiệu Mộc Vân đứng dậy. “Phủ tướng quân sắp có chuyện vui rồi”. Vũ Văn Thượng nhàn nhạt nói một câu làm Mộc Vân choáng váng. Có chuyện vui? Bà chỉ có một khuê nữ, đang vì khuê nữ tìm hiền tế, vẫn còn chưa đâu vào đâu cả. Giờ phút này Trầm Lạc cũng cảm thấy nghi ngờ, phủ tướng quân nếu có chuyện vui thì cũng chỉ có hai chuyện, hoặc là Vân Vân xuất giá, hoặc là Mạn Thanh gả đi. Nhưng hai người này đều chưa làm kê lễ.