Thái Tử Vô Sỉ
Chương 17
Vũ Văn Thượng khẽ nhíu mày, hai tay ôm trọn vòng eo tinh tế của nữ tử dưới thân, hơi dùng lực, Trầm Lạc thoáng chốc bị Vũ Văn Thượng nhấc ngồi dậy, hai chân duỗi thẳng cũng theo đó cong lại, mái tóc dài đen mượt rủ xuống, che khuất dung nhan nữ tử dưới ánh trăng. Vũ Văn Thượng vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc vắt ngang dung nhan nữ tử lên, nghiêng người về phía trước, từng cái hôn tinh mịn rơi xuống, lần theo khuôn mặt nữ tử, từ trán đến chân mày, rồi lại từ chân mày dời xuống chóp mũi, cuối cùng, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm đôi môi cánh hoa phấn nộn ướt át kia. Ánh trăng chậm rãi lui dần, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, hắt bóng lên mặt đất.
“Vũ Văn Thượng, đợi lát nữa mọi người thức dậy, trông thấy ngươi ở trong phòng ta thế này không tốt đâu, ngươi mau quay về Đông Cung đi.” Trầm Lạc lấy hai tay đẩy Vũ Văn Thượng ra, định với lấy áo lót bị Vũ Văn Thượng cởi ra vứt trên giường kia mặc vào. Mới vừa đụng đến vạt áo, thân mình lại bị Vũ Văn Thượng kéo vào trong ngực. Chiếc yếm đỏ thẫm dán sát lồng ngực ấm áp, không một kẽ hở. Trong lòng Trầm Lạc càng lo lắng hơn, ngoài kia mặt trời đã mọc, không bao lâu nữa, sẽ nhô lên cao, những vị thiên kim ở sương phòng. . . . . . . Lúc này Trầm Lạc như đang làm việc gì trái với lương tâm, đôi tay nắm chặt, bộ ngực đang trưởng thành cũng bởi vì thế mà ngày càng khẩn trương thở dốc không ngừng phập phồng, như sắp nhảy ra đến nơi.
“Lạc nhi, nàng thấy nơi này không thoải mái sao?” Vũ Văn Thượng vừa nói vừa vươn tay vuốt ve bộ ngực phập phồng cao thấp của nàng, càng sờ càng hăng say. :))
“Vũ Văn Thượng, đừng có sờ. Hôm nay ngươi sờ còn chưa đủ sao?” Trầm Lạc muốn Vũ Văn Thượng nhanh nhanh lên một chút, thành ra trong lúc vô thức, ngữ khí nói chuyện nghe như làm nũng. Thanh âm nhu hòa mềm mại lọt vào tai Vũ Văn Thượng, mà như thấm sâu vào cõi lòng hắn, “Lạc nhi, ta thấy chiếc yếm này của nàng thật đẹp.”
Vải dệt yếm là loại vải thượng hạng phụ thân mới nhập, còn là do mẫu thân dùng loại tơ vàng cao cấp nhất may nên. Ánh mắt Vũ Văn Thượng thật không tồi, nhưng tự dưng lại nói đến chiếc yếm của nàng. . . . . .Đôi tay Trầm Lạc bắt lấy bàn tay to đang phủ ngực mình của Vũ Văn Thượng, dùng sức kéo gạt đi. “Ngươi đừng có mà nảy sinh ý đồ gì với chiếc yếm của ta.”
“Không phải nàng cứ muốn là được.” Một bàn tay khác của Vũ Văn Thượng giữ chặt hai tay Trầm Lạc, bàn tay to trên ngực chạm tới nút thắt yếm kéo một cái, một đôi tuyết nhũ nhảy ra. Vũ Văn Thượng tà ác cúi đầu, cần thận đánh giá đôi nhũ hoa xử nữ kia: “Ừm, vuốt cũng thấy lớn, xem lại kỹ càng, thì ra không chỉ lớn có một chút thôi đâu.” Trầm Lạc vội lui về phía sau, lúc này nàng lại lõa thể, đây là lần thứ hai.
“Đừng nhúc nhích.” Vũ Văn Thượng dùng tay giữ chặt thắt lưng nàng, cúi đầu thuận thế hôn lên cặp song nhũ kia. Lúc này hai chân Trầm Lạc vẫn gấp khúc như cũ, hai tay Vũ Văn Thượng khống chế thân thể nàng, sức lực to lớn làm nàng không thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngực mình không ngừng phập phồng. Vũ Văn Thượng càng thêm mãnh liệt hôn mút, hơi thở của Trầm Lạc cũng càng thêm dồn dập.
“A, ngươi đừng cắn.” Hai tay Trầm Lạc níu lấy tóc Vũ Văn Thượng, hắn thế nhưng cắn ngực nàng. . . .Thật là, xấu hổ chết mất. Vũ Văn Thượng cười khẽ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Lạc mị hoặc cười một tiếng. Trái tim Trầm Lạc bụp một cái nảy lên, dáng vẻ này của Vũ Văn Thượng, làm nàng nhớ lại lần đầu tiên tới Đông Cung rửa chân cho hắn, lúc rửa chân, hắn cũng mị hoặc như vậy, hoàn toàn không giống vị Thái tử Điện hạ uy nghiêm ngày thường.
“Lạc nhi, có thứ còn tà ác hơn nữa, phải thử xem mới được.” Trầm Lạc đáng thương đâu có quyền lựa chọn, một tay Vũ Văn Thượng đặt bên hông nàng vươn xuống phía dưới. Đôi chân Trầm Lạc đang cong lại đặt trên giường, cực kỳ thuận lợi cho động tác này của Vũ Văn Thượng.
“Ưm.” Thân thể Trầm Lạc hơi ưỡn lên, tay Vũ Văn Thượng đã chạm tới huyệt khẩu nơi hạ thân nàng. Qua lại vuốt ve thịt non mềm mịn, cứ mãi ở bên ngoài do dự không tiến vào. Dần dần, động tác dưới tay bỗng trở nên kịch liệt, lưỡi dài trên cặp miên nhũ cũng càng thêm dữ dội. Chỉ trong chốc lát, ngực Trầm Lạc đã hồng rực, hạ thân lại rỉ ra chút nước, lần này không rơi vào miệng Vũ Văn Thượng mà toàn bộ đều ngấm xuống giường.
Lồng ngực Vũ Văn Thượng phập phồng, ôm chặt lấy Trầm Lạc như thể muốn dính chặt nàng trên thân mình, “Lạc nhi, thứ nước kia bị giường hút đi, thật là lãng phí.”
Trầm Lạc tựa vào lồng ngực phập phồng ấm áp của Vũ Văn Thượng, nghe trái tim hắn vững vàng hữu lực nhộn nhạo. Sang năm nàng phải vào cung thôi, cái tên Vũ Văn Thượng này đã đoạt đi trong sạch của nàng mất rồi.
“Lạc nhi, chiếc yếm này Bổn điện sẽ lấy đi, coi như là tín vật đính ước nàng trao cho Bổn điện. Nguyệt Tường quốc chú trọng có qua có lại, Bổn điện cũng sẽ tặng nàng tín vật đính ước. Coi ba thứ đồ trang sức kia là tín vật đính ước có được không?”
Trầm Lạc từ trong ngực Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên, “Tiểu Phúc Tử đã cầm đi rồi, mấy thứ đồ trang sức ấy ta chẳng thèm.”
Vũ Văn Thượng nâng đầu Trầm Lạc lên, nhếch khóe miệng nói: “Lạc nhi giận rồi à, đừng nóng vội. Ba thứ đồ trang sức, Bổn điện ắt sẽ mang tới cho nàng.”
Vành tai tóc mai giao nhau sau nửa canh giờ.
Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng cầm chiếc yếm của nàng nghênh ngang rời đi, mặt trời cũng dần lên cao, Trầm Lạc hết cả buồn ngủ. Tay đặt xuống giường vừa đúng chạm phải chỗ ướt ướt kia, nơi ấy là do nàng làm ướt. Trầm Lạc đỏ mặt lên, chiếc yếm cũ không còn, nàng biết bảo cung nữ cầm yếm mới tới kiểu gì đây?!
Quả nhiên, lúc nghe Trầm Lạc nói muốn một chiếc yếm mới Bích Diệp liền rất đỗi giật mình, Trầm Lạc không nhịn được phất phất tay, “Ngươi đi lấy một chiếc yếm mới tới đây, chiếc yếm ban đầu đã mặc mấy ngày rồi.”
“Chủ tử, nô tỷ sẽ đi lấy ngay. Nhưng chủ tử, để nô tỷ cầm luôn chiếc yếm ban đầu đi giặt nhé?” Trầm Lạc lập tức biến sắc, chiếc yếm ban đầu đã nằm trong tay Vũ Văn Thượng rồi, ngươi dám đi đòi không. . . . . .
Bích Diệp thấy chủ tử nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, lập tức khom người nói: “Nô tỳ đi lấy ngay đây ạ.”
Bích Diệp đi không bao lâu đã quay lại, Trầm Lạc cũng mặc quần xong. Túm chặt chăn mỏng che trên người, hai tay sột soạt một cái nhận lấy chiếc yếm trong tay Bích Diệp, “Ngươi, xoay người sang chỗ khác.”
Bích Diệp nghe lời xoay người đi, hôm nay chủ tử làm sao vậy, sao lại kỳ lạ như vậy. Hầu hạ chủ tử mặc y phục là chuyện nô tỳ nên làm, hơn nữa cùng là con gái với nhau, sao chủ tử phải xấu hổ?
Trầm Lạc chuyên chú mặc yếm, thay y phục xong, liền vội vàng đứng dậy, mò mẫm trên đất tìm giày vải đi vào. Đứng lên vỗ vỗ người rồi mới cho Bích Diệp xoay người lại. “Hôm nay ta phải về nhà rồi, mấy ngày nay đã khiến ngươi vất vả.”
Bích Diệp hoàn toàn không nghĩ tới, chủ tử lại nói hôm nay phải về nhà. Nói vậy, nàng lại phải trở về Hoán Y Cục rồi ư? Ma ma đã nói rõ rằng lần này tới sương phòng phục vụ một vị chủ tử thiên kim, mà thời gian phục vụ còn rất dài nữa. Trầm Lạc tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Bích Diệp, tự mình tới bên chậu nước rửa mặt. Bích Diệp cười khổ một hồi, e rằng lần này tỷ muội Hoán Y Cục lại cười mình mất thôi.
“Chủ tử, cái này. . . . . .”
Trầm Lạc dùng khăn lau mặt, “Sao vậy?”
Bích Diệp nghi hoặc nhìn chỗ ướt trên giường, nàng nhớ trong Hoán Y Cục có một cô gái tên Tiểu Hà, Tiểu Hà làm việc ở Hoán Y Cục nhiều năm giành được sự ngợi khen của ma ma chủ sự, rồi Tiểu Hà được phân đến một gian phòng độc lập. Ra ở riêng không lâu sau đó, Tiểu Hà liền bị tố giác tằng tịu với thị vệ. Lúc xem xét giường nằm trong phòng Tiểu Hà cũng thấy một chỗ ướt, bây giờ nơi này của chủ tử thế nhưng cũng ướt.
Trầm Lạc vọng theo tầm mắt của Bích Diệp thấy được nơi ướt át kia, hai tai nhất thời đỏ ửng, vội vàng mở miệng: “Tổi hôm qua ta khát nước, lúc uống trà không cẩn thận làm đổ ra ấy mà.”
“Hóa ra là vậy, chủ tử, để nô tỳ mang đi giặt, tránh cho người khác trông thấy, lại nói hươu nói vượn toàn những điều không hay.” Bích Diệp không nghi ngờ gì, kéo ga giường ôm hết ra ngoài.
Búi tóc, ăn sáng xong. Trầm Lạc cùng Bạch Mạn Thanh được Tiền công công dẫn đi trên con đường nhỏ ra đến cửa cung. Xe ngựa phủ tướng quân đã chờ sẵn chỗ lối vào. Bạch Mạn Thanh thấy xe ngựa nhà mình thì vui sướng nhảy dựng lên, nhìn phu xe cười thật ngọt, Trầm Lạc vịn xe ngựa theo sát Bạch Mạn Thanh lên xe.
Triệu đại thúc phu xe đanh định quất roi thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói lanh lảnh. Bạch Mạn Thanh vén rèm xe lên, nhìn về phía người đang gào thét kia. Thì ra là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng Lưu công công, hắn đang cầm trong tay một hộp gấm, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ xe ngựa.
“Trầm gia Thiên kim, Thánh thượng ban thưởng dạ minh châu. May mà đuổi kịp, không thì khó mà ăn nói với Hoàng thượng rồi.” Lưu công công đưa hộp gấm đựng dạ minh châu cho Bạch Mạn Thanh tựa bên cửa xe, Bạch Mạn Thanh chuyển lại cho Trầm Lạc.
“Lưu công công, thay dân nữ cám ơn Hoàng thượng.”
Lưu công công cười ha hả, “Trầm gia Thiên kim đa lễ quá, lên đường may mắn.”
Trầm Lạc nhìn về phía Lưu công công gật đầu một cái, rồi ra hiệu cho Bạch Mạn Thanh buông rèm xe xuống. Bánh xe lộc cộc chuyển động.
Trên tường thành hoàng cung cao vút uy nghiêm, một nam tử tuấn mỹ mặc trên người y phục màu vàng sáng chói vội đứng dậy, hai mắt thâm thúy như biển cả dõi theo xe ngựa đi về nơi xa một hồi lâu.
Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh nam tử kia, nhìn dưới đôi mắt an tĩnh của Điện hạ cuồn cuộn sóng lớn. Biết Điện hạ đã quay về thư phòng Đông Cung, Tiểu Phúc Tử vội vàng chạy tới thư phòng báo cho Điện hạ biết hôm nay Trầm cô nương sẽ rời đi. Điện hạ liền bảo mình cái gì mà, nói cho nàng ấy biết, nếu không quay lại, Bổn điện sẽ mang thứ gì đó của nàng ấy giắt trên tường thành. Trầm cô nương thì có đồ vật gì không thể lộ ra ngoài sáng nằm trong tay Điện hạ nhỉ?
Xe ngựa đi xa dần rồi từ từ khuất khỏi tầm mắt, Tiểu Phúc Tử lại nhìn Điện hạ, hắn vẫn như cũ không hề nhúc nhích nhìn về nơi phương xa, cứ như thể Trầm cô nương đang chờ Điện hạ ở nơi xa vậy. Điện hạ ơi là Điện hạ, rõ ràng trong đầu không quên được Trầm cô nương. Đợi chờ lần này, cũng phải tới một năm. Gia chủ Trầm gia có để con gái vào cung không vẫn còn là một vấn đề đấy.
“Tiểu Phúc Tử.”
Điện hạ thình lình mở miệng, làm Tiểu Phúc Tử bị dọa run cả người, vội khom người đáp lại: “Điện hạ phân phó gì ạ?”
“Ba thứ đồ trang sức cất xong rồi hả? Tờ giấy cũng bỏ vào chung rồi chứ?”
Tiểu Phúc Tử cung kính đáp lời: “Hồi bẩm Điện hạ, ba thứ đồ trang sức và tờ giấy đều đã được bỏ vào ngăn trong hộp gấm rồi.”
Vũ Văn Thượng gật gật đầu, “Ừm, bảo với Lưu công công, phần thưởng của hắn chắc chắn sẽ không thiếu.”
“Dạ, Điện hạ.”
Trong xe ngựa.
“Biểu tỷ, mở hộp gấm ra xem dạ minh châu Hoàng thượng ban thưởng có khác gì dạ minh châu trong Trầm gia không?”
Trầm Lạc mở nút thắt hộp gấm màu vàng, “Có gì khác được chứ, dạ minh châu đều như nhau cả thôi.”
Bạch Mạn Thanh rướn cổ lên nhìn dạ minh châu, nhìn trái nhìn phải. “Hoàng thượng nói dạ minh châu này là của Tây Cống quốc, cứ tưởng có gì khác lạ cơ. Còn chẳng lớn bằng dạ minh châu trong Trầm gia.”
“Đó là đương nhiên.” Trầm Lạc bĩu môi, đặt lại nắp hộp gấm cho khít. Nhà mình so với hoàng cung thoải mái hơn nhiều, chẳng lắm quy củ lộn xộn lung tung như trong hoàng cung. Aizz, nhưng Vũ Văn Thượng đã làm chuyện kia với mình rồi, sang năm mình không thể không vào cung.
Lúc này Trầm Lạc còn chưa hiểu biết chuyện nam nữ, không biết rằng nữ tử chưa có nguyện sự lần đầu không thể làm chuyện phòng the, không biết chuyện phòng the không chỉ là ôm hôn ân ái, không biết mấu chốt của chuyện phòng the chính là chọc thủng một tấm màng kia.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
20 chương
52 chương
162 chương
48 chương
79 chương
59 chương
406 chương