Lại là một tối hát hò.
Ngô Minh post lên kênh —-
Vô Danh: Thực ra hàng xóm vốn không có thai phụ nào đúng không! Tình Không-sama nói khoác cẩn thận sinh non!
Tình Không vừa hát xong một bài, giương mắt thấy câu nói của Vô Danh, liền “Hê” một tiếng, bảo: “Nói bậy! Nhà bên rõ ràng có thai phụ! Thai phụ đó còn hơi nghễnh ngãng tai nữa kìa!”
Ngô Mình sờ sờ cái tai đang nóng bừng lên của mình, xí một tiếng, tai tôi rất tốt đó.
Cậu ra ngoài phòng khách, mở tủ lạnh, lấy ra ít cà chua ngâm đường.
Hôm nay đồng nghiệp cho một ít cà chua, vừa đỏ vừa sáng, lúc về nghĩ nghĩ một hồi liền mang cắt thành lát, rắc đường trắng lên, bỏ vào trong tủ lạnh, hiện giờ có thể ăn được rồi.
Từng tinh thể đường trắng chưa tan phủ đều lên cà chua màu đỏ hồng, phần ruột màu xanh tím cứ như thể muốn chảy ra, phía dưới còn tích lại một ít nước, hấp dẫn vừa miệng, chua chua mà ngọt ngọt, khiến người người chảy nước miếng.
Ngô Minh xếp ra một hộp mới, gõ cánh cửa nhà bên, sợ người kia không nghe thấy còn ấn cả chuông cửa.
Tinh Không nghe được tiếng chuông này liền ngừng hát, nói với đám fan trong kênh: “Chết rồi, thai phụ nhà bên thực sự tới gõ cửa rồi, đuổi cô ấy đi đã.”
Mọi người đều nở nụ cười hả hê khi người gặp họa.
Tần Không mở cửa, cười nói: “Ngại quá, không làm ồn đến…”
Ngô Minh nâng nâng hộp bảo quản trong tay, “Hả?”
“Không…” Tần Không thoáng dừng lại, “Đây là?”
“Hôm nay đồng nghiệp tặng tôi ít cà chua quê trồng, tôi làm món này, mà một mình ăn không hết thì lãng phí quá, ha ha.” Ngô Minh đặt chiếc hộp vào tay Tần Không, nói.
Tần Không thấy món cà chua hấp dẫn trong hộp bảo quản, ánh mắt liền sáng lên, “Oa, cám ơn rất nhiều nha!”
“Không có gì không có gì, vậy anh cứ làm việc đi, tôi về đây.”
Quan hệ hàng xóm của họ rất tốt, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu chạm mặt, nhà ai có đồ ăn ngon đều mang qua cho người kia một ít, thường xuyên qua lại đến mức sự khách khí cũng giảm đi phần nào.
Tần Không trở về phòng, mở hộp bảo quản, không thèm dùng đũa mà dùng thẳng hai ngón tay cẩn thận nhấc một miếng lên, bỏ vào miệng thỏa mãn nhai nuốt. Ăn ngon thật, cười tươi đến mức không thấy mặt trời rồi.
Thấy khung chat còn đang bàn luận về thai phụ nhà bên, thậm chí còn tò mò chuyện thai phụ nọ định giáo huấn sama thế nào, hắn liền mở mic, vô cùng đắc ý nói: “Thai phụ nhà bên gõ cửa mang tặng đồ ăn nha.”
“Đoán xem cô ấy tặng gì nào? Oa, ngon!”
“Chờ tí anh chụp ảnh cho mấy em xem, hê hê!”
Ngô Minh nghe tiếng người nọ cười đắc ý, cầm đũa gắp một miếng. Cà chua lạnh quả nhiên rất ngon, tên kia hời quá còn gì.
Tự lẩm bẩm: “Ăn đồ của mình, còn dám nói mình là thai phụ!”
Lên lượn Weibo, quả nhiên thấy xuất hiện ảnh chụp cà chua ngâm đường.
CV Tình Không: Ha ha hàng xóm tặng đó, ngon! [Hình ảnh]
Vì vậy liền reply —-
Tên trong không có tên: Ói mửa!
Sáng hôm sau.
Ngô Minh đang đứng chờ thang máy, tình cờ gặp Tần Không cũng rời khỏi nhà đi làm. Lúc hai người cùng vào thang máy, Tần Không nói: “Cám ơn cà chua của cậu, rất ngon.”
“Chỗ tôi còn nhiều lắm, đều là cây nhà lá vườn của đồng nghiệp, tốt hơn rất nhiều loại mua ở siêu thị. Tối tôi mang qua cho anh.”
Tần Không ngượng ngùng sờ mũi, “Ưm, làm sao có thể không biết xấu hổ như thế…”
“Một mình tôi ăn cũng không hết, giúp tôi giải quyết đi ha.” Thang máy rốt cuộc cũng dừng lại. Ngô Minh bước ra trước, không để người kia có cơ hội từ chối.
Ra khỏi thang máy, hai người gật đầu chào một cái, liền tiến về hai hướng khác nhau.
Ngô Minh rẽ trái, Tần Không rẽ phải.
Nơi làm việc của hai người ở hai đầu thành phố, tuy không bao giờ có giao dịch gì với nhau, nhưng ở cùng một tòa nhà, lại là hàng xóm sát vách, cũng coi như có duyên phận.
Ngô Minh nghĩ, như vậy cũng tốt lắm rồi, mình chẳng mong điều gì hơn.
Tần Không là kẻ nghiện Weibo, sau khi chia tay liền post lên Weibo liền —-
CV Tình Không: Oa, hàng xóm tốt bụng nói muốn tặng tui cà chua, là loại cây nhà lá vườn nha, không giống với loại mua trong siêu thị!
Bình luận bên dưới —-
Thai phụ nhà bên sao hào phóng thế!
Hàng xóm tốt bụng lần nào cũng tặng đồ ăn cho sama!
Sama không có gì đền đáp, lấy thân báo đáp đi!
…
Thường lúc làm việc Ngô Minh đều không mở Weibo, đến trưa mới cầm điện thoại lượn lờ một lát, liền khẽ cười: “Hàng xóm tốt bụng.”
Ngô Minh reply —–
Tên trong không có tên: Sama thật hạnh phúc. [vui vẻ]
Hôm nay Tần Không dường như rất vui, còn cho phép mọi người chọn bài hát. Hát mệt rồi thì bắt đầu nói chuyện phiếm với mọi người. Mà thực ra là hắn một mình lên mic nói chuyện, fan ngồi dưới khung chat gõ chữ.
Ví dụ như hôm nay có một con mèo nhảy vào phòng làm việc, màu xám, rất dính người, có điều không dính hắn.
Ví dụ như cây xương rồng hắn trồng sắp nở hoa rồi, bây giờ đã ra nụ, qua hai ngày nữa sẽ chụp hình cho mọi người xem.
Rồi ví dụ như hàng xóm nhà bên còn nói muốn tặng hắn cà chua, vừa nghĩ tới đã chảy nước miếng rồi.
Ngô Minh cười cười, cầm túi cà chua đã gói kỹ từ lâu, gõ cửa nhà hàng xóm, đưa cho hắn nói: “Túi này nhờ anh giải quyết hộ đó.”
Tần Không nhận lấy túi xong liền bảo Ngô Minh đợi một lát, xoay người vào trong cầm ra một hộp chocolate, thêm cả chiếc hộp bảo quản hôm qua, đưa hết cho Ngô Minh: “Cậu đừng từ chối, công ty phát cho đấy. Tôi cũng không ăn hết.”
Ngô Minh nhận đồ, nói cảm ơn rồi quay về.
Vào nhà vừa đeo tai nghe lên, đã nghe thấy Tình Không thảo luận trên YY: “Hàng xóm của anh bí ẩn lắm nhé, mỗi lần anh nhắc tới cô ấy là cô ấy lập tức xuất hiện, hì hì, vừa mang một túi cà chua bự cho anh nè.”
Đám fan bên dưới liền bảo hắn lấy thân báo đáp.
Tình Không nói: “Đừng đùa, người ta là thai phụ đó nha.”
Đám fan trong kênh liền òa ra cười, sama lại bắt đầu bịa chuyện rồi.
Ngô Minh âm thầm hừ một tiếng.
Tình Không tiếp tục nói: “Đoán xem anh tặng cô ấy cái gì? Có qua có lại mà, anh tặng cô ấy một hộp chocolate nha, nhãn hiệu anh thích nhất đó. Thai phụ chắc vẫn ăn được nhỉ.”
Ngô Minh mở hộp chocolate, lấy ra một miếng, bóc vỏ rồi bỏ vào trong miệng ngậm, lúng ba lúng búng nói: “Ăn được.”
_______________
Đổi Vi Bác thành weibo, nghe cho quen =))))))
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
72 chương
107 chương
41 chương
22 chương
47 chương