Đường trở về Dực Khôn cung sao tĩnh lặng. Suốt đoạn đường Quý phi không nói câu nào. Liễu Nguyệt Đan có thể hiểu được nỗi lòng Trịnh Nhu lúc này. Bất lực. Tiêu Linh không phải bị lạc mất cha mẹ, mà là bị bắt cóc. Người ra tay chính là Triệu Thái phó. Vì muốn mượn sức Trương tướng quân, đưa đệ đệ ruột của ông ta vào doanh quân làm phó tướng mà không tiếc làm ra kế sách này. Đầu tiên bắt cóc Tiêu Linh, mang tới nhà bà con xa ở ngoại ô kinh thành, sau đó giả vờ đón về như thể tìm được Tiêu Linh, bán một cái ân tình cho phủ Tướng quân. Ai ngờ, chả bao lâu sau khi bắt cóc, Trương phu nhân đột ngột qua đời, Trương tướng quân đau buồn quá độ cũng không còn tại thế. Triệu Thái phó thấy đúng thực là mất cả chì lẫn chày. Tiêu Linh, nói đúng hơn là Trương Linh, lúc ấy nào còn có giá trị gì, bị bọn chúng hất hủi. Nàng vốn thông minh, trốn ra ngoài, tìm đường trở về kinh thành tìm cha mẹ. Đứa bé năm tuổi nào có khỏe mạnh đi đường xa như vậy. Giữa đường liền ngất đi, được Tiêu bá bá đốn củi trở về cứu giúp. Từ đó nàng lớn lên ở Tiêu gia, Tiêu bá bá trở thành cha nàng. Trương Linh vẫn luôn nghe ngóng chuyện ở kinh thành, nghe được cha mẹ ruột đã mất, nàng đau xót khôn nguôi. Năm tuyển tú đầu tiên của Cảnh Lâm, nàng cũng vừa đủ tuổi, xin Tiêu phụ cho đi tuyển tú. Lúc đầu, Tiêu phụ không đồng ý, nhưng nghe nàng kể muốn về thăm cha mẹ ruột nên đành thôi. Trương Linh muốn trở lại thăm ngôi nhà của mình, viếng mộ cha mẹ mình, nhưng người Trương gia nào có nhận ra nàng. Họ khinh bỉ cô gái nghèo hèn, nào là thấy người sang bắt quàng làm họ, rồi lấy chổi đuổi nàng đi. Trương Linh buồn tủi, cảm thấy mình thực sự là con của cha mẹ, sao có thể bị bọn người đó hất hủi như vậy. Cùng năm, nàng tiến cung, nhưng do xuất thân thấp, chỉ làm được Đáp ứng. Nàng cũng nghe được về di chiếu Trương tướng quân để lại. "Ngươi biết được kế hoạch của Liên tần từ khi nào?" Trịnh Quý phi luôn cười nghiền ngẫm. "Chỉ là vô tình nghe qua, nhìn thấy." "Cũng không báo lại, cứ mặc kệ, ngươi là muốn hậu cung gà chó không yên sao?" Quý phi lên giọng. Trương Linh không đáp. Nàng lẳng lặng nhìn lên trần nhà. "Nếu hôm đó, ngươi không "tốt bụng" lên tiếng, nhắc nhở hoàng hậu nương nương ở lại trong Trường Lạc cung, bổn cung cũng không biết rằng, trong cung này, vẫn còn ngọa hổ tàng long. Tuy nhiên, ta vẫn luôn không hiểu, tại sao ngươi lại phải nhắc nhở hoàng hậu nương nương. Tại sao lại phải để người khác nghi ngờ ngươi?" "Hoàng hậu nương nương thật tốt, có Quý phi luôn quan tâm. Thần thiếp không may mắn như vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân để tồn tại. Ai mà không muốn được sống. Thần thiếp cũng vậy, có điều thần thiếp sai rồi." Trương Linh lắc đầu cười. Trương Linh không có tín vật chứng minh thân phận, luôn luôn chờ cơ hội. Nàng ấy biết được kế hoạch của Liên tần nhưng không nói ra, còn góp phần đẩy mạnh tiến độ, như thể nàng và Liên tần là cùng một giuộc. Trương Linh muốn gây sự chú ý đối với Trịnh Quý phi, chuyện này có liên quan tới an nguy của hoàng hậu, thiết nghĩ Quý phi sẽ điều tra kĩ càng. Người khác không nhận ra chứ Tiêu Đáp ứng thì thấy rõ, Quý phi luôn âm thầm bảo vệ hoàng hậu nương nương. Vì vậy, nàng ấy đánh cược. Nếu Quý phi điều tra ra chân tướng, thân phận của nàng có thể cũng sẽ được sáng tỏ, nàng không cần phải sống ở tận cùng đáy xã hội, mãi mãi không ngóc đầu dậy. Nàng sẽ lại được khôi phục thân phận, con gái tướng quân. Còn có thể báo thù Triệu gia, người khiến nàng phải rơi vào cảnh gia đình tan tát, cha mẹ không còn, có nhà mà không thể trở về. Thực tế chứng minh, Quý phi đúng là tra ra được thân phận của nàng. Tiêu Đáp ứng không muốn hại hoàng hậu, nàng cho thân tín mua chuộc Phỉ Thúy đi tìm hai tên thái giám, nói rằng hoàng hậu nương nương vừa mang thai, tối hôm đó phải hành động ngay, bọn chúng phải chôn thuốc nổ gấp rút vào ban ngày. Hai tên thái giám có nghi ngờ, nhưng Phỉ Thúy lấy ngọc bội Hàm Dương trộm được ở chỗ Liên tần đưa cho bọn chúng, đinh ninh rằng Liên tần đã bố trí tất cả, sẽ không có người qua lại trước Trường Lạc cung vào giờ đó, chúng mới đồng ý làm vào ban ngày. Nhờ vậy, Quý phi đi tuần mới có thể bắt được bọn chúng. Cho dù Quý phi không đi ngang, Trương Linh vẫn có thể cho người báo cho nàng ấy. Nào ngờ, Tiêu Đáp ứng tinh toán tỉ mỉ từng bước, ông trời lại không có mắt, nàng chưa kịp hưởng cuộc sống tươi đẹp, liền vùi dập nàng bằng căn bệnh không đường cứu chữa. Vốn dĩ bệnh nàng không nặng, nhưng tích tụ từ nhỏ, không tiền chữa trị, khí lạnh thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Liễu Nguyệt Đan thầm lặng dõi theo Trịnh Nhu, lại nhìn lại Bảo Ninh điện. Hậu cung đúng là không ngừng sóng gió. Bao năm qua, nàng bị che mắt đến mù, không ngờ trong cung lại tồn tại không ít bí mật. Đến Dực Khôn cung, Trịnh Quý phi cho hạ nhân lui hết ra ngoài. Nàng trong phòng cởi bỏ cung trang, trở về hình dạng thiếu nữ nhẹ nhàng. Nụ cười của nàng không còn, khí thế bức người cũng buông xuống. Lúc này, nàng như con thú nhỏ bị thương, nhưng xung quanh không có người thân an ủi. Liễu Nguyệt Đan hận không thể tiến lên ôm lấy nàng. "Tiểu Đan, nếu như ngay lúc đầu tỷ nghi ngờ Tiêu Đáp ứng biểu hiện kì lạ, một phi tần phẩm vị nhỏ bé không được sủng ái, lại dám lên tiếng nói chuyện với hoàng hậu, cố gắng tra xét chuyện của nàng ấy ngay từ đầu, liệu có thể cứu nàng ấy không? Tiếc là tỷ lại không nhận ra lời cầu cứu của nàng ấy sớm hơn. Muộn rồi!" Tối hôm đó, trời trở lạnh, tuyết rơi dày đặc. Bệnh của Tiêu Đáp ứng đột ngột trở nặng, hoàng hậu phái nhiều ngự y đến thăm khám, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Trịnh Nhu đứng nhìn những bông tuyết đang vương trên cành mai, gió thổi mạnh làm nàng bất giác rùng mình. Liễu Nguyệt Đan vẫn luôn quan sát Trịnh Nhu trong những ngày này. Nàng thấy mình thật nực cười. Mấy chục năm sống trong hậu cung vô lo vô nghĩ, chính là đổi bằng những ngày tháng lo lắng, tính toán của tỷ tỷ, đã vậy còn trách nàng ấy. Nàng có khác gì Liên tần, đã làm sai còn oán hận người thân liên lụy? "Nương nương, trời càng ngày càng lạnh rồi, người mau vào phòng đi." Lan Nhi nhắc nhở. "Tang sự của Tiêu Đáp ứng đã xong chưa?" "Nhờ nương nương, thân phận của Tiêu Đáp ứng được sáng tỏ, hoàng thượng phong Tiêu Đáp ứng làm Quý tần, an táng trong hoàng lăng với nghi thức phẩm vị tần." "Sắp xếp cho Tiêu gia như thế nào?" Trịnh Nhu hỏi tiếp. "Hoàng thượng cho người mang bạc đến, đủ cho ông ấy an hưởng tuổi già." Trịnh Nhu thở dài. Hậu cung này, bình ổn được bao lâu?