Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 4 : Chương 5-6

Chương 5 Trước mắt là hồ tạo hóa đầy sương trắng lượn lờ như lúc trước, Lam Y Y không có dừng lại lâu, đi vào kia tòa lầu nhỏ ba tầng phía trước, đẩy cửa vào, lại phát hiện, tiểu bạch hồ Ba Ba đang cuộn mình ngủ say trên tháp mỹ nhân phía trước cửa sổ. Nghe động tĩnh, Ba Ba dựng thẳng lỗ tai, cái đuôi to xõa tung lắc lắc, nhưng không có mở mắt. “Tiểu tử kia, dám không để ý tới ta!” Lam Y Y ôm Ba Ba vào trong ngực, ác ý túm túm lỗ tai nó, bất mãn nói. Ba Ba bị Lam Y Y quấy rầy, không thể không mở mắt, trong đôi mắt đen lúng liếng còn mang theo một tia mơ màng, bộ dáng mơ hồ đáng yêu kia, làm cho Lam Y Y hung hăng chà đạp da lông nó một phen, sau đó ở lúc nó vô cùng choáng váng đầu óc, ôm đầu nó hung hăng hôn một cái. “A, nàng phi lễ ta! Chẳng lẽ nàng không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Ba Ba giương to mắt, ‘rất sợ hãi’ nhìn Lam Y Y nói. “Ha ha, ngươi là hồ ly ta là người, không phải cùng một chủng tộc, căn bản là không thể nói mấy việc này. Như thế nào, hồ ly các ngươi cũng chú ý mấy thứ này của nhân loại sao?” Lam Y Y tò mò hỏi. Ba Ba có chút nhăn nhó, ấp úng nói: “Mấy thứ này đều là tự ta xem trong sách, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” “Ách, cũng không thể coi là sai, xem tình huống mà quyết định đi!” Lam Y Y bất đắc dĩ lau trán, không muốn tranh luận đề tài này với nó, vội vàng hỏi: “Giới tạo hóa này có thể nghe được thanh âm bên ngoài, vậy có thể nhìn đến cảnh tượng bên ngoài không?” Ba Ba cũng không bận tâm sự kiện mình bị ‘phi lễ’ nữa, dùng thanh âm non nớt như đứa bé của nó, ảo não nói: “Ta thiếu chút nữa quên lấy ngọc bài khống chế giới tạo hóa đưa cho nàng, nàng chờ một chút.” Dứt lời, cũng không chờ Lam Y Y phản ứng, bóng trắng chợt lóe, liền từ trong lòng Lam Y Y biến mất, cơ hồ là trong nháy mắt, nó lại xuất hiện, chẳng qua, lần này là ngồi dưới đất, trong miệng còn cắn một khối gì đó tựa như ngọc bội. Ba Ba há miệng, ngọc bài tự động bay vào trong tay Lam Y Y, nói: “Nàng để ngọc bài kề sát ở trên trán mình, về sau có thể khống chế giới tạo hóa.” Lam Y Y dựa theo lời Ba Ba nói, đem ngọc bài dán trên trán mình, lập tức còn có hình ảnh quan sát tiến vào trong đầu, đầu nhất thời hơi choáng váng. Chờ khi cảm thấy hết choáng đầu, Lam Y Y mới phát hiện, nội dung trong ngọc bài hình như là hoàn toàn khắc vào trong đầu nàng, nhìn đến hình dạng này nọ trong không gian, trong đầu lập tức sẽ xuất hiện tin tức về nó. Hơn nữa nàng phát hiện, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể dễ dàng nhìn đến tình cảnh bên ngoài. Giới tạo hóa phi thường lớn, nhưng là trải qua ngàn năm tu dưỡng, lại chỉ khôi phục một bộ phận nàng có thể nhìn đến này. Bất quá, đối với Lam Y Y mà nói, đã là đủ rồi. “Công pháp tu chân của chủ nhân tiền nhiệm sớm đã biến mất hoàn toàn, bằng không nàng cũng có thể học đạo thành tiên. Bất quá, nàng cũng đừng nản lòng, trong thư phòng không hề thiếu võ công bí tịch, thân thể nàng có linh căn, dùng để học võ cũng không tệ.” Ba Ba nói. Lam Y Y khoát tay, cười nói: “Tu tiên đối với ta mà nói không có bao nhiêu ý nghĩa, như vậy ta đã rất thỏa mãn rồi. Bất quá, võ công có thể học một chút, dùng để phòng thân cũng không tệ, huống chi, có dịch tạo hóa trong tay, tuổi thọ của ta tuyệt đối không ngắn, hơn nữa linh quả này có thể tăng cường tuổi thọ con người, rất đơn giản đã có thể sống mấy trăm năm. Như vậy là đủ rồi, sống lâu chưa hẳn là chuyện tốt. Huống chi, thành tiên hạn chế cũng nhiều lắm, ta chỉ muốn trong khi ta còn sống, hưởng thụ cho tốt, mới không uổng một kiếp sống.” “Tính cách của nàng thật là tiêu sái đó, ta vốn nghĩ con người đều rất là tham lam.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ba Ba lộ ra vẻ tươi cười, trong khẩu khí có chút thoải mái, có chút bội phục. Lam Y Y nhún nhún vai, nói: “Ngươi nói đúng. Đáng tiếc, ông trời đã đủ chiếu cố ta, nếu ta còn không biết chừng mực, chỉ sợ sẽ khiến cho thiên hạ đố kị.” Ba Ba nghiêm trang gật gật cái đầu nhỏ nhắn, bộ dáng đáng yêu, làm cho Lam Y Y lại cười to một trận. …… Điện Sùng Chính, tẩm điện của hoàng đế, đồng thời cũng là nơi triệu kiến đại thần, nghe báo cáo. Lưu Thái Hậu cũng từng buông rèm chấp chính ở chỗ này. Trong chính điện, Vũ Văn Thịnh Duệ ngồi trên long ỷ* ở sau ngự án*, hé ra khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, mùi long tiên hương lan tỏa khắp đại điện. Ngự án Long ỷ Phía dưới ngự án có một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục tam phẩm đang đứng, diện mạo nhã nhặn tuấn nhã, phong thái nhẹ nhàng, đúng là tả phó Đô Sát viện – Đô Ngự Sử Vu Hồng Phi, tuổi còn trẻ đã đạt được chức vị cao, trách không được làm cho công chúa Ngọc Trà kính trọng vài phần. “Bệ hạ, thần nghĩ, theo tính cách có thù tất báo của Thái Hậu, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha công chúa Ngọc Trà. Mà nguyên nhân lần này khác thường như thế, thần đoán có lẽ là Thái Hậu muốn bảo toàn thanh danh của ngài ấy, chưa hẳn sẽ không ngầm xuống tay với công chúa Ngọc Trà.” Ánh mắt Vu Hồng Phi lộ ra nét cực kì cơ trí, dùng khẩu khí kiên định trầm ổn nói. Vũ Văn Thịnh Duệ hơi hơi vuốt cằm, trầm giọng nói: “Ái khanh nói cũng không phải không có lý, trẫm đã phái thân tín canh giữ ở điện Di Nguyệt, tuyệt đối bảo đảm an toàn cho Ngọc Trà. Chỉ cần Thái Hậu không quang minh chính đại trừng phạt nó, hẳn là không có vấn đề gì.” Vu Hồng Phi nhẹ thở ra. Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên nói: “Xem ra, khanh đối với hoàng muội cũng không phải là hoàn toàn không có cảm tình, nếu trẫm gả công chúa Ngọc Trà cho khanh, khanh tính xử trí vị thanh mai trúc mã kia của khanh như thế nào?” Biểu tình mới thả lỏng của Vu Hồng Phi đột nhiên cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ do dự không muốn, nói: “Thần…” Vũ Văn Thịnh Duệ thấy thế lập tức khoát tay áo, nói: “Thôi, trẫm không bức khanh, khanh còn ít nhất nửa năm xử lý vấn đề tình cảm của khanh. Hơn nữa, Thái Hậu cũng không chắc cứ như vậy buông tha việc tứ hôn cho Ngọc Trà.” Nét mặt Vu Hồng Phi buồn bã, cảm xúc rõ ràng hơi suy sụp. Vũ Văn Thịnh Duệ không thể hiện cảm xúc trên mặt, trong lòng lại thầm nghĩ: Vu Hồng Phi này làm việc năng lực không tồi, quan trọng nhất là liêm minh trong sạch, các mối quan hệ cũng không phức tạp, đối với mình cũng coi như trung tâm. Chỉ tiếc, về vấn đề tình cảm lại quá mức không quyết đoán, loại tính cách này cần phải bỏ, muốn hắn có mới nới cũ, chỉ sợ quá mức miễn cưỡng. Vũ Văn Thịnh Duệ âm thầm thở dài một hơi, hiền thần danh tướng, làm sao mà dễ tìm được? “Còn có một việc, trẫm đã tự mình chấp chính hơn ba năm, lại chậm chạp không có lập hậu, hậu cung vô chủ, phần lớn đại thần rất có ý kiến đối với việc này. Thái Hậu cũng vẫn không thể hiện ý kiến, chỉ sợ là vì chờ đứa cháu gái của bà lớn lên, hiện tại con gái của Hộ bộ Thượng thư Lưu Khánh Dương – Lưu Tử Nhàn sắp cập kê, không bao lâu sau, Thái Hậu hẳn là sẽ đem việc lập hậu ra nghị sự.” Vu Hồng Phi nghe vậy, thân hình đột nhiên chấn động, tiến lên một bước, quỳ trên đất dập đầu nói: “Bệ hạ, vạn lần không thể. Nhà họ Lưu nắm giữ triều cương nhiều năm như vậy, thế to lực mạnh, trong triều hai phần ba đại thần đều theo Lưu Thái sư, nếu Lưu gia lại có thêm một hoàng hậu, thiên hạ này sợ là muốn sửa thành họ Lưu, xin bệ hạ cân nhắc.” “Ái khanh xin đứng lên, những điều khanh nói làm sao trẫm không biết.” Trong mắt Vũ Văn Thịnh Duệ hiện lên một tia sắc bén, tiếp tục nói: “Nếu muốn chống lại Thái Hậu, phải tìm ra một nữ tử xuất sắc đến độ làm đại đa số mọi người tán thành, thân thế, dung mạo, tính cách, tài học, thiếu một thứ cũng không được, như thế, mới có khả năng thuyết phục bách quan mà ngồi trên hậu vị, quan trọng nhất là làm cho Thái Hậu không thể nói gì. Hoàng hậu tuyệt đối không thể là người Lưu gia.” Một câu sau cùng, nói chém đinh chặt sắt, Vu Hồng Phi rõ ràng cảm giác trong khẩu khí Hoàng Thượng lộ ra một cỗ sát khí dày đặc. Chương 6 Ngày kế, Lam Y Y rửa mặt xong, dùng xong bữa sáng, các phi tần đến thỉnh an. Cấp bậc tần phi trong vương triều Đại Yên, ngoại trừ hoàng hậu tối cao, chính là tứ đại phi tử: quý phi, thục phi, đức phi, hiền phi. Trước mắt, chức vị hoàng hậu và quý phi còn thiếu, cho nên địa vị cao nhất là Thục phi và Đức phi, Thái Hậu nắm quyền lực hậu cung trong tay, hai phi cùng nhau hỗ trợ. Thục phi Tần Tiểu Nguyệt là cháu gái của Thái Phó kiêm Thượng thư Lễ bộ Tần Hoài An, Tần Hoài An là thầy giáo đầu tiên của đương kim thánh thượng khi còn bé, lại là người kiên định theo phái ủng hộ Hoàng thượng, bởi vậy được hoàng đế coi trọng. Vũ Văn Thịnh Duệ cũng bởi vậy giành nhiều sủng ái cho Thục phi. Đức phi Sở Tâm Vân là con gái của Tả thị lang Hộ bộ Sở Hoành Văn, người lãnh đạo trực tiếp chính là Lưu Khánh Dương em trai ruột của Thái Hậu, bởi vì Thái Hậu tận lực tiến cử, nàng mới có thể ngồi vào một trong bốn vị trí tứ phi, ý muốn của Lưu Thái Hậu lúc đó, chính là muốn bồi dưỡng nàng thành trợ thủ đắc lực cho cháu gái mình mình. Bất quá, hiện tại Đức phi hưởng qua mùi vị cao cao tại thượng, không biết có cam tâm bị người khác thao túng hay không. Còn có không ít phi tần cùng tiệp dư, trừ bỏ vài người trung lập ít ỏi, đều tách ra đi gia nhập vào nhóm của hai đại phi tử. Từ nữ tử hậu cung, có thể nhìn thấy phân bố quyền lực trong triều đình. Thái Hậu như trước ngồi ở sau bức rèm che, dưới bậc thang bày không ít bàn ăn hoa lệ, các vị phi tử vấn an Thái Hậu xong, cứ dựa theo cấp bậc mà ngồi xuống, có cung nữ đưa lên trà thơm điểm tâm. Tuy rằng đều là một trong tứ phi, nhưng thứ tự của Thục phi trước Đức phi, bởi vậy, Thục phi có diện mạo cực kì đẹp lạnh lùng mở miệng trước tiên, nói: “Ngày hôm trước nghe nói thân thể Thái Hậu bệnh nhẹ, thần thiếp trong lòng lo âu khó an, liên tục tiến đến thỉnh an nhưng không thể gặp, hôm nay nhìn thấy phượng thể của Thái Hậu mạnh khỏe, thần thiếp xem như yên tâm .” Dung mạo Đức phi không kém Thục Phi chút nào, nàng xinh đẹp đẫy đà, nghe nói lời ấy, lập tức không cam lòng yếu thế nói: “Thần thiếp cũng lo lắng thân thể Thái Hậu, thần thiếp tự tay vì Thái Hậu sao chép ‘Bàn Nhược ba la mật đa tâm kinh’, để cầu nguyện cho Thái Hậu được phượng thể an khang.” Dứt lời, tiến lên một bước, đem một cuốn sách làm từ giấy tuyên thành thơm ngát đã chuẩn bị sẵn trình lên. Giấy Tuyên Thành Ánh Họa đứng hầu ngoài bức rèm che bước xuống bậc thang tiếp nhận kinh Phật, đưa cho Ánh Phong đứng trong bức rèm che, lại từ Ánh Phong tự tay đưa cho Thái Hậu. Lam Y Y thản nhiên liếc mắt một cái, hơi hơi vuốt cằm nói: “Đức phi có tâm.” Ngữ khí mặc dù vẫn lạnh nhạt, lại vẫn có thể nghe ra một chút vừa lòng. Chúng phi thấy thế, đều âm thầm cắn răng, trong lòng hâm mộ đồng thời ghen tị với Đức phi, lại bằng mặt không bằng lòng thầm mắng nàng, nhưng cũng không chậm trễ, đều tiến lên biểu đạt sự quan tâm của mình đối với Thái Hậu. Chỉ có Thục Phi bất động như núi, bởi vì nàng hiểu được, với thân phận  của mình, vô luận nàng làm cái gì, Thái Hậu cũng không sẽ thích nàng. Bởi vậy, nàng chỉ cần giữ tôn kính ngoài mặt đối Thái Hậu là đủ rồi. “Ai gia bất quá là lớn tuổi, khó tránh khỏi sẽ gặp bệnh tật, cũng không lo ngại, tâm ý các ngươi ai gia đều biết. Bất quá, thân là phi tử của hoàng đế, các ngươi chỉ cần hầu hạ tốt Thánh Thượng, sớm vì hoàng thất nối dõi tông đường mới là việc quan trọng.” Chúng phi cùngđứng dậy trả lời “Vâng ạ.”, chỉ có vài người ít ỏi biết nội tình, trong lòng oán thầm không thôi, nếu không có Thái Hậu sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, làm các nàng tạm thời không thể mang thai, nói không chừng các nàng đã sớm sinh long tử. Đang lúc này, sắc mặt Thục Phi đột nhiên tái đi, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh, tay che bụng chậm rãi khom hạ thắt lưng xuống, hàm răng cắn chặt môi, cố nén không phát ra âm thanh. Chúng phi đều đang bận nịnh hót Thái Hậu, nhất thời không có phát hiện. Thẳng đến cung nữ đứng hầu phía sau Thục Phi cả kinh kêu lên: “A, Thục Phi nương nương, ngài làm sao vậy?” Mọi người nhìn đến, thế này mới phát hiện, tà váy của Thục Phi bị dính không ít chất lỏng màu đỏ, nữ quan lâu năm có kinh nghiệm đều biết đây là dấu hiệu sinh non. Thục phi Tần Tiểu Nguyệt Nhưng mấy phi tử này đều là các cô gái mới mười mấy tuổi, lớn nhất là Thục Phi cũng chỉ mười chín tuổi, thấy thế đều có chút bối rối. “Hoảng cái gì? Nhanh đi gọi Thái y.” Thái Hậu nói như vậy, chúng phi mới tỉnh táo lại, tâm tư lại lanh lợi lên. Lam Y Y lệnh cung nữ đem Thục Phi đến Thiên điện, lại phái Ánh Họa tiến đến chăm sóc, sắc mặt cũng là âm trầm như nước. Thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, Thục Phi không nên sinh non ở ngay cung Vĩnh Ninh của nàng. Không phải là làm cho nàng cùng hoàng đế lại phát sinh xung đột sao? Lam Y Y thở dài một tiếng, xem ra, kế hoạch làm dịu đi quan hệ mẹ con của nàng và hoàng đế tạm thời gặp trở ngại rồi. Mọi người đều cảm nhận được trên người Thái Hậu phát ra áp suất thấp, một đám đều không dám ra tiếng. Thục Phi sanh non ở tẩm cung của Thái Hậu, không chỉ Thái Hậu bị nghi, mọi người ở đây cũng đều bị tình nghi. Bất quá Thái Hậu cường thế từ trước đến nay, ngay cả hoàng đế đều phải tránh lui ba phần, ngộ nhỡ, việc này là Thái Hậu làm, biết đâu, trong các nàng có người thay Thái Hậu bỏ đứa bé đen đủi này. Bởi vậy, một đám đều thành thành thật thật không dám nhiều lời, sợ chính mình bị Thái Hậu để ý. Các vị thái y đến rất nhanh, sau khi chẩn đoán trị liệu cho Thục Phi, Viện phán Thái y viện sợ hãi tiến lên bẩm báo với Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương thứ tội, chúng thần vô dụng, không có giữ được long chủng trong bụng Thục Phi nương nương, chúng thần tội đáng chết vạn lần.” “Ngươi là tội đáng chết vạn lần!” Thái Hậu chưa kịp nói, một giọng nói uy nghiêm lãnh khốc vang vọng ở bên tai mọi người. Mọi người sợ hãi cả kinh, lập tức quỳ xuống đất hành lễ, hô vạn tuế ba lần. Người tới đúng là Vũ Văn Thịnh Duệ vội vàng tới sau khi nghe tin bẩm báo. Trên khuôn mặt khối băng của Vũ Văn Thịnh Duệ không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng con ngươi hắn giống như ngôi sao lạnh lẽo, lại lóe ra ánh phẫn nộ, cũng không có kêu mọi người đứng dậy, đi thẳng đến bên ngoài bức rèm che của Thái Hậu ngoại, nói: “Hy vọng mẫu hậu có thể nói rõ cho nhi thần.” Đúng là nhận định Thái Hậu chính là đầu sỏ hại Thục Phi sinh non. Kỳ thật, việc này cũng không thể trách hắn, bởi vì Lưu Thái Hậu trước đây từng dùng thủ đoạn cưỡng chế làm một vị phi tần cấp bậc thấp đang mang thai bị sẩy thai, sau đó để cho chắc ăn, lại sai người cho chúng phi uống thuốc tạm thời ngừa thai, hoàng đế tuy biết nhưng cũng không thể làm gì được. Nếu mang thai là tần phi cấp bậc thấp thì cũng thôi, hoàng đế sẽ không vì vậy mà xé rách mặt với Thái Hậu, nhưng là lần này sinh non là Thục Phi, mặc dù là không nể mặt Thái Phó Tần Hoài An, hắn cũng không thể bỏ mặc, huống chi, hắn đối với Thục Phi quả thật có vài phần sủng ái. Lam Y Y bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng vẫn dùng khẩu khí lãnh đạm nói: “Hoàng đế, hiện tại quan trọng nhất là thân thể Thục Phi, chờ an bài tốt hết thảy, lại đến đây so đo cũng không muộn.” Trong mắt Vũ Văn Thịnh Duệ có một tia ngoài ý muốn chợt lóe rồi biến mất, bất quá lời nói Thái Hậu rất có lý, liền sai người hầu thật cẩn thận đưa Thục Phi về cung Dao Hoa của nàng, đồng thời phái hai vị Thái y đi theo, cho đến khi thân thể Thục Phi khỏi hẳn. “Tất cả mọi người lui ra, ai gia có chuyện nói riêng với hoàng đế.” Mọi phi tử cùng với cung nữ thái giám, nghe nói lời ấy, tất cả đều là một bộ dáng thở phào một hơi bộ, phải biết rằng, mỗi lần Thái Hậu cùng Hoàng đế phát sinh tranh chấp, kẻ bị hại là những người bọn họ. Chỉ có Ánh Phong dẫn đầu lui ra ngoài, là lo lắng thoáng nhìn Thái Hậu. “Thái Hậu, nếu có chuyện xin mời nói thẳng, trẫm còn muốn đi thăm Thục Phi.” Vũ Văn Thịnh Duệ nghiêm mặt lạnh nói, tuy khẩu khí không có lạnh hơn lúc bình thường, nhưng thái độ lại càng thêm xa cách . Một lúc lâu sau Thái Hậu cũng không nói gì. Làm Vũ Văn Thịnh Duệ mất hết tính nhẫn nại, khi muốn mở miệng cáo lui, lại nghe nghe thấy sau bức rèm truyền đến tiếng động. Sau khi hắn lên ngôi, mẫu hậu liền cực ít xuất hiện ở trước mắt hắn, nhưng lại từng bước một tiêu sái đi xuống bậc thang tới trước mặt hắn.