Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 2 : Chương 1-2

Chương 1 Lam Y Y nhắm chặt hai mắt, chau mày, vô số ký ức mạnh mẽ tiến vào đầu của nàng, giống như nước nấu sôi bốc lên không ngớt ở trong đầu . Trong trí nhớ, nàng tên Lưu Thi Vận, là con gái của Phương Tri phủ, nhưng mẹ của nàng lại chỉ là một hoa khôi lầu xanh, được phụ thân chuộc ra làm tiểu thiếp. Đến khi nàng năm tuổi, em trai được sinh ra, mới được lão phu nhân cho phép đón vào trong phủ. Nhưng đại phu nhân ghen tị, cha lại sợ vợ, nàng cùng em trai bị đại phu nhân nhận nuôi dạy, mẹ bị nhốt trong tiểu viện hẻo lánh, hàng năm đến mặt cũng không thấy được. Nhìn thấy đại phu nhân đối với mọi người vênh mặt hất hàm sai khiến, khí thế phi phàm, ngoại trừ lão phu nhân, toàn bộ hậu viện không người dám động chạm, khiến cho Lưu Thi Vận nho nhỏ lần đầu tiên sinh ra khát vọng quyền lực. Lưu Thi Vận ẩn nhẩn, chịu đựng hầu hết các anh chị em ức hiếp cười nhạo, cả ngày hầu hạ đại phu nhân, làm bà vui lòng, rốt cục đạt được một chút tín nhiệm nhỏ nhoi của bà. Năm ấy mười lăm tuổi, nàng kế thừa diện mạo xinh đẹp của mẹ, chị em trong nhà không một ai so được với với nàng. Hoàng đế vừa mới đăng cơ muốn nạp hậu cung, lúc này, phụ thân của nàng đã nắm chức hộ bộ thị lang, nàng và chị gái cùng được đưa vào cung. Chị gái điêu ngoa tùy hứng, ngực to não nhỏ, không tới hai năm, hương tiêu ngọc vẫn ở chốn hoàng cung ăn thịt người này. Còn nàng thì lợi dụng sắc đẹp cùng mưu kế, từng bước một đi đến vị trí đứng đầu tứ phi. Phía trên nàng có một vị hoàng hậu, một vị quý phi. Lưu Thi Vận tuy rất muốn xé rách cái mặt ngu xuẩn của đại phu nhân, nhưng bởi vì nói cho cùng mình vẫn cần gia tộc chống lưng mà tạm thời nhẫn nhịn, thẳng đến vài năm sau, nàng được sủng ái nhất hậu cung, sinh được hoàng tử, hoàng hậu ‘bệnh’ chết, nàng được sắc phong làm hoàng hậu, đứng đầu lục cung, mới bắt đầu điên cuồng trả thù, giết chết đám người từng ức hiếp nàng, mẹ của nàng cũng trở thành nữ chủ nhân của phủ Thái Sư. Con nối dòng của Hoàng đế không xem là nhiều, ngoài trừ hai nam một nữ do nàng sinh ra, còn có ba vị công chúa, hai vị hoàng tử, chỉ tiếc, địa vị mẹ họ không cao, sau khi tiên đế băng hà, chỉ có con trai trưởng Vũ Văn Thịnh Duệ mười tuổi của nàng có thể kế vị, Lưu Thi Vận buông rèm chấp chính. Có lẽ mùi vị nắm quyền rất là tuyệt, mặc dù hoàng đế đã có thể tự mình chấp chính, nàng vẫn không chịu buông quyền lực trong tay ra, trong triều đình hai phần ba quan viên vẫn chịu sự khống chế của nàng. Vì thế, một chút tình cảm mẹ con của nàng cùng con trai trưởng trong lúc đó hầu như không còn. Con trai thứ của nàng – Vũ Văn Thịnh Hữu – từ nhỏ đã không thân với nàng, chỉ làm một Vương gia nhàn hạ, quanh năm du ngoạn bên ngoài, không biết tung tích. Từng có lúc, Lưu Thi Vận thương yêu nhất chính là đứa con gái duy nhất của mình, công chúa Ngọc Trà, đáng tiếc, công chúa sau khi lớn lên, bị người cố ý vô tình dạy rất nhiều ý lẽ cùng tư tưởng chống đối với nàng, kể từ lúc đó, công chúa Ngọc Trà liền bất hòa với nàng, thậm chí khinh thường nàng lòng dạ độc ác, giết hại trung lương, thông đồng làm bậy, thậm chí từng nhiều lần nói lời chống đối nàng. Còn lại hai vị hoàng tử, một vị là ma ốm, một vị bởi vì giành ngôi thất bại mà bị giam cầm, không có một kết thúc tốt đẹp. Ba vị công chúa, một vị bị gả đi bộ lạc xa xôi hòa thân, hai vị còn lại tuy chưa cập kê, nhưng lại rất có tâm kế, thường xuyên đến thỉnh an nịnh hót nàng. Lưu Thi Vận hiểu, các nàng nịnh hót mình bất quá cũng là vì mong được gả đến nhà người tốt, dù vậy, so với đứa con ruột suốt ngày muốn đối địch với mình thì vẫn làm cho nàng thích hơn. Trong hoàng cung này, đã hết sạch khí khái cùng chính nghĩa, người không hiểu được rằng khúm núm lấy lòng có thể quyết định vận mạng, tuyệt đối không có kết cục tốt. Nếu Ngọc Trà không phải là con gái ruột của nàng, bằng loại tính cách này của nàng, thật đúng là không chắc có thể sống sót trong hoàng cung ăn thịt người này. Mối tình đầu của công chúa Ngọc Trà khi nàng vừa bước qua mười lăm tuổi, đô ngự sứ Vu Hồng Phi, được tân hoàng đế coi trọng, đề bạt lên đến chứ tả phó đô sát viện, lại bị Lưu Thi Vận cản trở, muốn đem Ngọc Trà công chúa tứ hôn cho con trưởng của em trai cùng cha cùng mẹ Lưu Khánh Dương của nàng – Lưu Hiên, công chúa Ngọc Trà bất mãn sự xếp đặt này, chạy tới cung nàng đại náo một hồi, Lưu Thi Vận đương nhiên không đồng ý, đầu công chúa Ngọc Trà nóng lên, ma xui quỷ khiến chạy lên đẩy Lưu Thi Vận một cái, mọi người không dự đoán được công chúa sẽ động thủ với Thái Hậu, không kịp ngăn cản, cái gáy Lưu Thi Vận đập vào cạnh bàn, liền bi thảm như vậy mà một mạng quy thiên. Lam Y Y chậm rãi mở mắt, nhìn giường lớn bằn gỗ tử đàn trạm khắc hoa văn quen thuộc mà lại xa lạ cùng tấm màn màu vàng kim trong suốt, trong mắt hiện lên một tia thông suốt. Nhưng sau đầu truyền đến đau đớn từng hồi, làm cho thần sắc Lam Y Y nháy mắt liền ác độc rét lạnh như băng, trong lòng sinh ra một cỗ cáu giận – “Nếu Ngọc Trà không phải là con gái ruột của ta, ta tuyệt đối sẽ làm cho nó sống không bằng chết.” Lam Y Y thì thào, nhưng khẩu khí lại quỷ dị, so với Lưu Thi Vận ban đầu không kém mấy. “Oái ~” Lam Y Y nhất thời bị ngữ khí ác độc của chính mình dọa cho nhảy dựng, nhưng lập tức liền bình tĩnh lại, bởi vì nàng phát hiện mình đã không còn là Lam Y Y mang chút hồn nhiên của một học sinh trước kia, mà mang chút lạnh lùng đặc trưng của người hiện tại. Những trải nghiệm của Lưu Thi Vận khi còn sống, nàng giống như đã tự mình thể nghiệm, không giống như là mượn xác, mà như là kiếp trước của nàng. Hiện tại nàng vẫn giữ một chút chí tiến thủ, tâm hồn tốt đẹp yêu thích tự do của tuổi trẻ, lại mang theo tâm cơ cùng thủ đoạn đã được tôi luyện qua chốn hậu cung phong ba tàn khốc cùng chốn quan trường ngươi lừa ta gạt, cũng có thâm trầm cùng lãnh khốc của một nhà cầm quyền tối cao đứng ở đỉnh quyền lực hơn mười năm mới có. Những tính cách mâu thuẫn này dung hợp với nhau, hình thành một linh hồn hoàn toàn mới mà lại đặc trưng. Đột nhiên, ánh mắt Lam Y Y chợt ngưng lại, kinh dị nhìn chiếc nhẫn cổ trên ngón giữa trái của mình, chiếc nhẫn này, rõ ràng là nửa năm trước mua được từ một cái tiệm hàng rong nào đó, không đáng giá bao nhiêu. Lam Y Y thấy ngoại hình của nó mặc dù không bắt mắt lắm, nhưng có nét tinh tế cổ điển, cho nên mới vui vẻ mua đeo luôn, chẳng lẽ là nó đem mình đến nơi này? Toàn bộ lực chú ý của Lam Y Y đều dồn lên chiếc nhẫn này, vừa định tháo ra nghiên cứu một chút, đột nhiên cảm thấy chóng mặt đến trời đất đảo lộn, chờ nàng phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đã dời đến nơi khác. Trước mắt là một cái hồ rộng khoảng nửa mẫu, trong hồ nước trong suốt thấy đáy, dưới đáy hồ là các viên đá cuội hình quả trứng đủ mọi màu sắc, trong lòng hồ có một con suối không ngừng phun nước suối ra bên ngoài, qua không biết bao nhiêu năm, nước trong hồ vẫn không có cạn, Lam Y Y đoán, phải chăng dòng suối này sẽ không bao giờ cạn? Bên trong không có lấy một chút sinh vật, trên mặt hồ phủ sương trắng mờ mịt, có vẻ thần bí khác thường. Lam Y Y nhìn bốn phía, phát hiện chung quanh đều là sương mù mênh mông, làm cho người ta không thể xác định không gian này đến tột cùng lớn bao nhiêu. Lam Y Y đi hai bước, phát hiện chung quanh hồ nước có rất nhiều loại hoa cỏ xinh đẹp nàng không biết tên, ở cách đó không xa còn có một vườn thảo dược rộng khoảng một mẫu, bên trong là các loại dược liệu quý giá. Nhân sâm, cỏ linh chi, tuyết liên, phục linh, hoàng tinh, thủ ô, toàn dược liệu trân quý nàng xem không kịp, nhất là, mấy dược liệu ít nhất đều đã hơn ngàn năm tuổi, chung quanh thậm chí có linh khí quấn quanh tầng tầng lớp lớp, hít mạnh một ngụm, khiến cho cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, giống như các loại bệnh dai dẳng trên cơ thể đều biến mất. Lam Y Y mặc dù trải qua hai kiếp, vẫn trợn mắt há hốc mồm như một bà cụ cả đời gắn chặt với thôn quê, không tự chủ được mà bước qua, lại phát hiện, ở giữa ruộng thảo dược có một chỗ trống, giống như linh thảo đều tránh mọc nơi đó, tập trung nhìn vào, mới phát hiện, thì ra nơi đó có cây nhân sâm thô to cao đến nửa thước, có từng đám từng đám sương mù màu trắng quấn quanh, dần dần ngưng tụ thành hư ảnh của một bé trai khoảng hai, ba tuổi, bé trai nhìn đến Lam Y Y, đột nhiên run lên, thân thể trắng nhỏ non nớt ‘xẹt’ một cái nhanh chóng biến mất, lưu lại trong không gian một gốc nhân sâm bản thể. “Thế nhưng sẽ thành tinh? Thật sự là không thể nghĩ tới.” Lam Y Y nghẹn ở ngực, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ thì thào một mình, nhưng lập tức, lại biến thành ngạc nhiên mừng rỡ, bởi vì em bé nhân sâm đáng yêu mà nhát gan lại hiện ra. “Hừ, hòa thượng chạy trốn không khỏi miếu, sớm muộn gì ta cũng đã tóm được ngươi.” Lam Y Y tạm thời bỏ qua chuyện của em bé nhân sâm, tiếp tục đi dạo xung quanh. Cách ruộng thảo dược không xa còn có một khu rừng trái cây, đỏ, tím, xanh, trắng, trái cây các loại màu sắc các loại hình dạng đều có, mà Lam Y Y cũng không biết tên một trái nào. Cũng giống vậy, trong rừng trái cây này tràn ngập sương mù màu trắng lờ mờ, mà trái cây giống như đang hô hấp phun ra sương mù, làm cho Lam Y Y cảm thấy vô cùng thần kỳ. Ra khỏi rừng trái cây, có một con đường nhỏ lát đá cuội ngũ sắc nối liền với hồ nước, thông ra phía xa, Lam Y Y đi ở bên trên, lại cảm giác có một dòng khí từ giữa lòng bàn chân truyền vào thân thể của mình, làm cho nàng nhịn không được thở dài một tiếng, cả người như là ngâm mình ở suối nước nóng, thoải mái cực kỳ. Đường nhỏ đại khái dài năm mươi thước, rộng một thước, cuối đường có một tòa nhà lầu nhỏ ba tầng đứng sừng sững. Lam Y Y đẩy cửa vào, bên trong tuy rằng rất lâu không có người ở, nhưng không có một chút tro bụi, sạch sẽ như là mỗi ngày đều có người quét tước. Không gian trong nhà so với vẻ bền ngoài lớn hơn mấy lần khiến Lam Y Y thiếu chút nữa nghĩ mình vào sai cửa. Lầu một là phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm, trong phòng tắm có một cái bể rộng đến năm thước, bốn vòi nước màu vàng bên cạnh bể không ngừng phun nước vào bể, sương trắng lượn lờ, giống như tiên cảnh. Lầu hai là phòng đàn, phòng đánh cờ, phòng sách, phòng vẽ tranh, nhưng lầu ba to như vậy mà chỉ có một gian, từng tầng giá sách chiếm đầy phòng, mặt trên giá sách bày đầy các bộ sách cùng với tranh chữ của danh nhân, thiên văn, thơ từ, âm luật, sách thuốc, thậm chí còn có sách dạy bày trận hành quân cùng với các loại võ công bí tịch, làm cho Lam Y Y nhìn không rảnh mắt. Lam Y Y đi xuống lầu, dựa vào trường kỷ sát vách tường bên cửa sổ, thấy nhiều thứ cổ quái kỳ lạ như vậy, nàng cần chút thời gian để tiêu hóa. Đột nhiên, Lam Y Y cảm thấy trên đùi chợt nặng, vừa mở to mắt nhìn, phát hiện một con hồ ly nhỏ màu trắng dựa vào trên đùi của nàng, một đôi đồng tử màu đen quay tròn không ngừng, tràn đầy cơ trí cùng lanh lợi. “Hoan nghênh nàng, chủ nhân mới, ta tên là Ba Ba, là một linh hồ, cũng là người quản lý giới tạo hóa này.” Tiểu hồ ly liếm liếm chân trước của mình, thảnh thơi nói. Giọng của nó cực kỳ non nớt, giống một bé trai bốn năm tuổi. Lam Y Y nhìn tiểu bạch hồ này, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nắm cái chân trắng nhỏ của nó lên, cũng không buông ra, cười nói: “Xin chào, Ba Ba, ta tên là Lam Y Y, gọi ta Lưu Thi Vận cũng được.” Hồ ly Ba Ba nhíu mắt lại, khóe miệng hơi hơi hé ra hai bên, giống như là mỉm cười,“Ừm, vậy ta kêu nàng là Y Y, tên này có vẻ dễ nhớ.” “Ha ha, tùy ngươi.” Lam Y Y yêu thích da lông tiểu bạch hồ đến không buông tay, không ngừng vuốt ve, Tiểu Bạch hồ cũng không tức giận, còn thích chí hơi nheo mắt lại. “Đúng rồi, nơi này đến tột cùng có lai lịch gì, vì sao lại gọi là giới tạo hóa?”Lam Y Y hỏi. Ba Ba nói: “Chủ nhân trước đây của ta là một nhà tu chân thời Bắc Tống, ở thiên kiếp thứ chín không chống đỡ nổi, kết quả hồn phi phách tán. Pháp khí có được đều bị phá hư, ngay cả bản thân giới tạo hóa cũng bị tổn hại thật lớn. May mắn có hồ tạo hóa tồn tại, trải qua ngàn năm, rốt cục mới khôi phục một ít nguyên khí. Kết quả, nhân duyên trùng hợp, nàng trở thành chủ nhân, còn xuyên qua thời không đến nơi này. Khối thân thể này tuy là người đẹp hết thời, nhưng bên trong vẫn là không sai, tư chất cũng rất tuyệt, quan trọng nhất là cực kỳ phù hợp với linh hồn của nàng, nếu không, nhất định sẽ có phản ứng bài xích, đây cũng là duyên phúc của nàng cùng tạo hóa.” “Hồ tạo hóa?” Lam Y Y nhanh chóng hồi tưởng,”Chính là cái hồ ta nhìn thấy khi đặt chân đến?” Ba Ba gật gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình phi thường tự hào, nói: “Trong hồ tạo hóa sinh sôi dịch tạo hóa, là linh dịch thần kỳ nhất trên đời này. Chẳng những có thể sinh ra linh khí, người thường uống một giọt, đã có thể tẩy tủy lọc máu, loại trừ tạp chất trong cơ thể, còn có thể trị liệu bệnh tật nội thương. Nếu bị ngoại thương, bôi lên, lập tức khỏi hẳn. Cho dù là đứt tay gãy chân, chỉ cần có thể thường xuyên dùng để uống thậm chí là tắm rửa, cũng có thể liền lại. Người trọng thương, cho dù chỉ còn lại một hơi thở, dịch tạo hóa cũng có thể cứu sống.” “Oa ~” Lam Y Y hút một ngụm khí lạnh,“Thần kỳ như vậy sao?” “Hừ, đó là đương nhiên.” Ba Ba dùng ánh mắt coi rẻ lườm nàng một cái, giống như vì nàng hoài nghi lời của mình mà tức giận. Lại nhìn nhìn băng gạc màu trắng băng trên đầu nàng, nói: “Nàng có thể lập tức thử xem.” Nói xong, Ba Ba duỗi chân trước tới, lập tức xuất hiện một cái bóng nước nho nhỏ ở trên chân nó, đẩy về phía trước, bóng nước tự động chạy đến chỗ cái ót Lam Y Y, thấm vào. Lam Y Y nhất thời cảm thấy một trận sảng khoái, đau đớn trên đầu dần dần biến mất. Lam Y Y có chút không thể tin được gỡ băng gạc trên đầu mình ra, sờ sờ cái gáy, ngạc nhiên nói: “Đã hoàn toàn lành lại rồi.” “Hừ, bình thường thôi.” Ba Ba ưỡn ngực vô cùng kiêu ngạo, cái đuôi vui vẻ nhếch lên, “Uống thường xuyên còn có thể kéo dài tuổi thọ, dưỡng nhan sắc đó!” Lam Y Y cảm thấy mình quả thực là bị vây hãm trong vấn đề nhan sắc. Nếu nói nàng bất mãn với nơi nào nhất trên thân thể này, khẳng định là tuổi tác của nàng. Nàng đang hai mươi tuổi, nhưng lại lập tức biến thành một bác gái thời mãn kinh hơn bốn mươi tuổi. Dù cho tâm lý vững vàng, cũng không chịu nổi đả kích lớn như vậy nha. Lam Y Y lập tức muốn đi ra hồ tạo hóa, còn chưa có nhích người, đã bị Ba Ba kéo lại, “Nàng đi đâu vậy?” “Còn phải hỏi, đương nhiên là đi đến hồ tạo hóa.” “Ngốc thế! Nước trong phòng tắm của nàng, chính là nước từ hồ tạo hóa, làm gì phải đi xa xôi.” Ba Ba tung ánh mắt xem thường, nói. Lam Y Y đã sớm vì tin tức này mà vui cười toe toét, hơn nữa con vật lông xù nhỏ nhắn này, căn bản là không tức giận chút nào, cười ha ha đi tắm rửa. Chương 2 Thân thể này của Lưu Thi Vận trước đây vốn rất đẹp, mặt trái xoan thanh tú khéo léo, lông mày lá liễu, mắt hạnh má đào, mũi quỳnh môi anh đào, đạt tiêu chuẩn mỹ nhân cổ điển. Tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì thường ngày chú trọng bảo dưỡng, trừ bỏ đuôi mắt có vài nếp nhăn, làn da không bóng loáng non mềm giống thiếu nữ, nhưng bộ dáng thoạt nhìn như ba mươi mấy tuổi. Cho nên, sau khi Lam Y Y dùng dịch tạo hóa tắm rửa, thoạt đầu nhìn xuống, cả người tựa hồ không khác lúc trước nhiều lắm. Nếu nhìn kỹ, có thể rõ ràng nhìn ra trên người nàng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngũ quan càng thêm hoàn mỹ tinh xảo, cùng tóc dài đến gối đen như mực, mềm mại như thác nước đổ sau người. Dáng người càng thêm linh lung, eo nhỏ gọn có thể ôm trọn, nhất là làn da, chẳng những nếp nhăn biến sạch, lại cao quý thoát tục, vô cùng mịn màng. Về khí chất, so với trước kia cũng thanh lệ thoát tục hơn, không nếm mùi khói lửa nhân gian. Cả người thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, dung mạo so với khi xinh đẹp nhất trước kia còn muốn hơn ba phần. Lam Y Y mặc một cái áo trong màu tuyết trắng, đứng ở trước gương đồng soi trái soi phải vô cùng đỏm dáng, rất vừa lòng. Cũng may mắn chủ nhân trước của chiếc nhẫn là nữ nhân, nàng mới có thể sử dụng đến thoải mái như vậy. “Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, bệ hạ tới gặp ngài.” Lam Y Y sợ hãi cả kinh, này không phải giọng nói của Ánh Tuyết – đại cung nữ bên cạnh nàng sao? Nàng còn trong không gian này, làm sao có thể nghe thấy? Trong lúc Lam Y Y còn ngây người, lại nghe đến một giọng nói vô cùng quen thuộc trong trí nhớ, trầm thấp rét lạnh lại ẩn hàm khí phách, “Nhi thần cung thỉnh mẫu hậu thánh an, không biết phượng thể của mẫu hậu có mạnh khỏe hay không?” Lam Y Y đang suy nghĩ xem mình nên đi ra ngoài như thế nào, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, lại trở về trên cái giường bằng gỗ tử đàn, cách tầng tầng màn the màu hoàng kim, nàng mơ hồ thấy được một chàng trai dáng người thon dài, mặc long bào màu vàng kim, tràn đầy khí thế, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ băng giá, làm cho người ta cảm giác hắn lạnh nhạt, quyền thế, đồng thời lại cảm thấy an tâm, tin cậy. Bất quá, Lam Y Y không có bị khuôn mặt núi băng của hắn hù dọa. Ở trong trí nhớ Lưu Thi Vận, đứa con trai tùy nghi của mình vô cùng không đơn giản. Mặc dù bị nàng chèn ép, hắn vẫn thành lập được thế lực cho riêng mình, cũng thành công làm ẫu hậu là nàng ăn rắc rồi vài lần, bởi vậy có thể thấy được, đứa con tùy nghi của mình tâm kế đến tột cùng lợi hại bao nhiêu. Cũng bởi vì như thế, Lưu Thi Vận mới vô cùng kiêng kị hắn, thậm chí mang ý tưởng muốn phế truất hoàng đế, lập tân quân. Đáng tiếc Vũ Văn Thịnh Duệ đã có hậu thuẫn, nàng cũng không làm gì được. “Ở trong mắt ngươi, còn có mẫu hậu này sao?” Lam Y Y hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói. Nói xong cũng là sửng sốt, bởi vì, căn bản đây không phải lời nàng muốn nói, mà là phản ứng bản năng của thân thể Lưu Thi Vận. Bất quá, như vậy cũng tốt. Tuy rằng nàng có ý muốn làm dịu quan hệ mẹ con trước đây, nhưng tốt quá hoá cùi bắp, giờ nàng tự nhiên quá tốt, sẽ chỉ làm người ta thấy khả nghi. Hơn nữa, Lưu Thi Vận cũng là một bộ phận của nàng, nàng đối với đứa con này ít nhiều vẫn có chút oán giận. Vũ Văn Thịnh Duệ quả nhiên không hoài nghi, ngược lại giống như mọi khi, rũ lông mi, mặt không chút thay đổi nói: “Nhi thần lo lắng! Mẫu hậu là mẹ ruột của nhi thần, vô luận mẫu thân đối đãi với nhi thần như thế nào, nhi thần cũng sẽ không bất kính với ngài.” “Được rồi, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ai gia còn muốn nghỉ ngơi.” Lam Y Y nghe vậy nhất thời có chút đau đầu, không muốn nghe mấy lời trái lương tâm của hắn, cho nên thay đổi đề tài. Lông mày Vũ Văn Thịnh Duệ hơi hơi nhíu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia nghi hoặc: Thái Hậu khi nào thì dễ nói chuyện như vậy? Bất quá, hắn cũng không có nghĩ nhiều, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Hôm trước Ngọc Trà mạo phạm mẫu hậu, bây giờ nhi thần mang nó đến thỉnh tội với mẫu hậu.” Toàn bộ tẩm điện nhất thời yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe. Sau một hồi lâu, Vũ Văn Thịnh Duệ mới nghe được sau rèm truyền đến giọng nói của Thái Hậu bình tĩnh đến không có nửa điểm phập phồng: “Nó đâu?” “Ngọc Trà biết mình đã phạm tội lớn, đang quỳ ngoài ở cung Vĩnh Ninh, mẫu hậu không truyền, nó không dám vào.” Vũ Văn Thịnh Duệ lập tức giải thích, dường như sợ mẫu hậu càng thêm bất mãn với Ngọc Trà. Nếu là bình thường, Vũ Văn Thịnh Duệ muốn đối đầu với Thái Hậu căn bản sẽ không rơi vào thế yếu, chỉ tiếc, lần này Ngọc Trà phạm lỗi lớn, nếu Thái Hậu quyết tâm trị tội của nàng, hắn cũng không có biện pháp. Chẳng những không thể cứu nàng, ngược lại còn phải chủ động giáng tội trừng phạt nàng, nếu không, chỉ nước miếng của nhóm Ngự Sử cũng có thể nhấn chìm hắn, người thiên hạ cũng sẽ cho rằng hắn là đứa con bất hiếu, cực kì bất lợi đối với việc thống trị sau này của hắn. Nếu lúc này Thái Hậu làm lớn chuyện, mọi cố gắng trước đây của hắn đều đổ sông đổ biển. Nếu Thái Hậu cố ý muốn giáng tội cho Ngọc Trà, hắn sẽ không thể buông tha cho đứa em gái này. Vũ Văn Thịnh Duệ khẽ thở dài trong lòng, nắm tay sau lưng đột nhiên căng thẳng. Không thể không nói, ở phương diện lãnh khốc vô tình, Vũ Văn Thịnh Duệ hoàn toàn kế thừa từ Lưu Thi Vận, vì hoàng vị của mình, đúng là ngay cả em gái ruột sùng bái mình từ nhỏ đều có thể bỏ mặc. “Cho nó trở về Di Nguyệt điện của nó đi, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nửa năm, ai gia hiện tại không muốn thấy nó.” Lam Y Y đột nhiên vỗ giường một cái, lạnh giọng quát. Ngay vừa rồi, khi Lam Y Y nghe được đứa con tùy nghi của mình nói ý định đến thăm nàng của hắn, liền biết hắn đến là vì giúp Ngọc Trà công chúa cầu xin. Vốn không nghĩ phạt nặng Ngọc Trà, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ lửa giận không thể kiềm chế, giống như chính mình bị con trai cùng con gái liên thủ phản bội, đến ngay cả cái gáy đã muốn khỏi hẳn tựa hồ lại đau âm ỉ, nàng sợ chính mình nếu thấy nó, sẽ không khống chế được ra tay giết nó. Lòng khoan dung của Lưu Thi Vận từ trước đến nay không lớn, hơn nữa lòng dạ độc ác, ăn đau như thế, làm sao chịu từ bỏ ý đồ? Nếu không phải là Lam Y Y áp chế lý trí, đứa con gái kia của nàng nói không chừng thực sự được mời đến Phủ Tông Nhân, đi Phủ Tông Nhân, không chết cũng bị lột da. Vũ Văn Thịnh Duệ nghe vậy chẳng những không có bất mãn gì, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy nói lên, Thái Hậu nhớ một chút tình mẹ con, sẽ không động thủ với Ngọc Trà. Bất quá, điều này cũng làm Vũ Văn Thịnh Duệ nghi hoặc không thôi, cái này căn bản là không giống với tác phong của mẫu hậu mà hắn hiểu biết. “Xin mẫu hậu bảo trọng phượng thể, nhi thần cáo lui!” Vũ Văn Thịnh Duệ vẫn giữ gương mặt tuấn tú không chút thay đổi biểu tình, ôm nghi vấn đầy bụng chậm rãi đi ra Cung Vĩnh Ninh. Về việc Thái Hậu xử lý Ngọc Trà như vậy, thủ đoạn xử lý quá mức nhân từ, ngược lại làm hắn bất an, chỉ sợ nàng về sau sẽ trả thù. Vô luận như thế nào, hắn cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng. “Hoàng huynh, mẫu hậu bà ấy……” Thấy Vũ Văn Thịnh Duệ nghiêm mặt đi ra, Ngọc Trà công chúa quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ đỏ, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi bất an. Khuôn mặt lạnh của Vũ Văn Thịnh Duệ quanh năm không thay đổi, làm cho người ta căn bản nhìn không ra biến hóa, bất quá, Ngọc Trà hiện tại sợ hãi trong lòng, thấy hắn nghiêm cứng mặt không khỏi đoán lung tung, giọng nói run run lên, nước mắt tràn mi, lã chã chực khóc. “Ngọc Trà, đứng lên đi! Mẫu hậu nhân từ, chỉ phạt muội ở Di Nguyệt điện đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nửa năm, lần sau cũng không thể lỗ mãng như vậy nữa, bằng không, ngay cả trẫm cũng không thể cứu muội được.” “Vâng, hoàng huynh yên tâm, chỉ một lần này thôi, Ngọc Trà đã sợ vỡ mật, về sau cũng không dám nữa.” Ngọc Trà nghe vậy, lập tức nín khóc mỉm cười, biểu tình trên mặt như trút được gánh nặng. Nàng và cung nữ quỳ theo bên cạnh nàng vội vàng giúp đỡ nhau đứng lên. Đa số cung nữ thái giám cùng dùng ánh mắt hâm mộ vạn phần nhìn Ngọc Trà: không hổ là con gái ruột của Thái Hậu, phạm tội lớn như thế, thế nhưng chỉ là đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nửa năm. Điện Di Nguyệt là tẩm điện của công chúa Ngọc Trà, căn bản một chút cũng không giống chịu tội, có thể thấy được Thái Hậu thương Ngọc Trà công chúa nhiều tới cỡ nào. Xem ra, bọn họ về sau cần phải nịnh bợ công chúa Ngọc Trà nhiều hơn, không thể bị lừa bởi vì thái độ lãnh lạm của Thái Hậu đối với nàng trước kia. Mấy cung nữ thái giám nếu muốn tiến thân, phải theo sự tình xảy ra mà nghiền ngẫm tâm tư chủ nhân, phải có ánh mắt, quan sát động tĩnh, như vậy mới sẽ không làm sai chuyện, đắc tội nhầm người. Đáng tiếc, lần này bọn họ đều nghĩ sai lầm rồi. Lam Y Y cho Ngọc Trà công chúa ở điện Di Nguyệt suy nghĩ lỗi lầm, thật sự chính là tạm thời không muốn nhìn thấy nàng mà thôi. “Lập tức mang công chúa về điện Di Nguyệt!” Vũ Văn Thịnh Duệ Lạnh giọng phân phó xong, dứt khoát xoay người, mang theo đội hộ vệ chậm rãi rời đi. Vì việc này hắn đã tốn rất nhiều thời gian, còn có hơn phân nửa tấu sớ chưa có phê duyệt. Huống chi, nơi này là địa bàn của Thái Hậu, tuyệt đối không thể ngoảnh mặt làm ngơ với ý chỉ của Thái Hậu. Nhìn bóng dáng Vũ Văn Thịnh Duệ rời đi, công chúa Ngọc Trà há miệng thở dốc, từ đầu đến cuối không dám ho he, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: chờ về sau hoàng huynh hoàn toàn nắm giữ quyền lực triều chính, nàng liền tự do, đến lúc đó nàng có thể gả cho người mình thích, không bao giờ phải sợ bà già này nữa.