Xuân về hoa nở, Ngự Hoa Viên một mảnh tưng bừng, bụng của nàng đã được bảy tháng, đường không còn khó đi như mùa đông, Ân Niệm Yên khôi phục lại thình an, cho dù có được sủng thế nào thì nàng cũng chỉ là một cái thiếp, quy cũ như thế nào liền theo như vậy. Sau một hồi hành lễ, Ân Niệm Yên ngồi vào vị trí của mình "sáng nay đi ngang qua Hoa Viên, nhìn cảnh hoa nở làm thần thiếp phải đứng lại nhìn, làm chậm trễ thời gian đến thỉnh an, xin Hoàng Hậu nương nương chớ trách". "Muội nói gì vậy? Hoàng Thượng đã miễn muội thỉnh an, nhưng muội vẫn theo quy cũ đến, chậm trễ chút thời gian có là gì? bụng lớn như vậy rồi, sao này muội không cần ngày ngày đến, đừng làm hai đứa nhỏ mệt, bổn cung đau lòng a". Hoàng Hậu biết Ân Niệm Yên nghỉ gì, có lòng là tốt, nàng không so đo một chút lễ nghi kia, dù sao không vài tháng nữa địa vị hai người ngang hàng nhau, nàng còn hành ngang hàng với Ân Niệm Yên đâu, Hoàng Thượng đã cho người chuẩn bị Tây Cung Hoàng Hậu lễ phục, Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị phong hậu đại điển, chỉ đợi Ân Niệm Yên sinh song thai là có đầy đủ lý do phong Hậu. Ân Niệm Yên cười nói cảm tạ, nàng không chỉ dựa theo quy cũ mà làm, còn lý do khác là đi lại nhiều dễ sinh con hơn, tuy rằng có Thương Thành dược phẩm, nhưng sinh con chủ yếu là dựa vào bản thân mình, nên làm nàng nhất định làm, vì nàng càng vì bọn nhỏ. "Nói Đến nói đi thì trong cung Hoàng Quý Phi chính là người có phúc nhất, hiện tại hậu cung không ai không ghen tỵ với nương nương a! " "Tỉnh Phi nói phải, từ khi bổn cung sinh Danh Nhi đến nay, bụng không còn động tỉnh, may mắn một lần được Hoàng tử, xem như không phụ thánh ân" Phùng Phi trước giờ ẩn nhẫn dấu đi tính tình của mình, hiện tại nhi tử đã lớn, đọc sách có thành tựu, được tiên sinh khen, Tỉnh đế gật đầu tán thưởng, nên không muốn che dấu tâm tư như trước. "Nghe nói Đại Công chúa cùng Nhị Hoàng tử trước sau một giờ sinh, năm nay mười tuổi sinh thần, không biết Phùng Phi có chuẩn bị gì không?" Đức Phi lạnh lẻo nói, nàng ở Hoa Diên Cung không được như ý, mấy thứ của Điện Trung Tỉnh đưa đến đều không phải của Đức Phi phần lệ, nhưng nàng lại không dám chất vấn, sợ Hoàng Thượng tức giận hàn nàng vị phân. Phùng Phi trong lòng tức giận nhưng chỉ phải nén xuống, Đại Công Chúa tính tình ngang bướng, ra tay tần nhẫn, tuổi còn nhỏ đã đánh chết cung nhân, hiện tại còn tang mẫu, thật đúng là tai tinh, nhưng cho dù tai tinh cũng là Hoàng gia công chúa, còn được dưỡng ở Hàn Tu Nghi danh nghĩa, nàng cũng chỉ cắn răng cùng nhau tổ chức. "Thần thiếp vốn muốn đợi thêm chút nữa mới cùng Hoàng Hậu nương nương xin chỉ thị, hai hôm nữa Danh Nhi cùng Đại Công Chúa sinh thần, cũng là lúc xuân về hoa nỡ, thảo trường oanh phi, thần thiếp tưởng ở Đào Viên tổ chức, mời vài vị công tử, cô nương vào cung tham gia, không biết có được không?" Không chỉ Hoàng Hậu mà những người ở đây ai không biết Phùng Phi nghỉ gì, quý tộc công tử, cô nương là nhất thích hợp lôi kéo lấy lòng lúc này, hiện tại chơi chung, vài năm nữa Hoàng Tử trưởng thành, sẽ trở thành cánh tay đắc lực đi. "Thần thiếp thấy không tồi, bên cạnh Nhị Hoàng Tử có hai vị thư đồng, đều là hầu phủ ra công tử, Đại Công chúa thư đồng cũng xuất thân cao, một vị là Huyện Quân, một vị là Lư Hầu Phủ dòng chính cô nương, nếu như tổ chứ một cái nho nhỏ yến tiệc, trong cung nhiều hài tử, náo nhiệt hơn rất nhiều". Tỉnh Phi không có Nhi tử, nàng lại cùng Phùng Phi một trận tuyến, nếu như thành công, ít nhất nàng có thể vào ở Biệt Cung của Thái Phi, nữ nhi sẽ thường xuyên đến thăm nàng, như vậy tuổi già xem như có dựa vào. Ân Niệm Yên cười cười nhìn Liên Chiêu Nghi hỏi "Nghe nói Tháng sau là Tam Hoàng Tử sinh thần?" "Hồi Hoàng Quý Phi, đúng vậy" Liên Chiêu Nghi đang bực mình, đều sinh Hoàng Tử, nhưng nàng Nhị Hoàng Tử lại không ai nhìn đến, hai cái thư đồng xuất thân không thấp, nhưng chỉ có lễ chứ không tận tâm trung thành, nàng còn nghỉ cách nào đâu, vừa được Ân Niệm Yên hỏi nàng liền nghỉ thông. Hoàng Hậu hiểu ý cười nói "Nếu đã vậy bổn cung sẽ cùng Hoàng Thượng nói, ở Đào Viên tổ chức sinh thần yến cho các hai vị Hoàng tử cùng Đại công chúa, yến tiệc lần này Phùng Phi cùng Liên Chiêu Nghi, Hàn Tu Nghi cùng nhau chuẩn bị, danh sách đưa đến bổn cung nhìn xem, nếu không gì đáng ngại liền theo đó mà làm". Phùng Phi như thế nào không tình nguyện, nhưng Hoàng Hậu đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể nghe theo "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương". "Được rồi, các ngươi tan đi". "Chúng thần thiếp cáo lui". Ân Niệm Yên ngồi lại không có ý định đi, nàng phất tay cho người rời đi, phi tần nhóm hiểu ý trước rời đi, chỉ có Khánh Quý Phi ở lại, sợ Ân Niệm Yên có chuyện gì khó cần nàng giúp một tay. Hoàng Hậu mời hai người trở lại nội điện ngồi, cho cung nhân lui hết ra ngoài, Ân Niệm Yên không vòng vo nói "Khang Nhi trở về cùng muội nói là lo lắng cho Nhị Công Chúa, nhưng hắn là nam hài tử khó mở miệng, hắn nói Nhan Nhi tâm duyệt Nhị Hoàng Tử Thư đồng, tên là Trầm Lăng, là tiểu nhi tử của Công Bộ Thượng Thư Trầm Vạn Tu". Nàng thở dài một tiếng nói tiếp "Khang Nhi nói tên kia khiêm tốn nho nhã, nhưng tính tình quá tự cao, Khang nhi nhiều lần bắt gập Trầm Lăng ánh mắt xem thường nhìn Nhị Hoàng Tử, đối với Nhan Nhi như có như không, còn cố tình tiếp cận Đại công chúa cùng Tín Quận Chúa, tính tình như vậy khó làm một cái tốt lang quân, muội nói có chút trắng ra, mong Hoàng Hậu nương nương không đem lòng oán trách". Hoàng hậu không nghỉ tới chuyện có liên quan đến nữ nhi mình, còn bị người lợi dụng, làm bàn đạp tiến thân, lại nghe Ân Niệm Yên nói như vậy, Hoàng Hậu cầm tay Ân Niệm Yên nói "Bổn cung cảm tạ muội không hết, sao có tâm oán trách đâu? Đa tạ muội để tâm đến Nhan Nhi". Khánh Quý Phi cười nói "Nhị Công chúa còn tuổi trẻ, thích nam hài tử tuấn tiếu là chuyện thường tình, Thần thiếp tưởng Hoàng hậu tự mình cầm tay chỉ dạy nàng cách nhìn người, âm thầm để ý tìm hiểu, nàng nhất định sẽ biết Trầm Lăng là loại người gì". Hoàng Hậu quản hậu cung rất tốt, nhìn người chưa bao giờ sai, có thể trong lòng nghỉ nữ nhi còn nhỏ mới lơ là, nhưng chín mười tuổi hài tử đã có người trong lòng thì không còn nhỏ nữa rồi. "Khánh tỷ tỷ nói đúng, Nhan Nhi còn nhỏ, nếu quá ép buộc sẽ phản ứng ngược lại, để nàng tự mình cảm nhận, sẽ có lợi cho sau này, muội nghỉ phò mã không cần là người có tài gì, càng không nên lựa người quá có học thức, không nên là trưởng tử, chỉ cần hắn chịu an phận cùng Nhị công chúa cầm sắc hòa minh, phu thê ân ái là đủ rồi. Còn về cái gọi là Trạng Nguyên, Thám Hoa gì đó, muội thật không ủng hộ, bởi vì nhà nghèo xuất thân, trưởng bối không biết Kinh Thành quy cũ, công chúa sẽ chịu thiệt không vui, âm thầm nhẫn nhịn lâu ngày sinh bệnh lại không tốt, ai! sinh nữ nhi còn lo lắng nhiều hơn cả nhi tử a!. " Hoàng Hậu cùng Khánh Quý phi cười lên, Khánh Quý Phi nói "Hoàng Quý Phi nói phải, ta nhất định phải dựa theo ý của muội chọn lựa tốt phò mã cho Ngũ Nhi, nàng tính tính quá dịu dàng nhã nhặn, nhất định phải chọn nhà thích hợp mới được". "Đa tạ hai người các muội nhắc nhở, bằng không bổn cung lại quên nữ nhi của mình đã lớn, bổn cung thiếu chút nữa mắc phải sai lầm lớn, lần này yến tiệc cũng tốt, chúng ta nhìn xem công tử, công nương kinh thành phẩm chất cùng tâm tính, ngày sau dễ dàng chọn người thích hợp". Ân Niệm Yên gật đầu nói phải, ba người ngồi nói chuyện thêm chút thời gian, dùng thiện song mới trở lại cung nghỉ ngơi. Phùng Phi, Liên Chiêu Nghi cùng Hàn Tu Nghi vội vàng hai ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ nhưng không vượt qua quy cũ Sinh Thần Yến cho nhi tử của mình, Đào Viên là một mảnh nhỏ Hoa Đào trong hậu cung, bên cạnh có núi dã cùng tiểu thác nước, mùa xuân Hoa Đào đua nỡ, tổ chức yến tiệc nơi này đúng là cảnh đẹp ý vui. Khách mời không chỉ quan gia Công Tử cùng Cô Nương, đi theo còn có mệnh phụ nhóm, Bởi vì là Phùng Phi, Liên Chiêu Nghi, Hàn tu nghi hài tử, nên Hoàng Hậu cùng Ân Niệm Yên, Khánh Quý Phi đến trễ hơn trước, chủ yếu là để ba cái mẫu phi của chủ tiệc tiếp đãi khách nhân. Đại Hoàng Tử cùng hai thư đồng của mình là Trần Sở cùng Thường Dục đến chúc mừng "Chúc Mừng Nhị hoàng đệ, Tam Hoàng đệ sinh thần vui sướng, chút lễ mọn, mong hai Hoàng đệ nhận lấy". "Đại Hoàng Huynh đến đã là khách quý, cần gì vài thứ này, đệ ta đạ Đại Hoàng Huynh" một bộ văn phòng tứ bảo tốt như vậy, không lấy thật uổng, nghe nói Bích Tiêu Cung trân bảo nhiều đâu. Ba người hướng Đại Công Chúa tặng quà, ngược lại với hai vị Hoàng tử, Đại công chúa tính tình không tốt, châm chọc vài câu mới bỏ qua "Nghe nói Bích Tiêu Cung được thưởng không ít thứ tốt, Đại Hoàng Huynh chỉ đưa một bộ trâm cày thôi sao? Dù sao cũng là tấm lòng của Đại hoàng Huynh, Hoàng muội nhận lấy đi". Người khác đứng bên cạnh cuối đầu, Tín Quận Chúa vẫn tươi cười như cũ, nàng ta không ưa gì Hoàng Quý Phi, nhưng tâm lại duyệt Đại Hoàng Tử Khúc Vinh Khang, trước mặt hắn nàng ta luôn tỏ ra trầm tỉnh, tiến thoái có độ, nhưng hắn luôn lấy lễ đãi người, làm cho nàng càng thêm bực bội trong lòng. Đứng bên cạnh là vài vị quý nữ, bọn họ biết Tín Quận Chúa tâm tư, càng thêm xa lánh, Đại Hoàng tử tuy thân thể có tật, nhưng tính tình dễ gần, nho nhã, còn là Hoàng Quý Phi nhi tử, quả thật là tốt lang quân trong mắt nhiều quý nữ nhóm.