Thái Hậu Nhân Sinh FULL
Chương 87
Mùa Đông năm nay lạnh hơn năm trước rất nhiều, không phải bởi vì tuyết rơi nhiều hoặc là gió thổi mạnh, mà là trong Kinh có gia tộc bị xét nhà, Uông gia ở phía nam bị diệt tam tộc, Tần Gia bị Tần Tiệp Dư liên lụy, nam nhân ngồi đại lao, nữ nhân bị lưu đài, Theo nhóm Lưu đài còn có Nhan gia, Từ gia, Trần gia! những phi tần có liên quan đến dâm ô hậu cung, Tỉnh Đế lấy cùng một tội, cùng nhau cấu kết hành thích vua.
Qua hơn mười ngày, nhưng Triều Thượng hôm nay vẫn lạnh lẻo đáng sợ, Tỉnh Đế lạnh mặt ngồi nghe thần tử nhóm dâng tấu chương, báo lại tình hình các nơi, bãi triều liền trỡ lại Thiên Ân Điện, chưa tùng bước vào hậu cung một bước.
Khánh Quý phi tỉnh lại nghe tâm phúc kể lại từng chuyện một, nàng cảm thấy lạnh cả sống lưng, hơn một nữa phi tần đều ban rượu độc, nàng nên may mắn mình bị người đụng ngã, cung đình bí sử không phải ai cũng có thể biết.
"Hoàng Quý Phi bên kia thế nào?".
"Hồi chủ tử, Hoàng Quý Phi cứu Hoàng Thượng, bị thích khách chém thương đến cách tay, nô tỳ chỉ biết vết thương không sâu nhưng dài, mấy ngày này Hoàng Quý Phi đóng cửa Bích Tiêu Cung không ra, nói là dưỡng thương, Dương Trung mấy lần đến đều không gập được, nô tỳ còn nghe nói Kinh Thành sau trận này yên tỉnh dị thường, triều Thượng càng quy cũ hơn trước, không ai dám đứng ra khuyên can, Hoàng Thượng tính tình!.
Chủ tủ nên ở lại trong cung dưỡng thương, tốt nhất là đợi chuyện này qua đi một thời gian lại đi thỉnh an".
"Như vậy cũng tốt, mùa đông năm nay tuy lạnh lẻo, nhưng ít ra bảo toàn được mạng sống không phải sao".
Hoa Diên Cung lạnh lẻo nhất trong hậu cung, Đức Phi từ hôm Gia yến trở về liền bệnh, rõ ràng đã nói tốt, tại sao Uông Ỷ Diệu lại hành thích vua đâu, Hoàng Thượng chỉ giảm một nữa chi phí Hoa Diên Cung đã là nghỉ tình xưa, nếu Ân Niệm Yên tàn nhẫn chút, thổi gió bên tay Hoàng Thượng thì nàng làm sao còn ngồi ở vị trí Đức Phi đâu.
"Chủ tử uống thuốc đi, hôm nay thời tiết có phần lạnh lẻo hơn trước, than không đủ đốt, nô tỳ dùng bạc mua thêm một ít, chủ tử cứ an tâm dưỡng bệnh" Liên Tụ biết Hoa Diên Cung từ hôm nay hoàn toàn thất sủng, còn đắc tội Hoàng Quý Phi, may mắn Tứ Hoàng Tử còn ở, nếu không, còn không biết lạnh lẻo đến thế nào đâu.
"Đem đến đây đi, cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục, Tứ Nhi cần bổn cung cái này Mẫu Phi đâu" chuyện đã làm thì nàng không thể thay đổi được gì, có hối hận thì Ân Niệm Yên cũng không tha thứ cho nàng, vậy thì mặt giầy sống tiếp thôi.
Đối với cung nhân có thể mùa đông năm nay là an nhàn nhất, hậu cung yên tỉnh, không cần chuẩn bị nhiều thứ cho chủ tử tranh sủng, Hoàng Thượng không tuyên ai thị tẩm, càng không bước vào hậu cung, bọn họ nhàn hạ trong phòng sưởi ấm, chỉ có Thiện Phòng cung nhân áp lực lớn, bởi vì Hoàng Quý Phi rất ít ăn thức ăn của bọn họ làm, chỉ dựa theo phân lệ lấy nguyên liệu trở về, Tỉnh Đế nghe thấy càng không hài lòng Thiện Phòng đầu bếp.
"Hôm nay nô tỳ nấu Canh Bát Bảo, Bò Nướng Vọng Nguyệt cùng Với Cơm Sen Tịnh Tâm, đều là món chủ tử thích, ngài ăn nhiều chút" Tử Họa cùng Bạch Thược ngày đêm suy nghỉ tân món ăn, càng ngày tay nghề càng cao, cuối cùng Ân Niệm Yên không muốn dùng Thiện Phòng thức ăn.
"Bò Nướng Vọng Nguyệt hương vị thật ngon, là Tử Họa làm ra sao?".
"Không, là Bạch Thược tỷ tỷ làm ra, chế biến rất cầu kỳ, gia vị phải cân đo đông đếm kỷ lưỡng, nô tỳ cảm thấy cần rất nhiều thời gian mới học được đâu".
"Chút nữa lấy hai lá vàng thưởng cho Bạch Thược đi, những người còn lại thưởng một lượng bạc" Mùa đông năn nay nàng cảm thấy thoải mái nhất từ khi tiến cung đến nay, không ai quấy gầy, tự do ăn ngủ không cần dựa theo quy cũ trong cung, nàng nên trân trọng cùng hưởng thụ mới được.
"Đa tạ chủ tử".
"Đúng rồi, đợi Khang Nhi trở lại, ngươi chuẩn bị nước dùng, cơm chiều sẽ ăn Lẩu đi, mùa lạnh ăn lẩu là tốt nhất hưởng thụ".
"Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị".
Mùa đông tuyết dầy không chỉ ngăn chặn đường đi, còn ngăn luôn tầm mắt của người cần nhìn, Tỉnh Đế nhiều lần muốn đi nhìn Ân Niệm Yên, nhưng nghỉ đến Dương Trung bị ngăn ở ngoài, hắn lại không bỏ xuống mặt mũi được, hai người cứ như thế giằng co đến hết mùa đông, Tỉnh Đế nhiều lần nhìn Bích Tiêu Cung phương hướng, đợi Niệm Nhi ra cửa, hắn nhìn nàng một cái được đi.
"Lại một năm Hoa Đào nở, lần nầy sinh thần, ta sắp có thêm hai cái nhi tử, thời gian qua thật mau, cũng thật vô tình" nàng năm nay hai mươi tuổi, cũng đã là Mẫu Thân của bốn đứa nhỏ, không lâu nữa sẽ có một đám cháu trai cháu gái vây quanh đi, nghỉ đến đó nàng lại nỡ nụ cười, ngậm kẹo đùa cháu, lúc đó nàng tóc có vài sợ bạc đi.
"Chủ tử vẫn như ngày nào, xinh đẹp động lòng người, làm mẫu thân người càng thêm ngọt ngào ấm áp".
"Cẩm Họa miệng càng lúc càng ngọt rồi, đợi bổn cung sinh hài tử xong, tìm chỗ tốt gả người thôi, ngươi cũng đã ngoài hai mươi, Tử Họa cũng vậy" nàng cần hai người nhưng không thể làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của bọn họ được, mấy năm nay hai người đã tận tâm hầu hạ nàng, cũng đến lúc nên sống cuộc sống của mình.
"Chủ Tử, nô tỳ thật lòng không muốn gả người, cho dù có chủ tử chống lưng, thì cả đời nhà chồng quản thúc, trên đời này Hiếu đạo lớn hơn thiên, hiếu kính trưởng bối, hầu hạ phu quân, quản tốt một nhà, còn phải nạp thiếp thất, nâng thông phòng, làm không khéo còn bị người nói chủ mẫu không từ gì đó, nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ chủ tử".
"Hôn nhân của các ngươi bổn cung không ép buộc, nhưng bổn cung thật tâm muốn các ngươi có cái gia riêng của mình, bất quá nếu các ngươi không muốn, bổn cung không ép, câu nói cũ, nếu có người trong lòng, nhất định cùng bổn cung nói" Ân Niệm Yên thở dài nói, có đôi khi nàng cảm thấy Cẩm Họa đám người còn tự do tự tại hơn nàng, ít nhất bọn họ có thể chọn lựa gả hoặc không gả người.
Cẩm Họa biết hôm nay chủ tử muốn một mình, nhưng bụng đã hơn bốn tháng, còn là song thai, bọn họ không dám rời đi, Ân Niệm Yên cũng biết hiện tại hậu cung tuy yên tỉnh, nhưng có người bí hóa liều cũng không chừng, nàng cũng không cố chấp muốn ở một mình như những năm trước.
Tỉnh Đế đứng xa xa nhìn chủ tới Ân Niệm Yên cười nói vui vẻ, Niệm Nhi không mập lên chút nào, nhưng bụng lại lớn hơn rất nhiều, đi đứng cần người đỡ, không giống như lúc có thai Tiểu Ngũ, hiện tại sắc mặt mệt mỏi thấy rõ.
Dương Trung kêu gào trong lòng cả buổi, nhưng không thấy Hoàng Thượng tiến lên, hắn chỉ có thể cắn răng ra tiếng "Hoàng Thượng, hôm nay là Hoàng Quý Phi nương nương sinh thần, theo nô tài biết nương nương muốn nhất chính là một nhà ngồi dùng cơm cung nhau".
Nói xong hắn cuối đầu không dám nhìn vào Tỉnh Đế, đợi Tỉnh Đế trách mắng hoặc sai hắn đi làm chuyện gì, dù sao thì Hoàng Quý Phi là đặc biệt nhất trong lòng Hoàng Thượng.
Tỉnh Đế không nói gì, hắn xoay người rời đi, đi được một đoạn thì ngừng lại "Dương Trung đi Ân Phủ tuyên Ân Bách Điền vào cung gập trẫm, truyền Ân phu nhân vào thăm hỏi Hoàng Quý Phi".
"Nô Tài tuân chỉ" Dương Trung cảm thấy mùa đông thật sự đã qua a! chỉ cần có một người cuối đầu là được.
Tỉnh Đế nghỉ nghỉ liền tự mình đi tư khố chọn vài thứ, hắn nhớ Niệm Nhi rất thích các loại trang sức trâm cày, chỉ cần một loại hoa đào nàng có thể vẽ ra rất nhiều kiểu trang sức, nghỉ nghỉ lại thêm vài loại đá quý cẩm thạch để Niệm Nhi tự mình vẽ kiểu cho người làm tân trâm cày càng tốt.
Ân Phu nghe Dương Trung đến truyền lời, Ân Bách Điền Cùng Sở thị lập tức chuẩn bị tiến cung, từ khi nhận được tin nữ nhi có thai lần hai, còn là song thai thì phu thê hai người ngày đêm lo lắng không thôi, nhưng Kinh Thành gần đây động tỉnh quá lớn, hắn không dám cho thê tử đệ thẻ bài vào cung, nhận được tin bình an của nữ nhi truyền ra, bọn họ liền nhịn xuống, cuối cùng hôm nay cũng gập được người rồi.
Ân Triết Tân nhịn không được cùng Sở thị cầu xin "Nương nhớ cùng muội muội nói tốt cho nhi tử được không? Gần đây nhi tử thành công nhất nhiều thứ a! " hắn lại nhìn Dương Trung nói "mấy bình rượu này, là dâng lên cho Hoàng Thượng thưởng thức cái tân, sáu cái bình nhỏ kia là rượu trái cây, dâng lên cho Hoàng Quý Phi, Dương công công giúp ta đưa lên, trước đa tạ Dương công công".
Muội muội thông minh, đọc nhiều sách hơn hắn, nhìn người khác buôn bán một lần liền nghỉ ra rất nhiều cách làm, nếu muội muội ủng hộ hắn thì cha nương sẽ không nói gì thêm.
"Tam công tử xin yên tâm, tạp gia nhất định đúng lời cùng Hoàng Thượng báo lại" Dương Trung cười rất nhiệt tình, Hoàng Thượng tâm duyệt Hoàng Quý Phi, nhất định sẽ ban ân cho Ân ggia người, hắn giúp chuyển cái lời cũng không gì đáng trách đi.
Ân Bách Điền thấy đã chậm trễ hồi lâu liền nói "Được rồi, ngươi còn lải nhải nữa trời sẽ tối đi, Dương công công, chúng ta xuất phát thôi, đừng để Hoàng Thượng đợi lâu".
"Ân Đại Nhân mời"
"Dương công công cùng đi thôi".
Hàn ma ma nhẹ bước vào trong nội điện "Chủ Tử, Hoàng Thượng cho người chuẩn bị thức ăn đến Bích Tiêu Cung, nghe nói hôm nay là Sinh Thần của Hoàng Quý Phi, Dương Trung đã rời cung đi Ân gia mời người".
Hoàng Hậu hạ bút, ngẩng đầu lên nói "chuyện này cũng không có gì lạ, Sinh thần ngày trong sổ sách ghi lại khi tiến cung đúng với Hình Bộ hộ khẩu, nhưng Ân Niệm Yên thật sự sinh thần là hôm nay, chuyện này nên để Lâm An Bá Phủ người hổ thẹn đi, nghe nói Lâm Lão lão phu nhân cùng Lâm An Bá phu nhân đệ thẻ bài vào cung, nói là bổn cung đồng ý, nhưng phải trễ hơn Ân Gia người, đừng đễ người khác hiểu lầm bổn cung có ý gì khác".
Hậu cung ít người, tuyển tú chọn tân nhân là nhất định phải làm, còn khi nào tuyển, tuyển ai nàng không làm chủ được, có thể đợi Ân Niệm Yên phong hậu mới chọn người cũng nên, bất quá có chọn ai đi nữa, thì địa vị của Ân Niệm Yên sẽ không lung lai được, trừ phi Ân gia tạo phản, nhưng bọn họ sẽ sao?
"Chủ Tử! " Hàn ma ma muốn nói lại thôi, Hoàng Hậu tự mình xin Hoàng Thượng phong thưởng cho Hoàng Quý Phi, bên ngoài thể hiện rộng lượng, đúng với nhất quốc chi mẫu, nhưng trong lòng có bao nhiêu khổ chỉ một mình âm thầm chịu đựng.
"Ma ma đừng nghỉ nhiều, mấy năm nay bổn cung tâm đã nguội lạnh, chỉ cần Nhan Nhi được Bích Tiêu Cung che trở, cả đời vô ưu là đủ rồi, từ hôm nay trong cung sợ là khó có đứa nhỏ nào sinh ra nữa rồi".
Tần Tiệp Dư hạ Tuyệt Dục Tán trong thức ăn của Hoàng Tử, Công chúa, may mắn chỉ là hạ liều lượng ít, nhưng cho dù ít cũng ảnh hưởng không nhỏ đến thân thể cùng tử tự, Tỉnh Đế biết được giận dữ, cũng không thay đổi được gì, hắn cho Thái Y âm thầm chữa trị cho Hoàng Tử, Công chúa, riêng Bích Tiêu Cung không bị tổn hại gì, có thể thấy Ân Niệm Yên năng lực bảo vệ nhi tử có bao nhiêu cường đại.
"Lão nô đã biết".
Truyện khác cùng thể loại
182 chương
77 chương
10 chương
60 chương
99 chương