Phòng tân hôn, bố trí ngay tại phía đông Phượng cung, bên trong Noãn Các, cách hoàng cung không quá xa. Hôm nay, Noãn Các, từ trần cho đến sàn nhà, khắp nơi đều là một màu đỏ thẫm, vừa khéo cùng với máu hòa hợp làm một, nên nhìn cũng không chói mắt lắm. nếu như không phải ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, người bình thường sẽ không cảm thấy có gì kì lạ. Bên hỉ sàng (giường cưới), lụa đỏ tung bay, vài tên thái y tụ thành một nhóm, nhỏ giọng thảo luận, nét mặt có vui mừng có lo lắng. Từ sớm đã có người thông báo, thấy Nam Cung Xuân Yến đi vào, mọi người trong điện vội vàng hành lễ, cùng kêu lên " Tham kiến thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! " Nam Cung Xuân Yến giơ tay, cất cao giọng nói " Miễn lễ " Bước nhanh đi tới trước hỉ sàng, nàng liếc mắt thấy nam tử kia sắc mặt hiện lên một ít nhợt nhạt. Hắn nằm thẳng tắp trên giường, hai mắt khép hờ, bên trong mũi bị nhét một ít bông, trên khuôn mặt tuấn tú còn sót lại một ít vết máu chưa được lau sạch, nhìn qua thấy có chút buồn cười. Qua ba năm, hiện tại hắn đã trở nên cường tráng rất nhiều, đã không còn là một thiếu niên gầy yếu như trước. Đầu giường, bốn người thiếu nữ toàn thân mặc hỉ bào đỏ thẫm, xếp hàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc thút thít. Trông thấy tình cảnh này, Nam Cung Xuân Yến nhíu nhíu mày, liền không để ý họ, mà quay sang một viên thái y, ân cần hỏi " Vương thái y, thân thể của hoàng thượng ra sao?" Viên thái y bị chỉ đích danh hướng phía nàng chắp tay, chậm rãi đáp: " Khởi bẩm thái hậu, long thể của hoàng thượng cũng không đáng lo ngại, chỉ là hơi suy yếu một chút, tĩnh dưỡng một thời gian liền hồi phục." " Chỉ là hơi suy yếu một chút?" Nam Cung Xuân Yến thở dài một hơi, cảm thấy trong lòng có một tảng đá rơi xuống. Nhưng lập tức, nàng vén lên đôi mi thanh tú, rất không cao hứng - chất vấn " Không phải ngươi nói thân thể hoàng thượng hiện tại, nạp phi sinh hoạt vợ chồng đều không có vấn đề gì ư?" Vương thái y trên mặt hiện lên một tia lúng túng. " Thần quả thực là đã nói như thế " hắn cúi đầu ngượng ngùng nói, không quên thêm vào " Nhưng mà..." " Nhưng mà cái gì?" Nam Cung Xuân Yến không kiên nhẫn, truy hỏi tới cùng. " Nhưng mà, không biết là ai tại tiệc rượu mừng đã bỏ vào rượu của hoàng thượng không ít lộc huyết (máu hươu). Lộc huyết đúng là trân phẩm dùng để tăng cường sức khỏe, nhưng tiếc rằng hoàng thượng thân thể vốn gầy yếu, điều dưỡng mấy năm nay, rốt cục cũng khá lên một chút. Nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, không chịu được đại bổ. Có đạo là, tốt quá hóa dở. Thân thể của hoàng thượng, cứ như vậy bị..." Việc này ai làm, trong lòng tất cả mọi người đều biết, chỉ là không dám vạch trần mà thôi. Nam Cung Xuân Yến trên mặt một hồi nóng rần lên. " Ớ..." Mới vừa rồi còn lên mặt dọa người, nàng lập tức ấp úng, nói không ra lời. Không sai, việc này nhất định do nàng sai người làm. Nàng thừa nhận, là lỗi của nàng, Nàng không nên quá mức kích động vội vàng, muốn cho hoàng đế trong đêm tân hôn quá mức dũng mãnh phi thường, tốt nhất "một lần hành động" liền sinh ra con trai. Nên phân phó người tìm mấy chén lộc huyết tươi trộn vào rượu của hắn. Cái này đúng là tự mình nếm quả đắng!. " Vậy...hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Nàng chột dạ hỏi. " Thái hậu không cần lo lắng " Viên thái y lại nói trấn an " Thần đã nói qua, thân thể hoàng thượng không đáng lo ngại. Hiện tại, chỉ cần thanh tịnh tu dưỡng, dùng thuốc thật tốt điều dưỡng mấy ngày thì sẽ hồi phục" " Vậy sao? Như thế rất tốt " Nam Cung Xuân Yến thở phào nhẹ nhõm, một tay vỗ ngực, cái miệng nhỏ thở hổn hển. Đúng là sợ bóng sợ gió một hồi, sắp hù chết nàng! " Như vậy " nàng giương mắt lên, cố gắng né tránh khuôn mặt trên giường, cẩn thận hỏi, " Cái... đó..việc động phòng..." " Chỉ sợ mấy ngày nữa cũng không được." Vương thái y không chút lưu tình, dập tắt ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng nàng. " Ớ... Vậy qua bao lâu mới có thể?" Nam Cung Xuân Yến vội hỏi. nàng quan tâm nhất chính là chuyện này. " Ít nhất nửa tháng" Vương thái y ngẫm nghĩ, nói cho nàng một khoảng thời gian ước chừng. " Hả? " Nam Cung Xuân Yến không tự giác kêu một tiếng, lại muốn lùi lại nửa tháng à! Nàng đã chờ không nổi! Thấy vẻ mặt chán chường của nàng, Vương thái y cho là nàng đối với y thuật của mình không tin tưởng, vội nói: " Bẩm thái hậu, Hoàng thượng hôm nay chỉ là mất máu quá nhiều nên mới hôn mê, ngoài ra không còn gì khác đáng lo. Xin ngài cứ yên tâm, trong vòng nửa tháng, thần sẽ tận tâm tận lực, nhất định làm cho thân thể hoàng thượng khôi phục như lúc ban đầu. " " Tốt " Nam Cung Xuân Yến lạnh nhạt nói, tâm tình buồn bã cũng không vì mấy câu nói của hắn mà trở nên tốt hơn. Nhưng mà ngẫm nghĩ lại thì, ba năm nàng cũng chờ được, huống chi chỉ còn có nửa tháng. Áy náy liếc nhìn nam tử ngủ mê man trên giường, Nam Cung Xuân Yến xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nói " Vương thái y, ai gia đem hoàng thượng giao cho ngươi. Nửa tháng sau, phải trả lại cho ai gia một hoàng thượng mạnh như rồng như hổ! Nếu như có gì bất trắc, ai gia nhất định không bỏ qua cho ngươi! " Vương thái y run sợ chắp tay, cung kính nói: " Thần tuân chỉ " Hiện tại, cũng chỉ có thể làm như thế. Giương mắt, vô ý nhìn đến bốn người tân nương, thái dương của nàng lại một hồi đau nhức. " Thời gian cũng không còn sớm, các ngươi đều trở về tẩm cung nghỉ ngơi đi! đợi thân thể hoàng thượng tốt một chút, ai gia sẽ an bài việc thị tẩm cho các ngươi" Nàng lạnh nhạt nhìn bốn người, chậm rãi nói. Ba nữ tử quỳ ở phía sau cung kính trả lời " Vâng " Còn lại người nọ quỳ ở trước nhất, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ấp úng một chút, sau đó mở miệng kêu " Thái hậu..." Nam Cung xuân Yến liếc mắt nhìn nàng, tăng thêm âm lượng hừ lạnh một tiếng " Hử ---" Một nét mặt đơn giản, không giận dữ nhưng tự nhiên có uy nghiêm. Nữ tử bị nàng làm sợ, run rẩy vội vàng cúi đầu. Nam Cung Xuân Yến khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, trong triều nàng cũng không đối với ai nở một nụ cười. " Người đâu, mang các vị nương nương đưa về tẩm cung của họ " Nàng lạnh lùng nói, quay người, đi ra khỏi điện. Tiểu Hỉ tử hiểu ý, lập tức cất cao giọng nói: "Bãi giá, thái hậu hồi cung!" Đáng ghét! Tâm tình đang tốt đều bị phá hết, thật buồn bực, chỉ có thể trở về ngủ.