Thái Giám

Chương 32

Tiêu Ngữ nhất thời cũng sửng sốt, thấy Hổ tử đứng lên, rồi lại ngồi xuống, lại đừng lên, vẻ mặt lo lắng, nhớ tới bức thư phụ mẫu đã từng gửi cho mình, lập tức hiểu rõ, cười nói: “Còn không mau đuổi theo, ta cũng đến lúc được gặp em dâu rồi”. Hổ tử lúc này mới trả lời một tiếng, vui mừng chạy ra bên ngoài. Con lại phụ mẫu quay sang nói với Tiêu Ngữ: “Vị cô nương này lớn lên xinh đẹp, còn đảm đang khéo tay hay làm, tính tình cũng tốt, trong sáng, chỉ có điều gia cảnh có chút túng thiếu, mười dặm quanh đấy người cầu hôn cũng không ít, không nghĩ tới nàng hết lần này tới lần khác thích Hổ tử, nhà nàng lúc đầu không đồng ý, còn chờ mong dựa vào con gái để kiếm chút tiền ăn hỏi, sau đó lại không thể ngăn cản hai đứa sống chết quấn lấy nhau, chúng ta đang dự định ngày mai chuẩn bị lo liệu việc 2 đứa, ngươi lần này về, nhất định cũng phải tham gia”. Tiêu Ngữ vội hỏi: “Đương nhiên là được rồi, lần này được về, nếu có thể nhìn thấy đệ đệ thành gia thì là tốt nhất rồi. Nhà chúng ta nghèo khó, đã ủy khuất mọi người, lần này về nhà thực tốt, hoàng thượng có tặng một ít ngân lượng, đưa cho mọi người lo việc vui, số tiền còn lại để làm vốn làm ăn, làm của hồi môn, cũng giúp sống dư dả qua ngày”. Vừa nói xong, phụ mẫu hắn không khỏi vui mừng, nhưng lại nghĩ tới những đồng tiền này là dùng tự do của con mình đánh đổi, trong lòng lại có chút đau lòng. Ăn xong cơm, Hổ tử cùng vị cô nương kia đã đứng ở ngoài cửa, cô nương ngại ngùng không dám tiến vào, Tiêu Ngữ ôn thanh cười nói: “Đều là người một nhà cả, không cần phải ngại đâu”. Lúc này nàng mới tiến vào, vừa vào cửa đã quỳ xuống dập đầu, Tiêu Ngữ vội vàng nâng dậy, cô nương thấy hắn cử chỉ ôn nhu, lá gan không khỏi cũng lớn thêm vài phần, một đôi mắt to ngay lập tức quan sát Tiêu Ngữ, thầm nghĩ người ở bên cạnh hoàng thượng nguyên lai là bộ dáng như thế này a. Tiêu mẫu lấy trái cây tốt nhất Duyên Hỉ mua về đưa cho nàng, lạnh nhạt sẵng giọng: “Phượng Hồng, mai là thành thân rồi, sao còn chạy đến đây làm gì, còn không nhanh về, cận thận người nhà ngươi lại mắng đấy”. Phượng Hồng tiếp nhận trái cây bỏ vào trong túi áo, thẳng thắn nói: “Ca ca về nhà chơi, hôn sự của chúng con đương nhiên muốn hắn tham gia, chạy đến cũng vì việc này thôi”. Đợi đến khi nghe được Tiêu Ngữ nói sẽ tham gia hôn lễ, không khỏi vừa vui mừng vừa xúc động, thầm nghĩ hôn sự của mình và người yêu có thể có quý nhân tham gia, đây thực sự là việc cực kì hãnh diện, thiên kim của Huyện thái gia có muốn cũng không được. Cha mẹ cũng có không nói gì nữa. Ở lại nói chuyện một lúc thì cùng Tiêu Ngữ cáo từ, Tiêu Ngữ lấy ra một thiếp vàng nói: “Quy định ở quê, hình như là cô nương lần đầu đến đều phải cấp một ít lễ vật, nhà chúng ta nghèo khó, đưa sính lễ không nhiều, phiến vàng này coi như là bồi thường, nhưng là tâm ý của ta, ngươi cầm lấy, ngày mai đến ta đưa ngươi đi chọn vải may 2 bộ y phục”. Phượng Hồng không dám cầm, nhưng Hổ tử lại hiểu rõ ca ca mình, cười hì hì cầm lấy nói: “Cảm tạ Báp ca ca”. Nói xong kéo tay Phượng Hồng cúi đầu chào, hai người liên chạy thằng ra ngoài. Tiêu Ngữ còn lưu lại một ít tiền xu, bạc nguyên chất với 9 lá vàng, toàn bộ đưa cho phụ mẫu, để bọn họ chuẩn bị hôn sự cho đệ đệ, mọi người trong nhà nói chuyện thằng đến lúc canh ba mới đi ngủ, để cho Tiêu Ngữ ở trong một căn phòng riêng, tự nhiên để Duyên Hỉ sắp xếp chăn màn. Ngày thứ hai đi trên phố, thành Dương Châu có một con phố chuyên để vui chơi, Tiêu Ngữ cùng Duyên Hỉ đi dạo đến đó, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bọn họ suốt ngày ở trong cung, thấy cái gì cũng đều mới lạ, nặn tượng đất, đan rỏ bằng lá, còn có làm cối xay gió nhỏ tinh xảo, chỉ nhìn thoáng qua liền mua rất nhiều, khiến chủ cửa hàng cười toe toét, thầm nghĩ không biết thần tài nơi nào đến a, còn không thèm mặc cả, bọn họ cùng Tiêu Ngữ không phải không nói gì cả, mà căn bản bọn họ không hiểu phải mặc cả như thế nào. Chọn được rất nhiều thứ, dự định mang về tặng cho nhưng nô tài ở Sơn Thủy cư. Đi chơi đến giờ ngọ mới trở về, vào nhà đã thấy ngồi một người trưởng thành cao lớn, thấy hắn tất cả đều quỳ xuống tham kiến, đứng dậy xong tất cả đều đứng lui lại trong góc phòng, nhịn không được len lén liếc nhìn Tiêu Ngữ. Tới ngày thứ 3, đó là ngày lành của Phượng Hồng và Hổ tử. Người nhà Tiêu gia mới sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, Tiêu Ngữ cũng cực kì hưng phần hỗ trợ, trong sân mọi người đi đi lại lại, sắp xếp bàn ghế, chén bát, xem xét nguyên liệu nấu ăn mua về, lại nhìn thấy mời cả đầu bếp nổi tiếng, cùng với người hỗ trợ, còn có tin tức quý nhân cũng tham gia, phàm là ai có một chút quen biết đều tới, Huyện thái gia cùng Tri phủ đại nhân đều đích thân tới dự, làm cho Tiêu phụ cũng bị dọa một trận. Đến lúc này, theo tính toán lúc trước thì thiếu rất nhiều, phải lập tức bổ sung, cũng may thành Dương Châu phồn hoa không gì sánh được, chọn mua cái gì cũng dễ, cứ như thế thằng đến buổi trưa, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ. Đang muốn mang tân nương tử vào động phòng, trong lúc ồn ào, chợt thấy ngoài cổng có mấy người y phục lỗng lẫy, lại nghe thấy một người trong đó thong thả nói: “Không nghĩ tới Tiêu Ngữ của trẫm tổ chức hôn lễ cho em trai mà lại không báo cho trấm một tiếng” (ô cái này tự chém nga. Mọi người thông cảm qt câu này khó hiểu quá). Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng trong những âm thành ồn ào ầm ĩ, lại nghe rõ mồn một, Tiêu Ngữ kinh hãi nhìn lại, nguyên lai đúng là Hạ Vô Ưu dẫn theo Y Đức cùng mấy hộ vệ cải trang đến đây, vội vàng đứng dậy, khách mời mới vừa nâng chén nghe lời này xong, biết là hoàng thượng giá lâm, chân không khỏi mềm nhũn, khoảng nửa khắc sau tất cả đều quỳ xuống, bọn họ cũng không dám nhìn mặt hoàng thượng, chỉ biết loạn hô “Vạn tuế, tham kiến hoàng thương”