Thái Giám
Chương 26
Edit: Sung Young
Beta: Tịt+aquafila 1
Duyên Hỉ hừ một tiếng: “Ngươi bỏ ngay cái suy nghĩ như con nít đi được không, nói không chừng tương lai ngươi sẽ trở thành hoàng hậu, không nên suốt ngày làm loạn.”
Tiêu Ngữ không thèm để ý đến, nhớ lại lúc trước, hỏi: “Ngươi nói sai rồi Duyên Hỉ, Hạ Vô Ưu sao lại biết chuyện Tình phi nương nương đến đây nhanh như vậy, bọn họ cơ hồ người trước người sau chạy tới nơi này.”
Duyên Hỉ lắc đầu, cười nhạt: “Ngươi a, lúc nào thông minh thì quả thật rất là thông minh, thế nhưng vẫn có lúc, ngươi hành sự không suy nghĩ khiến người khác không biết phải làm sao. Ngươi hỏi như vậy, ta chỉ có thể nói đó là sự tinh tường của Hoàng Thượng, chúng ta hoàn toàn không biết, mọi nơi trong cung đều là tai mắt của Hoàng Thượng, mọi động tĩnh xảy ra trong cung, toàn bộ không thể gạt được người, nhưng chỉ có một số ít việc là khiến người phải bận tâm, sở dĩ Hoàng Thượng cũng đối với mọi người giống nhau, bất quá chỉ là tra hỏi mà thôi.”
Tiêu Ngữ bất giác rùng mình một cái, lẩm bẩm: “Thực sự là một con người đáng sợ.” Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi tất cả nô tài tập hợp lại, đợi cho mọi người đến đông đủ, hắn liền nghiêm túc tra hỏi: “Nói, các ngươi ở đây ai là gián điệp của Hạ Vô Ưu, hừ, nói cho các ngươi, ta biết hết rồi, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội để khai thực, nhân cơ hội này mà nói ra đi…” Không đợi hắn nói xong, một người trong phòng “xuỵt” một tiếng, tất cả mọi người đều tản đi, ai làm việc nấy.
Tiêu Ngữ chép miệng nhìn, căn bản tất cả mọi người không ai để hắn trong mắt, lẩm bẩm: “Hoàng thượng nói rất đúng, ta thật sự là đã quá giản dị dễ gần, haiz…”
×××××××××××
Trong nháy mắt ngày Nam tuần đã tới, mọi việc trong cung mười ngày liên tục thực sự rối ren, nhưng cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết thỏa đáng. Hạ Vô Ưu cùng Tình phi, Mai phi lẳng lặng ngồi ở long xa phượng đi theo, Y Đức đi vào Sơn Thủy cư đón Tiêu Ngữ.
Tiêu Ngữ lần này dẫn theo Duyên Hỉ, Lạc Cầm cùng người cung nữ Lâm Nhi, vừa ra đến trước cửa, cầm tay các thái giám, cung nữ trong nhà, hứa nhất định sẽ mang về cho họ nhiều lễ vật đặc sản, chủ tớ mọi người cứ mãi lưu luyến.
Con mắt của Y Đức đảo liên hồi, hướng Duyên Hỉ nói: “Xem ra nô tài của Sơn Thủy cư đã muốn vượt qua cả chủ tử, ngươi có thời gian cũng nên quan tâm quản giáo lại.”
Duyên Hỉ ủy khuất nói: “Bảo ta quản, ta làm sao có thể quản giáo được a? Có lần một cung nữ sơ ý làm hỏng chậu hoa, ta bất quá chỉ nói vài câu, Tiêu Ngữ liền gán cho ta tội danh‘ ỷ thế hiếp người ’, công công chẳng lẽ còn không rõ? Sơn Thủy cư của chúng ta, chủ tử quả thực là rất yêu thương nô tài, có khi còn hơn cả yêu thương bản thân mình.”
Tiêu Ngữ hừ một tiếng: “Y công công, ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta đối với người này quản giáo thực sự là rất nghiêm ngặt.” Vừa nói xong đã bị Duyên Hỉ nói ngược trở lại: ” Thì ra ngươi quản giáo ta rất là ghiêm ngặt a, nhưng với người khác, ta xem ngươi thế là rất khoan dung.”
Đang nói thì thấy đội ngũ Nam tuần ngay phía trước, Tiêu Ngữ thoáng cái trở nên ngây ngốc, mở to mắt nói: “Ta…trời ơi, thật là đồ sộ nga.” Y Đức vội la lên: “Đừng có ở đó mà cảm thán nữa, nhiều người như thế đều là đang chờ đợi ngươi đó.” Nói xong liền dẫn hắn đi tới trước mặt Hạ Vô Ưu.
Chiếu theo quy củ thì Tiêu Ngữ không được phép ngồi cùng một chỗ với Hạ Vô Ưu, bởi vậy sau khi thỉnh an, Y Đức dẫn hắn đến trước kiệu, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vã cười nói: “Chờ một chút, ta có một câu muốn nói với Hoàng Thượng.” Nói xong lại tới trước mặt Hạ Vô Ưu, mặt mày hớn hở hướng hắn nói: “Hoàng thượng, đợi khi nào đến Dương Châu, ngươi cho ta mượn chút tiền có được hay không?”
Hạ Vô Ưu nhìn hắn đứng ở dưới, mắt hướng về phía hắn, ngực bỗng nhiên ngứa ngáy, vươn tay ra định kéo hắn cùng lên xe, Tiêu Ngữ sợ hãi vội vã lui một bước, lắc đầu xua tay nói: “Không… Không cần, ta có kiệu của mình, Hoàng Thượng chỉ cần nhớ rõ sau khi tới Dương Châu cho ta mượn chút bạc là được.” Nói xong không đợi Hạ Vô Ưu đáp lại, nhanh như chớp rời đi. Còn lại Hạ Vô Ưu ở trên xe nghiến răng nghiến lợi oán hận lẩm bẩm: “Cái tên hỗn trướng tiểu đông tây này, chuồn đi thật là nhanh mà, đây là thái độ cầu xin người khác hay sao?”
Khi mọi người đã đông đủ, đội ngũ liền chậm rãi xuất phát, giây lát đã ra khỏi hoàng thành, Tiêu Ngữ hai mươi năm qua lần đầu tiên ra khỏi cung, trong lòng cảm khái không ngớt, chỉ cảm thấy mọi thứ lọt vào trong tầm mắt đều mới mẻ không gì sánh được, một cặp mắt căn bản là không đủ, cái cổ hết quay qua trái lại ngó sang phải, một bên hưng phấn nói nhỏ với Duyên Hỉ, Lạc Cầm.
Hạ Vô Ưu ngồi ở kiệu rồng của mình, tay chống cằm, chán nản nhìn cảnh sắc bên ngoài dân chúng phố xá cùng với bầu trời thu, bởi vì lần này đi tuần, đường phố đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có một vài người đi trên đường, khung cảnh có chút quạnh quẽ, đối với cả một đại quân quả là đối lập. Hắn thở dài, quay đầu lại nhìn những thị vệ, cung nữ, bọn thái giám, thấy trên mặt bọn họ tất cả đều là biểu tình vô cùng hưng phấn, khó nén vui mừng mà khe khẽ nói nhỏ. Trong ngực hắn không khỏi sinh ra một tia phiền muộn, thầm nghĩ: ai ai cũng nói Hoàng đế là người cao nhất thế gian, nào có ai biết Hoàng đế cũng là người cô đơn nhất? Lẽ nào trẫm mỗi ngày ở vị trí cao cao tại thượng, đã cao tới mức không có ai có khả năng ở bên, kề vai sát cánh hay sao?
Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra một đôi con ngươi trong suốt, trong con ngươi ấy là ánh mắt rõ ràng có một chút sợ hãi thận trọng, nhưng hết lần này tới lần khác muốn vượt ra khỏi vẻ sợ hãi rụt rè, mục đích cuối cùng chỉ là mong mình mau chóng chán ghét hắn.
Nghĩ tới Tiêu Ngữ, khóe miệng Hạ Vô Ưu không khỏi hiện ra một nét tươi cười, hắn bỗng nhiên nhận ra, có phải chính vì biểu hiện không coi hắn là hoàng đế của Tiêu Ngữ đã khiến hắn yêu thích hay không? Lại nghĩ tới hắn ngày đó nói với Duyên Hỉ: “Ta chỉ là bởi vì câu nói kia của Hoàng Thượng, hắn nói với ta là hắn rất không thích người khác so với hắn còn vui sướng hơn. Duyên Hỉ, câu nói ấy không chỉ nói rõ sự bá đạo của hắn mà còn cho thấy hắn kỳ thực cũng chỉ là một người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố, bi hoan, nỗi buồn ly biệt… các loại tâm tình a, đừng thấy hắn thường ngày cao cao tại thượng, thật ra hắn cũng rất là cô đơn a.” Ân, kỳ thực hắn đối với mình cũng rất là quan tâm. Hắn gọi Y Đức qua, phân phó nói: “Ngươi đi ra phía sau nhìn xem, Tiêu Ngữ đang ở chỗ nào làm gì?”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
31 chương
10 chương
30 chương
16 chương
121 chương