Chiều tà xuống, một cái bóng nhỏ gầy quỳ trước thái dương buông đỏ rực, hai má bị thiêu bừng bừng, mặt đổ mồ hôi từng giọt. Thân mình tựa như lung lay chực đổ, mà lại vẫn thẳng đứng gan lì. Cung nữ già Bích Thanh đứng bên đường trông thấy, liền đem việc này báo lại cho thất hoàng tử. Cung nữ Bích Thanh này là thân tín xuất thân từ nhà mẹ đẻ của Lệ phi. Sau khi mẫu tử Lệ phi thất thế, bà là một số ít hạ nhân vẫn theo hầu thất hoàng tử. Ngay từ lúc nhị hoàng tử nói đưa thất hoàng tử ra ngoài du hồ, bà đã cảm thấy không an tâm. Lệ phi nương nương vừa bị biếm vào lãnh cung, thất hoàng tử nào có tâm tình mà dạo chơi đây đó, nhưng họ cũng không thể cự tuyệt bị nhị hoàng tử thế như mặt trời ban trưa này. Bà nôn nóng đợi ngoài cửa cung, đến khi thấy thất hoàng tử thân mình ướt đẫm, tập tễnh đi về, cả người nóng hầm hập, bà mới hoảng sợ đến đứt cả ruột gan. Đi Thái y viện mời thái y thì lại được báo rằng tất cả các thái y đề đi bắt mạch cho hoàng hậu, cũng không có cách nào. Sự thật đâu phải là không có người, chỉ là kiếm một cái cớ dễ nghe mà thôi. Thiệu Hoa Trì sốt đến mơ mơ màng màng, không buồn ăn uống. Vậy mà lại bỗng nhiên phái Bích Thanh đến dịch đình hồ để xem tiểu thái giám. Bích Thanh đương nhiên không muốn đi, nhưng cũng không có cách nào lay chuyển được y, đành phải làm công chuyện trời ơi đất hỡi này. Khi nghe nói người vẫn còn quỳ ở đó, Thiệu Hoa Trì không biết tại sao lại nở nụ cười, "Tuy máu lạnh, nhưng chẳng phải kẻ tráo trở hai mặt." Ánh mắt tối đen dường như lấp lánh chút tia sáng. Giữa chốn hoàng cung ăn thịt người, cá lớn nuốt cá bé này, Thiệu Hoa Trì lại cảm giác như tìm được niềm an ủi. Y thu mình vào chăn, sốt đến bất tỉnh. Vài canh giờ sau, dư quang chiều tà che phủ mặt đất, nhuộm sắc tịch dương lên mái ngói cung đình khiến lòng người ấm lại. Quỳ lâu trên nền đất mà không được phép cong gối, Phó Thần cắn răng chịu đựng cơn đau nhức, tê mỏi giày vò. Đứng dậy quá nhanh, máu đột ngột ùa lên não khiến Phó Thần ngã lăn ra đất, hồi lâu vẫn không bò dậy nổi. Đầu óc quay cuồng khiến hắn không suy nghĩ nổi, đành dứt khoát đợi cơn choáng váng kia qua đi mới ngồi lên, khoanh chân thư thái. Trên mặt hồ, hoa sen đang hé, dưới ánh tịch dương nở rộ sắc hồng.Vài cơn gió nhẹ mang theo mùi hương êm dịu, thổi tan mệt nhọc cuối ngày. Hồ Dịch Đình yên tĩnh, mỹ lệ cho hắn vài phút giây thư thái. Xác định tay chân có thể hoạt động lại bình thường, Phó Thần đứng lên dọn dẹp nốt ba tòa cung điện. Cũng may thường ngày chịu khó quét tước sạch sẽ, công suất lại cao nên rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ. Chi là đến khi quay về được Giám Lan viện thì canh giờ cũng khá muộn. Trên đường rời khỏi hồ Dịch Đình, hắn gặp cung nữ Mặc Họa ở Phúc Hi cung của Đức phi nương nương. Mặc họa là đại cũng nữ cao nhất bên cạnh Đực phi, cũng là người thường ngày ít ai có thể trông thấy. Phó Thần cũng vì sáng nay vừa đưa hoàng hậu cùng tứ phi về cung nên mới nhớ rõ mặt nàng. Nàng có gương mặt vô cùng hiếm thấy trong những cũng nữ thiếp thân, cả người như được tắm rửa xuân phong, bước chân dứt khoát, cử chỉ khéo léo, tuyệt đối không phải bộ dạng ngoài cười mà trong không cười. Chỉ nhìn thôi, có nhầm là một tiểu thư khuê các cũng không lạ. "Chào Mặc Họa cô nương." Một gương mặt thân thiết đến vậy, đương nhiên ai gặp cũng tự giác chào hỏi. Mặc Họa không ngờ tiểu công công này lại nhận ra mình, uổng công nàng còn định tự giới thiệu: "Sao ngươi biết ta?" "Tiểu nhân hôm nay đã gặp qua cô nương cùng Đức phi nương nương ở cửa Phúc Hi cung." Trước kia không có cơ hội, giờ hắn đương nhiên muốn tìm cách nhận biết tất cả mọi người để đề phòng lỡ đâu đụng phải quý nhân. "Thật không ngờ ngươi lại nhớ rõ. Hộp đồ ăn này ta nhờ tiểu trù phòng làm, sáng nay phiền Phó công công đưa nương nương chúng ta về Phúc Hi cung, vừa lúc chỗ ta có dư một ít nên mang đến đây cho ngươi nếm thử." Mặc Họa tươi cười, đưa hộp đồ ăn về phía Phó Thần. Có lẽ để không bị nghi ngờ, Mặc Họa còn cẩn thận dùng loại giỏ trúc mà thái giám hạ đẳng hay dùng, nếu Phó Thần có cầm đi lung tung, để người khác nhìn thấy cũng không có vấn đề gì. "Thật không dám, đây là bổn phận của tiểu nhân." Nếu nhận đồ, chắc chắn phải nhận việc của người ta. Mà những việc này, không phải chuyện hắn có quyền cự tuyệt. Tiếu ý trên gương mặt Mặc Họa nhạt dần. Phó Thần thấy thế, đành biết thân biết phận mà nhận lấy, còn cự từ chối chính là đắc tội với người ta. "Cô nương, chuyện sáng nay tiểu nhân thật sự không biết gì hết." Đây là việc nhà của hoàng đế, nào đến lượt hắn bàn chuyện thị phi. Đức phi dù có cho hắn nhiều quyền lợi đến mấy, hắn cũng không thể nói ra được. Mặc Họa cười tươi như hoa, để lộ lúm đồng tiền: "Công công này thật nhanh mồm nhanh miệng, yên tâm, ta không hỏi gì đâu." "Nhưng Đức Phi nương nương có việc gì phân phó?" Phó Thần cẩn thận hỏi lại. "Bảo ngươi cầm ngươi cứ cầm, hay ngươi chê thứ này không tốt?" "Cô nương nặng lời rồi, tiểu nhân chưa từng thấy món điểm tâm nào đẹp mắt như vậy, chắc không phải nằm mơ chứ?" Phó Thần bày ra bộ dạng chư từng thấy việc dời, lại thêm gương mặt tươi cười chân chất, tuổi lại còn nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy tiểu thái giám này thành thực, dễ mến. Mặc Họa thấy Phó Thần thực thời cũng lấy làm hài lòng. Nàng thích những người hiểu chuyện như thế. "Nào có tốt như vậy, ngươi nhận đồ rồi, vậy ta đi đây." Sau khi Mặc Họa rời, đi, Phó Thần vẫn hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cẩn thận nhớ lại sự việc hồi sáng, lúc đưa nhóm người Đức phi về cung. Khi ấy, hắn bị ánh mắt lúc chết của cung nữ kia dọa đến hồn phi phách tán, không để ý xung quanh. Chỉ nhớ mang máng Đức phi nương nương đối với hắn tương đối ôn hào, hỏi hắn chút vấn đề vụn vặt, như cha mẹ ở đâu, nhà có mấy người, sao lại tiến cung. Mấy chuyện vặt như vậy cũng không phải bí mật gì, ở phủ nội vụ đều có hồ sơ, dựa vào năng lực của Đức phi, chỉ cần nói một câu là tra được hết. Vậy mà khi không có việc gì còn sai người mang đồ ăn đến, lại cẩn thận chu đáo như thế nữa? Nếu bảo Mặc Họa tự mang đồ ăn đến mà không phải do Đức phi sai bảo thì hoàn toàn không có khả, lại càng không tin Đức phi không có mục đích gì. Thâm ý của người bề trên, hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi. Hắn chỉ là một tiểu thái giám, không bối cảnh, không nhân mạch, không quyền lợi, Đức phi lại là một trong những nữ chủ nhân của hậu cung rộng lớn, có thể cần gì ở hắn đây? Nếu trốn tránh không xong, Phó Thần cũng không muốn tự tìm phiền não. Tóm lại, cứ đến đâu thì tính đến đó. Vừa muốn nhấc chân lại xuýt xoa một tiếng. Phó Thần hít một ngụm khí lạnh, đầu gối hắn đến giờ vẫn còn đau. Tấn triều có quy củ, cung nữ thái giám cấp tam phẩm trở xuống không có tư cách nhờ thái y khám bệnh, nhưng cũng có thể tự mình đi kho dược tìm chút dược liệu, tự mình sắc thuốc tự mình dùng. Nhưng phần lớn cung nữ thái giám đều chẳng biết bệnh mình uống thuốc nào mới khỏi. Tự cổ chí kim, sinh bệnh là quyền lợi dành riêng cho người giàu. Vừa xách hộp đồ ăn về đến Giám Lan viện, Phó Thần đã thấy không khí có điểm bất thường. Hắn giữ lấy một tiểu thái giám hỏi thăm tình hình, được biết Lý Tường Anh tối nay yêu cầu mọi người đều ở trong phòng, không được đi lại xung quanh, đến giờ Dậu phải ra tập hợp ngoài đình viện. Đình viện ở Giám Lan viện rất lớn, thảo mộc sum suê, cũng là nơi mỗi đầu tháng, thái giám chướng sự sẽ dạy bảo, giáo huấn những tiểu thái giám mắc sai phạm. Ngày thường, trừ khi có người phạm đại sự mới hạ lệnh như thế. Phó Thần cầm hộp đồ ăn, lại ngẫm nghĩ nên cùng ăn với những người khác hay là ăn luôn. Hiện giờ hắn đói không chịu nổi, lại phải quỳ vài canh giờ, cả người mệt mỏi đến tay chân cũng không buồn nhấc. May là thường này cũng lén lút tập luyện, xương cốt mình mẩy cũng tạm coi là dẻo dai. Lúc hắn về dến phòng, các tiểu thái giám đều bu lại một chỗ, vẻ mặt căng thẳng thì thầm nhỏ to. Thấy Phó Thần bước vào, Vương Phú Quý mới hớt hải chạy đến. "Thần tử, có chuyện rồi." "Làm sao?" Phó Thần lấy hộp đồ ăn ra, đặt ở chỗ ngồi,"Thiện Thực phòng đưa tới, là các quý chủ tử cho." Nhờ có Tống Thái Tông đánh dẹp giang sơn nên tiền triều có nhiều của cải tích lũy, trong cung đồ ăn không thiếu, hoặc có thiếu thì cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Tấn Thành đế lại vô cùng xa hoa dâm dật, thích phô trương, các phi tần cũng chung một dạng, mỗi ngày đều có không ít thức ăn bị bỏ thừa. Chỗ thức ăn này thường được ban cho những thái giám được lòng chủ nhân, còn không ban thưởng thì sẽ cấp cho Thiện Thực phòng. Nếu có người quen ở đó thì ngẫu nhiên có thể nhận được ít đồ ăn. Cho nên khi Phó Thần nói như vậy cũng không có ai nghi ngờ lai lịch của chỗ điểm tâm này. Đám tiểu thái giám vốn đang căng thẳng cũng hoạt bát hơn một chút. Mà một tiểu thái giám tên Cát Khả lại oa oa kêu to: "Ôi, Tiểu Đào tô, Thần tử ca, huynh đúng là đồ ngốc!" Lập tức nhanh tay lẹ mắt nhét khối bánh vào miệng, cũng không quan tâm mùi vị thế nào, vừa nhai vừa nói. Đối với bọn họ, được nếm thứ gì đó từ các chủ tử, cả đời cũng chẳng được vài lần. "Ăn từ từ, vẫn còn mà..." Phó Thần vỗ vỗ lưng Cát Khả. Cát Khả năm ngoái với vào cung, là Phó Thần đưa đi tịnh thân nên rất thân cận với Phó Thần. "Thần tử ca, huynh cũng ăn đi!" Cát Khả cầm một khối đút cho Phó Thần. Phó Thần cho vào miệng, chỉ thấy ngọt sắc, không phải loại mùi vị hắn thích nhưng khiến cho dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Nhìn đứa bé mới sáu tuổi này, hắn lại nhớ đến gia đình trước khi vào cung. Nếu không gặp chuyện gì, đứa bé trong bụng mẫu thân giờ chắc đã chào đời, không biết là đệ đệ hay là muội muội. "Đầu ngươi bị sao đây, lại thành cái bộ dạng này? Mau tới đây." Vương Phú Quý thấy vết thương trên trán Phó Thần, liền kéo hắn sang một bên, lại quay người đi tìm thuốc trị thương. Hắn lặng bôi thuốc cho Phó Thần, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân. Bất cứ một chủ tử nào cũng có cấp bậc cao hơn bọn họ, tùy tiện tìm một lý do cũng có thể phạt được. Mùi thảo dược nhàn nhạt truyền đến, Phó Thần nhìn bình thuốc mỡ bằng sứ, cười nói: "Cái này ở đâu ra." "Không phải Tiểu Ương cho thì còn ai, ngươi cũng biết Mai cô cô là người tốt mà." Nói đến Tiểu Ương, mặt Vương Phú Quý tràn ngập ngọt ngào. Đối với nữ tử nguyện ý theo mình không quản sống chết, ngay cả vào cung cũng nhất quyết đi cùng, Vương Phú Quý từ tận đáy lòng cảm kích sâu sắc. Phó Thần nhỏ giọng thì thầm: "Nghe nói các ngươi muốn kết làm thái hộ?" Nói đúng hơn là kết làm bạn lữ, và thái hộ là một kiểu hôn ước tương đối chính thức. Trong "Cung đình dã chí" của tiền triều có ghi, thái hộ có nghĩa là hôn ước tự mình định ra, song phương thề hẹn, cả đời làm bạn, không được vụng trộm yêu đương, là hình thức đã được công nhận trong cung, cũng khá giống những đôi vợ chồng bình thường. Vương Phú Quý một kẻ cao to đồ sộ bỗng nhiên đỏ mặt tía tai, ấp úng Ừ một tiếng. "Chúc mừng các ngươi!" Phó Thần cũng thấy đối với loại tình cảm khúc chiết không ngừng này cũng thấy mừng thay. Ngay cả ở hiện đại cũng ít có cặp đôi cùng nhau gắn bó sinh tử, huống chi Vương Phú Quý lại là hoạn quan. Nhìn thấy tình cảm tốt đẹp bao giờ cũng có thể khiến những người bàn quan hưởng lây cảm giác hạnh phúc. "Vừa rồi ngươi vừa muốn nói chuyện gì?" Cát Khả lại chạy đến đút cho Phó Thần một khối đào tô. Đào tô thơm giòn ngon miệng, tuy rằng ngọt gắt nhưng rất có tác dụng chống đói. Phó Thần cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày mình không còn phải chịu tội. Vương Phú Quý liền kể lại sự việc. Buổi chiều hôm nay, sở nội vụ không đủ người nên điều đám người Trần Tác Nhân đến hỗ trợ. Hôm nay sau buổi lâm triều, Tấn Thành đế phái người đem quả vải được Nam Dương tiến cống cho các nương nương trong cung. Trừ hoàng hậu đang mang thai, được phân đến nhiều nhất là Kỳ quý tần gần đây đang được tối ngày sủng ái. Có lẽ do báo sai canh giờ, lúc nhóm Trần Tác Nhân đưa vải tới thì băng đã hơi tan, mùi vị của vải cũng không được tươi mới. Kỳ quý tần mới vào cung một tháng, gia thế hiển hách, thời gian này lại đang nhận được sự sủng ái của hoàng đế, tính tình ương ngạnh, liền sai chém đầu toàn bộ thái giám bỏ bê nhiệm vụ. Cũng may có tổng quản công công An Trung Hải ở đó ngăn trở, nói hoàng hậu nương nương có thái, là đại hỷ sự, tuyệt đối không thể sát sinh, Vị Hải công công này thường được gọi Hải lão gia, trong số 6 vị tổng quản thái giám không phải là người được hoàng đế coi trọng nhất, nhưng lại hòa nhã với hạ nhân. Kỳ quý tần cũng nể mặt An Trung Hải, tuy miễn tội chết, nhưng không thể không phạt đòn. "Ngươi xem phải làm thế nào đây, đánh năm mươi bản tử, Nhân tử sao giữ nổi mạng?!" Vương Phú Quý hoảng đến độ trán đổ mồ hôi. Phó Thầm lục lọi ngực áo như đang tìm thứ gì, Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tập hợp.