Phó Thần cảm thấy có chút buồn cười, trách nhiệm của nàng ta chính là bò lên giường ngài, làm vậy chẳng phải lẽ thường hay sao? Chưa kể chính ngươi chọn nàng ta, sao lại gọi người ta là nhền nhện? Phó Thần vẫn có chút ấn tượng tốt với Điền thị, nàng ta không vì hắn là thái giám phẩm vị thấp mà thay đổi thái độ, duy chỉ điểm này thôi đã không phải dễ rồi. Còn với tư cách là một người đàn ông, hắn cho rằng vấn đề sinh lý và vấn đề tình cảm có thể tách biệt rạch ròi. Người hiện đại có một câu, đàn bà vì yêu mà lên giường, đàn ông vì lên giường mà yêu, quan điểm của hai phái trái nhau hoàn toàn. Về phương diện sinh lý, Thiệu Hoa Trì là một thiếu niên khỏe mạnh, có nhu cầu phát tiết dục vọng, vậy thì cứ theo nhu cầu mà tiến thôi. Trong lịch sử ghi lại, nào có được mấy đôi nam nữ vui vẻ nên vợ nên chồng, đây chẳng qua là vì hoàn cảnh. Cũng chỉ có thể nói, hắn không chứng kiến những gì Thiệu Hoa Trì từng trải qua nên không hiểu được. Có thể bài xích phụ nữ đến mức này, có lẽ là vì bóng ma trong lòng quá nặng. Y lớn lên trong nội cung, mà nội cung là thiên hạ của nữ giới, lại thêm việc Tấn Thành đế luôn tỏ ra không thích vị hoàng tử khiến hắn hổ thẹn như y, có lẽ phản ứng như vậy cũng không có gì đáng trách. "Điện hạ nói đi, nữ tử có phẩm chất như thế nào mới xứng đáng để ngài để mắt?" Thiệu Hoa Trì nghe vậy chỉ cười hời hợt, trên thế gian này liệu có nữ nhân nào tình nguyện gả cho y, thế mà từ miệng Phó Thần lại như thể bao nhiêu người tranh nhau được y sủng ái. Trong mắt y, nữ tử là nhện độc, trong mắt nữ tử, y chính là yêu quái. Tuy biết người này miệng lưỡi không xương, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn không khỏi vui sướng trong lòng. Y chậm rãi cử động, muốn tự mình ngồi lên. Phó Thần buông chén thuốc, nâng Thiệu Hoa Trì khỏi mặt giường. Hắn cố gắng nhẹ tay để không động đến miệng vết thương nhưng vẫn không tránh được, chạm phải một chút. Ui da..... Thiệu Hoa Trì hít một ngụm khí lạnh. "Nô tài đáng chết." Phó Thần đang định buông y ra, quỳ xuống thỉnh tội. "Ngươi sửng sốt cái gì, không sao cả, tiếp tục đỡ ta dậy." Tên nô tài này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức cẩn thận, cứ như mình cầm đao kề trên cổ hắn không bằng. Phó Thần làm như không thấy nửa khuôn mặt dị dạng của Thiểu Họa Trì, dùng cấp độ năm sao mà phục vụ vị chủ tử khác người này. Thân thể hai người kề sát sàn sạt. Thiệu Hoa Trì từ nhỏ đến giờ chưa từng thân cận với thái giám, bây giờ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Phó Thần. Giữa thời tiết nóng bức thế này mà người hắn không chút mùi mồ hôi khó chịu, nhiệt độ thân thể xuyên qua quần áo truyền đến da thịt, Thiệu HoaTrì có chút không được tự nhiên nhưng vẫn không đẩy Phó Thần ra. Phó Thần lấy một chiếc gối mềm lót sau lưng, để cho Thiệu Hoa Trì tựa vào. "Được rồi, để ta tự uống." Phó Thần buông tay xong, y cầm lấy chén thuốc, bưng lên miệng uống một hơi. Thuốc nóng hầm hập chảy qua yết hầu xuống dạ dày khiến y ấm áp trong bụng. Vừa uống xong, vị đắng ngắt trên đầu lưỡi còn chưa tan đã bị nhét hai miếng mứt quả vào miệng, vị ngọt lan tỏa. Thiệu Hoa Trì ăn mứt quả, nhìn Phó Thần dọn dẹp chén bát. Vì sao ngay cả động tác như vậy mà cũng có thể trở thành cảnh đẹp ý vui. Người này, mới ở tuổi này, lại còn là thái giám, đúng là trò cười thiện hạ, thiên ý trêu ngươi. Y bỗng nhiên nói: "Ngày thường ngươi cũng hầu hạ Đức phi như vậy sao?" "Vâng, nô tài không dám quên lời căn dặn của điện hạ." Tiếp cận Đức phi, giành lấy sự tín nhiệm, nắm trong tay mọi động tĩnh của Phúc Hi cung và Tam hoàng tử, đây là nhiệm vụ Thiệu Hoa Trì giao cho hắn, mà chuyện này hắn đang làm tương đối tốt. Nét dịu dàng trên mặt Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên chìm xuống, trong lòng có chút khó chịu lạ lùng. "Điện hạ? Nô tài làm sai điều gì sao?" Phó Thần dọn dẹp xong, lúc về lại bên giường, không biết ban nãy mình nói ra câu gì mà khiến vị này trở nên cáu giận. Y đúng là cứ im lặng nằm trên giường là dễ thương nhất. "Ngươi làm tốt lắm." Dẹp bỏ chút lửa giận chẳng biết từ đâu tới kia, nghĩ về đại cục, những việc Phó Thần làm đều tốt, tốt đến mức không có bất cứ người nào có thể đạt được hiệu quả mà hắn đang mang lại. Thiệu Hoa Trì trịnh trọng nói: "Phó Thần, ta đối đãi với ngươi cũng giống như với Vanh Hiến tiên sinh." "Nô tài hèn mọn, không dám vọng tưởng." Hắn còn chưa ngây thơ đến độ cho rằng Thiệu Hoa Trì nói thật. "Ngươi không tin sao?" Phó Thần không buồn trả lời, lấy mấy món linh tinh trong ngăn tủ, đưa cho Thiệu Hoa Trì: "Cửu điện hạ phái người đưa đến thứ này." Thiệu Hoa Trì quả nhiên không để ý đến thái độ của Phó Thần nữa, quan sát một lượt, chỉ mở ra một chiếc hộp trang sức hoa lệ trong số đó, bên trong chứa đầy nhân sâm trăm năm. Nhìn phần lễ này cũng thấy được mười phần thành ý. Một cái khác là bọc thuốc, bên trong đựng đầy dược liệu trân quý. Thiệu Hoa Trì sờ dây cói, nói: "Là nút thắt thòng lọng, xem ra Cửu đệ đồng ý rồi." Đồng ý cho y gia nhập Cửu hoàng tử đảng. Vị cửu đệ này bụng đầy âm mưu, đồ đưa tới đương nhiên không phải là tùy tiện mang tặng. Y rất hiểu đệ đệ của mình nên mới gửi đến một lá thư đơn giản như vậy. Nếu không thể tự mình đoán ra, cũng thẹn với danh xưng thần đồng. "Chúc mừng điện hạ." Phó Thần lập tức nói. "Khi ngươi hiến kế cho ta chắc hẳn cũng đã suy tính từ trước, đoán Cửu đệ nhất định sẽ bằng lòng, có gì mà vui mừng?" Thiệu Hoa Trì đưa gói thuốc cho Phó thần. "Ban đầu chỉ có năm phần chắc chắn, nếu kế hoạch hôm nay thành công, thì chắc đến chín phần." Trong mấy đảng phái, Phó Thần muốn Thiệu Hoa Trì ẩn mình giấu tài, cuối cùng Thiệu Hoa Trì đã đồng ý nghe theo. Thiệu Hoa Trì gật đầu, nói: "Kể lại một lượt những việc sau khi ta hôn mê." "Phó Thần đem chuyện Ngũ Lăng phản bội, Kỳ quý tần cùng những người liên quan bị giáng làm thứ nhân, Nhị hoàng tử bị cấm túc vô thời hạn, hoàng hậu ngất xỉu, quốc sư đến thăm, Đức phi bị giáng cấp....đều kể hết ra, không sót chi tiết nào. Sau khi nghe xong, Thiệu Hoa Trì trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Xem ra lần này người thắng lớn nhất là lão Cửu. Ngươi nói xem, hoàng hậu không bị trừng phạt, trái lại Đức phi lại phải gánh tội. Ngươi nói xem, phụ hoàng ta thưởng phạt phân minh như vậy, liệu lão nhị còn có cơ hội trở mình không?" Phó Thần cảm thấy chuyện này cũng khó mà nói được. Dựa trên tình hình hiện giờ, Tấn Thành đế còn chưa nói ra hai chữ quyển cấm, chứng tỏ hắn vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi đứa con này. "Chưa biết có thể được thả ra hay không, dù có thật sự ra được, y cho rằng mình vẫn còn là nhị hoàng tử như trước kia sao? Tạm thời thôi nói chuyện này, Phó Thần, khi ngươi ra ám hiệu cho ta, có từng nghĩ xem liệu ta nhìn có hiểu hay không, hay thậm chí có thể bỏ mạng?" Dựa vào tính tình của ngươi, dường như chẳng bao giờ biết xúc động. Ngươi chắc hẳn đã suy xét đến khả năng ta có thể chết, nhưng vẫn đưa cho ta sự lựa chọn này, bởi ngươi biết ta không thể nào từ chối lời đề nghị tuyệt vời như thế. Ngươi, thật sự tàn nhẫn, Phó Thần ơi Phó Thần. "Nô tài chỉ cho rằng đây là cơ hội ngàn năm có một, không suy xét được nhiều, nô tài vạn lần đáng chết." Phó Thần quỳ xuống, sẵn sàng chời Thiệu Hoa Trì giáng tội. "Đứng lên! Về sau không có chuyện gì, đừng quỳ trước mặt ta." Thiệu Hoa Trì nhíu mày, trông thấy vẻ mặt cương ngạnh của Phó Thần mới hạ giọng mềm mỏng đôi chút: "Môn nhân của ta rất ít, ta cũng không xem ngươi là thái giám nội cung bình thường, biết không?" "Nô tài đã hiểu." "Ngươi nói xem, tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào?" "Điện hạ có từng nghĩ, tìm cách khiến Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử...không thể trở về một khoảng thời gian?" "Ý ngươi là bắt bọn họ ở lại Khương Vu?" "Đúng vậy." Không phải không cho về, cũng không phải hạ sát hai vị hoàng tử. Bọn họ hộ tống thập ngũ hoàng tử đến Khương Vu, nếu chết giữa đường nhất định sẽ khiến chiến tranh nổ ra, dù là với quốc gia hay bách tính đều không hề tốt. Vài năm nay, Tấn quốc đã không thể chịu thêm sức ép nữa rồi. Thiệu Hoa Trì càng nghĩ càng thấy chủ ý của Phó Thần rất tốt, giọng y có chút kích động: "Bọn họ là vây cánh của nhị ca, nếu trở về đây, chắc chắn sẽ bày mưu tính kế giúp nhị ca, như thế mưu đồ của chúng ta chẳng phải sẽ đổ sông đổ bể hết, đó là một chuyện. Chuyện thứ hai, bọn họ từng nhiều lần hãm hại ta, vậy ta cũng thuận tay báo thù. Bọn họ nhất định sẽ ảnh hưởng đến những kế hoạch tiếp theo cỉa ta. Có điều, làm sao mới có thể bắt bọn họ ở lại?" "Nữ tử Khương Vu thường lấy hắc sa che đi khuôn mặt của mình. Nam nhân đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt sẽ trở thành vị hôn phu của các nàng. Mà nữ tử nơi đó, sau khi thành hôn nhất định phải cùng phu quân ở nhà mẹ đẻ một năm mới có thể cùng trượng phu về nhà chồng." Phó Thần khi quét Tàng Thư các, để tiết kiệm thời gian, hắn không dám chọn sách, kiếm được cuốn gì thì đọc cuốn đó, kiến thức vô cùng hỗn tạp. "Có chuyện này sao?" Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm Phó Thần, đáy mắt cuồn cuộn sóng, "Vậy thì dễ rồi, ta sẽ nghĩ cách. Chỉ cần bắt họ ở lại đó, chẳng những củng cố được quan hệ hai nước, mà ta còn có một năm chuẩn bị cho kế hoạch lâu dài. Phó Thần, Vanh Hiến tiên sinh nói quả không sai, phải dùng lễ nghĩa cho quốc sĩ mà đối đãi với ngươi." Phó Thần hạ mắt, hắn chỉ có biểu hiện ra giá trị của bản thân mới có thể tăng thêm lợi thế: "Đây là điều nô tài nên làm." "Mấy ngày này, triều đình nhất định có biến." "Do lão đại sao?" "Nhị hoàng tử cây to đón gió lớn, mai kia ngã xuống, chắc chắn có kẻ mượn gió bẻ măng." "Ngươi cho là phụ hoàng sẽ đồng ý sao?" Đánh chó mù đường, nào có dễ dàng như vậy? "Nô tài không dám khẳng đinh, nhưng nô tài có cảm giác, hoàng thượng xem trọng sự cân bằng." Tiêu diệu được người của Nhị hoàng tử, lại khiến mấy nhà khác lớn mạnh thêm, đây nhất định không phải cục diện Tấn Thành đế muốn thấy. "A, con người phụ hoàng, không chừng giờ lại đi thương xót hoàng hậu và nhị hoàng tử rồi, cứ để bọn họ làm loạn đi. Bọn họ càng loạn, ta mới càng có cơ hội." Hiện giờ, y phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, củng cố địa vị của mình trong lòng hoàng đế, "Theo ý ngươi, phụ hoàng bây giờ cần nhất là điều gì?" Phó Thần đương nhiên hiểu Thiệu Hoa Trì đang quan tâm đến chuyện gì, đây cũng là lý do Thiệu Hoa Trì thích trò chuyện với Phó Thần nhất. Đã là mưu sĩ, đều là kẻ cậy tài khinh người, mà người càng tài giỏi lại càng khó hàng phục. Nhưng ở cùng Phó Thần, y không cần suy nghĩ nhiều đến thế, người này bao giờ cũng hiểu rõ y nghĩ gì, rất biết đắn đo chừng mực để khiến người khác thoải mái. Phó Thần nghĩ ngợi: "Nô tài cho rằng, thánh thượng bây giờ cần nhất là ngân lượng." Sau khi đánh trận với Khương vu, quốc khố giờ trống rỗng. Dù có Lục hoàng tử ra tay thì cũng khó mà chống đỡ được khoản hao hụt lớn như vậy. Mà Tấn Thành đế nhất định yêu cầu duy trì việc chi tiêu trong cung như hiện tại, cũng thật thương cho đám người ở hộ bộ. Quan lại hủ bại, tham ô thành thói, nhìn Tấn triều cường thịnh như vậy, thực tế chỉ là mẽ ngoài. Nhưng những lời này, Phó Thần cũng không thể nói thẳng ra trước mặt Thiệu Hoa Trì được. Chiến tranh với Khương Vu không phân thắng bại, dùng binh lính, tướng sĩ hai bên phơi xác đầy đồng làm cái giá mà đổi lấy chút hòa bình ngắn ngủi, hai bên lại đưa chất tử đến để chế ngự đôi phương, nhưng ai ai cũng biết, một con tin nho nhỏ thì có bao nhiêu tác dụng? Hôm nay hoàng đế có thể thẳng tay xử lý nhi tử và lão bà như thế, cũng bởi vì tình hình trước mắt căng thẳng, lương thảo thiếu hụt, đầy một bụng sầu, tâm tình bất ổn, cho nên không có kiên nhẫn với bất cứ chuyện gì. "Vừa nãy trong lòng ngươi đã có kế luận, vậy chắc hẳn cũng nghĩ ra cách giải quyết?" "Nô tài đã tính hết nước, nhưng không có cách nào, xin điện hạ thứ tội." "Không sao, có thể nghĩ được nhiều đến vậy đã là ngoài dự kiến của ta. Ngươi mới ở độ tuổi này, thật đúng là.... Có được ngươi cũng là vinh hạnh của ta." "Nếu điện hạ đã không chê, nô tài xin dốc hết sức mình." "Mấy ngày này vất vả cho ngươi. Nếu không muốn về chỗ Đức phi, cứ nói với ta một tiếng." Thiệu Hoa Trì đổi đề tài, nói với Phó Thần. Mà vừa nói xong, y cũng thật sự có chút động tâm với đề nghị này. Y thấy hơi hối hận, một nhân tài như thế mà lãng phí đưa đi hầu hạ Đức phi. Đức phi chỉ là một trong những đầu mối, mất cũng không đáng tiếc. Lúc ấy bảo Phó Thần ở lại đó chỉ là muốn thuận tay kiềm chế lão tam, sau đó kiểm tra năng lực Phó Thần. "Nô tài chỉ mong ngày điện hạ vinh đăng Đại Bảo." Thiệu Hoa Trì đang định mở miệng, một dũng sĩ bước ra từ bóng tối, ý nói có người lại gần. Hai người liền ngưng trò chuyện. Ngoài cửa có người đến, nói là phụng chỉ Nhị hoàng tử đến tặng lễ vật cho Thất điện hạ. Phó Thần thay mặt nhận lấy, rất nặng, rồi đặt nó xuống bàn. "Mở ra xem." Thiệu Hoa Trì nói. Mở hộp ra, bên trong là một nhiều lớp vải bọc lấy thứ gì đó. Phó Thần mở từng lớp, thấy được vật bên trong. Đó là một cái chân còn mang giày, máu vẫn ròng ròng chảy. Hắn che hộp lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Thiệu Hoa Trì, khẽ nhắm mắt lại. Đó là Ngũ Lăng, vị thái giám hắn chỉ gặp duy nhất một lần ở Trường Ninh cung, đã bị phân thây. Nếu đã đưa đến đây, chứng tỏ chỗ các hoàng tử khác cũng có phần. Nhị hoàng tử, thật may mắn khi kéo được y xuống đài. Loại người này sao có thể xứng làm hoàng đế. Phó Thần im lặng siết tay áo, khống chế lửa giận trong lòng mình. "Ngươi sao vậy? Đó là thứ gì?" Thiệu Hoa Trì muốn đứng dậy nhưng lại động đến vết thương, nhìn vẻ mặt Phó Thần, y có chút sốt sắng. Phó Thần ngồi phịch xuống ghế, nâng lòng bàn tay, che kín khuôn mặt. Con đường hắn đi, đã xác định phải đạp lên xương cốt. Hắn không có tư cách thương cảm bất cứ ai, cho dù bọn họ vì hắn mà chết. Phó Thần vô lễ làm ngơ Thiệu Hoa Trì, chỉ im lặng gục đầu xuống. Mãi cho đến khi có người tập tễnh bước đến gần, mở cái hộp kia ra xem. Khi thấy vật trong hộp kia, mắt y lóe lên thịnh nộ. Lão nhị, ngươi thật sự coi ta là đám bùn nhão, mặc người khinh nhục hay sao? Giọng Phó Thần vang lên bên cạnh: "Hắn là Ngũ Lăng, thái giám bên cạnh Nhị hoàng tử. Nhờ có hắn mới hạ gục được nhị hoàng tử vào phút chót." Thiệu Hoa Trì vừa nghĩ một chút đã hiểu ra, lão nhị chính là đang trút nỗi căm phẫn, nhưng không biết do vị huynh đệ nào làm, cho nên mới gửi cho tất cả. Sau khi bị quyển cấm, y đã là vò sứt không sợ mẻ, tất cả các hoàng tử khác đều là kẻ địch, dù cuối cùng ai ngồi lên vị trí kia, sao có thể bỏ qua cho y? Lão nhị chắc là tức phát điên rồi? "Là người của ai?" "Đức phi." Thiệu Hoa Trì nguôi giận xong lại phấn khởi như trước. Y và phe Nhị hoàng tử đã đối đồi từ lâu, giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mất lý trí của lão nhị, không vui làm sao được? Y muốn nói, Phó Thần làm rất tốt. Nếu là trước kia, ai có thể ngờ được, tiểu thái giám trước mặt y chỉ trong một thời gian ngắn đã vạch ra kế hoạch hoàng chỉnh, còn loại mình ra khỏi diện bị nghi ngờ. Kẻ tên Ngũ Lăng này cũng không một ai phát hiện ra thân phận mật thám. Có thể lợi dụng Đức phi đến mức này, nữ nhân kia có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Phó Thần chỉ xem nàng như quân cờ. Nhìn bộ dạng Phó Thần, y chỉ muốn nói: Ngươi dám để ta chịu chết, dám tính kế lão nhị, tính kế Kỳ quý tần, tính kế hoàng hậu, tính kế hoàng thượng. Lợi dụng, hãm hại nhiều người như thế, mà còn đau lòng cho một nô tài bỏ mạng, không phải nực cười sao? Nhưng những lời này nghẹn trong cuống họng, y nuốt ngược về, nhẹ nhàng vỗ lên đôi vai gầy gò của Phó Thần. Thiệu Hoa Trì không nói một câu, im lặng an ủi con người lương thiện, dễ tổn thương này. Có biết vì sao ta phát hiện ngươi muốn hại ta nhưng không trừng phạt ngươi không? Vì ngươi tài hoa, mưu lược, thức thời? Đều không phải, mà vì trái tim này của ngươi. Vào lúc ngươi giúp đỡ ta khi ta gian nan khốn khổ nhất, không có bất cứ thứ gì trong tay, ta đã biết, dù giận ngươi đến tột cùng, ta cũng không bao giờ thật sự muốn giết ngươi. Sau mấy ngày điều tra, Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du nắm được chút tin tức. Không tra thì không biết, biết rồi thật đúng là khiến người ta toát mồ hôi lạnh. Tên nô tài này có liên quan đến không biết bao nhiêu người. Trước khi lão tam xuất cung đã từng quen biết lão tam, được lão tam dẫn đến làm thợ cạo râu cho phụ hoàng, là đại hồng nhân trước mặt Đức phi, vậy theo lý thuyết, hắn phải là người của lão tam. Nhưng hiện tại, hắn lại đi chăm sóc lão thất. Lúc ở Trường Ninh cung, quốc sư đối với hắn cũng không xa lạ. Không những thế, hắn còn quen biết Lưu Túng và An Trung Hải. Mà tình cờ, hôm Kỳ quý tần gặp chuyện không may, vừa chính là hôm hắn đến Phong Ngâm các đưa vải. Y lập tức có linh cảm, chuyện chó dữ xổng chuồng kia có chút kỳ quái. Kỳ quý tần dù ngu ngốc đến mấy, lại có thể thả chó ra hay sao? "Mấy thông tin ngươi tra được đều chỉ là mặt ngoài, còn gì khác nữa?" Quả như Thiệu Tử Du nói, những điều này chỉ có thể xem là trùng hợp, người khác chỉ cần bỏ chút công sức là tra ra ngay. Nhưng tra được thì có thể chứng minh điều gì, ai lại tin việc này có thể liên quan đến một nô tài nhỏ bé. Ngay cả Thiệu Tử Du cũng không tin, tiểu thái giám này có thể gây ra sóng gió gì, cùng lắm chỉ là cầu nối liên lạc cho ai đó mà thôi. Người đưa tin lắc đầu: "Nô tài không tra được." "Không tra được...tốt lắm." Nếu đã không thu thập được gì, chứng tỏ sau lưng hắn có người chống đỡ, thậm chí còn rấn kín kẽ. "Dù sao đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là một tên nô tài. Không phải chuyện gì lớn, việc này cứ tiếp tục điều tra." Đối với thái giám tên gọi Phó Thần này, Thiệu Tử Du ghi nhớ trong đầu. "Lão đại hồi phủ chưa?" "Đại hoàng tử bây giờ vẫn còn ở... Tiêu Tương quán." Tiêu Tương quán là thanh lâu lớn nhất Loan kinh. "Thật giống tác phong của y." Cho là lão nhị ngã ngựa rồi thì là thiên hạ của y hay sao? Thiệu Tử Du tự rót cho mình chén trà, "Có tin tức của Thiệu An Lân không?" "Người của chúng ta ở Đàm Hải đạo nhìn thấy một nhiệm vụ treo giải thưởng được công bố, là ám sát tam điện hạ. Bảy ngày trước có một nhất đẳng đàm giả tiếp nhận rồi." Lạch cạch. "Ngươi nói cái gì!" Chén trà trong tay Thiệu Tử Du rơi xuống, hít sâu một hơi, tựa như muốn chính mình tỉnh táo lại, "Phái người ngày đêm chạy tới Sân Châu, nhất định phải trông thấy tam điện hạ....Thôi, không cần, ta nghĩ so với ta còn có người vội vã hơn." . Ở một nơi khác, Quỷ Tị phụng lệnh Thiệu Hoa Trì đi thu thập tin tức, cầm lệnh bài, quang minh chính đại ra khỏi cung. Dựa vào sự sủng ái hiện tại của hoàng đế đối với Thiệu Hoa Trì, chỉ cần y nói muốn ăn ngỗng nướng ở Túy Tiên lâu trong kinh thành, lập tức sẽ gật đầu đồng ý. Quỷ Tị thay trang phục vài lần, xác định đã cắt đuôi mấy kẻ theo dõi xong mới đi vào ngõ hẻm. Nơi hắn đến là thư viện Lật Tùng ở thành bắc, là một trong bảy thư viện lớn nhất ở Tấn triều, vang danh khắp chốn. Thư viện trưởng là người rất thần bí, không mấy ai biết mặt, chính là người Thiệu Hoa Trì từng nhắc tới mấy lần trước mặt Phó Thần, Lạc Học Chân, tự Vanh Hiến. . Lệ Hình xử. Lệ Hình xử nằm cách cung điện tương đối xa. Lúc Phó Thần đến cũng là vừa lúc lính gác giao ca. Bọn họ thấy Phó Thần mặc một thân trang phục thái giám từ tam phẩm, thầm nghĩ hắn mới bây nhiêu tuổi mà có thể bò đến chức vị này, hẳn là có ô dù chống đỡ, nói chuyện cũng khách khí cực kỳ: "Vị công công này, có việc gì không?" "Kỳ quý tần, à không, là Diệp thứ nhân có ở trong đây không?" Phó Thần móc ra mấy lượng bạc, nhét vào tay thị vệ. "Đang ở trong kia." Thị vệ cũng không dám cầm lấy. "Không có chỉ thị của hoàng thượng, bọn ta cũng không thể tùy tiện cho người vào thăm." Đúng lúc ấy, tiếng nữ tử thét chói tai từ trong vọng tới. Thị vệ cũng lấy làm xấu hổ: "Không phải bọn ta dùng hình tra tấn gì đâu." Tuy nói Lệ hình xử có quyền trách phạt, nhưng cũng đều phải có văn bản phê duyệt. Không được người bên trên chỉ đạo mà dám đánh phạt phi tử, chính bọn họ cũng không yên thân. Phó Thần mỉm cười: "Chuyện này ngài cứ yên tâm, ta sẽ không nói lung tung đâu. Ngài cũng không chịu thiệt đâu. Ngài biết đấy, chó của Diệp thứ nhân nuôi cắn Thất điện hạ bị thương, điện hạ chỉ sai ta đến nói vài lời, sẽ không mất nhiều thời gian."Thị vệ kia vừa thấy Phó Thần đưa ra Hắc thiết lệnh bài đại diện cho thân phận của Thất hoàng tử, vẻ mặt nghiêm trang hẳn. Thất hoàng tử hiện giờ là vị hoàng tử được thánh thượng sủng ái nhất ở thời điệm hiện tại. Y được cho ở lại Dưỡng Tâm điện lâu như vậy, hoàng thượng còn mỗi ngày ghé thăm, ban cho không biết bao nhiêu dược liệu trân quý, không đủ để người ta đồn đại khắp nơi sao? "Vậy thì, chỉ vài câu thôi nhé. Ta đưa ngươi tới, bạc này ta không nhận, xem như kết giao bằng hữu." Tiểu thị vệ cũng là người sảng khoái. "Tại hạ tên Lương Sách." "Phó Thần." "Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Phó." "Không thành vấn đề, Tiểu Lương." "Lếu láo thật!" Lương Sách khoác vai Phó Thần vỗ vỗ mấy cái, kéo hắn vào Lệ Hình xử. Lệ Hình xử u ám hơn nhiều so với các nơi khác, dọc đường đi có đuốc cháy sáng, lờ mờ thấy được lối vào. Đi qua hành lang, lên tiếng chào hỏi thị vệ trực đêm bên trong, Lương Sách dẫn Phó Thần đến trước cửa một phòng giam đại hình. Phó Thần trông thấy Kỳ quý tần nhưng giờ đã gần như biến thành một người khác.