Phó Thần cõng Thiệu Hoa Trì lên lưng, rời khỏi Điểm Giáng đài. Dọc đường đi, hắn tránh đội tuần tra mấy lần, hữu kinh vô hiểm mà chạy vội. Chưa tới Trọng Hoa cung, một thái giám bất ngời xuất hiện. "Phó gia, để bọn ta làm." Phó Thần nhận ra người này, là Quỷ Tử, người đứng đầu nhóm mười hai đưa vào cung hôm đó. Tên được đổi sau khi vào cung là gì không rõ, nhưng theo lời Thiệu Hoa Trì, bọn họ đều là tử sĩ, lấy chữ Quỷ đứng đầu tên, mười hai người tương đương với mười hai con giáp, vì vậy, cứ lần lượt là Tử, Sửu, Dần, Mão.... Trước mặt Phó Thần, đám Quỷ Tử sẽ khôi phục khí tức âm trầm của tử sĩ, còn đối với những cung nhân khác, họ có thể ngụy trang thành dáng vẻ của một thái giám bình thường. Có lẽ bọn họ biết Phó Thần là người của Thất hoàng tử nên không cần diễn. Tử sĩ ở Hàm triều được gọi là Hổ bí quân. Nghe nói những dũng sĩ ngày ấy đều là bậc kỳ tài, đi vạn dặm mới có một cao thủ như thế. Sau này, Hổ Bí quân bị người Khương Vu giết hại gần hết, hầu như chẳng còn ai. Mấy tướng lãnh còn sống sót tổ chức thành một nhóm "dũng sĩ", tồn tại từ Hàm triều đến Tấn triều. Bọn họ ẩn nấp cực sâu, danh tính thủ lĩnh còn là một điều bí ẩn. Bọn họ thu thập cô nhi trong dân gian, tiêu trừ thất tình lục dục của chúng, biến những đứa trẻ này thành những cỗ máy chém giết tàn khốc. Sau khi đào tạo thành những "dũng sĩ" chân chính, họ lại dạy chúng cách ngụy trang, huấn luyện về ngôn ngữ. Cuối cùng, sau khi trở nên hoàn thiện, chúng sẽ được trao đổi mua bán thông qua con đường đặc biệt nào đấy, mà cái giá trao đổi đều do mấy vị đại chưởng sự của các "dũng sĩ" quyết định. Đôi khi là tiền tài, đôi khi là bảo vật quý hiếm, cái giá trên trời cũng không ít gặp. Thiệu Hoa Trì có thể lấy về tay một lúc mười hai dũng sĩ, không biết đã phải trả mức giá nào? Những tử sĩ này từ nhỏ đã được quán triệt tinh thần trung thành, một khi nhận chủ là theo chủ một đời. Đồng thời, bọn họ cũng không có tư tưởng, không có cảm xúc như một con người bình thường. Giả sử như lần này Thiệu Hoa Trì có chết cóng ở Điểm Giáng đài, chỉ cần y không hạ mệnh lệnh, bọn họ cũng sẽ trơ mắt nhìn chủ chết. Phó Thần hạ thấp người, đỡ Thiệu Hoa Trì xuống. Quỷ Tử vừa mới đưa tay tới gần, Thiệu Hoa Trì nãy giờ vẫn mê man bất tỉnh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sắc như dao. Nhưng phải ở gần mới thấy, đôi đồng tử của y không có tiêu cự, mà chỉ cử động theo bản năng. Thiệu Hoa Trì khó khăn nhả ra vài chữ: "Đừng...đụng...ta!" Nói xong lại hôn mê bất tỉnh. Phó Thần không biết làm thế nào, đành đưa y về Trọng Hoa Cung, đỡ lên giường. "Đến Thái y viên tìm tả viện phán Lương Thành Văn." Phó Thần nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn khóc lóc của lão cung nữ Bích Thanh, liền nói: "Khoan hãy khóc, cứu người là quan trọng. Mau chuẩn bị nước ấm, nhớ nhất định phải là nước ấm, nhanh tay lên." Đợi người của Thái y viện tìm đến thì còn mất một lúc lâu, trước đó Phó Thần phải tiến hành sơ cứu khẩn cấp đã. Sau khi phân phó xong, động tác Phó Thần hơi dừng lại trước vạt áo ướt sũng của Thiệu Hoa Trì: "Điện hạ, ta phải cởi bỏ quần áo của người, nếu người không phản ứng, nô tài xin thất lễ." Đương nhiên không có lời đáp lại. Phó Thần lột đống quần áo đã đóng thành băng kia ra. Trước mắt hắn là một thân thể tuyệt mỹ, không hề gầy yếu như vẻ bề ngoài, nhưng hắn chỉ như đang tham gia giờ học thực hành giải phẫu ở viện y học, mắt chăm chú nhìn vết thương mà đánh giá. Tốt, không có dấu hiệu tổn thương do lạnh. Nếu là như vậy thì dễ xử lý, chỉ cần đợi Thiệu Hoa Trì chậm rãi hồi phục, máu huyết lưu thông lại bình thường là xong. Cách xử lý vết thương do lạnh cóng cũng không giống trên phim truyền hình, không phải hơ lửa, hay dùng cơ thể chà sát tạo nhiệt, những cách làm này càng dễ khiến bộ phận bị thương rữa nát, hoại tử. Thùng nước nhanh chóng được bưng ra. Phó Thần thử độ ấm của nước, rồi chậm rãi đỡ người vào trong thùng, nâng lấy hai tay để y không trượt xuống. Thấy làn da trên người Thiệu Hoa Trì dần hiện về màu sắc hồng hào khỏe mạnh, không còn trắng bệch như lúc trước, Phó Thần mới thả lỏng tay. Qua làn hơi nước mơ hồ, Thiệu Hoa Trì nhìn thấy chút nhu hòa ẩn hiện trong đôi mắt thanh lãnh của người kia. Từ sau khi lật bài ngửa với Phó Thần, y đã không còn nhìn thấy thấy dáng vẻ dịu dàng này nữa. Trước khi Phó Thần nhận ra mà thay đổi thái độ, y nhanh chóng nhắm mắt. Y cảm thấy người nọ vớt mình ra khỏi thùng nước ấm, dùng vải khô lau sạch thân thể, cả người y đều dựa trên lồng ngực ấm áp của hắn. Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo mà lan đến, khiến Thiệu Hoa Trì cảm thấy an tâm. Thiệu Hoa Trì mang những khối u khủng khiếp trên gương mặt, chưa bao giờ thoải mái để người khác hầu hạ mình, mà đây là lần đầu tiên y không thấy phản cảm. Nhận lấy quá nhiều ác ý, y trở nên quá đỗi mẫn cảm, nhưng Phó Thần lại chẳng hề ghét bỏ hình dạng của y. Từ khi mẫu phi qua đời, không có ai đối xử với y như vậy. Thay quần áo mới cho Thiệu Hoa Trì xong, Phó Thần đang định rời đi thì bị người níu góc áo. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Thiệu Hoa Trì đang nằm trên giường, mở to hai mắt sáng rực: "Phó Thần." Phó Thần thấy y đã tỉnh, liền buông chậu nước trong tay xuống, quỳ trên mặt đất, khấu đầu thấp đến độ trán đụng sàn nhà: "Tả viện phán còn chưa tới, nô tài tự tiện làm chủ, giúp người tắm rửa thay áo. Nô tài mạo phạm, thỉnh người giáng tội." Thiệu Hoa Trì há miệng thở dốc, mấy lời khó hiểu giống như từ cuống họng mà chen ra: "Lần này ngươi giúp ta, đơn giản vì ta là chủ tử?" "Người vẫn luôn là chủ tử của nô tài." "Ha ha, đúng vậy, ngươi nói không sai. Vậy giờ ta đã khỏe, ngươi có thể cút!" Thiệu Hoa Trì cười lạnh, nhưng tiếu ý trong mắt không nổi một gợn. Y đang mong chờ câu trả lời gì? Nếu không phải y ép Phó Thần về phe mình, thì hắn nhất đinh sẽ làm như không thấy, xoay người bỏ đi, giống như lần gặp mặt trước đây của bọn họ. Hắn giúp y, chỉ bởi hắn không thể không giúp. Phó Thần dập đầu xong, xoay người định rời đi. "Đứng lại, vừa nãy ngươi đòi giáng tội." Mắt Thiệu Hoa Trì lóe lên một tia phẫn nộ, y muốn xé rách bộ dạng bình tĩnh của Phó Thần. Vừa rồi y còn chìm đắm trong bầu không khí ấm áp dịu dàng, vậy mà sao người này có thể trăm lần như một, không bị tác động chút gì. Y lấy nửa bên mặt nạ mà đeo lên, che đi phần gương mặt khiến người ta nhìn thấy mà mất hết khẩu vị. Một tay chống đầu, nằm ngang trên giường, cặp mắt dài mảnh lộ vẻ biếng nhác mà lộng lẫy. "Các hoàng tử đến mười ba mười bốn tuổi sẽ bắt đầu học vỡ lòng về chuyện phòng the, nhưng những cung nhân được đưa đến để dạy ta đều bị khuôn mặt ta dọa cho chết ngất." Nói đến chuyện này, Thiệu Hoa Trì không hề lộ ra vẻ buồn bực hay phiền chán. Phó Thần xoay người, đến bên giường. Thiệu Hoa Trì xốc chăn lên, lộ ra nơi bào đó ở thân dưới đã nhất trụ kình thiên: " Ngươi chắc là làm được, ta muốn ngươi hầu hạ ta." Thiệu Hoa Trì năm nay mười bốn tuổi, thân thể đã đến thời kỳ phát dục. Lâu lắm chưa phát tiết, mà vừa rồi ngâm trong nước ấm lại bị kích thích, đây cũng là phản ứng sinh lý của thanh thiếu niên bình thường. Một nét giận dữ xẹt qua mặt Phó Thần. Chẳng nhẽ vừa rồi giúp y tăng tốc độ tuần hoàn máu lại khiến máu dồn lên não mà phát khùng rồi hay sao. "Nô tài sẽ gọi cung nữ đến." "Không cần, ta nói ngươi, Phó Thần." Tiếng Bích Thanh chợt sốt sắng vang lên ngoài cửa: "Mau mau mau, Lương viện phán, điện hạ nhà chúng ta..." Bọn họ còn chưa bước vào đã nghe tiếng Thiệu Hoa Trì gầm nhẹ: "Cút !" Sau đó, cửa vừa mở ra, đã có chén trà sứ bay tới, đập trúng trán Lương Thành Văn, lập tức đầu rơi máu chảy. Lương Thành Văn che miệng vết thương, mặt khóc không ra nước mắt nhìn Bích Thanh: "Điện hạ thật là bị thương do lạnh cóng sao?" "Chuyện này..." Bị thương do lạnh, lấy đâu ra sức mà quăng ném đồ đạc. Bích Thanh cũng lấy làm xấu hổ, không biết phải giải thích ra sao, giờ đành phải đứng ngoài cửa không dám vào. Thất hoàng tử một khi đã nổi điên thì sẽ đả thương rất nhiều người. Giữa một mảnh yên tĩnh, Thiệu Hoa Trì khép cửa lại, khóe miệng nhếch lên, âm thanh khàn khàn đầy âm ngoan lệ khí: "Đến đây, ngay lập tức! Ta không muốn nghe ngươi giải thích dài dòng." Phó Thần vẫn quỳ tại chỗ, không nhúc nhích. Thiệu Hoa Trì cũng không thúc giục, chỉ nhìn Phó Thần, ánh mắt thâm thúy. Phó Thần tiến đến. Một bước, thêm một bước, quỳ gối trên mặt đất mà di chuyển. Hắn biết, Thiệu Hoa Trì vừa trải qua sự việc vừa nãy, tâm tình không tốt, cần phải phát tiết. Mà từ xưa đến nay, hạ nhân luôn là công cụ để phát tiết của chủ tử. Thân làm một con chó, hắn cũng phải phục vụ chủ tử ngay cả ở phương diện này. Y nhìn thân thể trần trụi của một nam nhân với tư cách là bác sĩ thì không có cảm giác gì, nhưng nếu lấy thân phận một nam nhân để hầu hạ nam nhân khác? Đó là sự vũ nhục khủng khiếp!