Thái Đản Du Hí

Chương 89 : Đêm dài (thượng)

[Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 3 người, mất 0 vết khắc.] Thời khắc bước ra khỏi ảo cảnh, thông báo kia tức thì vang lên trong đầu Lâm Giác khiến cậu cả kinh ngây ra tại chỗ, ngay cả đau đớn khắp người cũng quên. Là ai? Phản ứng đầu tiên của Lâm Giác chính là lo lắng cho Tống Hàn Chương, nhưng cậu lại không tin, hoặc có lẽ không dám tin anh xảy ra chuyện. Chẳng lẽ là Cố Phong Nghi? Khả năng này lớn hơn, không mất vết khắc nào chứng tỏ cái chết này không do người chơi tạo thành, mà là do quái vật. Nếu như là do quái vật, Cố Phong Nghi dẫn theo kẻ bụng dạ khó lường Liễu Thanh Thanh hiển nhiên ở vào tình thế nguy hiểm hơn Tống Hàn Chương, nhất là hiện tại cậu đã xác định được kẻ phản bội không phải là Thiện Lượng, vậy thì chính là Liễu Thanh Thanh rồi. Nghĩ tới đây, Lâm Giác đột nhiên nhớ đến hộp sinh mệnh trên người. Cậu vội lấy ra nhìn, hộp sinh mệnh vẫn ở trạng thái không thể mở ra, cũng không thể hiến tế thi thể, điều này chứng minh người ràng buộc với hộp sinh mệnh – Tống Hàn Chương vẫn còn sống! Lâm Giác thở phào nhẹ nhõm, trái tim rốt cục từ từ hạ xuống lồng ngực. Cậu thả nhẹ bước chân giẫm trên cầu thang ký túc xá, trực giác mách bảo cậu Tống Hàn Chương vẫn chưa rời khỏi nơi đây, vì vậy cho dù đã giết chết mục tiêu Thiện Lượng rồi cậu vẫn chậm chạp không muốn đi tiếp. Những cơn địa chấn càng lúc càng mạnh, Lâm Giác nhìn thoáng qua đồng hồ trên di động, 02:44. Đợi thêm nửa giờ, nửa giờ sau cậu sẽ đi, tòa ký túc này không chống đỡ được lâu nữa, sớm muộn gì cũng sụp đổ. Lâm Giác dọc theo cầu thang đi lên tầng trên, kiểm gia từng gian phòng không khóa, xuyên qua hành lang dài dằng dặc dưới ánh trăng tàn. Cậu bỗng nhiên nhớ tới vòng chơi đầu tiên, khi cậu cùng Tống Hàn Chương trốn tang thi trong thư viện. Khi đó cậu vừa giết chết Chu Ngọc Tú đã nửa biến thành xác sống, giữa lúc lòng đầy hoang mang, cậu cũng đã hiểu được từ giờ phút đó mình sẽ không còn giống như xưa, hơn nữa sẽ càng ngày càng thay đổi. Cái cảm giác thấp thỏm lo âu của người bình thường biến thành dị loại hành hạ Lâm Giác, khiến cậu nóng nảy muốn giữ lại tất cả bên mình, vừa đúng lúc đó bên cạnh cậu chính là Tống Hàn Chương. Cũng là một hành lang như thế, cũng là ánh trăng lạnh lẽo vô tình, cậu và Tống Hàn Chương lần đầu tiên thăm dò thế giới nội tâm của nhau, thử lý giải đối phương. Cậu bị linh hồn mâu thuẫn mà phức tạp kia thu hút, vì vậy, mơ ước của cậu cũng từ đó sinh ra. Ở nơi nguy hiểm nằm ngoài xã hội này, Lâm Giác thậm chí chưa từng suy nghĩ đến chuyện thích một người cùng giới có phải là bình thường hay không, cũng chưa từng nghĩ loại tình cảm ái mộ mông lung ấy sẽ duy trì được bao lâu, càng không nghĩ tới giả như có một ngày bọn họ rời khỏi nơi đây, tình cảm này liệu có theo đó tan thành mây khói. Cậu là người chỉ dựa vào trực giác mà hành động, cứ ngây thơ mà cố chấp đến bên một linh hồn nguy hiểm. Cậu cam nguyện trả giá tất cả ôn nhu thân thiện, tất cả nhẫn nại khoan dung, tất cả kiên định dũng cảm, dùng chúng đả động cái con người làm cậu tim đập thình thịch kia. Đây chính là cách cậu yêu một người. Bước qua ánh trăng trải đầy kỷ niệm, Lâm Giác dừng lại tại góc ngoặt của hành lang. Từng chỗ rẽ đều là một lần mạo hiểm khôn lường, Lâm Giác hít sâu một hơi, nắm chặt đường đao đi tới. Mùi máu tươi theo gió từ khung cửa sổ rộng mở tỏa ra, thổi bay vạt áo hai thi thể nằm trên mặt đất. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thời khắc chứng kiến xác đồng bạn mình, dạ dày trống rỗng của Lâm Giác vẫn không nhịn được quặn lại. Cậu khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng âm thầm thở phào một hơi – May quá, thật sự không phải Tống Hàn Chương. Niềm vui sướng đê hèn này khiến cậu cũng phải tự phỉ nhổ. Lâm Giác đi tới bên thi thể, chậm rãi ngồi xuống. Thi thể Cố Phong Nghi tàn khuyết không đầy đủ, cây nỏ và xà beng bị ném ở một bên, cô tay không ngã vào Liễu Thanh Thanh bên cạnh. Thi thể Liễu Thanh Thanh cắm một mũi tên ngay ngực, bên người còn có một dòng chữ màu máu: [Quy tắc: Nếu như trước 0h không xuất hiện đối tượng mượn xác thích hợp thì vòng chơi đó sẽ không xuất hiện kẻ phản bội.] Quả thật là cô ấy. Lâm Giác tâm tình phức tạp nhìn thi thể Liễu Thanh Thanh. Cô mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, trống rỗng nhìn lên trần nhà, thế nhưng khóe miệng cô lại cong lên một nụ cười, như bình thản, lại như giải thoát. Cô không sợ cái chết, biểu cảm trước khi chết của cô nói cho Lâm Giác biết, giờ khắc bước sang thế giới bên kia, cô trút được gánh nặng. Lâm Giác không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Vì sao Cố Phong Nghi đã giết Liễu Thanh Thanh rồi lại tay không tấc sắt tới gần cô ấy, cuối cùng chính mình chết trong tay quái vật? Nhưng không có ai trả lời cậu, bí mật này sẽ mãi mãi là bí mật. Bọn họ gặp nhau giữa trò chơi chết chóc, họ từng tính toán lợi dụng lẫn nhau, cũng từng kề vai chiến đấu, có điều thời gian chung quy quá ngắn ngủi, câu chuyện lại quá vô tình, tính mạng con người yếu đuối mỏng manh, trong cơn cuồng phong bạo vũ nhẹ nhàng đứt gãy. Lâm Giác thở ra một hơi dài thấm mùi máu tươi, con mắt trái đã mù vẫn còn đau đớn, cơn nhức nhối dù có đâm kim giảm đau cũng không dứt nổi, nhưng cậu có thể chịu được thứ đau đớn này, cậu phải nhẫn nhịn. Cậu nhặt nỏ và tên của Cố Phong Nghi, lấy đi bình nước cô nhận được ở suối phun lúc trước, nhẹ giọng nói với hai người một câu “Tạm biệt”. Cảm xúc thỏ tử hồ bi đè nặng cõi lòng Lâm Giác, nhưng phần thương cảm này cũng không gây sóng gió bao nhiêu. Cậu đã hiểu, cũng đã chấp nhận sự thực mình đang dần dần trở nên lạnh lùng, chứng kiến cái chết của người quen không còn là việc khó khăn nữa, mà giết người cũng vậy – cậu đã tiến vào rừng rậm nguyên thủy âm u, bị uy hiếp bởi sinh tồn cởi bỏ vỏ ngoài văn minh bao năm đắp nặn, lộ ra một con dã thú khát máu, dưới ánh trăng lẻ loi độc hành. Nhưng cậu cũng biết cô độc, cậu vẫn mong được thuần dưỡng. Người thợ săn thông minh đã thuần dưỡng cậu rồi, bọn họ dựa vào nhau vượt qua một quãng đường gian khổ, sau đó người thợ săn buông cậu xuống, một mình bỏ đi. Cậu tức giận, cậu phẫn nộ, cậu cô đơn, nhưng cậu không oán hận. Cậu biết có nguyên nhân gì đó khiến anh không thể không đi, cho nên cậu muốn tìm anh, muốn hỏi anh tất cả. Phải tìm được Tống Hàn Chương, ý nghĩ này thúc giục Lâm Giác. Cậu tưởng tượng đến cảnh tượng khi mình gặp được người đó, vừa thấy Tống Hàn Chương cậu sẽ xông lên cho anh một quyền, tốt nhất là phải đấm ngay vào mắt… À không được, anh đeo kính mà. Thế đấm mũi? Nhưng nhỡ gãy mũi anh thì biết làm sao? Lâm Giác suy nghĩ một chút, không nhịn được muốn phì cười, nhưng đúng lúc này, một thông báo lại đột nhiên rơi xuống đầu cậu, khiến tâm tình cậu dường như đọng tại chính một giây kia. [Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 2 người, mất 0 vết khắc.] Đầu Lâm Giác nổ “bùm” một tiếng, thế giới sụp đổ. Kẻ như chúa tể nắm lấy vận mạng tất cả mọi người kia vẫn ở nơi cao xa, lộ ra nụ cười mỉm ác độc. Lâm Giác đã không còn suy nghĩ được nữa, cậu trong nháy mắt cảm giác được điều gì đó, điên cuồng chạy trở về, chạy về phía cầu thang nơi ai người tạm biệt. Cầu thang đã nát thành đống gạch vụn, cậu lấy đà nhảy lên giữa lúc đang phi như bay, nhảy tới bệ xi măng còn chưa đổ xuống. Lực phản chấn khi hai chân chạm đất khiến lục phủ ngũ tạng đều đau, nhưng cậu cái gì cũng không chú ý nữa, lảo đảo hai bước rồi tiếp tục chạy. Chính là hành lang này, là cái góc tầm thường này, chính ở nơi này bọn họ chia tay. Lâm Giác xông qua ngã rẽ, giữa ánh trăng trong suốt rót ngập không gian, Tống Hàn Chương đang ở đó. Cậu nhắm mắt lại, dựa tường ngồi bệt xuống đất. Vị trí chuẩn xác trên trái tim bị hung khí xuyên thủng, máu đỏ tươi ồ ạt chảy làm bẩn áo sơ mi trắng toát của anh, vết tròn đỏ thẫm thậm chí còn đang không ngừng lan rộng, hệt như một hắc động cắn nuốt tính mạng anh. Thực sự rất đau, cơn đau không cách nào chịu nổi, đau như thể chính mình cũng bị dao kia đâm thủng ngực. Lâm Giác tựa hồ sinh lực cạn khô ngã quỵ trên đất, dùng cả tay lẫn chân hướng về phía trước bò đi. Lâm Giác vẫn không thể suy nghĩ, cậu run rẩy moi ra thuốc cầm máu trong bao, muốn chặn lại vết thương trí mạng trên ngực, dường như chỉ làm vậy có thể vãn hồi tính mệnh của anh. Nhưng khi bàn tay chạm đến huyết dịch nóng ấm cùng trái tim không còn nhịp đập, cậu bất chợt tan vỡ. Lời nguyền rủa trước khi chết của Thiện Lượng còn văng vẳng bên tai, cơn ác mộng mất đi Tống Hàn Chương rình rập cậu bao lâu rốt cuộc ứng nghiệm. Lâm Giác quỳ gối trước thi thể Tống Hàn Chương, điên dại gào khóc. Nước mắt nóng bỏng tuôn ra, mặn chát thiêu đốt con mắt bị thương của cậu, nhưng cậu không có cách nào ngăn được, cậu không ngăn được! Nước mắt hối hận, bi thống, tuyệt vọng cũng không cách nào rửa trôi đau đớn của cậu, cậu chỉ biết oán hận chính mình. Vì sao khi đó lại nhìn anh bước đi? Cậu rõ ràng có thể nhảy xuống tựa như vừa rồi cậu nhảy qua đoạn thang sụp kia, nắm chặt lấy tay anh, cậu rõ ràng có thể làm được! Hiện tại cậu đã nắm được tay anh rồi, nhưng bàn tay này đang dần giá lạnh, bất kể cậu cố gắng sưởi ấm anh thế nào đi nữa, nhiệt độ yếu ớt này vẫn dễ dàng bị không gian trống trải hút đi, anh sẽ chỉ càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cứng ngắc, giống như vô số bộ thi thể khác trong trò chơi này. Đây là kết cục sao? Lâm Giác tuyệt vọng hỏi mình, dù cho cậu có thắng, nhưng nếu không thể cùng nhau sống sót thì đâu còn ý nghĩa gì nữa? Cùng nhau sống sót… Toàn thân Lâm Giác như bị điện giật đột ngột nảy lên, cậu lóng ngóng kéo khóa túi áo khoác ra, hộp sinh mệnh nho nhỏ nằm yên trong đó. [Hộp sinh mệnh vu yêu: Người chơi lập khế ước sinh mệnh với hộp sinh mệnh, chỉ cần hộp không bị phá hủy, sau khi chết sẽ không bị loại bỏ, nhưng sẽ mất hết phần thưởng có được trong trò chơi. Người chơi giữ hộp sinh mệnh, chỉ cần hiến tế 3 người chơi khác sẽ có thể hồi sinh người chơi có khế ước sinh mệnh với hộp làm đồng đội. Số lần sử dụng còn lại 1/1, số người hiến tế 0/3 (chưa mở ra).] [Có mở ra không?] Mở ra! [Hộp sinh mệnh vu yêu đã mở trạng thái hiến tế. Cần hiến tế 3 người, thời gian tử vong của đối tượng hiến tế không được quá 5 phút. Thi thể của người ràng buộc không thể dùng làm tế phẩm. Tiến độ hiến tế: 0/3.] Lâm Giác chậm rãi ôm hộp sinh mệnh vào ngực mình, nâng niu như nhặt được chí bảo. Cậu nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười khát máu hòa lẫn vào ánh trăng, mơ hồ ẩn sâu tan vỡ và cuồng loạn. Cậu sẽ mang anh trở về, nhất định.