Thái Đản Du Hí
Chương 29 : Vĩ thanh
Cậu dường như đã mơ một cơn ác mộng.
Trong mộng, cậu thoát ra từ trong vũng bùn ngập máu, mỗi một bước đều đạp lên xương trắng và thi hài.
Những khuôn mặt quen thuộc, những đầu lâu quen thuộc, vùi lấp dưới vết máu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên bầu trời vô hạn khói sương, tất cả đều tràn đầy oán hận.
Toàn thân đều là máu, có của cậu, cũng có không phải của cậu. Mùi máu hôi tanh như giòi bọ nhúc nhích trên người, thậm chí còn cắn phá da tay của cậu chui vào trong, di động giữa lớp biểu bì, sinh sôi nảy nở khiến dưới da cũng cảm thấy nhồn nhột, có cào kéo thế nào đều không thể tiêu trừ được, đó là sự ngứa ngáy từ trong xương tủy.
Giật mình tỉnh giấc.
Lâm Giác thở hổn hển, trên người bị chăn đè nặng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa không chút khó khăn, bừng sáng cả căn phòng.
Cậu mờ mịt ngồi dậy, trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy từ giường trên vang lên không ngừng.
Hình như… mình đã mơ một giấc mơ dài.
Đôi mắt Lâm Giác thoáng cái mở to, ào ào vén chăn nhảy xuống đất. Nhìn Giang Vĩ ở giường trên đang ngủ thật ngon, bình thường thứ sáu nào cậu ta cũng thức đêm chơi game, chắc lại gần sáng mới ngủ, giờ chính là lúc cậu ta đang ngủ sâu nhất.
Thấy khuôn mặt bạn cùng phòng bình yên vô sự ngủ, cậu bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, chỉ là một cơn ác mộng.
Bật lại điện thoại di động, mới 7:30, lục hết hòm thư tin nhắn cũng đều là những tin tức hàng ngày.
Không có gì khác thường cả.
Thế nhưng cái cảm giác tuyệt vọng và âm u trong mộng mạnh mẽ như vậy, đau đớn khi bị cắn xé, hồ nước lạnh băng, thân thể suy yếu, mỗi một cảm giác đều còn khắc sâu trong trí nhớ, chân thật đến nỗi giờ phút bình tĩnh an nhàn này mới giống như một giấc mộng.
Lâm Giác phản xạ sờ lên vai, vẫn lành lặn không hư tổn gì, căn bản là không có vết thương.
Cậu cuối cùng cũng yên lòng.
Thế nhưng, nếu như đó thật sự chỉ là mộng…
Ở đây liệu có tồn tại một người tên là Tống Hàn Chương không?
Khoa y học lâm sàng, năm thứ tư, sẽ ở trong một phòng ngủ của tòa nhà này.
Mà chắc… cũng chỉ là người trong mộng.
Chẳng hiểu sao, lại cảm thấy có chút mất mát.
Khó khăn lắm mới đợi được ngày thứ bảy, nhưng vừa sáng sớm đã bị ác mộng đánh thức, hiện tại tất nhiên cậu chẳng hề buồn ngủ. Lâm Giác không thể làm gì khác là thay quần áo, chuẩn bị hưởng thụ một bữa sáng hiếm hoi tại trường.
Vừa xuống tầng một ký túc xá, một trận gió lạnh đã thổi lại khiến Lâm Giác run cả người.
Thời tiết đúng là càng ngày càng lạnh.
Mấy học sinh cãi nhau ầm ĩ đi qua trước mặt cậu, tốp năm tốp ba hẹn nhau ra ngoài đi chơi. Còn có vài cô gái váy ngắn đi qua, trang phục áo sơ mi váy ngắn khiến Lâm Giác chợt nhớ lại Chu Ngọc Tú.
Chỉ là giấc mộng mà thôi.
Lâm Giác ấn ấn thái dương tự nhủ, sải bước ra khỏi ký túc xá.
Chậm rãi đi dạo trong khu ký túc vào buổi sáng thứ bảy, không khí vừa an tĩnh vừa tràn đầy sinh khí khiến Lâm Giác cả đêm chìm trong ác mộng thấy dễ chịu không ít.
Cậu hít một hơi thật sâu, đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa nghĩ đồ ăn ngon nhất cái căng tin này là mì xào lá hẹ và trứng ốp la, trong miệng ngâm nga một khúc nhạc lạc điệu, bước chân thoải mái tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, cậu dừng bước.
Cậu nhìn thấy hai người quen, một đưa lưng về phía cậu đang cùng người thứ ba nói gì đó, một đang rảnh rỗi vừa cất ví tiền vừa đứng một bên nhìn nhìn.
“Tống…” Hai mắt Lâm Giác nhất thời trợn to.
“A, lại gặp một người nữa này.” Lục Nhận hai tay đút túi quay đầu lại, liếc liếc Lâm Giác, vẻ mặt như cười như không.
Tống Hàn Chương xoay người lại, lộ ra thân hình bị anh che khuất…
Hai chùm tóc đuôi ngựa hai bên, Lilith.
Trên tay cô ta đang cầm một hộp trứng màu xinh đẹp, còn ôm trong lòng một cái máy tính xách tay.
Thấy gương mặt thất kinh của Lâm Giác, cô nàng liền đùa giỡn nở nụ cười tươi rói: “Happy new day!”
—
Mì xào lá hẹ – 葱油拌面 – đây. Thật ra cái tên tiếng Việt là ta chém vì nhìn nó giống, chắc cũng đúng bản chất thôi hì hì:v
<img alt="" src="https://i0.wp.com/blogimg.goo.ne.jp/user_image/1a/95/cc73fd0e40b5a11f517886ec78b149a4.jpg" data-pagespeed-url-hash=2466301006 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Cái này có cả tôm nữa
<img alt="" src="https://i0.wp.com/i1.douguo.net/upload/caiku/e/f/f/efe1051fced36045b29328cfd75c99df.jpg" data-pagespeed-url-hash=4038392098 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Trứng ốp la – 荷包蛋 – thì đây. Đưa cái hình này lên cho sáng láng đẹp đẽ thôi chứ tớ không bao giờ ăn cái trứng ốp la mà lòng đào đến độ sáng rực trong vắt thế này đâu, cái gì cũng phải chín hết mới ăn được:v
<img alt="" src="https://i2.wp.com/www.cndzys.com/upload/image/20140702/201407022313034307.jpg" data-pagespeed-url-hash=1656675813 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Đây thì là mì xào lá hẹ với trứng ốp la. Search google nó ra thế này làm mình hơi chột dạ, mì này hình như không phải xào. =”=
<img alt="" src="https://i2.wp.com/cp1.douguo.net/upload/caiku/0/8/0/yuan_0893eb3451aa89495878a9475dbe52e0.jpg" data-pagespeed-url-hash=1600007729 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Đây là tóc buộc đuôi ngựa hai bên (ai cũng biết nhưng chương ngắn quá nên cho ảnh vào làm màu), các bạn có thể tưởng tượng em Lilith như thế này. (P/s: hình search trên google không biết là ai)
<img alt="" src="https://i0.wp.com/www.facang.com/uploads/allimg/c120603/133VX0363Z-25550.jpg" data-pagespeed-url-hash=107281168 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
—
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
9 chương
54 chương