Thái Cổ Thần Vương

Chương 64 : Yến Vũ Hàn

Trên tầng ba của Thiên Tinh các là những giá sách cổ xưa được bày trong một không gian rộng rãi, phía trên có xếp nhiều bộ bí tịch, chủng loại phong phú, loại bí tịch nào cũng có. - Công pháp cấp Luân Mạch cảnh đỉnh tiêm và thần thông Nhân cấp thượng phẩm. Ở thành Thiên Ung những thứ ngày đều là đồ quý hiếm nhưng ở đây thì chúng lại nhiều không kể xiết, có thể thỏa sức lựa chọn thứ mà mình muốn tu luyện. Tần Vấn Thiên thầm cảm thán một tiếng, đây chính là nguồn tài nguyên, lí do mà những thế lực lớn có thể bồi dưỡng ra những đệ tử ưu tú, ngoại trừ thiên phú của bản thân đệ tử ra thì không thể không kể đến nguồn tài nguyên khổng lồ được. Tần Vấn Thiên không lựa chọn công pháp mà đi tìm kiếm thần thông mà mình cần. - Lạc Sơn chưởng, Liễu Diệp thân pháp, Ngự Kiếm quyết. Lúc Tần Vấn Thiên nhìn thấy Ngự Kiếm quyết thì hai mắt sáng bừng lên, hắn lập tức gọi: - Mập mạp, tới đây đi! Phàm Nhạc đi qua, Tần Vấn Thiên đưa Ngự Kiếm quyết cho hắn: - Ngươi có thiên phú từ Tinh Hồn, rất thích hợp để ngự vật, Ngự Kiếm quyết là thuật thần thông ngự vật sơ cấp, ngươi có hứng thú không? - Ta xem xem! Phàm Nhạc nhận lấy Ngự Kiếm quyết, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng. Tần Vấn Thiên tiếp tục tìm, bây giờ hắn đang tu luyện Hàng Long quyền và Thiên Thủ Ấn, công kích đã rất mạnh rồi, vì thế hắn không hứng thú lắm với mấy loại thần thông tấn công bá đạo khác. - Cửu Thiên Côn Bằng quyết. Tần Vấn Thiên đi đến trước một bộ thần thông khác thì bước chân ngừng lại, lộ ra vẻ hứng thú, tầng thứ ba chứa thần thông Nhân cấp thượng phẩm này cũng có cái tên khí phách thế sao? - Cửu Thiên Côn Bằng quyết, quyển Luân Mạch. Lấy quyển thần thông đó xuống xem, Tần Vấn Thiên lập tức bị nó thu hút, hắn đắm chìm trong đó, trong mắt ẩn hiện ánh sáng sắc bén. Hóa ra quyển bí tịch này chỉ là quyển một của Cửu Thiên Côn Bằng quyết mà thôi, quyển nhập môn là quyển Luân Mạch. Nhưng dù chỉ là quyển Luân Mạch thôi thì cũng đã vô cùng phức tạp rồi, phải nuốt yêu chi linh, lấy yêu chi tinh tôi luyện Côn Bằng chi ấn. Hơn nữa, Cửu Thiên Côn Bằng quyết này chỉ ghi là quyển Luân Mạch chứ không nói rõ bộ thần thông này tổng cộng có bao nhiêu quyển. Tần Vấn Thiên cầm bí tịch đi đến trước một chiếc bàn, ở đó có một lão giả, cũng là người thủ các của tầng thứ ba. - Tiền bối, phía trên có còn quyển Nguyên Phủ của bộ Cửu Thiên Côn Bằng quyết này không? Tần Vấn Thiên chỉ lên phía trên, hỏi. Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên một cái, sau đó cười đáp: - Ta khuyên ngươi không nên tu luyện môn thần thông này, tuy rằng bên trên có quyển Nguyên Phủ, nhưng nó ở tận trên tầng thứ sáu của Thiên Tinh các, đợi đến khi ngươi có thể lên đến đó thì cũng không biết là ngày tháng năm nào rồi, hơn nữa môn thần thông này vốn dĩ rất khó tu luyện, nếu như muốn luyện quyển Luân Mạch đến đại thành thì phải giết rất nhiều chim muông yêu thú để tôi luyện Côn Bằng chi ấn. - Huống hồ gì bản thân môn thần thông này vốn đã rất khó lĩnh ngộ rồi. Tần Vấn Thiên biết lão giả có lòng tốt nên hắn cười hỏi: - Tầng thứ ba của Thiên Tinh các này có thần thông thân pháp nào tốt hơn cái này không? - Nếu như có thể luyện thành Cửu Thiên Côn Bằng quyết thì các loại thần thông khác ở tầng này đương nhiên không thể bì kịp. Lão giả lắc đầu, nhưng muốn luyện thành thì độ khó cực cao. - Ta hiểu rồi, đa tạ tiền bối đã giải đáp thắc mắc cho ta. Tần Vấn Thiên mỉm cười, tiếp tục đi tìm thần thông. Hắn vốn muốn tu hành thuật thần thông phù hợp với Thụy Mộng Tinh Hồn của mình, nhưng lục khắp cả tầng này mà không tìm thấy, mấy thần thông loại Thụy Mộng này quả là khan hiếm, bởi vì không có thần thông thích hợp nên không thể phát huy hoàn toàn tác dụng của Thụy Mộng Tinh Hồn được. Đương nhiên, cho dù không có thần thông thuộc tính Thụy Mộng thì ngôi sao Thụy Mộng cũng là ngôi sao đến từ tầng trời thứ năm, tinh thần chi lực mà nó phát ra vẫn cực kì mạnh mẽ. Cuối cùng Tần Vấn Thiên chỉ chọn mượn Cửu Thiên Côn Bằng quyết, Phàm Nhạc thì ngoại trừ Ngự Kiếm quyết ra thì còn mượn thêm một quyển thần thông khác, sau đó hai người liền rời khỏi Thiên Tinh các. Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đang trên đường trở về thì bị người khác cản lại. Các thành viên của Kỵ Sĩ minh chặn đường họ, nhìn thấy những gương mặt này, Phàm Nhạc híp mắt lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng. Mấy tên trước mặt này chính là kẻ đã đâm trường thương vào người hắn khi còn ở trong huyễn mộng chi thành, bọn chúng đều là cường giả tinh anh của Kỵ Sĩ minh, người yếu nhất trong số chúng cũng mạnh hơn Mộ Dung Phong, đều là học viên cũ cả. Vẻ mặt của chúng vô cùng lạnh lẽo, một khí tức lạnh như băng lan ra, không ít học viên của học viện Đế Tinh dừng chân quan sát tình huống từ xa. Hôm đó Tần Vấn Thiên bạo phát sức mạnh giết chết Mộ Dung Phong của Kỵ Sĩ minh, thậm chí còn đánh giết đến đại bản doanh của Kỵ Sĩ minh, việc này làm cho Kỵ Sĩ minh mất hết mặt mũi. Thế mà đến trừng phạt mang tính tượng trưng học viện cũng không thèm làm, cứ thế thả Tần Vấn Thiên ra. Kỵ Sĩ minh đương nhiên là tức giận rồi, huống hồ gì các thành viên của Kỵ Sĩ minh vốn do một đám đệ tử quý tộc có thiên phú trác tuyệt hợp thành, từ trước tới giờ vẫn là bọn chúng giẫm đạp người khác, nhưng bây giờ chúng lại bị người khác giẫm đạp lại, đây đã không còn là chuyện giữa Âu Thần và Tần Vấn Thiên nữa mà đã là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của cả Kỵ Sĩ minh rồi. - Mấy lão gia hỏa của học viện thế mà lại thật sự tha cho ngươi dễ dàng như vậy. Chỉ thấy tên thanh niên đứng trước mặt Tần Vấn Thiên mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của hắn rơi trên người Tần Vấn Thiên thì lại có vẻ lạnh lùng. - Thật đúng là không khách khí chút nào mà. Tần Vấn Thiên nghe thấy đối phương gọi thẳng mấy lão gia hỏa của học viện thì nhếch môi lên mang theo vài phần sắc bén. - Âu Thần đâu? Tần Vấn Thiên hỏi với giọng lạnh lùng. - Âu Thần? Ánh mắt của thanh niên đó lóe lên, Âu Thần kiêu ngạo vì việc của Tần Vấn Thiên mà bị gia tộc cấm túc, không lên được đến Luân Mạch cảnh tầng thứ chín thì không cho bước ra ngoài. Nghe đồn rằng Tần Vấn Thiên là nghĩa tử của Tần Xuyên của Tần phủ ở thành Thiên Ung, từng nghe nói rằng hắn giết chết Diệp Lang, mấy người trong vòng giao thiệp của chúng còn châm biếm Diệp Lang nữa. Bọn chúng xem thường hậu duệ của Vũ Vương đã xuống dốc, có lúc bọn chúng không hiểu nổi tại sao đương kim bệ hạ và Diệp gia lại cứ cố chấp muốn tiêu diệt một Tần phủ đã xuống dốc làm gì cơ chứ. Bọn chúng nghe nói Tần phủ đã nghèo đến mức Tinh Vẫn thạch cũng chẳng còn mấy viên nữa rồi. Nhưng đứa con nuôi của Tần phủ kia lại có được thiên phú bất phàm, giết chết đệ đệ của Âu Thần là Âu Phong ngay trong chính học viện Đế Tinh, rồi lại còn giết cả Mộ Dung Phong của Kỵ Sĩ minh bọn chúng nữa chứ. Nực cười hơn là con kiến mà chúng những tưởng có thể bóp chết dễ như ăn bánh lại được học viện Đế Tinh coi trọng. Bây giờ nếu muốn giết hắn thì phải suy xét đến thái độ của học viện Đế Tinh nữa. Bọn chúng hiểu rằng học viện Đế Tinh này thâm sâu khó lường, đến cả hoàng thất cũng không dám động đến bọn họ, chỉ đành phải bồi dưỡng học viện Hoàng Gia, hy vọng học viện Hoàng Gia có thể đối chọi lại được với học viện Đế Tinh mà thôi. - Âu Thần, chắc hẳn lúc này đang nghĩ xem nên giết ngươi như thế nào. Lời nói của thanh niên đó khiến cho đồng tử của Tần Vấn Thiên co rút lại, ngay sau đó hắn cười lạnh, lời của đối phương rất hợp lí, không phải hắn cũng đang muốn lấy mạng của đối phương hay sao. - Ngươi giết chết thành viên của Kỵ Sĩ minh chúng ta, ngươi đoán xem chúng ta sẽ đối phó với ngươi như thế nào đây? Tên thanh niên đó tiếp tục nói, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc nhìn mấy thành viên Kỵ Sĩ minh trước mặt, bọn chúng dùng ánh mắt như rắn độc liếc tới liếc lui trên người hai người họ. Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc cảm nhận được sự lãnh lẽo này, mắt họ híp lại, tuy rằng bọn họ cũng nghĩ làm sao để giết chết đối phương, nhưng thực lực của bọn họ hiện tại không địch nổi bọn chúng. - Thật là đáng tiếc, trong học viện Đế Tinh không thể giết người, nếu không thì không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi. Tên thanh niên đó bước lên trước một bước, có sát khí khủng bố bất thình lình bổ nhào vào người Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Cũng đúng lúc này, người của Kỵ Sĩ minh đồng thời tiến lên, áp lực vô cùng mạnh mẽ dường như muốn khiến Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc không thể hít thở được, bọn họ hơi giật lùi về sau, sắc mặt có hơi khó coi. - Hoàng thành không phải là thành Thiên Ung, ngươi phảibiết, cho dù có thiên phú thì cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không thì sẽ chết rất nhanh. Phần thiên phú đáng thương đó vốn không có đất dụng võ. Tên thanh niên đó lại bước lên một bước nữa, mặt đất vang lên tiếng “ầm ầm”, uy áp giống như những cây thương sắc bén đâm vào người Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Sự uy hiếp trong lời nói của hắn rất lộ liễu, không có ý che giấu chút nào. Một người dù có thiên phú hơn nữa nhưng nếu như không thể trưởng thành thì có tác dụng gì. - Dừng tay! Lúc này chỉ thấy có một tiếng quát truyền từ xa đến, mấy người trong Kỵ Sĩ minh đều nhìn qua đó, bọn họ lập tức nhìn thấy một người với vóc dáng yểu điệu đang đi tới đây. - Mộc Vũ sư tỷ. Tên thanh niên kia nhìn thấy người tới kia thì lập lộ ra nụ cười dịu dàng, hóa ra người mới xuất hiện này là học viên Nguyên Phủ cảnh của học viện, đồng thời cũng là khách khanh trưởng lão Tô Mộc Vũ. - Yến Vũ Hàn, ngươi thân là học viên niên cấp cao mà lại bắt nạt người mới như thế à. Tô Mộc Vũ nói với giọng không vui vẻ gì. Yến Vũ Hàn nghe thấy tiếng quát của Tô Mộc Vũ thì nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như cũ: - Học viên mới này là một tên kiêu ngạo, ta chỉ là muốn để hắn hiểu chút “đạo lý” mà thôi, nhưng mà nếu như sư tỷ đã lên tiếng rồi, vậy thì… Yến Vũ Hàn vừa dứt lời thì cơ thể của hắn bỗng nhiên cử động, trong chớp mắt Tần Vấn Thiên cảm nhận được một khí tức nguy hiểm, chỉ thấy một ngón tay của Yến Vũ Hàn đâm thẳng tới đây, sắc bén như đao. - Ngươi… Tô Mộc Vũ nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt hơi thay đổi, muốn ngăn cản tên kia nhưng đã không kịp nữa. Vẻ mặt của Tần Vấn Thiên khẽ biến, sức mạnh trong cơ thể bổ nhào ra ngoài một cách mãnh liệt trong chớp mắt, Luân Hải Ấn vô cùng cuồng bạo, nhưng chỉ pháp của Yến Vũ Hàn dường như đâm thủng hết thảy, phát ra ánh sáng chói lòa, đâm thủng Luân Hải Ấn, chọc thẳng vào lòng bàn tay Tần Vấn Thiên. Làm xong hết thảy, cơ thể Yến Vũ Hàn lùi về sau một cách phiêu dật, dáng vẻ vô cùng tiêu sái, mà Tần Vấn Thiên thì từ từ lùi về sau. Tần Vấn Thiên giơ tay lên, hắn thấy giữa lòng bàn tay tuôn máu, sắc mặt của hắn không khỏi ngày càng lạnh lùng hơn. - Hy vọng lần nào ngươi cũng may mắn như thế này. Yến Vũ Hàn liếc qua Tô Mộc Vũ bên cạnh Tần Vấn Thiên một cái rồi lập tức quay người rời đi. - Không sao chứ? Tô Mộc Vũ nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi thăm. - Không sao, đa tạ sư tỷ. Tần Vấn Thiên cười với Tô Mộc Vũ, nếu như ban đầu đã quyết định giết Mộ Dung Phong thì hắn biết những tháng ngày sau này sẽ không êm ả nữa, nhưng mà hắn quyết không sợ hãi. Ngược lại, hắn rất mong chờ những thử thách này. Những ngày gần đây, Tần Vấn Thiên đã hiểu sâu sắc một đạo lý, cho dù mình có ai chống lưng thì vĩnh viễn không đáng tin bằng chính bản thân mình, chỉ khi thực lực của bản thân cường đại thì mới có thể làm chủ vận mệnh của chính mình.