Thái Cổ Thần Vương

Chương 54 : Người Quen

Chớp mắt đã qua ba ngày, hôm nay là buổi đấu giá của Thần Binh các. Tuy nói là đấu giá nhưng Thần Binh các lại không có phòng đấu giá chính thức, sở dĩ gọi là đấu giá chẳng qua chỉ là để nâng cao giá trị của Thần Binh lên, đây cũng là thủ đoạn mà Thần Binh các thường dùng. Chỉ cần có một số Thần Binh quý giá và hiếm thấy thì đều được dùng để đấu giá. Lúc này, tại điện chính tầng thứ hai của Thần Binh các tập trung rất nhiều người, cũng may đại điện của Thần Binh các rất rộng nên cho dù có rất nhiều người nhưng vẫn chứa nổi. Rất nhiều mạo hiểm giả thường xuyên hoạt động trong Hắc Ám Sâm Lâm cũng tới đây, cho dù không có đủ của cải để tham gia đấu giá Quy Nguyên kiếm trong truyền thuyết kia thì cũng có thể đến Thần Binh các dạo quanh một chút, xem có thanh Thần Binh nào vừa ý mình hay không. Đương nhiên, trong cuộc tranh đoạt Quy Nguyên kiếm này không thể thiếu sự góp mặt của các luyện khí sư. Quan Duyệt hôm nay cũng đến Thần Binh các, hơn nữa cô không giống với những người khác, cô thật sự phải có bằng được Quy Nguyên kiếm này, đúng lúc cô đang cần có một Thần Binh tốt. Cô đã nghe về lời đồn của Quy Nguyên kiếm, điều này khiến cô có phần động tâm, ngoài ra nếu như có thể đấu giá được nó mang về cho sư tôn Mộc Thanh nghiên cứu một phen xem có thể thôi diễn ra được thần văn ở bên trong nó hay không. Đi cùng với Quan Duyệt còn có mấy người bạn của cô. Bọn họ đều là đệ tử của học viện Hoàng Gia, bởi vì ngoại trừ việc bái Mộc Thanh làm thầy ra thì bản thân Quan Duyệt cô cũng là một học viên của học viện Hoàng Gia. Hôm nay Phàm Nhạc cũng đến. Mấy ngày nay Tần Vấn Thiên đều không trở về, Phàm Nhạc biết ngay là Tần Vấn Thiên đang ở Thần Binh các, sau khi nghe ngóng được hôm nay Thần Binh các sẽ tổ chức đấu giá Quy Nguyên kiếm thì hắn liền tới tìm Tần Vấn Thiên, đi cùng Phàm Nhạc còn có Hân Nhiên. Thần Vấn Thiên và Phong Bình đều ở trong đám người, bọn họ rất kì vọng vào trung phẩm Thần Binh cấp hai này có thể đấu giá được bao nhiêu. - Lão đại. Lúc này, Tần Vấn Thiên nghe thấy giọng của Phàm Nhạc thì quay đầu lại nhìn, sau đó lập tức phát hiện Phàm Nhạc và Hân Nhiên cùng nhau tới, không khỏi cười lớn: - Mập mạp, được lắm. - Ta chỉ tò mò nên tới xem một chút thôi. Hân Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên thì cảm thấy xấu hổ. - Da mặt Hân Nhiên mỏng, ngươi đừng có nói lung tung. Mập mạp cười nói: - Có điều Hân Nhiên có chút hứng thú với thanh kiếm này. - Hửm? Tần Vấn Thiên liếc nhìn Hân Nhiên, lập tức nghe thấy cô nói: - Tinh Hồn thứ hai ta ngưng tụ được là kiếm Tinh Hồn, nhưng e là không mua nổi Quy Nguyên kiếm, để xem xem có thần binh nào khác không. Lúc nói chuyện, ánh mắt của Hân Nhiên lại trông về phía vách treo kiếm của Thần Binh các, ở chỗ đó có treo một thanh kiếm, ánh hào quang rực rỡ, đương nhiên khi nhìn bể ngoài thì không thể phán đoán được Thần Binh tốt xấu ra sao, chỉ có rót nguyên lực vào trong đó thì mới cảm nhận được hết được. - Thanh kiếm tốt. Ngay lúc này, giữa đám người vang lên một giọng nói, lập tức liền có rất nhiều ánh mắt hướng về phía chủ nhân của giọng nói đó, nhìn thấy một thanh niên trên tay cầm hũ rượu uống, đám đông không nén được mà cười rộ lên. - Tuý Tửu Tiên, ngươi chưa chạm vào nó thì làm sao biết được nó là thanh kiếm tốt. Có người cười nói. - Cảm giác. Tuý Tửu Tiên đặt hồ lô rượu xuống, nhìn về phía người vừa nói, lắc đầu: - Ngươi không hiểu đâu. - Ha ha. Nhìn thấy thần thái của Tuý Tửu Tiên thì lại có rất nhiều người rộ lên cười, Tần Vấn Thiên cũng cười theo, gia hoả này thực sự rất thú vị. - Hắn chính là Tuý Tửu Tiên. Hân Nhiên nhìn Tuý Tử Tiên, trong ánh mắt loé lên một vòng dị sắc. - Ngươi biết hắn à? Tần Vấn Thiên hỏi. - Tuý Tửu Tiên xếp thứ ba trong kinh thành thập tú, đương nhiên có nghe nói qua. Hân Nhiên nói với vẻ đương nhiên, điều này khiến Tần Vấn Thiên thoáng chút kinh ngạc, người thanh niên thích uống say này,lại đứng thứ ba trong kinh thành thập tú sao. - Kinh thành thập tú chính là chỉ mười người dưới hai mươi tuổi kiệt xuất nhất hoàng thành, bọn họ có trọng lượng lắm. Hân Nhiên cũng có phần bất ngờ, Tuý Tửu Tiên xếp thứ ba có phần hiền hòa. Đúng vào lúc này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy có một đạo lãnh quang phóng tới, hắn quay sang một cái, đôi mắt lập tức nheo lại. - Phong Bình, là các ngươi à. Quan Duyệt không ngờ sẽ gặp Tần Vấn Thiên và Phong Bình ở Thần Binh các. Lần trước sau khi từ thành Thiên Ung trở về hoàng thành xong, Diệp gia mang tới không ít tài nguyên, Mộc Thanh để cô ta bế quan tại công hội Tinh Hà, thời gian bế quan này khiến Quan Duyệt thành công đột phá được bình cảnh luyện khí sư cấp một, tuy còn trẻ nhưng đã trở thành một luyện khí sư cấp hai, nên khá được coi trọng trong công hội Tinh Hà. Mấy hôm trước cô mới trở về học viện Hoàng Gia, sau khi người bên cạnh biết được cô ta đã trở thành luyện khí sư cấp hai thì đều rối rít muốn làm thân với cô ta/ Một vị luyện khí sư cấp hai, tuyệt đối không cần bận tâm tới quan hệ và tài phú, huống hồ còn trẻ như vậy đã trở thành một luyện khí sư cấp hai. Tương lai của Quan Duyệt, chính là một con đường bằng phẳng trải dài, nếu như sau này cô trở thành luyện khí sư cấp ba thì sẽ trở thành một nhân vật có chạm tay là bỏng của nước Sở, cường giả Nguyên Phủ cảnh cũng phải cầu cạnh cô, hơn nữa tài phú cũng sẽ cuồn cuộn chui vào túi. Thần Binh các rất có quyền thế tại hoàng thành, bởi vì Thần Binh các bồi dưỡng một nhóm luyện khí sư, tài phú của Thần Binh các tuyệt đối là vô cùng kinh khủng, trên thế giới này, tài phú chính là tài nguyên tu luyện, có tài nguyên là có thể bồi dưỡng cường giả. - Hừ! Phong Bình nhìn thấy Quan Duyệt thì hừ lạnh một tiếng, tất cả những gì Mộc Thanh làm với hắn, hắn tuyệt đối không bao giờ quên. Còn đệ tử của Mộc Thanh trước đây cũng thường kiêu ngạo quá đáng với hắn. - Các ngươi vậy mà lại đi cùng nhau à? Ánh mắt Quan Duyệt loé lên một tia lành lạnh, nhìn Phong Bình và Tần Vấn Thiên đang đứng chung một chỗ kia thì lập tức lạnh lùng nói: - Vật họp theo loài chứ gì? - Lão đại, cô ả này là ai thế? Phàm Nhạc hỏi Tần Vấn Thiên, đôi mắt gian xảo sáng lên, bắt đầu quét khắp người Quan Duyệt, khiến cho Tần Vấn Thiên thầm khinh bỉ, tên gia hoả này đúng là già không bỏ nhỏ không tha, đương nhiên, Quan Duyệt cũng là có chút nhan sắc. Nhưng ấn tưởng của Tần Vấn Thiên về Quan Duyệt không hề tốt chút nào. Ngày đó tại công hội Tinh Hà, Mộc Thanh ép hẳn phải chọn lựa trong lúc đường cùng, nữ nhân này cũng dùng ánh mắt cao ngạo này nhìn hắn rồi nói rằng với địa vị của Tần phủ ra, bái Mộc Thanh làm thầy chính là ơn lớn bằng trời đối với Tần Vấn Thiên hắn, là vinh dự của hắn. - Người của công hội Tinh Hà, đệ tử của một tên luyện khí sư đê tiện. Tần Vấn Thiên đáp lời. - Láo xược. Thần sắc Quan Duyệt phát lạnh, toàn thân toát ra lãnh ý: - Ngươi lại dám sỉ nhục sư tôn của ta, muốn chết à? - Ngươi mới láo xược, làm rồi mà không dám nhận sao? Phong Bình lãnh đạm nói: - Mộc Thanh với ta cùng ở trong công hội Tinh Hà, lại đi cướp mất thần văn của ta không chịu trả, lẽ nào ngươi cảm thấy vẫn chưa đủ hèn hạ sao? Quan Duyệt nhìn Phong Bình, cô không ngờ đến tên gia hỏa xưa kia luôn ăn nói khép nép nay lại dám nhục mạ sư tôn Mộc Thanh của cô. - Cẩu nô tài, nếu như ngươi không quỳ xuống xin lỗi vì những lời nói vừa rồi thì hôm nay đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây. Quan Duyệt vẫn dùng ánh mắt cao ngạo ấy nhìn xuống Phong Bình như cũ. Trong mắt cô, Phong Bình chỉ là một một kẻ nô tài thôi mà lại dám sỉ nhục sư tôn của cô trước mặt cô như thế, nếu như cô không làm gì, chuyện này truyền đến tai sư tôn của cô thì chẳng phải là nhục nhã lắm sao. Phong Bình nghe thấy lời nói của Quan Duyệt, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Phong Bình hắn cả đời thận trọng dè dặt, ăn nói khép nép với những người phía trên, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác nhục mạ thế này, hơn nữa kẻ nhục mạ hắn lại là một nha đầu. - Quả nhiên sư phụ thế nào thì đệ tử thế đấy. Tần Vấn Thiên nhìn Quan Duyệt: - Những chuyện Mộc Thanh làm với ta, vỏn vẹn hai chữ “hèn hạ” thì còn lâu mới đủ. Tầm mắt Quan Duyệt rời về phía Tần Vấn Thiên, đôi mắt lạnh lùng mà cao ngạo nghiêm túc đánh giá, trên mặt cô dần dần lộ ra một nụ cười quái dị, trong ý cười không hề che giấu sự miệt thị. - Ta thực tại không thể nào hiểu nổi, là cái gì đã cho ngươi dũng khí nói ra lời này, hi vọng trước khi buổi đấu giá kết thúc, ngươi chớ có chạy trốn. Nói rồi, ánh mắt Quan Duyệt nhìn về phía thanh kiếm trên vách tường kia, đôi mắt loé lên một tia lạnh lẽo, lúc ánh mắt của ba người phía sau cô hướng về Tần Vấn Thiên và Phong Bình cũng mang theo mấy phần trào phúng, tựa hồ có chút kinh ngạc, là ai mà không biết trời cao đất rộng như vậy, lại đắc tội với luyện khí sư cấp hai trẻ tuổi này. Hơn nữa, luyện khí sư thiên tài này, lại là đệ tử của học viện Hoàng Gia và là tiểu thư của Quan gia. - Lão đại, nữ nhân này tu vi bình thường, Luân Mạch tầng ba. Ba người đứng sau cô ta thì hai người là Luân Mạch tầng hai, còn lại cái tên sau cùng, sợ là rất khó giải quyết, tu vi ở Luân Mạch cảnh tầng năm trở lên. Phàm Nhạc ở bên cạnh Tần Vấn Thiên nói nhỏ, nếu như muốn động thủ, trước tiên phải hiểu rõ thực lực của đối phương thì mới có thể lo trước khỏi hoạ. Tần Vấn Thiên gật đầu, chỉ thấy mập mạp cười nhạt: - Nếu như phải động thủ, chúng ta liên thủ lại thì mới có thể túm gọn được nữ nhân kia, thế thì ba tên còn lại mới không có cơ hội ra tay. - Đột phá rồi à? Tần Vấn Thiên nghe Phàm Nhạc nói chắc nịch như thế thì hai mắt cũng lóe sáng. Mập mạp nháy mắt với hắn, lộ ra mấy phần đắc ý, cười nói: - Ngươi cũng đã đột phá được Luân Mạch cảnh tầng hai rồi, ta đột phá không phải là rất đỗi bình thường hay sao? Đêm hôm trước Tần Vấn Thiên đã dùng nguyên lực tinh thần mạnh mẽ phá vỡ cực hạn của khiếu huyệt trong Luân Mạch, mở ra nhánh tinh thần Luân Mạch thứ hai. Số lượng nguyên lực tinh thần mà cơ thể hắn có thể dung nạp được bây giờ đã nhiều hơn và hắn cũng có được hai phần tinh thần Luân Mạch, đi thông khắp nơi trong cơ thể, dù là thị giác thính giác hay sức mạnh đánh ra lúc tấn công đều tăng vọt. - Tại sao nghe ngươi nói xong lại có cảm giác ta không bằng ngươi vậy nhỉ? Tần Vấn Thiên khinh bỉ nói. - Ta chỉ nói ra sự thật thôi. Mập mạp cười, đôi mắt lóe lên, nói: - Vẫn còn mười ngày, ta mong chờ quá đi mất, hai trăm viên Tinh Vẫn thạch đấy, dù là Kỵ Sĩ minh thì cũng tiếc đứt ruột luôn ấy chứ.