Thái Cổ Thần Vương

Chương 300 : Man vương chỉ giáo

Sau khi bị cắt ngang, Tần Vấn Thiên nhập định lại lần nữa, muốn tìm lại trạng thái kỳ diệu kia nhưng sau khi dừng lại giữa chừng, muốn tiến vào lại trạng thái kia cũng không dễ dàng chút nào. Hắn chỉ có thể tiếp tục cảm ngộ tu hành yêu pháp trên vách núi từng lần một cho đến khi yêu khí trên người tràn ngập, Nguyên Phủ trong cơ thể lại bạo động, hắn mới dần dần tìm lại được cảm giác kỳ diệu đó. Giờ phút này thân thể tựa như yêu, yêu khí di chuyển khắp thân thể, Tinh Thần Nguyên Lực trong Nguyên Phủ điên cuồng cực độ. Dần dần, Nguyên Lực trong ba tòa Nguyên Phủ cũng bắt đầu gầm thét, khí thế của hắn đang dần dần bay lên, càng trở nên mạnh hơn. Bên vách núi cheo leo, có một con chó tuyết im lặng ngồi canh, chỉ có tiếng sóng biển gầm thét cuồn cuộn không ngừng nghỉ, không ngừng đánh vào vách núi. Phía xa đã không còn người để ý đến Tần Vấn Thiên nữa, suy cho cùng trong Vô Song giới đều là nhân vật thiên tài, bọn họ cũng phải tự tu hành, không thể cứ quan sát Tần Vấn Thiên mãi được, nhưng bên ngoài đã có tin đồn rằng e là lần này Tần Vấn Thiên phải gặp hạn. Nhạc Băng Ảnh là nhân vật bậc nào, còn chưa nói đến địa vị của nàng ở Thương Vương cung và thiên phú của bản thân nàng, nàng là tình nhân của Tư Đồ Phá, cả hai đều là người vô cùng nổi danh trong Vô Song giới. Hơn nữa bọn họ đã ở đây được hơn một năm, cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám, chắc chắn không phải người có cảnh giới Nguyên Phủ tầng năm như Tần Vấn Thiên có thể so sánh. Chênh lệch quá lớn, thật sự là Tần Vấn Thiên không ở cùng tầng lớp với hai người họ. Nhưng tất cả những chuyện này Tần Vấn Thiên đều không hiểu cũng không biết, vài ngày sau, lúc Tần Vấn Thiên mở mắt ra, trên mặt hắn nở ra một nụ cười thản nhiên. Giờ phút này yêu khí đã thu bớt lại, hơi thở trên người bình thản như người bình thường, chỉ có mái tóc dài và lớp áo trên người hắn là đã bị gió biển làm cho trở nên xốc xếch. - Vèo. Trong nháy mắt Tiểu Hỗn Đản đã lao vào lòng Tần Vấn Thiên, hắn bật cười xoa đầu nó, nói: - Đi, đi tắm thôi! Dứt lời Tần Vấn Thiên chậm rãi bước về phía trước, ôm Tiểu Hỗn Đản nhảy ầm vào trong biển. … Núi non ở Vô Song giới vô cùng rộng lớn, có ba mươi sáu núi là núi tu đạo, phía trên còn có động phủ để tu hành, cổ điện để tu đạo, mỗi một ngọn núi đều có một vị cường giả trấn giữ, được xưng là Vô Song lão nhân. Lúc này tại sườn núi của một tòa núi tu đạo có bóng dáng một thanh niên chậm rãi đi lên, một con chó tuyết chạy theo phía sau hắn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Trên núi có không ít động phủ, đều là do người tu hành ở đây tạo ra. Chỉ cần có quyền tu hành ở một tòa núi tu đạo là có thể tạo động phủ của mình để tu hành trong núi này. Mỗi tháng, Vô Song lão nhân sẽ giải thích và đàm luận về võ đạo ở đạo điện trên đỉnh núi, mọi người có thể hỏi đáp trao đổi. Nếu có người có thiên phú kiệt xuất, Vô Song lão nhân có thể sẽ đích thân chỉ bảo, thậm chí còn thu làm đệ tử môn hạ. - Tần Vấn Thiên. Bỗng một giọng nói truyền ra, Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn sang liền thấy một vị nữ tử xinh đẹp đứng ở bên ngoài một tòa động phủ, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng mang theo tia sáng kỳ dị. Lúc thấy Tần Vấn Thiên nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng lộ vẻ xấu hổ, vừa rồi chỉ là vô thức gọi ra thành tiếng. Tần Vấn Thiên khẽ vuốt cằm nhìn nàng, nở nụ cười dịu dàng, lập tức khiến cho đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi đọng lại. Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú kia, nàng sững sờ đứng ở đó. Người này cười lên thật đẹp, rất khó có thể tưởng tượng ra được hắn lại là người bạo lực như thế. - Bên cạnh ta có một động phủ, là do người trước để lại, hiện tại không có ai, ngươi có muốn ở đây không? Nữ tử thấy Tần Vấn Thiên chuyển mắt nhìn sang hướng khác như muốn rời đi, không khỏi gọi một tiếng. Tần Vấn Thiên kinh ngạc nhìn nữ tử khiến đối phương lại cảm thấy ngại ngùng, nhưng nàng thấy Tần Vấn Thiên khe khẽ gật đầu, ngay sau đó chậm rãi bước tới động phủ bên cạnh mình. Đúng là đã được thu dọn sạch sẽ, hơn nữa được xây dựng cũng không tồi, phía ngoài có một khoảng đất bằng phẳng, hắn có thể ngồi xuống tu hành ở chỗ này. Bên cạnh có ngọn núi, có thác nước chảy, cảnh sắc cũng rất ưa nhìn. - Sao ngươi lại biết ta? Tần Vấn Thiên nhìn về phía nữ tử cười hỏi. - Lần trước lúc ngươi đánh nhau với Liễu Hi, ta đã thấy ngươi. Nàng kia mỉm cười đáp lại: - Ta tên Thương Lan, hôm nay có người muốn tìm ngươi đấy, ngươi thì lại thoải mái mà đến nơi này. - Thương Lan, ai muốn tìm ta? Tần Vấn Thiên hỏi. - Đám người Lâm Hạo Thiên. - Lâm Hạo Thiên? Tần Vấn Thiên không nhận ra. - Lâm Hạo Thiên chính là nhân vật xuất chúng của Tuyệt Sanh kiếm phái, thực lực Nguyên Phủ tầng bảy, vô cùng lợi hại. Ta nghe nói là ngươi đã từng gặp bọn họ rồi mà, hơn nữa còn bảo hắn cút. Dĩ nhiên, người thật sự muốn tìm ngươi cũng không phải là hắn, mà là người phía sau hắn. Nhạc Băng Ảnh nghe được thanh danh của ngươi nên muốn gặp ngươi, có lẽ là muốn xem thử ngươi so vơi Tư Đồ Phá thì thế nào. Thương Lan mỉm cười rồi lại tiếp tục nói: - Nhưng chỉ e là người mà ta nhắc đến ngươi cũng không nhận ra, Nhạc Băng Ảnh là người của Thương Vương cung, tu vi Nguyên Phủ tầng bảy, là một trong số những người xinh đẹp nhất ở Vô Song giới này. Hơn nữa, nàng còn là tình nhân của Tư Đồ Phá. Tư Đồ Phá kia cũng là một người giống như ngươi, giành được quyền tu hành ở cả ba mươi sáu ngọn núi, nhưng mà tu vi của hắn là Nguyên Phủ tầng tám, lại còn có thể dễ dàng đánh thắng người có tu vi Nguyên Phủ tầng chín, e là lần này ngươi nhất định phải gặp Nhạc Băng Ảnh rồi. - Ta không có hứng thú! Tần Vấn Thiên trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó cười đáp. Nhạc Băng Ảnh, người của Thương Vương cung, mình đã từng tiếp xúc với người của Thương Vương cung rồi nhỉ, họ Nhạc! Sau Đế thị nhất mạch, xem ra Thương Vương cung hôm nay đã bị người họ Nhạc nắm ở trong tay. - Vậy ngươi có hứng thú với ta hay không? Chỉ thấy một bóng người từ trên trời đáp xuống, ngay lập tức hạ xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên khiến hắn giật mình, đưa mắt nhìn người xuất hiện trước mặt, hắn lại không hề phát giác ra, tốc độ thật nhanh. Chỉ thấy người này thân hình cao lớn, tướng mạo uy nghiêm, không già nua mấy mà có dáng vẻ trung niên. - Tần Vấn Thiên bái kiến tiền bối. Tần Vấn Thiên khẽ khom người, người trung niên kia bật cười đáp: - Ha ha, ta vẫn luôn cảm thấy rất có hứng thú với ngươi, đã sớm muốn gặp ngươi, đi theo ta! Tần Vấn Thiên trợn mắt lên, thật đúng là thẳng thắn mà. - Làm sao thế, ngươi không muốn? Người này nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói. - Không dám, tiền bối phân phó, hiển nhiên là ta sẽ nghe theo. Tần Vấn Thiên lắc đầu nói. - Thế thì được rồi. Người nọ vừa nói bước một bước lên hư không, Tần Vấn Thiên đi theo hắn. Thương Lan ngẩn người, nhìn theo bóng dáng biến mất trong hư không lắc đầu cười khổ. Man Vương cũng đã xuất hiện, nàng ngoài cười khổ ra còn có thể làm gì được. Mặc dù Tần Vấn Thiên bình dị gần gũi nhưng sự chênh lệch ở đây, muốn đi tới cùng một thế giới cũng không dễ dàng. Người trung niên kia dẫn Tần Vấn Thiên tới đỉnh núi tu đạo, trên đỉnh núi rất mát mẻ, Tần Vấn Thiên thấy đối phương nhìn mình, cười nói: - Tiểu tử, nhìn ngươi rèn luyện, sức mạnh của ngươi rất mạnh, sao ngươi lại làm được như thế? - Vãn bối lĩnh ngộ Lực võ đạo ý chí, nhất cảnh ở cảnh giới nhập hóa, sức mạnh gia tăng gấp tám lần. Tần Vấn Thiên đáp lại. - Ngươi đừng gạt ta, tu vi Nguyên Phủ tầng năm, sức mạnh gấp tám lần, còn xa mới đạt đến trình độ này. Man Vương cười mà như không cười nhìn Tần Vấn Thiên. - Vãn bối còn am hiểu Yêu sức mạnh, từng tu hành yêu công pháp, sức mạnh lớn, sức mạnh vốn cũng tràn đầy, lực công kích còn gấp tám lần nên có được trình độ này. Tần Vấn Thiên vươn tay, yêu khí lập tức tràn ngập, Man Vương khẽ gật đầu: - Thật sự là ta cũng thấy được yêu khí lúc ngươi tu luyện, kỳ lạ, thân thể loài người làm sao có thể tu được Yêu thân, ngươi tu hành công pháp gì? - Ta nói năng tùy tiện mà thôi, ngươi không cần trả lời. Man Vương thấy Tần Vấn Thiên khó xử, khoát tay áo nói, có vài người tu hành công pháp vô cùng mạnh, chính là bí mật võ tu, hỏi thăm công pháp vốn là hành động thất lễ. Hiển nhiên Man Vương cũng hiểu được, không đến mức vì tò mò mà bắt Tần Vấn Thiên phải trả lời mình. - Bây giờ ngươi dùng toàn bộ sức mạnh của ngươi để công kích ta để ta cảm nhận thử xem nào. Man Vương đứng đối diện với Tần Vấn Thiên nói. - Vâng. Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ngay sau đó gom hết sức mạnh, bước một bước về phía trước, đồng thời phóng ra võ đạo ý chí, huyết mạch trong cơ thể bắt đầu khởi động, hung mãnh đánh vào trước ngực Man Vương. Một tiếng ầm nổ vang, Man Vương vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, toàn bộ sức mạnh rơi trên quần áo, trong phút chốc áo bào bị rách toác khiến hắn lộ nửa người trên, thân thể săn chắc tràn đầy sức mạnh. - Phù… Nhanh chóng phun ra một ngụm uế khí, Man Vương nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lập tức nói: - Tiểu tử ngươi giỏi lắm, Nguyên Phủ tầng sáu rồi, hai loại ý chí sức mạnh đều là hóa cảnh. Lợi hại, sức mạnh này quá mạnh, người có tu vi Nguyên Phủ tầng bảy cũng không chịu nổi một đòn này đâu. Tần Vấn Thiên thấy thân thể lõa lồ của Man Vương liền lúng túng cười, có phần ngại ngùng nhưng bản thân Man Vương cũng không để ý. - Haiz, không làm đệ tử của ta thì quá là đáng tiếc, mầm non tốt như thế này... Man Vương buồn bực nói, tính cách của hắn ngay thẳng, xưa nay đã thế, có cái gì thì nói cái đó, ngay cả trước mặt là nhân vật hậu bối cũng không hề che giấu. - Người thụ nghiệp đều là sư trưởng. Tần Vấn Thiên cười nhìn Man Vương, khiến cho Man Vương sửng sốt, ngay sau đó trợn mắt liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái, cười nói: - Được lắm cái tên tiểu tử nhà ngươi, ta còn chưa nói là muốn dạy ngươi đâu. - Ha ha. Tần Vấn Thiên ngại ngùng cười, ánh mắt khi nhìn Man Vương lại lấp lánh vô cùng. Thấy ánh mắt tha thiết của Tần Vấn Thiên, Man Vương sang sảng nói: - Tốt lắm, sức mạnh của ngươi rất mạnh, ta dạy cho ngươi một chút kỹ xảo công kích, sức mạnh của ngươi sẽ mạnh hơn mấy phần. Nói như vậy có nghĩa là chỉ cần dựa vào sức mạnh là ngươi có thể dễ dàng giết chết người có tu vi Nguyên Phủ tầng bảy ngay tức khắc. - Đa tạ tiền bối! Tần Vấn Thiên lập tức khom người, cơ hội tốt như thế sao có thể không nắm lấy. - Ngươi đã từng gặp kiếm tu lợi hại chưa? Man Vương hỏi. - Hiển nhiên là chưa được gặp kiếm tu lợi hại như tiền bối. Tần Vấn Thiên nói. - Sự công kích của kiếm tu như nước chảy mây trôi, kiếm pháp lợi hại, giống như ẩn chứa kiếm vận, có một luồng vận luật kỳ diệu, vừa ra tay, tựa như kiếm là toàn bộ thế giới, vận luật của kiếm mạnh thì kiếm pháp càng mạnh, uy lực cũng càng đáng sợ hơn. Man Vương lên tiếng nói. Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ suy tư, một bộ kiếm pháp đầy đủ, cần lưu loát, nếu muốn kiếm pháp hoàn mỹ, không thể sai lầm dù chỉ một chiêu, vận luật của kiếm hiển nhiên sẽ cực mạnh. - Thật ra thì kiếm pháp phải chú trọng ở điểm này, đao pháp cũng thế mà thương pháp cũng không có gì khác biệt. Thật ra, bất kỳ sức mạnh công kích nào đều như thế cả. Man Vương tiếp tục giải thích: - Thử nghĩ xem, cùng là sức mạnh như thế, vì sao có người công kích nhìn như bình thường, mà có người lại có thêm cả thuật thần thông liền giống như mãnh hổ xuống núi, sức mạnh vô tận? - Trừ bản thân thần thông ra, chính là cái loại vận luật này. Man Vương vừa nói vừa tùy tiện đánh ra một quyền, một tiếng ầm trầm đục vang vọng cả đất trời. Nhưng mà chỉ thấy bước chân Man Vương xoay vòng, lần nữa tung ra một quyền, một tiếng ầm vang hung mãnh đánh ra, cả người lộ ra một luồng vận luật điên cuồng khiến cho uy lực của một kích kia lại càng mạnh hơn. - Hai lần công kích, sức mạnh ta sử dụng đều mạnh như nhau nhưng uy lực thế nào thì ngươi thấy rồi đấy, ngươi nhìn lại lần thứ ba đi. Man Vương liền nghiêm túc lại, hắn tùy ý hướng về phía vừa đứng, tựa như là một tòa núi cao khiến người ta phải ngưỡng mộ. Thân thể khẽ lay động, đường cong cơ bắp toàn thân như cũng bắt đầu chuyển động, bước chân khẽ xoay tròn, trời đất quanh thân như xuất hiện một luồng khí thế kinh người, kèm theo một quyền mà Man Vương tung ra, một luồng uy thế ngập trời trào ra, bầu trời xuất hiện một tia sét. - Một kích giống như trước, thân thể phối hợp khiến bản thân ngươi dung nhập vào khoảng đất trời này, giống như là người và trời cùng hợp nhất. Ngươi chính là toàn bộ thế giới này, khi đã hòa thành một thể, thân thể của ngươi sẽ trở nên vô cùng phối hợp, khiến toàn bộ sức mạnh của ngươi đều tụ tập ở trên cánh tay. Một quyền tung ra là một luồng vận, đồng thời cũng là một loại thế, chiều hướng phát triển, sức mạnh tăng mạnh. Man Vương nhìn Tần Vấn Thiên, cười nói: - Tiểu tử, rất khó lĩnh ngộ nhỉ, xem hiểu chưa? - Đã hiểu! Tần Vấn Thiên gật đầu, bên trong hắn ẩn giấu tâm hỏa, lúc hắn chuyên tâm, thiên địa liền như một thể, lời Man Vương nói cũng không khó lý giải. - Đã hiểu chưa? Đừng có mạnh miệng, ngươi thử hai ba tháng, chắc sẽ có thể hoàn toàn nắm kỹ thuật này trong tay, từ giờ ngươi cứ ở đây rèn luyện đi, để ta xem thử phải cần bao lâu. Man Vương cười lớn nói, mặc dù nhìn như đơn giản nhưng muốn hoàn toàn lĩnh ngộ và nắm được trong tay cũng không hề dễ dàng. Sau khi lĩnh ngộ thấu triệt, mỗi lần Tần Vấn Thiên giơ tay nhấc chân, sức mạnh công kích đều sẽ mạnh hơn không ít, mỗi một đòn đều như thế!