Thái Cổ Thần Vương

Chương 267 : Lệnh xuất

Tần Vấn Thiên liên tục cười lạnh nói: - Tần mỗ tới Học viện Bạch Lộc tu hành Thần Văn, cùng Tiểu Di trở thành bằng hữu, chưa bao giờ làm ra việc đắc tội với Học viện Bạch Lộc, nhưng lại bị gắn thêm tội, thật là tức cười. Ngươi tham lam vật của Tần mỗ, có thể nói thẳng, không cần dối trá như vậy. Bạch Lộc Du híp mắt, hôm nay nếu để cho Tần Vấn Thiên rời khỏi Học viện Bạch Lộc, có lẽ Thiên Tôn cổ thư này, liền đừng nghĩ chiếm được. Mắt thấy nơi này hội tụ càng ngày càng nhiều cường giả của Học viện Bạch Lộc, thậm chí chín vị trưởng lão cũng tới đến sáu bảy vị, Bạch Lộc Động rốt cuộc mở miệng: - Chư vị nói một chút, sự tình này nên xử lý như thế nào đi? Bạch Lộc Động ta ở trên Thần Văn chìm đắm nhiều năm, tự hỏi tạo nghệ không yếu, nếu có thể được cổ thư Thiên Tôn, vẫn có cơ hội trùng kích ngũ giai, giá trị của một vị Thần Văn Sư ngũ giai, chư vị có thể cân nhắc. - Tần Vấn Thiên hắn không đến mười chín tuổi, đã bước vào tứ giai, hơn nữa còn là bạn thân của ta, Học viện Bạch Lộc hà tất đi làm chuyện xấu xa, hắn so với Bạch Lộc Động trưởng lão ngươi, càng có cơ hội bước vào ngũ giai. Bạch Lộc Di phản bác. - Càn rỡ, Tiểu Di, tuy nói trưởng bối học viện coi trọng ngươi, nhưng còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện như vậy, dám chống đối trưởng bối. Bạch Lộc Du quát lớn một tiếng: - Huống hồ, mặc dù hắn càng có cơ hội, hắn cuối cùng là người ngoài. - Có mấy lời lại không thể không nói. Bạch Lộc Di biết Tần Vấn Thiên chấp chưởng Thương Vương lệnh, trưởng lão Học viện Bạch Lộc đối với hắn như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. - Vũ bá, ngươi dẫn bọn họ đi, coi chừng phía sau núi, đừng cho người ngoài tới gần. Bạch Lộc Di nhìn một lão giả nói, đó là một vị lão nhân cực kỳ trung thành với Học viện Bạch Lộc. Vũ bá hiểu rõ ý của Bạch Lộc Di, sau đó phất phất tay, mang một số nhân vật không phải trọng yếu rời khỏi nơi này. - Hai người các ngươi có muốn tránh đi hay không? Bạch Lộc Di nhìn Đế Phong nói. - Tiểu Di, Đế Phong là khách quý của Học viện Bạch Lộc ta, không có gì cần giấu giếm. Bạch Lộc Động thản nhiên nói. - Di tiểu thư cứ nói, Đế Phong ta bảo chứng, tuyệt không truyền ra bên ngoài nửa phần. Đế Phong lại cười nói. Bạch Lộc Di nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía mọi người của Học viện Bạch Lộc, cười lạnh nói: - Có mấy lời hôm nay ta phải nói, Động trưởng lão, ngươi tự hỏi, ta với ngươi ở trên tạo nghệ Thần Văn, người nào thiên phú cao hơn? Bạch Lộc Động nhìn Bạch Lộc Di, không trả lời, chỉ thấy một vị trưởng lão mở miệng nói: - Tuy tạo nghệ của Động trưởng lão cao, nhưng thiên phú có lẽ không bằng Tiểu Di. - Như vậy, nếu như Học viện Bạch Lộc có Thiên Tôn truyền thừa, chư vị cho rằng, truyền cho người nào có hy vọng sinh ra Thần Văn Sư ngũ giai nhất? Bạch Lộc Di hỏi lại, khiến mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc. Ánh mắt của Bạch Lộc Sơn lại sáng lên, nghe ý nghĩ của Bạch Lộc Di, tựa như nàng có cơ hội lấy được Thiên Tôn truyền thừa. Không sai, nữ nhi của hắn cùng với Tần Vấn Thiên có quan hệ không tệ. - Cùng chung. Bạch Lộc Động lạnh như băng nói. - Ngươi ngược lại buồn cười, mặc dù Tần Vấn Thiên được Thiên Tôn truyền thừa, cũng là vật của hắn, ngươi nói cùng chung là ý gì? Bạch Lộc Di cười lạnh. - Hôm nay ta sẽ nói cho chư vị trưởng bối, Tần Vấn Thiên hắn chính xác chiếm được cổ thư Thiên Tôn, hơn nữa, sau này nhất định sẽ trở thành Thần Văn Tông Sư ngũ giai, ngoài chuyện này này ra, Tần Vấn Thiên đã cho ta Thiên Tôn cổ thư. Thần sắc mọi người đều ngưng đọng, Tần Vấn Thiên cho Bạch Lộc Di cổ thư Thiên Tôn? Xem ra hai người, thật sự có quan hệ yêu đương, hơn nữa Tần Vấn Thiên đối với Bạch Lộc Di thật sự rất tốt. Trên mặt Bạch Lộc Sơn lập tức lộ ra nét vui vẻ, nếu như vậy, lựa chọn của hắn, đã không thể phủ nhận, sẽ vô điều kiện đứng ở bên Tần Vấn Thiên. Bạch Lộc Di gia gia, một trong Học viện Bạch Lộc cửu đại trưởng lão, hắn cũng vuốt râu mà cười, nhìn Tần Vấn Thiên càng xem càng thuận mắt. Thần Văn Đại Sư tứ giai không đến mười chín tuổi, hắn đương nhiên càng có khuynh hướng giao hảo, chỉ là bởi vì quyển cổ thư Thiên Tôn kia quý báu quá mức, Bạch Lộc Động sinh ra lòng tham, mới có ý nghĩ muốn giết Tần Vấn Thiên đoạt cổ thư Thiên Tôn, nếu không cũng sẽ không có chuyện như vậy phát sinh, bọn họ còn có thể ra sức bảo vệ Tần Vấn Thiên. - Chư vị trưởng lão suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như Bạch Lộc Động trưởng lão ra tay với Tần Vấn Thiên, Bạch Lộc Di ta tự hỏi sẽ không còn mặt mũi ở lại Học viện Bạch Lộc. Như vậy Học viện Bạch Lộc tổn thất sẽ là hai vị Thần Văn Đại Sư ngũ giai. Bạch Lộc Di nói năng có khí phách. Tức khắc, ánh mắt của Bạch Lộc Động cực kỳ khó coi. Vì cổ thư Thiên Tôn, mặc dù Bạch Lộc Di là người của học viện, hắn cũng có thể không nhận. - Tiểu Di, ngươi uy hiếp Học viện Bạch Lộc? Bạch Lộc Động lạnh lùng nói: - Huống hồ, ngươi thân là vãn bối, đã chiếm được cổ thư Thiên Tôn, lại không giao cho trưởng bối, đây là việc hậu bối nên làm sao? - Hôm nay ta coi như thấy rõ Động trưởng lão, nhòm ngó đồ vật của người khác mà vẫn lẽ thẳng khí hùng như vậy, vì sao ta phải cho ngươi? Bạch Lộc Di châm chọc, nhìn mọi người nói: - Chư vị trưởng lão định đoạt đi. - Động trưởng lão, ngươi quá đáng rồi. Bạch Lộc Di gia gia tất nhiên nói chuyện giúp cho cháu gái của mình. - Không cần cãi nữa, quả thực mất mặt. Đại trưởng lão thấy một màn như vậy, nhịn không được quát lớn một tiếng, sau đó hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói: - Tần tiểu huynh đệ thân là người khách của Tiểu Di, chuyện hôm nay, Học viện Bạch Lộc có chỗ đắc tội, xin chớ nên trách móc. Những Thần Văn Đại Sư kia đến đây đòi hỏi cổ thư Thiên Tôn, trưởng lão Học viện Bạch Lộc ta không chỉ không ngăn cản, trái lại có thái độ trợ trụ vi ngược, mà ta thân là Đại trưởng lão cũng không can thiệp đúng lúc, đây là lỗi lầm của ta. Đại trưởng lão tự mình nhận sai, những người khác tất cả im lặng không nói, bọn họ lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra hôm nay. Bạch Lộc Động thân là Thần Văn Đại Sư, hắn ham cổ thư Thiên Tôn trên người Tần Vấn Thiên, bởi vì Bạch Lộc Di, hắn không trực tiếp ra mặt đối phó Tần Vấn Thiên, mà muốn làm cho những Thần Văn Đại Sư bên ngoài kia tạo cho Tần Vấn Thiên áp lực, làm cho Tần Vấn Thiên tự mình ngoan ngoãn hiến Thiên Tôn truyền thừa cho hắn, để cầu Học viện Bạch Lộc bảo vệ. Những Thần Văn Đại Sư tứ giai kia thực ra cũng nhìn ra được tâm tư của Bạch Lộc Động, nhưng Thiên Tôn truyền thừa đối với bọn họ cám dỗ thực sự quá lớn, bởi vậy đều không nỡ buông tay mà muốn cướp đoạt. Nhưng kết cục không ai nghĩ đến, Tần Vấn Thiên không ngừng tế ra lá bài tẩy, Chiến Đấu Thần Văn tứ giai, Khôi Lỗi tứ giai, cường giả thủ hộ cảnh Thiên Cương. Những Thần Văn Đại Sư tứ giai kia bị giết, kế hoạch của Bạch Lộc Động trực tiếp hóa thành bong bóng, thế là dứt khoát không che giấu nữa, thậm chí muốn dùng Học viện Bạch Lộc áp Tần Vấn Thiên, làm cho hắn giao cổ thư Thiên Tôn ra, lại triệt để đắc tội Bạch Lộc Di. Thế là có cục diện bây giờ. Bạch Lộc Động vẫn như trước, không cam lòng bỏ đi, nhưng đám người Đại trưởng lão không để ý. Tần Vấn Thiên thấy Đại trưởng lão nói thành khẩn, cũng biết trưởng lão này đối với hắn ấn tượng không tệ, liền cười nói: - Sự tình này chẳng qua là do Bạch Lộc Động gây ra, Học viện Bạch Lộc không có bất cứ liên quan gì, Tần mỗ tất nhiên phân được rõ ràng. Đại trưởng đã lão chủ động muốn giao hảo, hắn đương nhiên sẽ không làm căng với thế lực mình muốn chưởng khống. - Được, được, khó có được ngươi rộng lượng như vậy. Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu, kỳ thực, lúc trước hắn một mực không ra tay là muốn nhìn Tần Vấn Thiên có thể tự mình ứng phó hay không, nếu như đối phương thật giết chết Tần Vấn Thiên, hắn vẫn sẽ ra tay ngăn cản. - Đại trưởng lão, sự tình này, không phải là ngươi một mình tự định đoạt là được, ta sẽ báo cáo tộc lão, để cho bọn họ cùng quyết định. Lúc này, Bạch Lộc Động trầm mặc mở miệng lần nữa, khiến thần sắc của mọi người đều trầm xuống, thầm cười khổ. Chuyện càng nháo càng cứng, ngược lại làm cho nội bộ Học viện Bạch Lộc bắt đầu phân hoá. Cục diện này không ai muốn nhìn thấy, bất luận là một phương của Đại trưởng lão, hay một phương của Bạch Lộc Động, bọn họ đều đại diện lực lượng của Học viện Bạch Lộc. Sở dĩ Bạch Lộc Động có lực lượng như vậy là bởi vì phụ thân của hắn cũng là một trong tứ đại tộc lão, trông coi sức mạnh Thần Văn Sư của Học viện Bạch Lộc, địa vị cực kỳ trọng yếu, hơn nữa bao che khuyết điểm cực kỳ. Đại trưởng lão nghe Bạch Lộc Động nói, thần sắc trở nên khó coi, thật là mất mặt. Bởi vì tham niệm, huyên náo nội bộ phân hoá, đây là điều hắn tuyệt đối không nghĩ tới, cũng không muốn nhìn thấy. - Đã có cổ thư Thiên Tôn, nên lấy ra cùng nhau chia sẻ. Xa xa, có một giọng nói bồng bềnh vang lên, nghe được giọng nói này, trong lòng rất nhiều người nhịn không được run lên. Tộc lão lên tiếng. Mọi người nghĩ, tộc lão này nhất định là muốn cổ thư Thiên Tôn có thể giúp những Thần Văn Đại Sư lợi hại của Học viện Bạch Lộc cùng nhau tu hành, vì lợi ích của Học viện Bạch Lộc, hắn cũng không sai. Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn phương xa, xem ra, có một vị tộc lão ủng hộ Bạch Lộc Động. Bây giờ, hắn trở thành Thần Văn Đại Sư tứ giai, tộc lão của Học viện Bạch Lộc vẫn có thái độ như thế, hiển nhiên bởi vì Tần Vấn Thiên hắn là người ngoài. May mắn lúc trước hắn không có tế ra Thương Vương lệnh, bằng không, còn không biết Học viện Bạch Lộc sẽ có thái độ như thế nào. - Ta thân là người ngoài cuộc, cũng cho rằng, Tần Vấn Thiên có thể giao cổ thư Thần Văn ra cùng nhau chia sẻ, Học viện Bạch Lộc báo đáp lại có thể bảo vệ sự an toàn của hắn. Thời khắc này Đế Phong mở miệng nói, Bạch Lộc Động lộ ra một tia vui vẻ. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đảo qua Đế Phong, cười lạnh nói: - Thật công bằng, ngươi là người phương nào, việc của Tần mỗ, cần ngươi can dự vào sao? - Người như ngươi không chọc nổi. Đế Thừa ở bên cạnh Đế Phong lạnh như băng nói: - Bất quá cũng chỉ là một Thần Văn Sư tứ giai mà thôi, dễ dàng có thể bóp chết ngươi. - Thật phách lối, Thương Vương hậu nhân, Đế thị nhất mạch? Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, làm cho mọi người không khỏi kinh hãi, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Này là bí mật lớn nhất của Học viện Bạch Lộc, Tần Vấn Thiên dĩ nhiên biết được. Ánh mắt của bọn họ không khỏi nhìn Bạch Lộc Di, mặc dù là trưởng bối của Bạch Lộc Di, cũng có chút trách cứ Bạch Lộc Di không biết nặng nhẹ, sự tình này đâu có thể nói bậy. - Ăn cây táo, rào cây sung. Bạch Lộc Du châm chọc, sau đó chỉ thấy hắn đi về phía trước một bước: - Nếu như vậy, ngươi càng đáng chết. Việc này Tần Vấn Thiên thật đúng là đã cho hắn một cơ hội rất tốt mượn cớ để ra tay, thật là tự mình muốn chết. Bạch Lộc Di lại kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên hắn đây là chuẩn bị ngả bài sao? - Thật là đáng chết mà! Đế Thừa lạnh lùng cười một tiếng, hôm nay, Tần Vấn Thiên chết chắc rồi. - Chư vị cũng nhìn thấy, người Đế thị cũng muốn hắn chết. Bạch Lộc Du nhìn mọi người nói, nghe được lời của hắn, Tần Vấn Thiên cười lạnh: - Ngươi tôn trọng Thương Vương truyền thừa hậu nhân như thế sao? - Học viện Bạch Lộc, vốn là hậu nhân của Thương Vương, tất nhiên vâng theo, Bạch Lộc Di không có nói cho ngươi biết sao? Bạch Lộc Du cười lạnh nói. - Thương Vương truyền nhân muốn ngươi chết, ngươi đi chết sao? Tần Vấn Thiên đùa giỡn nhìn đối phương. - Có thể. Bạch Lộc Du nở nụ cười, thời khắc này hắn vừa vặn mượn cơ hội tỏ thái độ, ủng hộ Đế Phong, nếu như vậy, hôm nay Đế Phong sẽ đứng ở bên hắn. - Ồ. Tần Vấn Thiên gật đầu cười: - Vậy ngươi có thể đi chết. Dứt lời, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phương xa, cao giọng mở miệng: - Tần Vấn Thiên, cầu kiến chư vị tộc lão của Học viện Bạch Lộc. Thanh âm cuồn cuộn, truyền khắp phương xa, vang vọng trong hư không. - Khẩu khí thật lớn, tộc lão, há là ngươi nói cầu kiến là có thể thấy. Bạch Lộc Du cười lạnh một tiếng. - Ngươi còn chưa đủ tư cách. Đế Thừa lần trước chịu nhục liền hận Tần Vấn Thiên, thời khắc này, người này rốt cuộc đến lúc phải chết. Tần Vấn Thiên cười lạnh, sau đó chỉ thấy bàn tay của hắn duỗi về phía trước, lạnh lẽo nói: - Như vậy sao? - Hừ. Mọi người lộ ra vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, sau đó bọn họ sửng sốt, nhìn kỹ qua. Trong nháy mắt tiếp theo, con ngươi của bọn họ đột nhiên đọng lại, trong lòng mãnh liệt run lên. Đại trưởng lão nhìn chằm chằm đại tự kia, trong lòng nhảy lên, đó là chữ... Thương! Ánh mắt của Đế Phong phong duệ không gì sánh được, trong tâm chấn động, Tần Vấn Thiên, trong bàn tay hắn, là Thương Vương lệnh. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên quét về phía Bạch Lộc Động cùng với đám người Đế Thừa, nói: - Ta, Tần Vấn Thiên, mới là Thương Vương truyền nhân! Hắn vừa dứt lời, người xung quanh không khỏi run rẩy. Thương Vương lệnh, đây là Thương Vương lệnh. Đế Phong, chẳng qua là Đế thị hậu nhân. Tần Vấn Thiên hắn, tay cầm Thương Vương lệnh, mới là Thương Vương truyền nhân!