Thái Cổ Thần Vương

Chương 252 : Chưởng khống đại điện

Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy chỗ mi tâm đau đớn, tựa hồ có một luồng sức mạnh kỳ lạ nhúc nhích ở nơi đó. Mi tâm dị động, dường như có thể cùng ánh nến trong cơ thể kêu gọi lẫn nhau, tất cả đều tập trung ở mi tâm. Một sợi tơ màu vàng rực làm cho ánh nến cùng với mi tâm kết hợp, Tần Vấn Thiên càng cảm giác được sâu sắc. Thứ này cũng là một luồng sức mạnh huyết thống. Trong cơ thể hắn, tích chứa sức mạnh huyết thống không chỉ một loại. Huyết mạch cuồng bạo như yêu, từng bị xiềng xích phong bế, nóng nảy khủng bố như tới từ Thái Cổ, như Yêu Vương. Nhưng nó lại kiêng kỵ ánh nến, thậm chí sợ hãi, ánh nến kia đối ứng huyết mạch, cực kỳ có khả năng cao cấp hơn huyết mạch Thái Cổ Yêu Vương. Trong cơ thể một người, song trọng huyết mạch, đều là huyết mạch cao cấp như thế. Tần Vấn Thiên hỏi bản thân, hắn là người nào? Cha mẹ hắn là người phương nào? Trong Thần Văn Tiểu Nhân thường thấy vị trung niên là phụ thân của hắn, tại sao hắn lại bảo tồn ký ức trong Thần Văn Tiểu Nhân cho mình? Dù trong lòng có muôn vàn ý nghĩ cũng không thể nào biết được, ánh mắt của hắn muốn mở ra, nhưng không có mở. Hắn phát hiện bản thân có thể thấy hết thảy phía ngoài, dường như hắn có một con mắt khác, phía ngoài cảnh tượng này, cảnh tượng này trực tiếp in vào trong lòng hắn. Hắn thấy được Bạch Lộc Di sắc mặt trắng bệch, lo lắng hắn sống chết, hắn thấy được Bạch Lộc Cảnh vẫn quyết tử đấu tranh, còn thấy được những nam tử mặc kim giáp kia. Chỉ thấy lúc này Bạch Lộc Di lộ ra thần sắc mừng rỡ, trên mặt tái nhợt khôi phục một tia huyết sắc, nàng nhìn thấy vết thương của Tần Vấn Thiên không chảy máu nữa mà khép lại, nàng cảm thấy khí tức của Tần Vấn Thiên tăng cao, sinh cơ đang trở nên dồi dào. Bỗng nhiên, thần sắc của Bạch Lộc Di run lên, nàng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn chằm chằm mi tâm của Tần Vấn Thiên, ở nơi đó phảng phất như có một tia ánh chớp kim sắc bộc phát ra, phảng phất như… một con mắt. - Chuyện này...? Bạch Lộc Di ở dưới đôi mắt nhìn suy xét, chỉ cảm thấy thót tim nhảy dựng lên, nhưng chỉ trong giây lát, con ngươi kim sắc này khép kín, sau đó nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên mở mắt, đang nhìn nàng. - Ngươi đã tỉnh? Bạch Lộc Di rất vui vẻ. Người này rốt cuộc không sao rồi. Vừa rồi dọa sợ nàng, nàng còn tưởng rằng Tần Vấn Thiên không thể tỉnh lại. - Ừ. Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó hắn nhìn chiến trường, một khoảng thời gian ngắn này, hắn dĩ nhiên phát hiện bản thân có thể nhìn thấu tu vi của những người này. Trảm Trần, Dương Phàm, Chu Sát, từng cái tất cả đều là Nguyên Phủ tầng chín. Thậm chí những nam tử mặc kim giáp kia, đều có tu vi, đều là Nguyên Phủ tầng chín. - Hả? Tần Vấn Thiên hơi nhíu mày, làm sao có thể, những nam tử mặc kim giáp này lại có tu vi, bọn họ không phải Khôi Lỗi sao? Khôi Lỗi, hiển nhiên là không có khả năng có tu vi cảnh giới, nhưng sau khi mở Thần Nhãn kia, hắn cảm giác được rõ ràng, những nam tử mặc kim giáp này có tu vi. Nam tử mặc kim giáp có tu vi, nghĩa là bọn họ… là người, không phải con rối. Tu sĩ Võ Mệnh, Nguyên Phủ đỉnh phong lại cam tâm làm Khôi Lỗi? Tần Vấn Thiên không rõ. Hắn lại liếc nhìn mặt đất trong chốc lát, Thần Văn giăng khắp nơi như nhảy vào trong Thức Hải, không cần dùng Tâm thức đi chăm chú cảm thụ, chỉ quét mắt qua, liền có thể nhìn thấu. Mỗi một văn lộ, mỗi một Thần Văn, nhìn qua đều liền có thể thấy được. Đúng lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên sáng lên, sau đó ánh mắt lộ ra nụ cười thản nhiên, thì ra là thế. Thiên Tôn lưu lại truyền thừa kia, bản thân chính là một Thần Văn Đại Sư cực kỳ lợi hại. Hắn ở chỗ này, giữ lại một Thần Văn cấp bốn hoàn chỉnh, Thần Văn cấp bốn này, có thể chia ra làm rất nhiều Thần Văn cấp ba đỉnh phong. Thủ đoạn như vậy, làm người ta xem thế là đủ rồi. Nếu không phải trong cơ thể hắn phát sinh một chút biến hóa, tuyệt đối không thể tìm hiểu nhìn thấu, đại điện mênh mông này, bản thân chính là một Thần Văn to lớn. Trong một khoảnh khắc, thân thể Tần Vấn Thiên như muốn dung nhập vào trong Thần Văn, Thần Văn cấp bốn này nằm ở dưới chân của hắn. Nhìn thấu, hiểu thấu, muốn dùng sẽ đơn giản. Khóe miệng của Tần Vấn Thiên hiện ra ý cười thản nhiên, dáng tươi cười yêu dị kia, làm cho Bạch Lộc Di ngây người. Người này, lại phát sinh một chút biến hóa, con ngươi vừa mới xuất hiện kia, chuyện gì đã xảy ra? - Ngươi lưu một Thần Văn cấp bốn ở đây, nếu không ai phát hiện, cũng chỉ có thể mượn chiến lực bản thân cùng với những Thần Văn cấp ba kia tới quyết định người thừa kế, nếu như có người phát hiện, người nọ liền có thể kết thúc hết thảy, trở thành truyền nhân của ngươi, nghĩ rất chu đáo. Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, nơi này từng bước một thí luyện, sàng lọc, chính là vì chọn lựa người thừa kế hắn hài lòng nhất. Nhưng thời điểm Tần Vấn Thiên đi tới nơi này, nam tử mặc kim giáp nói hắn không xứng, không có tư cách được truyền thừa, như vậy bây giờ thì sao? Tần Vấn Thiên đứng dậy, liếc mọi người còn đang chiến đấu một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia lãnh mang sắc bén. - Đi theo phía sau ta. Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di cười nói, Bạch Lộc Di sửng sốt một chút: - Ngươi còn muốn truyền thừa? Chúng ta đi thôi! Nói xong, Bạch Lộc Di lôi kéo Tần Vấn Thiên muốn rời khỏi nơi này, mặc dù nàng biết thân thể Tần Vấn Thiên tất nhiên phát sinh một chút biến hóa. Nhưng dù sao cảnh giới quá thấp, Tần Vấn Thiên chỉ là Nguyên Phủ tầng ba, người nơi này lại đều là Nguyên Phủ đỉnh phong, cường giả trong bảng Thiên Mệnh. Mặc dù là mượn sức mạnh Thần Văn, Tần Vấn Thiên cũng không có cách cướp đoạt truyền thừa, thậm chí còn sẽ giống như vừa rồi, bị nam tử mặc kim giáp tru diệt. Nơi này quá nguy hiểm, phải rời đi. Nhưng Bạch Lộc Di thấy thân thể Tần Vấn Thiên bất động, nhìn nàng cười nói: - Tin tưởng ta. Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di ngưng đọng lại. Trước kia, nàng vẫn cực kỳ tín nhiệm Tần Vấn Thiên, lần này nàng cảm giác có chút không đáng tin cậy. Suy cho cùng, chuyện Tần Vấn Thiên cần làm, quá không thực tế. Ca ca của nàng Bạch Lộc Cảnh là nhân vật trên bảng Thiên Mệnh, lại không có hi vọng gì, thậm chí chỉ có thể chống lại một nam tử mặc kim giáp công kích. - Như vậy mà ngươi vẫn chưa chết à? Giọng nói của Chu Sát lạnh như băng truyền đến, nam tử mặc kim giáp kia cũng có chút ngoài ý muốn, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tần Vấn Thiên. Một cú đánh kia của hắn lại không giết chết đối phương sao? - Ngươi tới giúp ta đối phó hắn. Chỉ thấy nam tử mặc kim giáp liếc nhìn mấy kim giáp thủ hộ ở trước pho tượng, nhất thời một kim giáp trong đó thân hình lập loè, đánh về phía Chu Sát, kim giáp vừa rồi đối phó với Tần Vấn Thiên, thì ngừng chiến đấu với Chu Sát, lao về phía Tần Vấn Thiên. - Sức khôi phục không tệ. Nam tử mặc kim giáp lạnh lẽo nói, đột nhiên, cây giáo dài của hắn bạo kích tấn công, lúc này đây, hắn chắc chắn sẽ không để cho Tần Vấn Thiên có cơ hội sống. Sai lầm mới vừa rồi là nỗi sỉ nhục của hắn. Sắc mặt của Bạch Lộc Di cứng đờ, thần sắc tái nhợt, nhưng thấy Tần Vấn Thiên dạo bước đi về phía trước, trong giây lát, ánh Thần Văn sáng lên. - Hống. Một Thanh Long rít gào, đánh về phía nam tử mặc kim giáp, đồng thời, có đại phủ khủng bố từ trên trời giáng xuống, chém giết mà ra. Còn có mũi tên phong hầu, ám sát về phía nam tử mặc kim giáp, Tần Vấn Thiên mỗi một bước đi đều có uy thế ngập trời, Thần Văn quanh người hắn như đều sáng lên, chuyển động theo hắn. - Ầm ầm! Công kích cuồng bạo đáng sợ điên cuồng đánh tới nam tử mặc kim giáp, làm cho bộ pháp của hắn lui về phía sau. Nam tử mặc kim giáp hơi thay đổi, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, Thần Văn kinh khủng đều lập loè, không ngừng điểm sáng, thậm chí có xu thế lan tràn cả tòa đại điện. - Hả? Con ngươi của nam tử mặc kim giáp hơi co rụt lại, tại sao có thể như vậy? Bạch Lộc Di cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên được màn sáng bao phủ ở phía trước, năng lực Thần Văn của hắn, tựa hồ càng mạnh mẽ hơn nhiều rồi. - Giết! Nam tử mặc kim giáp quát một tiếng, cây giáo dài đưa ra đánh giết, vòng xoáy đáng sợ xuất hiện cố ăn tươi nuốt sống Tần Vấn Thiên. - Hừ. Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên chỉ thấy một Cự Mãng trực tiếp xuất hiện, quấn quanh thân thể của nam tử mặc kim giáp. Nam tử mặc kim giáp bạo hống, tránh đi, chỉ thấy mũi tên điên cuồng bắn giết đến, cây giáo dài chuyển qua, chống lại mũi tên. - Cút! Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, một tiếng nổ vang ầm ầm, chỉ thấy Cự chùy đáng sợ đánh vào trên người hắn, đánh bay thân thể hắn ra ngoài. Bên này chiến đấu nháy mắt hấp dẫn nam tử mặc kim giáp khác cùng với đám người Trảm Trần chú ý, bọn họ thấy Tần Vấn Thiên biến hóa dị thường, ánh mắt không khỏi tò mò ngưng đọng lại. Ánh Thần Văn lưu động càng ngày càng mạnh, cả đại điện như đang run rẩy, muốn ở dưới chưởng khống của Tần Vấn Thiên. Tòa đại điện này càng sáng thêm. - Chuyện này...? Thần sắc của Chu Sát xanh mét, Tần Vấn Thiên đang khống chế Thần Văn của cả đại điện. - Trước hết tru sát hắn. Chu Sát chỉ về phía Tần Vấn Thiên nói, lại nghe lúc này, một tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, Thần Văn của cả đại điện hội tụ cùng nhau, trong hư không, sản sinh ra một cánh tay Thần Văn to lớn. - Này… Mọi người đều rung động nhìn cảnh tượng này, đây là Thần Văn của tòa đại điện này sao? - Người này, hắn đang khống chế sức mạnh của cả đại điện. Bạch Lộc Di cảm thụ được uy thế của cánh tay Thần Văn kia, trong lòng thình thịch nhảy dựng lên. Thiên Tôn lưu lại truyền thừa, chỉ sợ cũng không nghĩ tới, người mở ra Thần Văn cấp bốn này, tu vi sẽ là Nguyên Phủ tầng ba. Nếu như không có những Thần Văn này, mặc dù Tần Vấn Thiên phát sinh biến hóa, cũng không có tư cách cùng những người trước mắt này tranh phong. Nhưng nơi này là chiến trường của hắn. Thiên Tôn khắc xuống Thần Văn, vì hắn mà chuẩn bị, sẽ bị hắn nắm trong tay. Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Chu Sát, ánh nhìn lạnh lẽo, làm cho thân thể của Chu Sát nhịn không được run nhè nhẹ, vừa rồi chính hắn cho Tần Vấn Thiên một cú, thậm chí còn làm cho Bạch Lộc Di trọng thương. Chu Sát… đáng chết. Trong hư không, cánh tay Thần Văn từ trên trời giáng xuống, Chu Sát cảm thụ được uy thế khiến người ta sợ hãi, chỉ cảm thấy đối mặt là Thần Văn Thiên Cương của cường giả Thiên Cương cảnh, trong tâm hắn thót tim hẳn lên. Thân hình lập loè, hắn muốn lui về phía sau, chỉ thấy cánh tay Thần Văn càn quét qua, một tiếng nổ vang ầm ầm, mặt đất run rẩy kịch liệt, mọi người nhìn chưởng ấn đánh vào trên đất, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên không ngừng. Cánh tay Thần Văn dời đi, Chu Sát lại hóa thành một dòng máu chảy, hài cốt không còn, bị gạt bỏ! Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía nam tử mặc kim giáp, ánh mắt kia, lại làm cho nam tử mặc kim giáp nhịn không được run lên, nhìn Tần Vấn Thiên nói: - Chúc mừng ngươi, thông qua khảo nghiệm, truyền thừa thuộc về ngươi. Nghe được lời của đối phương, Tần Vấn Thiên cũng không có cao hứng, ngược lại, ánh mắt của hắn rất lạnh. Hắn suýt nữa chết ở chỗ này, Bạch Lộc Di suýt nữa tử vong, hắn tham gia con đường thí luyện này, mấy phen sắp chết đến nơi, nếu nam tử mặc kim giáp này không nguyện cho hắn truyền thừa, có thể thả hắn rời đi, nhưng lại trực tiếp ra tay tru diệt. Truyền thừa? Tần Vấn Thiên nở nụ cười, thản nhiên nói: - Suýt nữa chết ở chỗ này, ngươi nói với ta, ta thông qua khảo nghiệm? - Khảo nghiệm, ngươi có tư cách gì khảo nghiệm ta? Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, cánh tay Thần Văn kia đập xuống ầm ầm, một tiếng nổ vang ầm ầm, nam tử mặc kim giáp kia bị nghiền nát bấy!