Thái Cổ Thần Vương
Chương 25 : Thiếu Niên Bạo Tẩu
Diệp Lang không thể nào ngờ được sức mạnh của Tần Vấn Thiên lại có thể đột nhiên tăng mạnh đến đáng sợ như vậy. Nếu không hắn sẽ chẳng làm liều mà chiến đấu với Tần Vấn Thiên như vậy, nhưng dù gì hắn cũng đã tính sai một bước, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, Tần Vấn Thiên lại chạy như điên về phía hắn lần nữa.
- Vù!
Tinh Hồn của Diệp Lang điên cuồng tỏa ra, cả người hóa thành một con Yêu Lang, trực tiếp dùng hai tay bò trên đất, giống như một con thú hoang, dùng toàn bộ sức lực còn lại để bỏ trốn, dù bây giờ Yêu Lang đang bị thương nặng, nhưng tốc độ mà nó tạo ra cũng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, giống như ảo ảnh.
- Thiếu gia!
Xa xa có một cường giả của Diệp gia nhìn thấy tình hình bên này, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, đặc biệt là hộ vệ của Diệp Lang, nhìn thấy tình hình như vậy liền tấn công về phía bên này.
- Chặn bọn họ lại.
Tần Dã nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể mạnh mẽ bay nhào ra một cái giống như một con báo, làm người đang ngồi trên ngựa chiến rơi xuống đất, đồng thời vài Vũ vệ cũng bắn mũi tên xé không bay ra, khiến một người bị bắn chết.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, Tần Vấn Thiên lại điên cường nhào về phía Diệp Lang, thân thể thon gầy của hắn lúc này đây lại lao đến giống như một cơn lốc xoáy, nhanh tới mức làm người khác run sợ.
- Nhanh quá!
Trong lòng những người của Tần Phủ chấn động, bây giờ bọn họ mới nhớ tới người thiếu niên im lặng quen cảnh bị người ta quên lãng này chưa bao giờ dừng việc chạy bộ mỗi buổi sáng dù cho có mưa gió bão bùng thế nào đi chăng nữa.
Tần Vấn Thiên vừa chạy vừa rút cây thương cắm trên đầu của con chiếm mã của Diệp Lang ra, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng đang lao nhanh về phía trước, miệng hắn đột nhiên gào to một tiếng, giống như để giải tỏa hết tất cả những tức giận trong lòng vào mũi thương này, cây thương dài xẹt qua không trung, bay về phía Diệp Lang đang chạy trốn trước mặt, còn sắc bén và mãnh liệt hơn cả mũi tên.
- Cẩn thận!
Diệp Mặc ở phía trước gầm lên một tiếng, Diệp Lang cũng cảm thấy nguy hiểm, tung người nhào về phía xa xa.
- Phập!
Theo tiếng vang giòn giã này, Diệp Lang vốn muốn quay đầu lại nhìn nhưng trường thương đã đâm xuyên qua chân của Diệp Lang, cắm từ trên xuống khiến bàn chân của hắn bị ghim chặt trên mặt đất, làm Diệp Lang rống lên một tiếng bén nhọn như dã thú.
Một trận gió lớn thổi qua, trong sát na ngắn ngủi này, Tần Vấn Thiên đã đi đến bên cạnh Diệp Lang, giơ chân lên đạp xuống lưng của hắn, sức của Tần Vấn Thiên mạnh đến nỗi khiến Diệp Lang liên tục hộc máu.
Lúc này không gian trở nên yên tĩnh, đám người đang chiến đấu đều dừng tay dõi mắt nhìn chằm chằm về phía bên này.
Bọn họ chỉ thấy con ngươi của người thiếu niên kia có một ánh lửa lạnh lẽo dấy lên, hắn rút thanh trường thương đang cố định chân của Diệp Lang ra, sau đó bắt Diệp Lang trở mình, trong con ngươi của Diệp Lang lóe lên ánh sợ hãi, sợ hãi trước cái chết, Diệp Lang chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây.
Tất cả mọi người của Diệp gia đều ngừng thở, nếu như Diệp Lang chết, hộ vệ của hắn cũng phải bị chôn theo.
- Tần Vấn Thiên, nếu ngươi dám đâm xuống thì thứ chờ đợi ngươi sau này sẽ là địa ngục trần gian đấy!
Diệp Mặc nhìn Tần Vấn Thiên lạnh lùng đe dọa.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc, nụ cười lạnh trên môi lại lộ ra vẻ tà dị, thứ ẩn chứa trong mắt hắn chính là trào phúng chẳng màn điều chi.
Tần Vấn Thiên lại cúi đầu nhìn Diệp Lang đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Ta đã từng nói, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
- Ngươi mà dám động vào ta thì ngươi sẽ chết rất thê thảm.
Trong mắt của Diệp Lang vẫn lộ ra vẻ thú tính như trước, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên cất giọng uy hiếp.
- Tần Vấn Thiên, Diệp Lang mà chết thì Tần phủ các ngươi sẽ không gánh nổi lửa giận của Diệp gia đâu!
Diệp Mặc cũng hợp sức gây áp lực với Diệp Lang, đến giờ phút này mà bọn họ vẫn cao ngạo như vậy.
- Diệp Lang, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi không phải là người đầu tiên.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, trường thương trong tay nhoáng cái đã xé gió cắm xuống phát ra một tiếng phập rất khẽ. Thời gian như ngừng lại ngay lúc này, trường thương đâm xuyên qua đầu của Diệp Lang cắm thẳng xuống đất, máu tươi tràn ra, mắt của Diệp Lang trừng thật to, giống như không thể nào tin được được bản thân mình lại chết như thế này.
Ánh mắt của mọi người ở phía xa xa cũng ngây ra, lồng ngực phập phồng, lúc này đây bọn họ mới hiểu được vì sao lúc nãy Tần Vấn Thiên lại lao ra xa, không phải là để chạy trốn, mà là để dụ dỗ con mồi của hắn tức là Diệp Lang đuổi theo, sau đó khiến cho Diệp Lang không còn đường nào trốn chạy.
- Làm tốt lắm!
Tần Dã hét to một tiếng, một thương này của Tần Vấn Thiên đánh rất hay.
- Tới giết ta đi, hôm nay nếu như ta không chết, thì ta sẽ trở thành cơn ác mộng của Diệp gia các ngươi!
Tần Vấn Thiên rút trường thương ra, chỉ vào Diệp Mặc lạnh giọng nói, sau đó lập tức chuyển hướng cắm đầu chạy vào trong một ngõ nhỏ.
Diệp Mặc nhún người một cái lăng không bay lên, nhưng mà Vũ vệ Nguyên Phủ cảnh trực tiếp đứng chắn trước mặt hắn, Tần Vấn Thiên đang muốn dụ người của Diệp gia đuổi theo hắn để người của Tần Phủ có thể tranh thủ cơ hội chạy trốn, bọn họ tuyệt đối không thể để cho cường giả Nguyên Phủ cảnh có thể ngự không phi hành là Diệp Mặc đuổi theo Tần Vấn Thiên được.
- Giết chết Tần Vấn Thiên!
Diệp Mặc lạnh lùng nói, người của Diệp gia lập tức đuổi theo hướng Tần Vấn Thiên vừa chạy, Diệp Lang đã bị hắn giết chết, nếu như bọn họ lại để hung thủ chạy trốn thì bọn họ không thể nào gánh nổi lửa giận của Diệp gia.
Trong lòng Bạch Thanh Tùng rúng động mãi vẫn không bình tĩnh lại được, thiếu niên lúc trước đã từng mỉm cười với hắn ta, nay đã toát ra khí khái thiết huyết từ trong xương tủy của Tần gia, ở sâu trong lòng hắn ta có lẽ vẫn còn vài phần hối hận nhưng phần hối hận này nháy mắt lại bị lý trí lấn át, điều quan trọng nhất bây giờ chính là tiêu diệt Tần phủ, giết chết Tần Vấn Thiên, không thể để cho Tần phủ có cơ hội vực dậy.
Rất nhiều người của Diệp Gia và Bạch gia cùng đuổi theo Tần Vấn Thiên, làm giảm áp lực cho những người Tần Phủ, chỉ nghe Tần Hà nói:
- Tất cả mọi người rút lui, đi đến công hội Tinh Hà.
- Nhưng còn Vấn Thiên…
Tần Dao lo lắng hỏi.
- Đừng phụ tâm ý của Vấn Thiên, ta sẽ đi tìm hắn, Tần Dã, ở đây giao cho ngươi.
Tần Hà quát một tiếng, lập tức chạy về phía Tần Vấn Thiên đã đi.
Ánh mắt Tần Dã đỏ ngầu, lập tức quát:
- Rút.
Lúc người của Diệp gia đuổi theo Tần Vấn Thiên chạy vào con hẻm kia nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Tần Vấn Thiên đâu. Với hiểu biết của Tần Vấn Thiên về thành Thiên Ung thì đương nhiên không thể nào chạy thẳng một đường cho bọn chúng đuổi theo rồi.
- Mỗi khi gặp phải ngã rẽ thì chia ra để đuổi theo, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đám người truy tìm chạy vào trong hẻm, mỗi khi lấy ngã rẽ thì lập tức sẽ phân ra hai người rẽ vào, nếu cứ đi chung thì rất khó mà tìm thấy Tần Vấn Thiên đang ẩn nấp.
Con đường này cũng chính là một trong những khu phố tấp nập nhất thành Thiên Ung, có rất nhiều hẻm nhỏ và ngã rẽ, không thích hợp để cưỡi ngựa, một số kỵ sĩ chỉ có thể bỏ ngựa xuống đi bộ.
Còn Tần Vấn Thiên lúc này thì đang nấp trong một con hẻm không người ở cuối đường, trong tay hắn có một viên Tinh Vẫn thạch, hắn đang không ngừng hấp thu sức mạnh từ đó, thậm chí không thể dùng Tinh Hồn để trui rèn được, bởi vì hắn đang cần bổ sing lực lượng gấp.
- Bên này.
Một tiếng gọi làm Tần Vấn Thiên căng cứng toàn thân, ngay sau đó liền có tiếng bước chân vang lên, khiến Tần Vấn Thiên càng thêm căng thẳng, sau một khắc thì có hai bóng người đã xẹt qua bên cạnh hắn, chỉ trong phút chốc nhưng cả hai bóng người đó đều dừng lại ngay lập tức, dương như đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
- Vèo!
Tần Vấn Thiên lúc này như mũi ten đã rời cung, khí thế hung mãnh như một con báo săn, nháy mắt đã đâm một thương ra, mũi thương mang theo tiếng rồng ngâm như rồng, dung nhập cả Hàng Long Quyền vào bên trong trường thương, uy thế vô cùng bá đạo.
- Phập!
Một đạo thân ảnh vừa mới quay người lại đã nhìn thấy mũi thương cắm thẳng vào cổ họng hắn với tốc độ nhanh như chớp, khiến hắn không thể nào tránh né được.
Tên còn lại run lên, sau đó nhờ vào kinh nghiệm bao năm trên chiến trường nên hắn lập tức lùi lại một bước, kéo dài khoản cách với Tần Vấn Thiên.
- Hổ Băng Quyền!
Người kia gầm lên một tiếng, lập tức có gió mạnh quật về phía Tần VấnThiên, giống như mãnh hổ xông tới cắn xé con mồi, từng đạo quyền mang đều lộ ra khí tức cuồng dã.
- Sức mạnh thần thông, cường giả Luân Mạch cảnh.
Tần Vấn Thiên lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết, trong mắt của hắn chỉ có đối thủ mà thôi.
Tuy rằng người này không phải tu sĩ Võ Mệnh, nhưng cường giả Luân Mạch cảnh vẫn có thể phát ra sức mạnh thần thông, không cần tới gần cũng có thể tấn công từ xa, lực lượng cuồn cuộn không dứt, đối mặt với người Luyện Thể cảnh thì vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Ông!
Trường thương tựa như rồng, phá không bay ra, phá vào trong quyền nọ, giống như xé nát đầu mãnh hổ, sức của Tần Vấn Thiên cộng thêm trường thương thần binh tăng phúc có thể đạt tới sức mạnh tần cỡ cường giả Luân Mạch cảnh, dù sao thì người này cũng không phải tu sĩ Võ Mệnh, lại chỉ là Luân Mạch cảnh tầng một nên sức mạnh cũng chỉ có hạn.
Điều này khiến cho Tần Vấn Thiên có thêm quyết đoán giết chết được đối phương, hơn nữa cần phải đánh nhanh thắng nhanh.
- Lực lượng thật cuồng bạo.
Người nọ nhìn thấy một thương của Tần Vấn Thiên có thể phá tan thần thông của hắn thì cũng giật mình, chẳng trách đối phương có thể giết chết Diệp Lang, thế là hắn ta lại lùi ra sau tiếp, tránh cho Tần Vấn Thiên có cơ hội cận chiến, hai đấm của hắn đánh ra điên cuồng, quyền phong vô cùng cuồng bạo, muốn đánh ngã Tần Vấn Thiên.
Lực lượng tinh thần sáng ngời lóe lên, tay trái của Tần Vấn Thiên lại xuất hiện một cây chùy, vạch ra từng đường cong hoa mỹ, nháy mắt đã đánh về phía trước, phát ra khí thế bá đạo rất đỗi khủng bố.
- Rầm!
Quyền phong nổi lên, sức mạnh bá đạo của Thiên Chuy đẩy sức mạnh của thần thông ra, phần lực lượng còn lại thì Tần Vấn Thiên dùng thân thể hứng trọn, trong mắt lộ ra nhuệ khí đáng sợ, thân thể lại bước lên vài bước, trường thương trong tay quyết chí tiến lên.
- Chết đi!
Tần Vấn Thiên đột nhiên buông tay, trường thương bắn ra tựa như một con nộ long, đối phương điên cuồng chống cự, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong một kích này của Tần Vấn Thiên cực lớn, trường thương thế như chẻ tre, trực tiếp đâm vào trong mi tâm của đối phương, một cường giả Luân Mạch cảnh đã bỏ mạng.
- Hô...
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, rút trường thương ra, thân thể lập tức chui vào trong ngõ hẻm, chạy về phía khác, động tĩnh ở nơi này chắc là sẽ thu hút đám người khác tụ lại ngay.
Lúc này Tần Vấn Thiên cảm thấy rất mệt mỏi, dù sao thì hắn cũng chỉ mới có cảnh giới Luyện Thể cảnh tầng bảy mà thôi, liên tục giết chết Diệp Lang và hai tên võ tu, ban nãy lại phải gánh chịu một kích đã khiến hắn tiêu hao khá lớn, đợi sau khi hiệu quả của châm huyệt kích phát tiềm lực biến mất thì hắn sẽ suy yếu hơn nữa, nên phải tìm một chỗ an toàn mới được.
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
90 chương
200 chương
1199 chương